Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 96: Đăng Tiên Môn
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
– Khảo nghiệm Tiên Môn có thể ở đâu được nhỉ?
Địch Cửu nói về Đăng Tiên Môn vẫn chưa biết.
Trong giới tu chân, lúc một số môn phái tu chân bắt đầu thu nhận đệ tử đã mở tiên môn, mà những đệ tử bình thường muốn đi vào môn phái tu chân sẽ chọn khảo nghiệm Tiên môn. Chỉ có đệ tử khảo nhiệm Tiên môn thành công mới có thể gia nhập Tiên môn.
Cô gái xấu xí lạnh nhạt liếc mắt nhìn Địch Cửu một cái, còn giải thích.
– Lần này đa số tiên môn ở Bắc Vực đều thu nhận đệ tử, tất cả người ở Bắc Vực đều đi tham gia. Nếu không thì ta cũng không có năng lực dẫn ngươi đi.
Tiên môn thu nhận đệ tử, loại tiểu nhân vật như Địch Cửu không biết cũng là chuyện vô cùng bình thường. Nàng cũng không lừa gạt Địch Cửu, nếu không phải tiên môn ở Bắc Vực thu nhận đệ tử, nàng cũng không có lý do và lấy cớ gì rời khỏi Cảnh gia. Cho dù rời khỏi Cảnh gia, nàng cũng không thể tùy tiện bảo Địch Cửu rời đi.
Chút kỹ xảo của Chung Hạ Thiên Chung gia, ở trong mắt nàng thực buồn cười.
Có lẽ Địch Cửu biết rõ nguyên nhân sự tình, vốn là Chung Hạ Thiên của Chung gia phải ở rể Cảnh gia và lập gia đình với xấu nữ này. Kết quả là Chung Hạ Thiên không muốn đến nơi này, đây hắn ra thay thế, toàn bộ chuyện này không thể giấu diếm được xấu nữ. Trước mắt rõ ràng là xấu nữ không thèm để ý chuyện này, nói lên nàng cũng không coi trọng cuộc hôn nhân lần này.
May mà tâm địa của xấu nữ này không tệ lắm, chẳng những không trách hắn là kẻ trộm, lại còn chuẩn bị ba ngày sau đưa hắn rời khỏi Cảnh gia.
Còn hắn đến Chung gia như thế nào, cuối cùng bị Chung Hạ Thiên tóm được thay thế làm tân lang đến đây, trong lòng Địch Cửu có một khái niệm mơ hồ.
Lúc trước lúc khi hắn đang dùng thái đao chém vào trận văn trên cột trụ của Thiên Cương Cung, thi đã nghe được tiếng quát của cô gái trong quan tài ngọc, chỉ là hắn không có biện pháp dừng lại.
Không biết cô gái trong quan tài ngọc ở đại điện đó đã ngủ say bao nhiêu năm, vậy mà còn có thể tỉnh lại, có thể thấy được là một người vô cùng dũng mãnh. Hắn rơi vào Chung gia, rất có khả năng là do cô gái đó làm. Chắc chắn nơi này không phải Tiên Nữ tinh, dựa vào kiến thức hiểu biết của Địch Cửu, biện pháp tốt nhất từ một tinh cầu này đến một tinh cầu khác là truyền tống.
Có lẽ nữ nhân đó ném hắn vào trong một truyền tống trận, không cẩn thận nên bị truyền tống đến Chung gia, kết quả Chung gia coi hắn là kẻ trộm.
Tuy Địch Cửu là một đại sư trận đạo cấp bốn, nhưng chưa từng đến giới tu chân chân chính, không biết với chút tu vi ấy của hắn nếu truyền tống trong tình huống không có bất cứ bảo hộ gì, có thể bị hư không xé rách hay không.
– Đa tạ ngươi không vạch trần ta, ta tên là Địch Cửu.
Sau khi Địch Cửu hiểu rõ những chuyện này, nhanh chóng ôm quyền nói một câu cảm tạ xấu nữ.
Xấu nữ bình tĩnh nói:
– Không có gì, thực ra ngươi cũng xem là giúp ta. Nếu tên Chung Hạ Thiên thật sự đến nơi này, đối với ta mà nói lại càng khó khăn hơn.
Quả nhiên xấu nữ có cùng suy nghĩ với Chung Hạ Thiên, cũng không muốn kết hôn với đối phương. Địch Cửu vội vàng nói:
– Còn không biết xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?
– Ta tên là Cảnh Mạt Song.
Sau khi xấu nữ nói xong, dường như sợ Địch Cửu không hiểu, còn cố ý giải thích một câu, – – Là một đôi song song, không phải sương thiên tuyết sương. ( cách viết chữ theo nét của Hoa Hạ)
– Song tỷ, ta mong tỷ giúp ta một việc trước. Tỷ có thể mang ta đến khảo nghiệm Tiên Môn nhìn một chút hay không?
Địch Cửu không hiểu vì sao Cảnh Mạt Song còn cố ý giải thích chữ Song, chỉ là những chuyện này hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý mình đến nơi nào, có thể đi cùng đến tiên môn hay không.
Địch Cửu có chút hiểu biết về tu chân, nếu không đi tiên môn, vậy có thể làm một tán tu. Trong lịch sử giới tu chân, ngoại trừ tán tu có cơ duyên vô cùng tốt, nếu không thì phần lớn tán tu đều không làm được chuyện gì lớn lắm.
– Ngươi muốn đi Tiên môn sao?
Cảnh Mạt Song nhìn Địch Cửu đầy nghi ngờ.
Địch Cửu chà xát hai tay nói:
– Đúng vậy, ta cũng muốn đi thử thời vận, nếu thật sự không được thì nói sau.
Trái lại tính cách của Cảnh Mạt Song rất dứt khoát, nàng đứng dậy:
– Được, vậy đợi đến quảng trường Đăng Tiên Môn, chúng ta lại tách ra. Còn nữa, ngươi có thể gọi tên ta, đừng gọi ta là Song tỷ.
Nhìn Cảnh Mạt Song đứng dậy, Địch Cửu không khỏi thở dài, Cảnh Mạt Song là cô gái có dáng người đẹp nhất trong số những người hắn đã từng gặp. Cho dù chỉ mặc một bộ y phục bình thường lên người, cũng có thể hiện lên tỉ lệ hoàn mỹ của con gái. Ngay cả Chân Mạn năm đó hắn hằng nhớ nhung, cũng kém nàng rất xa.
Ông trời cho nàng dáng người hoàn mỹ, lại cho nàng dung mạo như vậy. Với trình độ y thuật của Địch Cửu, chỉ cần nhìn sơ qua thì đã biết dung mạo của Cảnh Mạt Song bị người ta hủy hoại. Lúc dung mạo của Cảnh Mạt Song bị hủy đi còn là dùng độc vật ăn mòn da thịt.
Với trình độ của hắn, cũng khó mà khôi phục dung mạo cho Cảnh Mạt Song.
Không phải trình độ của hắn không được, mà vì hắn không có dược liệu khôi phục dung mạo. Hắn từng nhìn thấy một loại dược thảo tên là quả Phạm Ái và nhiều loại dược liệu làm thuốc ở trên sách, sau đó chỉ cần bôi khắp mặt là có thể chữa khỏi được toàn bộ vết thương. Loại dược liệu này thì hắn cũng chỉ nghe nói, chứ chưa nhìn thấy bao giờ.
– Ngươi ngủ giường lớn đi, ta nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Cảnh Mạt Song nói xong, thì giơ tay ấn bên cạnh, một tấm rèm tự động kéo lên.
Cảnh Mạt Song biến mất sau rèm, không có bất cứ tiếng động gì.
“Nữ nhân này đúng là có giáo dục rất tốt” Địch Cửu nghĩ thầm.
Với địa vị trước mắt của hắn, Cảnh Mạt Song dẫn hắn đi đã tốt lắm rồi. Rõ ràng là Cảnh Mạt Song không có coi thường hắn, thậm chí còn muốn nhường giường cho hắn.
Địch Cửu thử lại một chút, kinh mạch của mình đã bị đứt, căn bản không thể vận chuyển Chu Thiên. Hắn thở dài, chỉ có thể điều dưỡng thân thể thật tốt rồi hãy nói.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, cho dù là Cảnh Mạt Song hay là Địch Cửu đều không rời khỏi tiểu viện tân hôn này. Cảnh Mạt Song rất ít nói, ngoại trừ đêm tân hôn sau khi buông rem thì có nói vài câu hàn huyên với Địch Cửu, ba ngày sau này nàng không nói một câu nào.
Những người khác nhìn vào, thì thấy đây là đôi phu thê mới cưới như keo như sơn. Chỉ có Địch Cửu biết, trong ba ngày này hắn không làm gì, ngoại trừ thử chữa trị kinh mạch đã đứt của mình.
Làm Địch Cửu vui sướng chính là, sau ba ngày trôi qua thì cuối cùng kinh mạch bị đứt của hắn cũng bắt đầu chậm rãi nối lại. Không liên quan đến việc chữa trị của hắn, mà là kinh mạch bắt đầu tự động nối lại. Qủa nhiên viên đá màu xám đúng là nghịch thiên, ngay cả kinh mạch bị đứt đều có thể không cần trị liệu mà có thể tự mình khôi phục.
Là một tông sư y đạo, Địch Cửu hiểu rất rõ muốn khôi phục kinh mạch gian nan biết bao nhiêu.
Ba ngày sau, Cảnh Mạt Song chỉ ra ngoài nói một chút, không biết dùng thủ đoạn gì, mà lúc trở về lại mang Địch Cửu rời khỏi Cảnh gia.
Địch Cửu vẫn lo lắng có người nhận ra hắn không phải là Chung Hạ Thiên của Chung gia, nhưng hiện thực đã nói cho hắn biết là hắn đã lo lắng nhiều rồi. Lúc Cảnh Mạt Song rời đi, không có một người đến đưa tiễn, càng không nói đến có người điều tra hắn. Dường như hôn lễ vô cùng náo nhiệt mấy ngày trước, căn bản không phải của Cảnh Mạt Song nàng.
…
Sau khi rời khỏi Cảnh gia một đoạn, cuối cùng tâm tình áp lực của Địch Cửu cũng thoải mái hơn một chút. Mãi đến khi ngồi trên một chiếc xe thú với Cảnh Mạt Song, Địch Cửu có chút không nhịn được hỏi:
– Mạt Song, Đăng Tiên Môn ở đâu thế? Chúng ta phải đi bao lâu?
Lần này không cần Cảnh Mạt Song trả lời, một con thú trên xe tuổi tác hơi già một chút chủ động trả lời:
– Lần này Đăng Tiên Môn của Bắc Vực ở thành Tịch Xuyên, đi xe thú một ngày là tới.
– Đúng vậy, ta nghe nói trước đây Đăng Tiên Môn đều ở thành hoang. Nếu là thành hoang thi chúng ta phải đi ít nhất một tháng mới đến nơi.
Lại có người phụ họa một câu.
Vốn những người bên cạnh không quen, nhưng một khi tán gẫu với nhau, đều là chuyện Ttiên môn thu nhận đệ tử.
Địch Cửu ở một bên yên lặng nghe, cũng có ích rất nhiều. Ít nhất hắn biết lần này Tiên môn ở thành Tịch Xuyên chỉ có hơn mười nhà, nhưng lại có tiên môn rất lớn.
Lúc đến hoàng hôn, xe thú Địch Cửu ngồi lên cũng đi đến thành Tịch Xuyên.
Cho dù trời tối rồi, nhưng thành Tịch Xuyên cũng vô cùng náo nhiệt, ngọn đèn làm nổi bật tòa thành trì thật giống như vừa mới tỉnh lại vậy. Mỗi đường phố trong thành đều có người qua lại, dường như mỗi một cửa hàng hai bên đường phố đều luôn tấp nập.
Cảnh Mạt Song lấy một cái túi tiền màu đen trong xe thú ra, đưa cho Địch Cửu rồi nói:
– Chúng ta tách ra từ đây đi, Đăng Tiên Môn có thời gian ba ngày liên tiếp, hi vọng ngươi may mắn, có thể đi vào tiên môn.
Có thể nói trên thân Địch Cửu không có một xu, hắn đang lo lắng đi đâu mới có thể kiếm ít tiền, thì Cảnh Mạt Song đã đưa cho hắn một túi tiền, hắn cũng không khách sáo nhận lấy.
– Mạt Song, cảm ơn ngươi rồi. Cũng chúc ngươi may mắn, có thể vào được Tiên môn nhất đẳng.
Trên xe thú nghe được rất nhiều chuyện, kết hợp với hiểu biết của mình, về việc vào Tiên môn thì Địch Cửu không hề lo lắng. Tiên môn thu nhận đệ tử, đầu tiên là quan tâm linh căn tốt hay xấu. Sau khi có được viên đá màu xám, Địch Cửu tin tưởng linh căn của mình sẽ vô cùng tốt. Nếu không thì, tốc độ tu luyện của hắn không có khả năng nhanh như vậy.
Cảnh Mạt Song không nhiều lời với hắn nữa, vội vã chen vào đám người, nhanh chóng biến mất không thấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.