Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 36: Đêm khuya gặp khách đi hóa duyên


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 36: Đêm khuya gặp khách đi hóa duyên

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Những người sống trên đảo Thái Nguyệt chưa chắc đã là người có quyền cao chức trọng , nhưng chắc chắn họ là những tỷ phú.

Kế gia sống ở phía nam của đảo Thái Nguyệt, nằm cạnh hồ Thái Nguyệt có phong cảnh xinh đẹp, diện tích khoảng chừng hơn mười mẫu. Những nơi như đảoThái Nguyệt Ở Yến kinh, có thể sở hữu mười mẫu đất thì có thể thấy được Kế gia giàu có đến dường nào.

Chỉ là Kế gia có nhiều tiền hơn đi nữa, cũng có những thứ không thể mua được. Ví dụ như cháu trai dòng chính của Kế gia là Kế Hiểu Đinh bị trúng độc, Kế gia cũng phải bó tay hết cách. Sau khi Kế Hiểu Đinh bị trúng độc ở Tiên Nữ tinh, đã mời gần trăm chuyên gia trên khắp thế giới đến chữa trị. Cuối cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được mạng sống cho hắn, mà không có cách nào làm cho hắn tỉnh lại.

Lúc này trong phòng khách của Kế gia, Kế Bách Thiện tự mình tiếp đãi một người đàn ông trung niên cùng một cô gái trẻ.

Người đàn ông đó chính là Du Kiến Phu, bởi vì thất thế mà phải từ Lâm Xuyên đi đến Yến kinh. Cũng may y thuật của Du Kiến Phu rất giỏi, nên được mời về làm viện trưởng của bệnh viện Kế gia. Còn cô gái kia là Du Mộc con gái của hắn.

Kế Bách Thiện cố ý mời Du Kiến Phu cùng con gái của hắn tới nhà làm khách, cũng không phải là bởi vì Du Kiến Phu là viện trưởng bệnh viện Kế gia, mà là bởi vì nghe Du Kiến Phu nói rằng con gái của hắn từng trúng độc rắn vô cũng nguy hiểm, lúc gần chết thì được một vị thần y tên là Địch Cửu cứu sống.

– Tiểu Mộc, con có chắc là bị rắn Đồ Hành cắn không?

Sau khi Kế Bách Thiện nghe Du Mộc kể lại những chuyện xảy ra ở dãy núi Vọng Xuyên thì có chút nghi nhờ hỏi lại.

Rắn Đồ Hành là loài rắn độc mới được phát hiện gần đây, người sau khi bị loại rắn này cắn độc sẽ không phát tác nhanh như rắn Cạp Nong. Nhưng người bị rắn Đồ Hành cắn sau khi nọc độc gặp máu sẽ sinh ra một loại độc tố mới, loại độc tố mới này hiện tại trên thế giới cón chưa có cách chữa trị.

Nếu như những lời Du Mộc nói là thực sự, thì lúc đó Du Mộc không tình cờ được Địch Cửu cứu, mà là gặp cha của nàng trước, cho dù có đưa đến bệnh viện thì cũng chỉ có con đường chết.

Du Mộc gật đầu khẳng định.


– Đúng vậy Kế gia gia, lúc ấy con còn không có nhớ đến. Sau đó con mới nhớ lại đã từng thấy qua loại rắn này trên Nhất Thiên Báo Đạo, cắn con là chính rắn Đồ Hành không thể sai được.

Du Kiến Phu cũng vội vàng nói,

– Du Mộc cũng theo tôi học y nhiều năm, nên sẽ không sai lầm trên phương diện này đâu.

– Vậy có thể liên lạc với thần y Địch Cửu đó không?

Kế Bách Thiện hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Du Mộc lắc đầu trả lời:

– Tôi chỉ biết là hắn tên là Địch Cửu, đã từng học y, những chuyện khác thì tôi không biết.

Du Kiến Phu cũng vô cùng buồn phiền, lúc ấy thế mà không hỏi thăm kỹ lưỡng về Địch Cửu. Đến khi hắn đưa cho Địch Cửu tấm danh thiếp, để Địch Cửu đi bệnh viện Ái Bác nhận việc thì đã sớm bị hắn bỏ qua. Theo Du Kiến Phu nghĩ y thuật giỏi như Địch Cửu, làm sao có khả năng đi đến bệnh viện Ái Bác làm một bác sĩ nhỏ nhoi hay thậm chí chỉ là trợ thủ chứ?

Một người như Địch Cửu, chỉ cần thể hiện rõ trình độ y thuật của bản thân, thì các bệnh viện lớn đều sẽ trả lương cao mà còn phải tranh nhau sứt đầu mẽ trán, chứ không phải chỉ là cái danh thiếp nho nhỏ như mình. Lúc ấy Địch Cửu nhận lấy danh thiếp của hắn, khẳng định chỉ là theo lễ phép mà thôi.

– Ta lập tức phái người đi dãy núi Vong Xuyên tìm kiếm vị thần y này, Kiến Phu, cậu cũng giúp ta để ý tin tức một chút. Một khi tìm thấy Địch thần y, xin lập tức nói cho ta biết.

Kế Bách Thiện ân cần nói.


Địch Cửu biết rất rõ những chỗ như đảoThái Nguyệt này, chắc chắn canh phòng rất là nghiêm ngặt, máy quay an ninh cũng được lắp đặt khắp nơi.

Vì phòng ngừa bị máy quay an ninh quay được, Địch Cửu còn cố ý cải trang thành bộ dáng một người đàn ông trung niên.

Khoảng chừng hai giờ sáng, Địch Cửu lại lần nữa len lén đi tới gần đảoThái Nguyệt tìm một nơi ẩn núp. ĐảoThái Nguyệt hoàn toàn được bao bọc bởi một hồ nước lớn, ngoài chỗ hồ rộng ra thì những chỗ khác mặt nước cũng không phải là quá rộng. Địch Cửu chọn nơi mà mặc nước chỉ rộng khoảng mười mét.

Ném hai tấm ván đã được chuẩn bị từ trước xuống nước, Địch Cửu dùng chân khí bao bọc lấy chân nhảy lên tấm ván thứ nhất, không đợi tấm ván này chìm xuống, Địch Cửu đã nhún một cái nhảy sang tấm ván thứ hai, đến tấm ván thứ hai lại lần nữa nhún nhảy lên, rơi xuống bên rìa tường phòng vệ của đảo Thái Nguyệt.

Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn tường phòng vệ. Tường phòng vệ ở chỗ hắn đứng cũng không cao lắm, chỉ khoảng ba mét. Có điều phía trên của tường đều được giăng lưới điện cao thế, tạo thành lớp tường phòng vệ thứ hai.

Địch Cửu ước tính chiều cao một chút, lấy thực lực bây giờ của hắn, nhảy vào trong là việc rât dễ dàng.

Nhừng lại quan sát một phút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì hay có bất kì máy quay an ninh nào, Địch Cửu chân khí bắt đầu dâng lên, hai chân dùng lực nhún nhảy một cái, bật cao hơn ba mét. Lên đến đầu tường, hắn dùng mủi chân trái đạp nhẹ lên bờ tường mượn lực ung dung lách qua đường dây cao thế, sau đó tiếp đất nhẹ nhàng ở trên mặt đất.

Vừa tiếp đất, Địch Cửu không khỏi khựng lại, bởi vì có một đôi mắt đang nhìn hắn. Người nhìn hắn chỉ cách hắn không tới ba mét, thân cao gầy, mặc một bộ đồ hạ hành màu đen. Khuôn mặt hơi vuông, nhìn kỹ thì có thể thấy thân hình không được cân đối.

Vừa nhìn là Địch Cửu liền biết, cái tên này cũng giống như mình, cũng là chờ ban đêm lén lút lẻn tới. Ban đêm hắn lén lúc tới, chỉ là làm ăn với Kế gia. Đối với Địch Cửu thì sự tình mà hắn sắp làm với Kế gia, chỉ là một chuyện làm ăn. Nhưng người áo đen gầy yếu trước mặt này, tuyệt đối mục đích không giống hắn rồi.

– Người anh em, cùng chung một con đường sao.


Người áo đen đột nhiên hỏi.

Địch Cửu khoát khoát tay,

– Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta bước đường dương quan của ta, chúng ta không liên quan tới nhau, cáo từ.

– Chờ một chút…

Thấy Địch Cửu bỏ đi, người áo đen đột nhiên gọi Địch Cửu lại.

– Ta phải đính chính lại câu nói vừa rồi của ngươi, ta mới đúng là bước trên đường dương quan, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi. Còn nữa, ngươi có thể đến chỗ này mà không bị phát hiện, cũng không phải là bản lĩnh của ngươi mà do công lao của ta.

Không đợi Địch Cửu hỏi lại, hắn chính lần nữa nói ra:

– Ngươi có thể không biết, cái tiểu khu này khắp nơi đều có máy quay an ninh. Ta đã sửa lại hình ảnh tất cả máy quay trên đoạn đường này rồi, cho nên đến bây giờ ngươi còn chưa bị người khác phát hiện. Nếu không thì, hì hì…

Ban đầu Địch Cửu dự định nói một câu với hắn thì đi ngay, nhưng bây giờ nghe người áo đen nói, hắn không muốn đi rồi. Hắn hiểu được, lời nói của người áo đen này là sự thật.

– Làm quen một chút, ta tên là Địch Cửu. Thật ra thì ta tới nơi này, cũng chỉ là gặp một người khách hàng mà thôi.

Địch Cửu đi tới bên cạnh người áo đen, vỗ lên bả vai hắn một cái.

Người áo đen sững sờ nhìn Địch Cửu nhấc tay ra khỏi vai hắn, rõ ràng ban đêm trời rất lạnh, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi.

Nếu như nói phương diện tiềm hành thì Địch Cửu không bằng hắn, nhưng chỉ cần một cái vỗ vai này của Địch Cửu, thì Tề Hưởng biết thực lực hắn còn kém mấy con phố.


– Cửu ca thân thủ khá lắm, đệ tên là Tề Hưởng, tới nơi này chỉ là vì hóa chút ít duyên mà thôi.

Sau khi biết rõ thực lực của Địch cửu hơn hẳn mình, Tề Hưởng gọi một tiếng Cửu ca như đã quen thuộc từ lâu. Nói xong đưa tay kéo trên mặt mình, khuôn mặt vuông lúc trước biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt non nớt. Mũi hơi nhỏ, đôi mắt cùng lỗ tai lớn.

Hắn làm sao có thể tin lời Địch Cửu là đi gặp khách hàng, có ai gặp khách hàng lại đêm hôm khuya khoắt lén lút leo tường đi vào, còn phải cải trang nữa chứ.

Địch Cửu nhìn thanh niên gầy yếu này, thầm nghĩ thảo nào đối phương lại phải dịch dung, gương mặt này quá nổi bật, dễ nhận ra quá.

– Cậu thường xuyên đến nơi đây hóa duyên lắm sao?

Tề Hưởng xấu hổ gải đầu.

– Cũng không phải là thường xuyên lắm, đúng là đệ có đi đảo Thái Nguyệt này hóa duyên vài lần, nơi đây hóa duyên tương đối qua loa thôi, các thí chủ ở đây đều rất là phóng khoáng.

– Không tệ, cũng tốt. Cậu cứ đi Hóa ngươi Duyên của cậu đi, chỉ là ta cần cậu giúp một chuyện nhỏ thôi. Ta cần phải gặp Kế Bách Thiện có chút việc, nhưng bảo vệ ngăn cản không cho đi vào, nên đêm khuya ta mới lẻn vào. cậu biết nhà Kế Bách Thiện ở chổ nào không? Có thể giúp ta thay đổi hình ảnh trên máy quay an ninh trên đường được không?

Địch Cửu nhịn cười, cái tên Tề Hưởng này thật đúng là có chút ý tứ.

Hệ thống thông tin máy tính ở Địa Cầu với Tể Quốc hoàn toàn khác nhau, với trình độ máy tính của Địch Cửu, nếu như muốn trở thành cao thủ máy tính nơi đây, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng đối với Địch Cửu hiện tại, cho dù chỉ mất vài ngày, hắn cũng không nguyện ý đem thời gian lãng phí ở trên mặt này.

– Cửu ca là đi gặp khách hàng thật sao?

Lần này đến phiên Tề Hưởng kinh ngạc, hắn quả thực là không nghĩ ra có người khuya khoắt len lén trèo tường đảo Thái Nguyệt, chỉ là vì gặp khách hàng.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.