Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 148: Chạy trốn
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
————————–
Địch Cửu không có khả năng tiếp tục công kích, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đủ sức tế xuất ra hai tấm khiên lần nữa.
Chạy, nhất định phải chạy! Đây là suy nghĩ duy nhất của Địch Cửu.
Thần niệm của Địch Cửu quét ra ngoài, rất nhanh thì hắn đã thấy vui mừng vì Thụ Đệ đã âm thầm phá giải khốn trận,Tiểu Thụ Nhân cũng rất thông minh nha.
Rầm rầm rầm!
Lại có hơn mười đạo công kích đánh vào thuẩn của Địch Cửu, Tấm Thuẩn của Địch Cửu liên tiếp vỡ vụn, trường thương của tên tu sĩ kim đan tầng tám lại xuyên qua thuẩn đâm vào hông của Địch Cửu
Lần này Địch Cửu không đánh trả, giờ khắc này độn thuật thần niệm của hắn phát động. Sau một khắc Địch Cửu đã rơi vào bờ bên kia của ao, một tay bắt lấy Thụ Đệ ném vào vườn linh dược, tay kia nắm lấy Tần Âm rồi lần nữa sử dụng độn thuật.
Hai lần độn thuật chỉ cách nhau tối đa một hơi thở, chờ lúc những người bên này kịp phản ứng thì Địch Cửu đã biến mất đâu không thấy.
Thương thế của Địch Cửu vô cùng trầm trọng, nhưng hắn vẫn điên cuồng phát động độn thuật. Trước kia trước mỗi lần dùng độn thuật, sẽ dùng thần niệm cảm thụ xung quanh xem có không gian chập chờn hay không, phòng ngừa bị cuốn vào vòng xoáy không gian. Hiện tại hắn vì chạy thoát thân, căn bản là không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể nhờ vào vận khí cấp bách độn đi thôi.
Từ lúc bước vào kim đan tầng hai về sau thì mỗi lần dùng độn thuật có thể độn đi xa hai, ba ngàn mét.
Mấy chục người còn sót lại không có ai đi ra ngoài đuổi theo Địch Cửu, với thực lực của Địch Cửu, nếu không tạo thành thế vây công trước thì không ai dám đuổi theo cả. Cho dù kéo Địch Cửu lại được thì thế nào? Chỉ có thể mất mạng trước tiên, làm giá áo cho gnuoi72 khác mà thôi.
Giống như tên tu sĩ kim đan tầng tám sắc mặt âm trầm nhìn cửa động vậy, trong vòng mười mấy hơi thở thì Địch Cửu đã biền mất khỏi thần niệm của gã.
Tuy rằng lúc Địch Cửu vừa mới bắt đầu chạy trốn thi gã có cơ hội đuổi theo, có thể là gã cũng không dám, vì tin tưởng Địch Cửu có thể giết gã. Cảm nhận được giao động độn thuật, đã có thể thấy môn độn thuật này rất lợi hại.
Cái ao màu xanh bây giờ đã bị nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt, thi thể của hơn 100 tu sĩ nằm la liệt, cho thấy nơi đây đã sảy ra một trận chiến vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Trọng Tuân đã trắng bệt, gã vô cùng hối hận. Địch Cửu cũng không giống như hắn suy đoán, bị vây công trí mạng như vậy, mà vẫn có thể chạy ra ngoài.
Tại sao hắn lại ngu ngốc như thế, nếu Địch Cửu dễ giết thì Thích gia đuổi giết vài năm mà còn không giết được ư?
Nếu như có thể quay lại lúc đó, hắn thà đứng một bên không tham gia, thậm chí bỏ đi chứ không đời nào động thủ với Địch Cửu nữa. Bây giờ nói gì cũng đã muộn, bây giờ hắn phải nhanh chóng bước vào nguyên hồn, nhưng sau….
Ha ha, Trọng Tuân cười tự giễu, bước vào nguyên hồn thì làm sao? Loại lực chiến đấu như Địch Cửu bây giờ, muốn chiến thắng tu sĩ nguyên hồn cảnh, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hơn nữa, Địch Cửu còn lấy đi một cái linh mạch cao cấp nữa.
Lúc này các tu sĩ đã kịp phản ứng lập tức cướp đoạt tới tấp túi trữ vật trên đất, một số tu sĩ cướp được túi trữ vật không chút do dự phóng ra khỏi động biến mất.
Ngay cả cái ao có chứa linh nguyên, cũng không có mấy người nguyện ý ở lại chỗ này tu luyện.
…
Mắt Địch Cửu đã tối sầm lại, hắn đoán chừng hẳn là đã ra khỏi phạm vi thần niệm của tu sĩ kim đan tầng tám rồi. Hắn muốn gọi Thụ Đệ ra, Tần Âm tính cách không tệ, chỉ có điều Địch Cửu vẫn không muốn đem cái mạng nhỏ của mình giao cho Tần Âm. Cứu Tần Âm là một chuyện, đem mạng nhỏ giao cho Tần Âm thì hắn còn chưa làm được.
Thần niệm Địch Cửu vừa mới hơi động, còn chưa kịp gọi Thụ Đệ ra, thì “Oành! ” một tiếng, thần niệm đã tiêu hao hết, Địch Cửu từ không trung ngã xuống, cùng Tần Âm té cùng một chỗ.
Tần Âm tỉnh dậy nảy lên trước tiên, lại phát hiện Địch Cửu đã hoàn toàn hôn mê.
Thời khắc mày đường nói là Địch Cửu, mà chính nàng được Địch Cửu mang theo chạy trên người cũng dính đầy máu. Địch Cửu đã biến thành rồi một người toàn máu rồi, hắn đã đỡ bảy, tám đạo thương ảnh từ phía sau, Tần Âm hoài nghi có mấy đạo thương đâm xuyên qua người Địch Cửu, không biết có phá hư đan điền cửa hắn hay không nữa?
Ngoại trừ đỡ phía sau, thì bên hông Địch Cửu cũng bị thương, một bắp chân đứt gãy. Mấy chỗ xương tay vỡ nát. Ngay cả ở cổ cũng có vết thương do kiếm chém trúng, nhìn rất rợn người.
Tần Âm cũng thường xuyên đi ra ngoài thí luyện, thường hay nhìn thấy các tu sĩ đánh nhau. Nhưng vết thương thê thảm như của Địch Cửu thì mới lần đầu tiên nhìn thấy.
Page của team dịch: nếu có thay đổi gì sẽ thông báo ở đây. https://.facebook.com/pg/TaTuChiDia/posts/
Tần Âm không phải là loại người tri ân không báo, cho dù nàng rất xem thường những tán tu như Địch Cửu. nhưng hắn đã cứu nàng hai lần.
Lần đầu nếu Địch Cửu không cứu nàng thì đã chết trong tay tên tu sĩ kim đan chế trụ nàng rồi, lần thứ hai trước hắn trọng thường còn mang nàng đi, nếu không thì nàng chết chắc, mà còn chết rất thê thảm nữa.
Sư phụ nàng đã từng nói, nếu nàng bước vào kim đan kỳ thì sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa. Không người nào có thể nhìn ra thể chất của nàng, mặc dù có xinh đẹp một chút, nhưng cũng không tới nỗi để các tu sĩ khác thèm muốn nhớ nhung.
Bởi vì như thế, nên nàng càng cảm kích Địch Cửu đa mang nàng đến cái ao trong động, bây giờ nàng đã là tu sĩ trúc cơ tầng tám rồi.
Với tư chất của nàng thì ở trong Thiên mạc bước vào kim đan kỳ không có gì khó khăn cả.
Tần Âm nàng ân oán phiên biệt rõ ràng, Địch Cửu đã hai lần cứu mạng nàng, còn làm cho nàng trong vài ngày ngắn ngủi bước vào trúc cơ tầng tám, đương nhiên là nàng sẽ cứu Địch Cửu, chờ cho hắn tỉnh lại rồi mới chạy trốn.
Nghĩ tới đây, Tần Âm không do dự ôm lấy Địch Cửu rời khỏi chổ này.
Nữa ngày sau thì rốt cuộc Tần Âm cũng tìm được nơi ẩn nấp.
Một động phủ được che giấu giữa hai vách núi. Không biết trải qua bao nhiêu lâu mà linh khí ở trong động phủ vẫn còn.
Tần Âm mang Địch Cửu tới động phủ này xong rất muốn bỏ đi, nhưng Địch Cửu chưa tỉnh lại nên nàng vẫn không yên tâm.
Cũng may Địch Cửu không có để Tần Âm chờ bao lâu thì đã tỉnh lại, thần niệm của hắn quét ra bên ngoài, lúc thấy Tần Âm thì hắn đã biết.
Hẳn là hắn còn chưa kịp gọi Thụ Đệ ra, thì đã hôn mê, Tần Âm là người mang hắn dẫn tới chỗ này.
Địch Cửu biết rõ mình mạnh nhất chính là năng lực tự chữa trị, trước đây tất cả kinh mạch đều đứt gãy cũng có thể bình phục lại. Bây giờ nhìn qua thì thấy thương thế của hắn rất nặng, nhưng hắn biết cũng không nặng bằng lúc vừa tới đại lục Cực Dạ, chỉ cần cho hắn thời gian thì vết thương có thể khép lại.
– Ngươi đã tỉnh rồi!
Tần Âm ngoảnh đầu lại thấy Địch Cửu tỉnh dậy, thì không khỏi vui mừng reo lên.
Nàng cũng không muốn ở chung một chổ với Địch Cửu, bây giờ hắn đã tỉnh rồi thì có nghĩa là nàng có thể đi.
– Cám ơn cô.
Địch Cửu chưa thể đứng dậy, chỉ có thể ôm quyền nói với Tần Âm.
Tần Âm lắc đầu nói:
– Không cần cám ơn ta, đúng hơn là do ngươi dẫn ta tới nơi đó, còn cứu ta hai lần. Không phải là ngươi thì ta đã chết từ lâu, ta cũng chỉ là mang ngươi đến cái động phủ này mà thôi.
Hắn chỉ cười chứ không giải thích, cảm tạ cũng không vì Tần Âm cứu hắn mà vì tính cách của nàng
Đổi lại thành một tu sĩ xấu tính khác, thì đã giết hắn rồi cướp hết bảo vật trên người.
Hơn hai trăm người vây công hắn, không phải là do đồ trên người hắn hay sao?
Vì Tần Âm không ra tay với hắn, nên bây giờ hắn cảm tạ chính là do điều này. Điều này nói rõ là hắn đã không nhìn lầm, đáng co hắn cứu hai lần.
– Ngươi đã không sao rồi thì ta cũng phải đi thôi.
Tần Âm đứng lên, phong cách làm việc của Địch Cửu và nàng hoàn toàn khác nhau.
– Cô chờ một chút, để ta lấy ít đồ cho cô….
Địch Cửu gọi Tần Âm lại.
Tần Âm ngừng lại, nàng bình tĩnh nhìn Địch Cửu nói:
– Cám ơn, ở bên trong Thiên Mạc này, ta chắc có đủ thực lực để lấy những tài nguyên mà mình cần.
Nói xong Tần Âm cúi người hành lễ đối với Địch Cửu, nhưng đó lại nói:
– Mặc dù ta không biết ngươi nói thích ta là thật hay giả, nhưng ta đối với ngươi thật không có bất kỳ ý nghĩ nào như đạo lữ cả, ta cũng không có thứ tình cảm đó. Cho nên ta không thể nhận đồ đạc của ngươi, ta phải đi rồi, ngươi nên cũng nên bảo trọng.
Nhắc nhở Địch Cửu bảo trọng vì hắn đã đắc tội với rất nhiều người.
Địch Cửu ngẩn ra, Tần Âm quả thực đẹp, nhưng hắn cũng không có tình cảm với Tần Âm. Hắn gọi Tần Âm lại, chỉ là cảm kích Tần Âm không cướp đoạt đồ đạc của hắn, hắn dự định lấy ra một đoạn linh mạch màu lam cho Tần Âm, sau đó sẽ cho Tần Âm một quả Hồn nguyên.
Không nghĩ tới Tần Âm thật có cá tính, ngay cả loại bảo vật này đều có thể bỏ đi không màng tới. Hắn khẳng định Tần Âm có thể đoán được hắn sẽ cho cái gì, bởi vì hắn lấy được một số thứ trong động tất cả mọi người đều biết.
Nhìn thấy Tần Âm xoay người muốn đi, Địch Cửu không thể làm gì khác hơn là nói:
– Nếu như vậy, chỗ ta còn có một cái mặt nạ, có thể che giấu khí tức của ngươi khi mang nó lên.
– Cái đó… Đa tạ.
Lần này Tần Âm không có cự tuyệt, nhận lấy đồ của Địch Cửu:
Trước khi bước vào kim đan thì rất dễ bị người ta nhìn ra thể chất đặc thù của nàng, nếu có vật này thì nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Nhìn Tần Âm nhanh chóng rời khỏi động phủ, Địch Cửu gọi Thụ Đệ ra, lấy một đống trận kỳ đưa cho Thụ Đệ rồi nói:
– Ngươi đi ra cửa động bố trí hộ trận phòng ngự, ta muốn nhanh chóng chữa thương.
– Đại ca, bọ hung chưa có trở về.
Thụ Đệ nắm trận kỳ, có chút bận tâm nói.
Địch Cửu khoát tay:
– Ta cảm giác được nó không việc gì, chỉ cần nó không ra gây chuyện, sẽ khó có người phát hiện được.