Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 127: Tiên Nhân Khiêu Và Thiên Đao Tinh Kim
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Vẻ mặt Uông Tranh có chút hổ thẹn:
– Trên người ta bây giờ chỉ còn lại mấy ngàn linh thạch trung phẩm mà thôi, chút linh thạch này nếu như muốn giúp Trịnh sư huynh thì cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
– Ta không có linh thạch.
So với Uông Tranh thì Cảnh Mạt Băng càng trực tiếp hơn nhiều, ngay cả một câu nói khéo cũng không có.
Tề Thiển cúi đầu, lúc trước nàng đã xin sự giúp đỡ của hai người một lần rồi.
– Vậy trước cứ đi xem thử đi.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh.
Địch Cửu cũng đoán được khả năng moi được linh thạch từ hai người này rất nhỏ mà. Nhưng mà hắn vốn là tổ đội chung với Trịnh Phi Sinh, bây giờ cậu ta lại xảy ra chuyện, hắn không cách nào lạnh lùng không quan tâm như hai người Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng được.
– Được, muội dẫn đường cho.
Tề Thiển đáp một tiếng, xoay người nhanh chóng dẫn đường.
Có lẽ là vì mọi người đều cùng chung một nhóm cho nên Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng cũng không tiện đứng yên không làm gì, họ thấy Địch Cửu và Tề Thiển đã đi khỏi rồi thì cũng cất bước theo phía sau.
Chiếc thuyền này có tổng cộng ba tầng, tầng dưới cùng thì không có khu buôn bán gì nhưng ở tầng hai và boong tàu tầng ba đều có một khu buôn bán. Tầng ba là chỗ ở của mấy tu sĩ Kim Đan, đồ vật được bán trong khu buôn bán trên đó cũng tốt hơn đồ ở khu dưới lầu hai này.
Chỗ Trịnh Phi Sinh bị bắt là một cửa hàng buôn bán linh thảo của khu buôn bán tầng hai, từ xa thì Địch Cửu đã nhìn thấy tên chủ tiệm rồi, gã nặng chắc cỡ hơn nửa tấn, tu vi khoảng Trúc Cơ tầng ba, có lẽ là do gã tu luyện một công pháp đặc biệt nào đó.
– Sao đây, dẫn thêm người tới, còn linh thạch thì sao?
Thấy Tề Thiển tới, tên chủ tiệm mập kia cười hắc hắc làm mỡ của gã cũng run run lên theo.
Địch Cửu vừa nhìn thấy tình huống như vậy liền biết chuyện hôm nay không thể cho qua dễ dàng được rồi.
Không nói tới việc bọn họ sẽ không đưa mười vạn linh thạch thượng phẩm ra, cho dù bây giờ bọn họ có đưa ra đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ lại xảy ra chuyện cho xem.
– Tử Mặc sư huynh…
Tề Thiển nhìn về phía Địch Cửu, nàng bây giờ cũng đã hiểu rõ rồi, Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh có thể làm bằng hữu vào những lúc bình thường, chứ nếu gặp phải hoạn nạn thì bọn họ sẽ không còn là bạn bè gì nữa, bây giờ người có thể giúp được nàng cũng chỉ có mỗi Địch Cửu mà thôi.
– Bằng hữu của ta bây giờ đang ở đâu?
Địch Cửu cũng không hỏi xem chuyện gì đã xảy ra mà lại đi hỏi tung tích của Trịnh Phi Sinh.
– Ngươi đem linh thạch bồi thường lại đây thì tự nhiên sẽ thấy được bằng hữu của mình thôi.
Thịt mỡ trên mặt tên chủ quán mập kia vẫn cứ run run lên theo từng lời gã nói.
Địch Cửu nâng tay lên, lấy ra một cái chùy bát giác thật lớn đeo lên lưng.
Thất động tác của Địch Cửu, gã chủ tiệm cười lạnh:
– Sao hả? Chuẩn bị đánh nhau trong này?
Địch Cửu thản nhiên nói:
– Con mắt nào của ngươi thấy ta đánh nhau? Ta chỉ là nhàm chán muốn lấy pháp bảo của mình ra đeo lên lưng chơi cho vui không được hả? Không lẽ chuyện này còn phải hỏi ý kiến của ngươi mới được sao? Còn về linh thạch thì ta có rất nhiều. Nhưng mà trước khi nhìn thấy bằng hữu của ta, ta sẽ không lấy ra một góc linh thạch nào hết.
– Đem người lại đây cho ta.
Gã cười lạnh, giơ tay ra hiệu
Một tiểu nhị chỉ mới Luyện Khí trung kỳ vác Trịnh Phi Sinh ra, tiện tay quăng cậu ra đất.
Đầu Trịnh Phi Sinh gục xuống giống như vẫn còn đang hôn mê. Địch Cửu dùng thần niệm quét qua cậu một chút, thấy cậu chỉ bị đánh gãy hai chân mà thôi, kinh mạch và tu vi cũng không có vấn đề gì. Đối với một Trúc Cơ tầng hai thì vết thương này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mà cái này cũng làm Địch Cửu hiểu rõ, tên mập kia làm vậy chỉ vì muốn tiền mà thôi.
– Tề Thiển, muội mau đưa Trịnh huynh sang một bên đi.
Địch Cửu nói xong câu đó làm như vô tình mà thực ra là cố ý ngăn lại gã mập kia.
– Sao đây? Bọn ngươi muốn dẫn người đi mà không bồi thường hả?
Gã mập này vừa nói xong liền cảm giác được khí thế áp chế.
Địch Cửu giống như đã đứng ở trước mặt hắn nãy giờ vậy, cản lại không cho gã làm gì hết.
Cảm giác được Địch Cửu không phải người đơn giản, tên chủ tiệm này lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn hắn. Vẻ mặt của gã giống như là đang dám chắc Địch Cửu sẽ không dám đem người ra khỏi chỗ này vậy.
– Tề Thiển sư muội.
Địch Cửu kêu nàng.
Tề Thiển đã kéo Trịnh Phi Sinh qua một bên, lại đút cho cậu thêm một viên đan dược chữa thương. Bây giờ nghe Địch Cửu kêu nàng nhanh chóng khom người thi lễ.
– Tử Mặc su huynh, muội đây.
– Muội lấy bản quy tắc trên phi thuyền này cho ta xem một chút.
Địch Cửu vừa nói dứt câu thì thân niệm lại bắt được một tên Trúc Cơ tầng chín đang tới gần.
Tề Thiển nhanh chóng lấy ra một cái ngọc giản giao cho Địch Cửu, thần niệm của hắn lướt qua ngọc giản, chỉ tích tắc sau hắn liền bỏ ngọc giản xuống nói:
– Chủ tiệm, chúng ta đến sau cho nên không biết được Trịnh huynh đã làm chuyện gì đắc tội với quý tiệm. Nếu như mọi chuyện đúng với quy tắc trên phi thuyền này thì chúng ta sẽ đồng ý bồi thường linh thạch, cho dù chúng ta không đủ linh thạch cũng sẽ bán hết pháp bảo để đủ tiền bồi thường cho ngươi.
Lúc Địch Cửu đang nói chuyện đã phát hiện tên Trúc Cơ tầng chín kia đang đứng cách chỗ này không xa nhưng người đó cũng không có ý định lại gần chỗ này. Xem ra ý nghĩ của y cũng giống với tên mập này, hoàn toàn không sợ hắn sẽ ra tay đánh nhau.
Thật ra thì tên mập cũng hơi sợ Địch Cửu sẽ nổi điên mà ra tay đánh nhau trong tiệm của gã. Tuy rằng cuối cùng thì vẫn chỉ là Địch Cửu đi tìm đường chết mà thôi, nhưng mà nếu như đánh nhau thật thì cũng không có ích lợi gì với gã hết. Gã chỉ vào Trịnh Phi Sinh nói:
– Người này lúc đầu tới tiệm của ta nói muốn mua Tinh Chân Thảo, mặc dù nó là linh thảo cấp ba quý hiếm nhưng giá cả cũng không quá mắc, một gốc cây chỉ cần một trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm là mua được. Cậu ta muốn mua hai cây Chân Tinh Thảo, nhưng ai ngờ tiểu nhị bên chúng ta lại lấy nhầm một gốc thành Ly Châu Thảo. Mà bằng hữu của ngươi lại biết đó chính ra là Ly Châu Thảo, cậu ta liền cầm nó lên muốn thu vào trong túi trữ vật.
– Ly Châu Thảo?
Địch Cửu kinh ngạc lập lại
Bây giờ Địch Cửu cũng coi như là hiểu sâu biết rộng rồi, hắn đương nhiên biết Ly Châu thảo là gì. Đây là một loại thảo dược trân quý dùng để luyện chế Ly Hồn đan, là một loại linh thảo cấp năm. Ly Hồn đan có thể chữa trị được thần hồn bị thương của tu sĩ Nguyên Hồn, cũng chính vì vậy cho nên Ly Châu thảo quý hơn nhiều so với các linh thảo cấp năm khác, thậm chí có một ít linh thảo cấp chín còn không quý bằng Ly Châu Thảo.
Nếu như nó thật sự là Ly Châu Thảo thì sợ là mười vạn linh thạch thượng phẩm còn chưa đủ mua một cọng lông tơ trên cây linh dược này nữa.
Tên chủ tiệm mập mạp kia làm bộ đau lòng thở dài nói:
– Haizzz, chuyện này nếu tính ra thì tiệm của ta cũng có trách nhiệm, là do tiểu nhị kia nhìn lầm, không nhận ra được Ly Châu Thảo, nếu không thì cho dù các ngươi có bồi thường một trăm vạn linh thạch thượng phẩm thì ta cũng không đồng ý đâu.
Địch Cửu đương nhiên là không tin những lời gã nói rồi. Tuy rằng bề ngoài của Ly Châu Thảo và Tinh Chân thảo tương tự nhau, nhưng thực ra có một điểm khác hau rất lớn. Ở giữa Ly Châu Thảo sẽ có một đường tuyến giống như thủy tinh, hơn nữa Ly Châu thảo còn không thể dùng tay chạm vào, nếu dùng tay chạm vào thì nó sẽ hóa thành tro. Những Luyện đan sư lúc luyện chế Ly Hồn đan cũng không dám dùng tay mà chỉ dùng thần niệm để bao lấy nó mà thôi.
Nếu như nói có tiểu nhị ngay cả Ly Châu Thảo cũng không biết thì sẽ không có ai tin. Huống cho loại thảo dược quý hiếm như vậy thì một tên tiểu nhị có thể chạm vào sao? Trong lời nói của gã mập này thật sự là có quá nhiều chỗ hở.
Gã lại chỉ vào người Trịnh Phi Sinh nói:
– Lúc cậu ta cầm Ly Châu Thảo lên thì không cẩn thận đ-ng vào nó, kết quả Ly Châu Thảo hóa thành tro, Ngươi nói thử xem, ta chỉ kêu các ngươi bồi thường cho ta mười vạn linh thạch thượng phẩm là tốt cỡ nào rồi.
Cũng đúng vào lúc này, Trịnh Phi Sinh tỉnh lại, cậu nhìn thấy đám Địch Cửu đang đứng ở đây, vẻ mặt buồn bã và hối hận nói:
– Thực xin lỗi, liên lụy mọi người rồi.
Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng không lên tiếng, bọn họ tới chỗ này nhưng cũng không giúp đỡ gì. Tề Thiển vội vàng nói:
– Sư huynh, sau khi Tử Mặc sư huynh biết được huynh xảy ra chuyện vẫn luôn cố gắng giúp đỡ đó.
Trịnh Phi Sinh lại không phải kẻ ngốc, Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng không nói tiếng nào, còn Tề Thiển thì lại nói Địch Cửu luôn giúp đỡ, cậu còn chỗ nào không hiểu nữa chứ.
Địch Cửu đi đến chỗ Trịnh Phi Sinh hỏi:
– Trinh huynh, huynh xác định đó là Ly Châu Thảo sao?
Trịnh Phi Sinh thở dài một tiếng:
– Đúng vậy, nó đúng là một gốc Ly Châu Thảo, hơn nữa ta dám khẳng định bản thân chưa từng chạm vào nó.
Địch Cửu vỗ vỗ bả vai của Trịnh Phi Sinh cười nói:
– Xem ra huynh gặp phải tiên nhân khiêu rồi, nếu như ta đoán không sai thì huynh đi mua Trúc Chân đan nhưng mà người ta lại nói muốn mua Trúc Chân đan thì phải có hai gốc linh dược chủ chốt của nó là Tinh Chân Thảo thì mới chịu đổi, sau đó huynh mới tới chỗ này để mua linh thảo, rồi tình cờ thấy được Chân Ly Thảo, đúng không?
Phá hư một gốc Ly Châu Thảo lại chỉ cần bồi thường mười vạn linh thạch thượng phẩm, Địch Cửu chỉ có thể cười ha hả thôi. Xem ra cái bẫy này là nhằm vào Trịnh Phi Sinh, bọn họ cũng biết được mười vạn này là giới hạn cao nhất của bọn họ, muốn nhiều hơn bọ họ cũng không có.
– Haizzzz….
Trịnh Phi Sinh thở dài.
– Ta vốn đã muốn bồi thường cho bọn họ một khối khoáng thạch cao cấp, đó chính là Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn a….
– Huynh nói là huynh đưa cho gã một khổi Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn?
Địch Cửu cố gắng kiềm nén kích động lại.
Địch Cửu đã muốn một khối Thiên Đao Tinh Kim từ rất lâu rồi, đó là tài liệu tốt nhất dùng để chế tạo pháp bảo dạng đao, chỉ tiếc là Địch Cửu vẫn chưa bao giờ tìm thấy nó.
Địch Cửu từng thấy nó được viết trên một tấm da cổ xưa, Thiên Đao Kim Tinh được coi như là một tài liệu luỵen khí cấp bốn. Thực ra nó phải là tài liệu luyện khí không có cấp bậc mới đúng. Bởi vì nó có một đặc tính vô cùng độc đáo chính là, nếu như bỏ thêm vào nó một loại tài liệu luyện khí cấp chín Tử Sa Sa thì đao khí sau này sẽ có thể thăng cấp.
Tài liệu luyện khí cấp chín Tử Sa Sa đương nhiên còn quý hơn nữa, nhưng mà cho dù có quý cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không bằng một kiên pháp bảo có thể thăng cấp. Cho dù loại thăng cấp này cũng không phải là thăng cấp vĩnh cữu nhưng nó cũng đã là bảo vật trong thiên hạ rồi…
– Đúng vậy, ta có một khối Thiên Đao Kim Tinh cấp bốn, đã đưa cho gã rồi.
Trịnh Phi Sinh nhìn về phía gã chủ tiệm mập mạp kia.
Địch Cửu cũng nhìn về phía gã nói:
– Ngươi trả lại đồ cho bằng hữu của ta trước, sau đó chúng ta sẽ ngồi lại tính xem phải bồi thường bao nhiêu tiền.
Khối Thiên Đao Kim Tinh này hắn nhất định phải lấy được. Tới bây giờ mà hắn còn chưa có được một thanh pháp bảo nào tốt để dùng hết, nếu như có được Thiên Đao Kim Tinh rồi, cho dù không tìm được Tử Sa Sa thì hắn cũng có thể tạo ra một thanh đao không tệ để sử dụng rồi.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.