Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 12: Địch Gia Thất Đao
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Còn chuyện gì có thể khiến hắn kích động hơn chuyện này nữa đây?
Đối với Địch Cửu mà nói, Tiên Nữ tinh có xuất hiện hay không đã không còn quan trọng. Điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là bản thân đã có thể luyện võ.
Nếu đã có thể luyện võ, vậy thì hắn cần phải kiếm một khoản tiền lớn để mua một vài dược liệu phục vụ tu luyện.
Trước đó, trên người Địch Cửu chỉ có mấy trăm đồng, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý. Hiện tại Địch Cửu bỗng nhiên cảm thấy ưu tiên hàng đầu bức thiết nhất của hắn vào lúc này là nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền.
Đúng rồi, Thẩm Tử Ngữ còn đưa hắn một tấm thẻ báo danh tại khoa Võ Học của Lạc Đại.
Với sự hấp dẫn của Tiên Nữ tinh vào thời điểm hiện tại, chắc chắn thứ này có thể đổi được một khoản tiền không nhỏ.
Hiện tại hắn đã có thể tu luyện, được đi Tiên Nữ tinh hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Địch Cửu chạy về chỗ ở của mình bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó vội vàng đổ toàn bộ đồ đạc trong ba lô của mình ra sàn nhà.
Ngoại trừ một đống dược liệu chưa được xử lý mà hắn đào được lúc trước ra, thì trong số rất nhiều đồ vật linh tinh rơi trên sàn nhà, có hai cuốn sách cũng rất quan trọng với hắn.
Trên bìa cuốn sách thứ nhất có bốn chữ: Địch Gia Thất Đao.
Nó chính là môn võ học gia truyền của Địch gia, được vô số người ở Tể quốc ao ướcvà hâm mộ. Bởi vì võ học của Địch gia chỉ truyền nam không truyền nữ, cho nên dù Địch Cửu không có võ căn, nhưng sau khi năm người anh trai của hắn lần lượt ngã xuống thì Địch Sam vẫn truyền bản Địch Gia Thất Đao này cho Địch Cửu chứ không phải là ba người chị gái của hắn.
Địch Cửu không có võ căn nên không cách nào tu luyện.Cũng chính vì vậy mà hắn mới chỉ xem qua trang thứ nhất của cuốn sách này, đó là Địch gia đao thứ nhất.
Hiện tại hắn đã có thể tu luyện, tất nhiên là phải tu luyện Địch Gia Thất Đao rồi.
Toàn bộ tinh túy võ đạo của Địch gia đều được tổng kết trong cuốn Địch Gia Thất Đao.Thoạt nhìn thì dường như nó chỉ là một loại đao pháp. Nhưng trên thực tế, nó là tổng hợp kinh nghiệm sinh tử của rất nhiều cao thủ Địch gia. Trải qua bao thế hệ mới tạo thành cuốn Địch Gia Thất Đao nổi tiếng cả Tể quốc như hiện tại.
Địch Gia Thất Đao còn có phương phápvận khí riêng buộc phải dùng trong lúc tu luyện.Sử dụng phương pháp vận khí này chẳng những tăng lên nội khí tu vi mà đồng thời còn có thể tu luyện đao kỹ.
Đây cũng là lý do tại sao người của Địch gia trên chiến trường đều đánh đâu thắng đó.
Tuy hiện giờ Địch Cửu vẫn chưa kiếm được một thanh đao cho riêng mình, nhưng hắn vẫn quyết định tu luyện Địch Gia Thất Đao ngay từ bây giờ.
Địch Cửu cẩn thận để Địch Gia Thất Đao qua một bên, sau đó lại cầm lấy cuốn sách thứ hai. Cuốn này có vẻ mỏng hơn Địch Gia Thất Đao một chút.
Trên bìa cuốn sách này có bốn chữ: Võ Vương Chi Bí.
Tác giả của cuốn sách này chính là cường giả Võ Vương duy nhất của Địch gia – Địch Dược.
Địch Cửu không biết Á Luân đại lục có bao nhiêu Võ Vương. Thế nhưng hắn biết rõ Tể quốc không có bất kỳ một cường giả Võ Vương nào.
Người có tu vi cao nhất Tể quốc là Trữ Tòng Tán cũng mới chỉ đạt đến Đại Võ Sư đỉnh phong, chỉ còn một bước ngắn nữa là có thể mở ra khí hải đột phá cảnh giới Võ Vương.
Vì không thể luyện võ nên Địch Cửu cũng chưa từng mở cuốn Võ Vương Chi Bí này ra xem một lần nào.
Địch Cửu biết rõ, dù hiện giờ mình đã có thể luyện võ, nhưng ngay cả cảnh giới Võ Giả hắn cũng chưa đạt đến, nên bây giờ hắn có đọc cuốn Võ Vương Chi Bínày cũng chả có tác dụng gì.
Sau khi cất kỹ hai cuốn sách này, Địch Cửu mới thu dọn toàn bộ đống dược liệu trên sàn rồi đặt chung một chỗ. Những dược liệu này có một phần là hắn đào được ở Tể quốc, phần còn lại thì hắn thu thập được ở Vong Xuyên sơn mạch trong mấy ngày qua.
Sau khi thu xếp lại toàn bộ đồ đạc, thì trên sàn chỉ còn sót lại một thanh chủy thủ và một gốc dược liệu màu đỏ.
Thanh chủy thủ này dài hơn hai mươi phân.Hắn tình cờ đoạt được nó trong một hội đấu giá tại Minh Châu thành. Trên cán của thanh chủy thủ này có khắc hai chữ: Tàn Na.
Địch Cửu có thể khẳng định trên Địa Cầu tuyệt đối không có loại vũ khí cao cấp như thế này, hắn cẩn thận lau chùi thanh chủy thủ này một lần rồi đặt sang một bên.
Cây dược liệu kia chính là Hồng Mộc Huyết Hoa. Hồng Mộc Huyết Hoa quá mức trân quý, đáng tiếc là hiện tại hắn lại không có tiền. Nếu như có tiền, hắn chắc chắn sẽ mua một cái hộp ngọc bảo để cất giữ cây Hồng Mộc Huyết Hoa này.
Rất có thể là bởi vì cây Hồng Mộc Huyết Hoa này nên kiếp trước của hắn mới chết trong hẻm núi kia. Địch Cửu thở dài một hơi, sâu trong thâm tâm hắn biết chuyện nàycó lẽ không phải trùng hợp.
Chỉ cần hắn xuất hiện ở Địa Cầu thì dù cho“kiếp trước” không chết bởi Hồng Mộc Huyết Hoa cũng chắc chắn sẽ chết bởi một nguyên nhân khác.Trừ khi hắn không đến Địa Cầu thì có lẽ “kiếp trước” mới không phải chết.
Địch Cửu đang định đặt cây Hồng Mộc Huyết Hoa này qua một bên thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
Địch Cửu vội vàng cất hết đồ đạc trọng yếu vào trong bao, sau đó mới đi ra mở cửa.
– Cô là ai?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa. Thẩm Tử Ngữ hắn còn mơ hồ có chút ấn tượng, cònngười phụ nữ trước mắt này thì hắn căn bản là không hề nhận ra.
Người phụ nữ này vô cùng có khí chất, quần áo trên người đều là đồ hàng hiệu, vừa nhìn là có thể đoán được nàng là người có thân phận địa vị.
– Địch Tử Mặc, ngươi trốn cũng giỏi đấy, thế mà lại biến mất hai năm không thấy bóng dáng.
Người phụ nữ trung niên vừa thấy Địch Cửu thì lập tức trào phúng nói.
Địch Cửu đứng lên, hắn chẳng thèm để ý đến người đàn bà này. Hắn đi đâu là chuyện của hắn, người này là ai chứ, cứ như cả thế giới đều nằm trong tay bà ta vậy.
– Mau ký vào đây đi, chỉ cần ngươi ký tên lên đó thì sẽ lập tức nhận được một triệu. Trên thực tế, dù ngươi không chịu ký thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Người phụ nữ này vừa nói vừa đưa một bản hiệp nghị cho Địch Cửu.
Địch Cửu nghi ngờ cầm lấy bản hiệp nghị, nội dung trong đó cũng không phức tạp. Hắn chỉ cần liếc qua một cái liền hiểu đại khái nội dung trong đó.
Bản hiệp nghị này yêu cầu hắn chủ động từ bỏ toàn bộ quyền thừa kế tập đoàn sản suất dược phẩm Địch thị.
Trong đó bao gồm bảy tòa nhà lớn, bốn xưởng thuốc, sáu bệnh viện. Về phần hiệu thuốc, trang viên thì cũng có rất nhiều.
Đây là sao a? Chẳng lẽ kiếp trước hắn xuất thân từ một đại gia tộc, không những vậy còn có thể thừa kế nhiều tài sản như vậy?
– Mau ký tên đi, cho dù ngươi không ký tên, chỉ cần Tử Hằng chứng minh được huyết thống thì kết quả vẫn như vậy. Đến lúc đó thì ngay cả một đồng ngươi cũng không nhận được. Có biết tại sao Tử Hằng lại cho ngươi một triệu này không? Đó là vì cậu ta nể tình ngươi dù sao cũng là anh trai, không đành lòng để ngươi cứ tiếp tục sống như vậy.
Thanh âm của người phụ nữ trung niên vô cùng hờ hững, như thể khẳng định Địch Tử Mặc chắc chắn sẽ ký tên.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ lập tức ký tên. Chỉ cần ký một chữ là sẽ được một triệu, không ký thì một đồng cũng không có. Tiền chỉ là việc nhỏ, nếu như không ký thì những điều nghiêm trọng hơn còn ở phía sau.
Địch Cửu không biết đời trước của hắn tại Địa Cầu đến cùng là có thân phận gì. Thế nhưng hắn căn bản là không muốn ký bản hiệp nghị này.
Hắn tiện tay liền ném bản hiệp nghị trong tay cho người phụ nữ trung niên rồi nói:
– Cút đi, nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ báo cảnh sát.
– Ngươi…
Hiển nhiên là người phụ nữ trung niên không thể ngờ Địch Cửu sẽ có phản ứng như vậy.Cô ta giận đến sắc mặt trắng nhợt, sau đó lập tức cười ha ha nói:
– Được, được lắm.
Nói xong câu đó, cô ta cúi xuống nhặt bản hiệp nghị trên sàn rồi xoay người rời đi.
Chờ sau khi người phụ nữ trung niên này đi khỏi, Địch Cửu mới bình tĩnh nhìn cô gái đang đứng chợ cách đó không xa.
Thật ra,cô gái này cùng tới với người phụ nữ trung niên kia, có điều ban này nàng một mực không nói gì, chỉ đứng chờ ở một bên mà thôi.
So sánh với người phụ nữ trung niên kia thìcô gái này ăn mặc đơn giản hơn nhiều.
Thấy Địch Cửu nhìn mình, cô gái kia vội vàng nói:
– Địch thiếu gia, Tử Ngữ tiểu thư để cho ta tới truyền lời, nếu như có thể, hy vọng Địch thiếu gia đi gặp Tử Ngữ tiểu thư một chút?
– Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng.
Ngữ khí của Địch Cửu có chút mất kiên nhẫn. Dường như nơi này cũng không phải đất lành.Có vẻ như kiếp trước của hắn cũng dính dáng tới không ít sự tình.
– Tử Ngữ tiểu thư đang ở bệnh viện, nàng có mấy lời muốn nói với ngươi.
Ngữ khí của cô gái này rất là kính cẩn, như thể Địch Cửu thật sự là một vị thiếu gia đầy quyền lực vậy.
Thẩm Tử Ngữ nhập viện rồi sao?
Mặc dù không biết tại sao Thẩm Tử Ngữ lại phải nằm viện, nhưng Địch Cửu vẫn nói:
– Vậy thì ta đi với ngươi tới đó.
Hắn và Thẩm Tử Ngữ đã ly hôn.Mặc kệ là do đời trước của hắn đá hay bị đá thì hắn cũng không có ác cảm gì đối với Thẩm Tử Ngữ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!