Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 119: Tuyệt đối có vấn đề


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 119: Tuyệt đối có vấn đề

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Nếu như tới giờ phút này Địch Cửu còn chưa đoán ra ông già trước mặt chính là người giả mạo hắn đi xử lý ba chi nhánh Thương Lâu Thích Gia kia thì đúng là hắn bị ngu luôn rồi.

Ông già lưng còng kia nhếch miệng.

– Là ta thì sao chứ, không phải tiểu tử ngươi đã nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu sao. Hai chúng ta đều là kẻ thù của Thương Lâu Thích Gia, cho nên ta chỉ đơn giản là muốn lại đây giúp đỡ ngươi thôi.

– Lão nghe được chúng ta nói chuyện sao?

Trong lòng Địch Cửu phát lạnh, lúc hắn và Cảnh Kích nói chuyện đã sớm dùng thần niệm chú ý đến xung quanh, không ngờ vẫn bị người nghe được.

Nếu như ông già này có ý xấu gì với bọn họ thì sợ là dù có thêm một trăm Địch Cửu nữa thì cũng bị lão xử lí sạch sẽ mà thôi. Địch Cửu cảm thấy sau lưng mình lạnh run, đừng thấy hắn mở miệng nói đi vào luân hồi dễ dàng như vậy mà lầm, nếu không gặp phải tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh, hắn tuyệt đối không muốn đi vào luân hồi chút nào.

Địch Cửu nhanh chóng tỉnh táo lại, buông bỏ những tâm tư khác, toàn lực ứng phó với tình huống trước mắt.

Nếu như lúc còn chưa biết đây là người mượn danh hắn dể xử lý ba chi nhánh Thương Lâu Thích Gia kia, có khi hắn còn thật sự cho rằng ông già này đến đây để giúp đỡ hắn. Nhưng hiện tại, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không tin được đối phương là tới là để giúp hắn.

– Các ngươi nói chuyện giữa đường lớn như vậy, ta cũng chỉ là đi ngang qua tùy tiện nghe một chút mà thôi. Nhưng mà lão già đây cũng rất đồng ý với câu nói kia của ngươi, ta cũng nghĩ như vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Bây giờ hai chúng ta có chung một kẻ thù, cho nên bây giờ chúng ta chính là bằng hữu.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu sao? Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, hắn cũng không cần bằng hữu như vậy đâu. Nhưng mà lời này của hắn cũng sẽ không nói ra miệng.

Địch Cửu ôm quyền hỏi:

– Vừa nãy tiền bối có nói nếu ta đi đến Thương Lâu Thích Gia chính là đi tìm chết, lời này là có ý gì?

Cho dù như thế nào thì ông già lưng còng kia cũng nhất định không phải là cường giả của Thương Lâu Thích Gia, chuyện này làm cho Địch Cửu tạm thời không đi lo lắng đến uy hiếp của đối phương. Địch Cửu tin những lời này của ông già kia cũng không phải là bắn tên không có mục đích, nếu như trong Thương Lâu Thích Gia có chỗ nào đó lợi hại mà hắn chưa biết đến, vậy sẵn tiện đây hỏi cho rõ luôn đi.

Mấy lần trước khi hắn ra tay với Thương Lâu Thích Gia đều sẽ quan sát một thời gian, xác định rõ ở Thương Lâu Thích Gia đó không có ai có thể uy hiếp được hắn thì hắn mới ra tay.

Lấy hiểu biết của hắn bây giờ về vấn đề tu luyện thì bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào trước mặt hắn cũng đừng mơ mà có thể ẩn dấu tu vi. Trừ phi có tu sĩ Nguyên Hồn lại đây thì lại khác, nhưng mà Địch Cửu tin tưởng cho dù là ở Thương Lâu Thích Gia thì tu sĩ Nguyên Hồn của bọn họ cũng không nhiều như rau cải trắng ngoài chợ đâu.


Ở phía Bắc này Thương Lâu Thích Gia có bao nhiêu chi nhánh Thương lâu chứ? Sợ là cho dù người của Thích gia cũng chưa chắc biết rõ nữa. Nếu như mỗi một chi nhánh nhỏ đó đều có một tu sĩ Nguyên Hồn tọa trấn hả? Hắn chỉ có thể cười ha hả thôi.

– Theo tin tức mà ta có được, sau khi Thương Lâu Duy Xuân của Thương Lâu Thích Gia bị xử lý xong thì tổng bộ Thích gia đã lấy ra hai tấm phù truyền tống định vị.

Thấy vẻ khó hiểu trong mắt Địch Cửu, ông già lưng còng kia đắc ý cười cười, lộ ra một hàm răng vàng khè tiếp tục nói:

– Không biết phù truyền tống định vị là cái gì đúng không? Để lão già này dạy cho ngươi biết ha, phù truyền tống định vị có thể di chuyển ngươi đến nơi ngươi muốn đến trong nháy mát.

Địch Cửu hiểu ra

– Vậy ý của tiền bối là, cho dù ta động thủ với bất kỳ chi nhánh Thương Lâu Thích Gia nào đi nữa thì một cường giả Nguyên Hồn của Thích gia cũng có thể trong nháy mắt liền xuất hiện ở chỗ đó?

– Tiểu tử ngươi cũng không quá ngu a, đúng là ý này đó. Nhưng mà hai tấm phù kia của Thương Lâu Thích Gia đúng là có quý thiệt nhưng cũng không thần tới nỗi đi tới chỗ nào cũng được đâu, nhiều nhất cũng chỉ là trong phạm vi phía Bắc này thôi.

Ông gì lưng còng kia lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

Nói xong mấy cái này rồi, giống như cảm thấy chưa dọa Địch Cửu đủ, lão lại tiếp tục chỉ chỉ vào bên trong Thương Lâu Thích Gia này, nói thêm:

– Bên trong Thương Lâu Thích Gia này có tổng cộng 21 tu sĩ Kim Đan đang tu luyện, trong đó còn có ba gã tu sĩ Kim Đan viên mãn. Trừ mấy tên trong đó ra còn có một tên tu sĩ Nguyên Hồn có thể trở về bất cứ lúc nào. Ngươi nói ngươi đi vào chỗ này có phải là đi tìm chết hay không? Đừng có cái suy nghĩ kiểu như trước khi tên Nguyên Hồn kia trở về thì ngươi đã chạy trốn rồi, với thực lực của ngươi bây giờ còn chưa làm được đâu.

Địch Cửu lần này thật tình cảm ơn ông già này, hắn cúi người hành lễ:

– Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, nếu không vãn bối nhất định đã chết ở chỗ này rồi. Tiền bối độ lượng, vãn bối xin nhớ kỹ.

Thực ra Địch Cửu cũng không sợ 21 tên tu sĩ Kim Đan kia cho lắm, bởi vì hắn cũng không tính trực tiếp liều mạng với bọn chúng. Hắn chỉ sợ tên tu sĩ Nguyên Hồn kia thôi, cho dù Kim Đan có nhiều cỡ nào đi nữa thì sau khi hắn khởi động vây sát trận thì vẫn có thể ung dung mà rời khỏi đây, nhưng một khi tu sĩ Nguyên Hồn lại đây, vậy thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi.

Bây giờ Địch Cửu chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi Bắc Tích Thành. Nếu Tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia đã có được cái định vị truyền tống phù gì đó rồi, hắn ở chỗ này tìm chết hả. Hắn chẳng những phải rời đi chỗ này mà còn phải đi không cho ai phát hiện ra mới được nữa.

– A, tiểu tử ngươi đừng đi nha.

Thấy Địch Cửu vội vàng muốn chạy đi, ông già lưng còng kia liền ngăn lại Địch Cửu.


Địch Cửu khó hiểu nhìn ông già lưng còng này, thực lực của lão rất mạnh, nếu như lão không muốn cho hắn đi thì hắn chắc chắn là đi không được rồi.

Sau khi Địch Cửu lĩnh ngộ được Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ xong thì hắn luôn có cảm giác hùng tâm vạn trượng, còn bây giờ Địch Cửu chỉ muốn tìm một chỗ tăng thực lực lên Kim Đan đã rồi tính tiếp. Trong mắt của tu sĩ Nguyên Hồn thì Trúc Cơ chỉ là con kiến hôi mà thôi. Nếu như hắn có thể nâng tu vi lên đến Kim Đan thì chắc là sẽ có đủ khả năng để bảo vệ mình. Cho dù đánh không lại thì ít ra cũng có thể chạy thoát.

Ông già lưng còng kia cười hắc hắc, lần thứ hai khoe ra hàm răng vàng khè kia, sắc mặt vô cùng đê tiện nói:

– Tiểu tử, hai chúng ta có thể hợp tác nha…

– Ý của tiền bối là….

Địch Cửu đã xác định vị trí của mình rồi, nếu như cùng ông già này hợp tác hắn tuyệt đối là là ở thế yếu.

Trong suy nghĩ của Địch Cửu, hắn thật sự không muốn hợp tác với lão chút nào, hắn thà rằng trực tiếp rời đi Bắc Tích Thành.

Ông già lưng còng kia dí sát mặt vào Địch Cửu, giống như một tên trộm mà nói nhỏ:

– Vậy nè, ngươi cứ dựa theo kế hoạch cũ của mình mà làm đi, ta ở một bên giúp đỡ cho.

Loại chuyện tốt như vậy đột nhiên rơi xuống đúng là rất kỳ quái, Địch Cửu cau mày nói:

– Bây giờ ta đã hiểu được Thương Lâu Thích Gia này có bao nhiêu nguy hiểm rồi, tiền bối thực lực cao thâm nên không sợ hãi gì nhưng vãn bối và bằng hữu nếu như gặp phải cường giả Nguyên Hồn chỉ sợ là chỉ có con đường chết mà thôi.

Ông già lưng còng kia vung tay, thản nhiên nói:

– Nếu như ngươi đã không muốn vậy thì ta đi à nha. Đúng rồi, tên trưởng lão Nguyên Hồn kia của Thích gia đi chưa bao xa đâu, nói không chừng lúc gã đó quay trở về, hai người các ngươi còn chưa đi khỏi Bắc Tích Thành nữa đó.

Địch Cửu rất không thích bị người khác uy hiếp, nhưng mà thực lực không bằng người thì cũng chỉ đành chịu mà thôi, Địch Cửu cắn răng nói:

– Tiền bối cứ việc nói thẳng đi, ngài rốt cục là muốn cái gì, còn có tiền bối vì cái gì lại muốn giúp đỡ một tiểu tử Trúc Cơ như vãn bối chứ?


Ông già lưng còng vỗ vỗ vai Địch Cửu:

– Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ a, sau khi vào trong đó rồi, lão già đây chỉ lấy đi vài món đồ mà thôi, còn mấy thứ khác cho các ngươi hết, được không? Ta tới tìm tiểu tử ngươi hợp tác, thứ nhất là vì nhìn ngươi thuận mắt, thứ hai sao, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu mà, không lẽ ngươi quên rồi sao?

Địch Cửu cười ha hả:

– Tiền bối muốn vãn bối bố trí vây sát trận đúng không?

– Đúng, đúng, đúng, trình độ trận pháp của ngươi rất cao, tới ta còn phải tìm tiểu tử ngươi hỗ trợ nữa đây.

Nghe Địch Cửu hỏi, lão nhanh chóng trả lời ngay.

Địch Cửu nghe xong lại khẳng định, đối phương nhất định không phải vì trình độ trận pháp kia mà giúp đỡ hắn. Nhưng mà người ta lại không chịu nói thật, hắn cũng không có cách nào.

– Vậy còn tiền bối làm gì?

Bây giờ Địch Cửu chỉ có thể hợp tác với lão thôi, cho nên bây giờ cố gắng chiếm nhiều chỗ tốt một chút vậy.

Ông già kia vỗ vỗ ngực:

– Ngươi cứ làm phần việc khó khăn là bố trí vây sát trận đi, mấy chuyện còn lại giao hết cho ta, cho dù là Kim Đan hay Nguyên Hồn của Thích gia thì lão đây cũng cản lại hết cho ngươi.

Địch Cửu càng lúc càng cảm thấy bất an, ông già lưng còng này nhìn như rất đại công vô tư a. Chỉ cần lấy một vài món đồ mà lại đi làm loại chuyện vừa mệt vừa phiền phức như vậy, còn phần phát tài thì lại cho hắn và Cảnh Kích.

Chuyện này tuyệt đối là không thích hợp, nhưng mà Địch Cửu còn chưa tìm ra chỗ nào không thích hợp cả, đành phải lắc đầu.

– Nhiêu đây còn chưa đủ….

– Tiểu tử ngươi đừng có được một tấc lại muốn một thước a, lão già đây là muốn dẫn dắt một chút đám hậu bối các ngươi mới hy sinh lớn tới như vậy rồi đó.

Thấy Địch Cửu lại lắc đầu, ông già kia khó chịu đứng dậy.

Địch Cửu ôm quyền nói:

– Tiền bối, tuy nói là cả ba chúng ta cùng nhau ra tay, nhưng mà sau này Thương Lâu Thích Gia chắc chắn sẽ chỉ truy nã bọn vãn bối mà thôi, về phần tiền bối, đối phương có khả năng còn chưa biết đâu….. Cho nên vãn bối hy vọng ngài có thể giúp ta một chuyện nữa, ta nghe nói Thiên Mạc đã mở ra…..


– Ngươi muốn có danh ngạch đi vào Thiên Mạc hả?

Ông già lưng còng trừng mắt.

Địch Cửu gật đầu:

– Đúng vậy, hơn nữa không phải một cái mà là hai cái. Tiền bối cũng biết, một khi bị Thương Lâu Thích Gia nghi ngờ lên đầu ta rồi, vậy sau này chắc chắn sẽ đuổi giết ta khắp nơi. Chỉ có đi vào bí cảnh Thiên Mạc mới có khả năng giữ được mạng sống mà thôi.

Ông già lưng còng cắn răng nói:

– Được, vậy như ý của ngươi, hai danh ngạch để đi vào Thiên Mạc.

Địch Cửu duỗi tay

– Nếu như muốn đi vào bí cảnh Thiên Mạc vậy nhất đinh sẽ có tín vật, thỉnh tiền bối đưa cho ta tín vật đi.

– Muốn đi vào Thiên Mạc còn phải thông qua tỉ thí giữa các tông môn nữa, bây giờ thì lấy đâu ra tín vật chứ?

Lão cau mày.

– Thật sự không có sao?

Địch Cửu rõ ràng không tin những gì lão nói.

Lão bất đắc dĩ giơ tay ra, trong tay đã có thêm hai cái ngọc bài có điêu khắc hình thác nước

– Cho ngươi nè, vậy có được chưa, chuyện của ngươi nhất định phải làm cho tốt đó.

Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề, trong lòng Địch Cửu càng khẳng định bản thân không có đoán sai.

CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.

– đa tạ đạo hữu nguyendan2908 và TracHon đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.

Lên top tại hạ thấy cũng vui, nhưng con đường đại đạo của tại hạ bị danh vọng làm lu mờ rồi, Kệ…..cmn vui thật há há hí hí…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.