Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 111: Thu hoạch
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Sau khi Địch Cửu vơ vét sạch Thương Lâu Thích Gia xong mới cảm thấy bản thân hình như đã cầm được một cái kho hàng Tu Chân rồi.
Từ pháp khí hạ phẩm đến pháp khí cực phẩm đều có đủ, trong đó pháp khí cực phẩm có mười một kiện, mà chuyện làm cho Địch Cửu vui sướng không thôi chính là hắn còn thu hoạch được một kiện nội giáp là linh khí hạ phẩm.
Địch Cửu cũng không coi trọng đan dược lắm, toàn bộ đều chất đống để ở một bên.Tài liệu dùng để luyện khí và linh thảo cũng có một đống. Bởi vì không để ý đến đan dược cho nên dược thảo cũng bị Địch Cửu quăng qua một bên.
Ngược lại, những tài liệu luyện khí kia tất cả đều được Địch Cửu sắp xếp lại. Thêm vào thu hoạch của hắn, Cảnh Kích và Thụ Đệ ở tại Chiểu Hải Sâm Lâm này nữa, tài liệu luyện khí của hắn đã có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Được Địch Cửu xem trọng nhất chính là một đống ngọc giản, mấy ngọc giản này có đủ từ các loại giới thiệu về Tu Chân giới, đến giới thiệu về Chiểu Hải Sâm Lâm. Trừ mấy thứ đó ra còn có ngọc giản ghi chép công pháp tu luyện, ngọc giản ghi chép các loại pháp kỹ, ngọc giản ghi chép về luyện khí, luyện đan, trận pháp, phù đạo,….
Chỉ cần là đồ vật trong Tu Chân giới có thì ở đây cũng có ngọc giản ghi chép toàn bộ.
Địch Cửu không mấy để ý đên công pháp tu luyện, hắn cảm thấy Ngân Hà quyết đã rất tốt rồi, ngược lại hơn trăm cái ngọc giản ghi chép các loại pháp kỹ kia được Địch Cửu nhìn không sót một cái. Loại ngự phong thuật mà lúc trước Địch Cửu chưa được học ở chỗ này cũng đã có ít nhất bảy tám loại.
Cuối cùng, Địch Cửu cũng lựa chọn ra được hai loại pháp kỹ, một cái gọi là Lôi Kiếm, một cái là Quyền Kỹ. Gọi là Quyền Kỹ nhưng mà thật ra nó chỉ có mỗi một quyền mà thôi, ngay cả tên cũng không có, có lẽ là một thuật pháp tàn khuyết.
Lôi Kiếm là pháp kỹ Địch Cửu chuẩn bị để cho Cảnh Kích tu luyện, còn Quyền Kỹ thì hắn tính để bản thân tu luyện.
Nếu như mấy món đồ vật đoạt được trong Thương Lâu Thích Gia làm cho Địch Cửu vui sướng ngất ngây, thì mấy thứ đồ ở bên trong nhẫn trữ vật của Thích Thiệu thật sự làm cho Địch Cửu kinh sợ.
Hồi đó xử lý Âu Dương Đào xong thu hoạch được vài trăm miếng linh thạch hắn đã cho rằng y đã rất giàu có rồi,. Ai mà ngờ đâu mở ra nhẫn của Thích Thiệu xong hắn mới biết được thì ra Âu Dương Đào rất là nghèo nha.
Trong nhẫn của Thích Thiệu, chỉ tính riêng hạ phẩm linh thạch đã có hơn hai vạn, trừ đống đó ra còn có mấy ngàn linh thạch trung phẩm, ngay cả loại linh thạch thượng phẩm mà Địch Cửu chưa được nhìn thấy bao giờ thì ở trong nhẫn cũng có được mấy trăm miếng.
Đan dược trong nhẫn chỉ là loại chuyên dùng để chữa thương mà thôi. Ngược lại, trong nhẫn trữ vật này có một ít ngọc giản cao cấp hơn ghi chép lại kinh nghiệm tu luyện.
Địch Cửu xem xong ngọc giản này liền hạ quyết tâm không sử dụng Trúc Cơ đan. Trong ngọc giản có một ít giới thiệu vắn tắt, tu sĩ Trúc Cơ hàng vạn người, những mà những tu sĩ Trúc Cơ chỉ hấp thu thiên địa linh khí mà không sử dụng Trúc Cơ đan để tiến hành Trúc Cơ chỉ đạt được một phần vạn. Mà những người có thể đại thành sau này đều từ một phần vạn người này mà ra.
Địch Cửu cũng rất tin tưởng không chút nghi ngờ nào đối với loại ngọc giản ghi chép những tổng kết trong tu luyện này. Mấy cái này đều là do những tu sĩ trải qua không biết bao nhiêu năm để tích lũy lại được, những kinh nghiệm này còn quý giá hơn những lí luận tri thức thông thường nhiều.
Pháp khí trong nhẫn trữ vật của Thích Thiệu cũng toàn là đồ tốt, đương nhiên món tốt nhất vẫn là món pháp khí cực phẩm mà Cảnh Kích muốn luyện hóa kia, cũng chính là cái rìu lớn của Thích Thiệu. Địch Cửu còn nghĩ, nếu như không phải tại vì muốn sử dụng linh khí cần thần niệm mạnh mẽ hơn có khi toàn bộ pháp khí trong nhẫn của Thích Thiệu đã đổi thành linh khí hết rồi cũng nên.
Mà thứ trân quý nhất tỏng nhẫn của Thích Thiệu cũng không phải là mấy vạn linh thạch kia mà lại là một Phủ Kỹ (Kỹ thuật sử dụng rìu). Cái Phủ kỹ này Địch Cửu tính đưa cho Cảnh Kích để cậu học.
Sau khi sắp xếp xong đống đồ vật này, Địch Cửu chia cho Cảnh Kích và Thụ Đệ một ít linh thạch, lại quang cho Thụ Đệ thêm mấy cái ngọc giản luyện đan. Theo như lời nói của Địch Cửu chính là, mỗi người đều phải có một kĩ năng bàng thân. Hắn đã lựa luyện khí với trận pháp rồi, cho nên Thụ Đệ chỉ có thể lựa chọn luyện đan thôi.
Còn Cảnh Kích, Địch Cửu chẳng những ném cho cậu ngọc giản của Lôi Kiếm và Phủ Kỹ, nghĩ một hồi sau hắn cũng quăng luôn ngọc giản về đạo phù cho cậu luôn.
Nếu như mọi người đều đã chui vào trong Chiểu Hải Sâm Lâmnày chạy trốn, vậy thì đương nhiên phải nghĩ cách tăng cao thực lực mọi mặt của bản thân mình rồi.
Thụ Đệ rất rất không muốn học luyện đan, nhưng mà Địch Cửu đã cưỡng chế bắt nó phải học, nó không muốn học cỡ nào cũng phải học. Ngược lại Cảnh Kích rất nghe lời, Địch Cửu kêu cậu học gì thì cậu học cái đó.
Tư chất của cậu vốn không tệ, dành một chút thời gian để học đạo phù cũng không mất gì.
………..
Không khí trong đại điện nghị sự của Tinh Hà phái bây giờ vô cùng ngưng trọng. Tính luôn cả Thái Thượng trưởng lão Liễu Mộc Sinh bên trong, gần như tất cả các tu sĩ Kim Đan kỳ đều đã ở trong này.
Sắc mặt Hạng Thiên Y vẫn còn chút tái nhợt, sau khi mất đi một cánh tay, hắn rất có khả năng sẽ mãi mãi dừng bước ở Kim Đan viên mãn.
Liễu Mộc Sinh vừa mới xuất quan đang ngồi bên cạnh Hạng Thiên Y, y thoạt nhìn cũng không giống một cường giả vừa mói bước vào Nguyên Hồn Cảnh
– Liễu thái thượng, tình huống bây giờ Thương Lâu Thích Gia chắc chắn sẽ không bỏ qua Tinh Hà phái chúng ta, chúng ta mau nghĩ ra cách ứng phó đi thôi.
Trưởng lão Chấp Pháp điện Hòa Khôi là người đầu tiên lên tiếng.
Hòa Khôi và trưởng lão Úc Kinh Ngạn vốn là bằng hữu vô cùng tốt, bây giờ sau khi đánh một trận xong, Úc Kinh Ngạn bị giết chết, ông cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng mà so với sinh tử tồn vong của Tinh Hà phái, chút thương thế này của ông cũng không đáng là gì.
Liễu Mộc Sinh thở dài, quay qua nói với Hạng Thiên Y
– Rốt cục là có chuyện gì mà Thương Lâu Thích Gia lại đột nhiên động thủ với chúng ta vậy?
Y cũng tự hiểu chuyện của bản thân mình, một trăm năm trước lúc y bắt đầu bế quan cũng chỉ còn hơn trăm năm thọ mệnh mà thôi. Vốn là lần này y cũng không cách nào đột phá Nguyên Hồn Cảnh, nhưng mà bởi vì cảnh báo diệt tông cho dù có bế quan cũng có thể nghe được, cho nên lúc y nghe được cảnh báo diệt tống liền điên cuồng mà đánh sâu vào bình cảnh cố gắng tiến vào Nguyên Hồn Cảnh. Vốn bình thường nếu như tiến vào Nguyên Hồn Cảnh sẽ kéo đến lôi kiếp, nhưng mà y hoàn toàn không có độ lôi kiếp gì hết.
Nói cách khác Nguyên Hồn Cảnh của y cũng chỉ là giả tạo mà thôi, thọ mệnh của y cũng không được gia tăng thêm chút nào, y chỉ còn thời gian mười mấy năm, sau khi tiêu hao hết thọ mệnh cũng sẽ ngã xuống.
Hạng Thiên Y đem tất cả những gì mình biết kể hết ra, và phát hiện Cảnh Kích Hoa và Úc Kinh Ngạn đã ngã xuống. Nói xong hết mấy cái này, Hạng Thiên Y lại lo lắng Liễu thái thượng muốn từ bỏ Địch Cửu nên lại bổ sung htêm:
– Theo ý kiến của ta, loại thiên tài này cho dù có gây ra đại họa đi nữa thì tông môn của chúng ta cũng phải thay hắn gánh trách nhiệm. Nếu không thì Tinh Hà phái chúng ta lấy ai để truyền thừa? Lấy gì để có thể đứng vững ở Cực Dạ đại lục?
Liễu Mộc Sinh gật gật đầu, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy Âu Dương Mục Phi chủ động lên tiếng:
– Tông chủ, Liễu trưởng lão, không phải ta bởi vì bị Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa giết chết cháu ngoại mà bất công chán ghét bọn họ gì cả. Chỉ là Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa lại dám ở Chiểu Hải trấn cướp Thương Lâu Thích Gia, còn giết chết Thích Thiệu, làm cường giả Nguyên Hồn Thích Chí Thương lại đây báo thù nữa. Có thể thấy được trong tương lại bọn họ sẽ còn mang đến nhiều tai họa hơn cho tông môn. Loại đệ tử chỉ khiến cho tông môn diệt vong như bọn chúng, ta đề nghị tông môn phát lệnh đuổi hai người này ra khỏi tông môn, đồng thời hạ lệnh đuổi giết bọn chúng.
Hạng Thiên Y cau mày chưa kịp mở miệng liền có một phi kiếm đột nhiên bay đến. Hắn nhìn nội dùng trên thanh phi kiếm kia, trầm giọng nói:
– Đã điều tra xong việc Địch Cửu giết Thích Thiệu, tình huống cụ thể là do Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa ở khách sạn tán tu Tương Tức Lâu ở Chiểu Hải trấn tu luyện gây ra động tĩnh quá lớn, tạo thành một lốc xoáy linh khí, việc này đãn đến hoài nghi của Thích Thiệu, gã đánh vỡ hộ trận của Địch Cửu rồi lại phát hiện bên trong còn có cả một thụ linh nữa.
Sau đó nữa Thích Thiệu liền trực tiếp dẫn Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa đi Thương Lâu Thích Gia muốn giết chết Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa xong sẽ tìm hiểu bí mật của bọn họ và cướp đi thụ linh. Không nghĩ tới Địch Cửu cũng không phải là người nhát gan, hắn giả bộ đi theo Thích Thiệu đến Thương Lâu Thích Gia, sau đó lén lút ra tay giết chết Thích Thiệu, cuối cùng còn đoạt hết toàn bộ đồ vật trong đó, rồi mang theo Cảnh Kích Hoa và tiểu thụ linh kia chạy vào bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm.
Liễu Mộc Sinh lại tiếp tục gật đầu, chờ đến khi Hạng Thiên Y nói xong mới hỏi lại:
– Ý của ngươi là tất cả chuyện này đều là do một mình Địch Cửu kia làm?
Theo như tin tức ta đạt được thì đúng là vậy, Cảnh Kích Hoa kia tu vi quá thấp, không có khả năng động thủ. Nếu như đổi thành ta, ta nhất định cũng sẽ làm như vậy. Xem ra Úc trưởng lão cũng không có nhìn lầm, tư chất tu luyện của Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa thật sự là phi thường nghịch thiên, nếu không cũng không có khả năng tạo nên tình huống như vậy trong lúc tu luyện. Lần Thiên Khư chiến trường này Tinh Hà phái chúng ta trả đại giới quá lớn, lại còn chịu nhục nhỡ như vậy cũng chỉ có thể cầu hòa. Cho dù không có chuyện Địch Cửu lần này, Tinh Hà phái chúng ta nếu như vẫn không có người cường đại kế tục truyền thừa, thì kết cục cuối cùng cũng chỉ xuống dốc mà thôi.
Hạng Thiên Y không chút do dự nói.
Ngữ khí của Liễu Mộc SInh cũng dịu xuống:
– Tông chủ, ngươi chịu khổ rồi, lại đi điều tra một chút xem vì sao hắn lại muốn giết Âu Dương Đào. Nếu như Địch Cửu giết Âu Dương Đào có lí do chính đáng thì lần này Tinh Hà phái chúng ta cho dù có tan xương nát thịt cũng nhất định không thể để cho đệ tử tông môn chúng ta bị người ta khi dễ bị đuổi giết được. Còn nếu như Địch Cửu thật sự chỉ là vì muốn cướp đoạt linh thạch mà giết người, vậy cứ đuổi hắn ra khỏi tông môn đi. Tông môn cho dù có cần người đi kế tục truyền thừa cũng không cần loại người như vậy.
– Ta lo lắng cho an nguy cua Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa ở Chiểu Hải Sâm Lâm, nơi đó bây giờ rất nguy hiểm, Thích gia đã hạ lệnh đuổi giết, đã có vài tên tu sĩ Kim Đan đi vào trong đó tìm kiếm bọn họ rồi.
Hạng Thiên Y có chút lo lắng nói
– Trước khi làm rõ vì sao lại ra tay với sư huynh đệ đồng môn thì bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Hơn nữa vừa rồi Khôi trưởng lão nói không sai, Thương Lâu Thích Gia có thập đại trưởng lão Nguyên Hồn Cảnh, thậm chí nghe đồn họ còn có cả tồn tại vượt qua cả Nguyên Hồn Cảnh nữa. Tinh Hà phái chúng ta vốn dĩ đều có tài nguyên và công pháp hạn chế, trừ bỏ ta miễn cưỡng có thể coi như Nguyên Hồn Cảnh ra hầu như không còn người nào có thể đứng ra……
Ngữ khí của Liễu Mộc Sinh cũng rất lo lắng
Phong chủ Hà Liên Phong Ô Chân Chân đứng lên nói:
– Ta thu được một tin tức bí mật, Thương Lâu Thích Gia phát hiện được một thượng cổ di tích, tất cả tu sĩ Nguyên Hồn trong Thương lâu đều đi tới chỗ đó rồi. Cho nên trước khi các tu sĩ Thích gia trở về, Tinh Hà phái của chúng ta cũng không cần phảilo lắng chuyện này.
………….
Tin đồn về việc một đệ tử tên là Địch Cửu của Tinh Hà phái ra tay cướp Thương Lâu Thích Gia ở Chiểu Hải trấn, khiến cho Thích gia muốn tự mình đi tiêu diệt tông môn này, ai ngờ lại phát hiện trong Tinh Hà phái còn ẩn nấp một lãi tổ Nguyên Hồn Cảnh nhanh chóng được mọi người truyền đi.
Mà việc này cũng khiến cho số người tìm kiếm Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa giảm bớt rất nhiều, dù sao thì đắc tội một Nguyên Hồn lão tổ cũng chả tốt đẹp gì
Hơn nữa có người còn phát hiện Nguyên Hồn lão tổ Thích Chí Thương của Thương Lâu Thích Gia cũng không có tới Chiểu Hải Sâm Lâm, việc này càng chứng thực lời đồn kia là đúng hơn.
Bây giờ Thích Chí Thương đương nhiên là không đi Chiểu Hải Sâm Lâmđược rồi, một cánh tay của lão đã bị hủy, lão nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm được pháp bảo để khôi phục lại cánh tay của mình,nếu không cả đời này của lão chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Hồn tầng bốn.
Ở Chiểu Hải Sâm Lâmnày, Kim Đan tu sĩ có rất nhiều hạn chế, nhưng mà Nguyên Hồn tu sĩ lại không có nhiều hạn chế như vậy. Bây giờ, Thích Chí Thương không thể chạy tới Chiểu Hải Sâm Lâmđã khiến cho an toàn của Địch Cửu và Cảnh Kích tăng lên rất nhiều.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.