Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 101: Mạt Song bị đánh


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Cửu – Chương 101: Mạt Song bị đánh

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Cảnh Kích Hoa lưỡng lự trước cửa Địch Cửu cả ngày trời, nhưng mà Địch Cửu không có mở cửa, cậu cũng không dám mò lên gõ. Niềm vui vẻ vì được gia nhập phái Tinh Hà đã không còn nhìn thấy trên gương mặt của Cảnh Kích Hoa nữa rồi.

Hôm này đã là ngày thứ tư cậu vào phái Tinh Hà, ba ngày trước cũng chỉ đi nghe giảng bài, sau khi đi về cậu cũng từng thử tu luyện ba ngày. Qua ba ngày này, đừng nói tới việc thông qua cách nào đó để tu luyện Ngân Hà quyết, cho dù là cảm thụ linh khí thôi cậu cũng không thể cảm thụ được.

Tới tận giờ phút này Cảnh Kích Hoa mới thật sự tin tưởng tư chất của bản thân đúng là rất rác rưởi. Bởi vì lão sư giảng dạy kia đã từng nói, dù là ai cũng có thể tu luyện được Ngân Hà quyết.

Oanh!

Cảnh Kích Hoa đang nôn nóng đi qua đi lại cuối cùng cũng nghe được động tĩnh trong phòng Địch Cửu, cậu nhanh chóng chạy lại cửa nghiêng tai lắng nghe. Lại qua cỡ nửa canh giờ nữa, cửa phòng Địch Cửu đột nhiên mở ra:

– Cảnh Kích Hoa, đệ ở đây làm gì vậy?

Địch Cửu khó hiểu nhìn Cảnh Kích Hoa lẩn quẩn trước cửa phòng mình.

– Cửu ca, đệ tiêu đời rồi.

Cảnh Kích Hoa kêu lên, túm túm đầu tóc của mình, biểu tình vừa nôn nóng vừa suy sụp.

Tâm tình của Địch Cửu lại rất tốt,trong thời gian ba ngày này, tu vi của hắn đã dừng lại ở Luyện Khí tầng bốn, nhưng mà sau khi tới Luyện Khí tầng bốn tu vi của hắn lại bắt đầu tăng trưởng lần nữa. Nói cách khác, chân nguyên của hắn đã bị áp súc tới cực hạn, không thể nào áp súc tiếp được nữa. Bây giờ thần niệm của hắn ngoại phóng còn mạnh hơn hơn gấp đôi lúc là Luyện Khí tầng bảy nữa, loại tiến bộ này Địch Cửu chính là người cảm thụ được trực quan nhất.

– Chuyện rốt cục là thế nào? Đi vào trước rồi nói.

Tuy là Địch Cửu đã có chút đói bụng rồi nhưng hắn vẫn tính giúp Cảnh Kích Hoa trước đã.

– Cửu ca, đệ không thể tu luyện được, đệ là phế linh căn.

Cảnh Kích Hoa vừa tiến vào liền nóng nảy kêu lên, ngữ khí sắp khóc tới nơi.


Suy nghĩ đầu tiên của Địch Cửu chính là Úc trưởng lão, việc Cảnh Kích Hoa không thể tu luyện hắn cũng không giúp được gì, Úc trưởng lão đã phá cách thu bọn họ vào rồi lại biến đâu mất tăm không tìm thấy được. Nếu ông đã nhận Cảnh Kích Hoa, vậy thì nhất định có biện pháp giúp Cảnh Kích Hoa tu luyện chứ.

Cuối cùng cũng gặp được người quen thuộc, có thể kể lể hết mọi lo lắng trong lòng ra, Cảnh Kích Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, kể lại hết mấy thứ mà mấy hôm nay đi học nghe được, lại kể bản thân cũng đã làm theo những gì sư phụ nói, nhưng mà hoàn toàn không thể nào hấp thu được linh khí.

– Từ từ…..

Đột nhiên, Địch Cửu nhớ tới phương thức tu luyện của bản thân.

– Kích Hoa, đệ nói cách thứ ba chỉ có một mình Ngân Hà Lão tổ làm được hả?Vậy lão sư giảng bài có nói cho đệ nghe cách tu luyện thứ tư của Ngân Hà quyết hay không?

Cảnh Kích Hoa lắc đầu:

– Không có, lúc đó ngài ấy đã nói tới người có thể tu luyện cách thứ ba đều không thể xuất hiện, bởi vì ở đại lục Cực Dạ có thể sẽ không bao giờ xuất hiện thiên tài có thể thống qua cách tu luyện thứ ba.

Địch Cửu nhíu mày, hắn dám khẳng định hắn tu luyện Ngân Hà quyết cũng không phải là tu luyện theo cách thứ ba. Tu luyện theo cách thứ ba thì trong lúc tu luyện vận chuyển Ngân Hà quyết, trong cơ thể sẽ hình thành một ngân hà hư ảo, sau khi ngân hà tinh lọc linh khí xong sẽ bắt đầu tiến hành vận chuyển theo chu thiên

Mà cách hắn tu luyện Ngân Hà quyết chính là trong cơ thể hình thành một tinh không hư ảo, tinh không lại tinh lọc linh khí sau đó hình thành nên một chu thiên vận chuyển.

Cho dù Địch Cửu có ngu cỡ nào thì ngân hà và tinh không cũng biết phân biệt rõ ràng. Một tinh không có thể có vô số ngân hà tồn tại, mênh mông rộng lớn, mà ngân hà chỉ là một phạm vi nhất định nào đó mà thôi, cuối cùng thì nó vẫn là có một giới hạn.

Sau khi hắn tu luyện Ngân Hà quyết, cảm thấy trong người hắn hình thành một tinh không không phải chỉ dựa vào cảm quan mà còn dựa vào một loại trực giác từ sâu trong nội tâm, hắn cảm giác được đó chính là tinh không.

– Cửu ca, giờ đệ phải làm sao đây?

Cảnh Kích Hoa mở miệng hỏi đánh gãy suy nghĩ của Địch Cửu.

Địch Cửu đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Cảnh Kích Hoa

– Đệ không cần quá lo lắng như vậy, không phải còn ba năm sao. Sau này ta sẽ đi nhận một ít nhiệm vụ, đi ra ngoài tìm kiếm một chút tài nguyên tu luyện, lúc đó đệ có thể đi theo ta. Trong khoảng thời gian đó, ta nhất định sẽ tìm ra cách để đệ tu luyện.


Chuyện bản thân mình thì tự bản thân mình biết, sau khi bắt đầu tu luyện Ngân Hà quyết, lượng linh khí Địch Cửu cần cho tu luyện đã tăng đến con số vô cùng kinh khủng, bản thân hắn còn không thể tin được. Nếu như còn tiếp tục ở trong căn nhà khu vực hẻo lánh này tu luyện, sợ là cho dù tu luyện cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Luyện Khí trung kỳ mà thôi.

Nếu như muốn bước vào cảnh giới cao hơn, hắn nhất định phải đi ra ngoài tìm kiếm thêm càng nhiều tài nguyên tu luyện.

– Đệ sẽ nghe theo Cửu ca.

Cảnh Kích Hoa hiện tại đang vô cùng hoang mang rối rắm, căn bản là không biết nên làm cái gì mới đúng.

Địch Cửu cũng rất bất đắc dĩ

– Kích Hoa à, đệ dù sao cũng là một người nam nhân, đừng có gặp phải chuyện gì cũng hoang mang lo sợ như vậy, làm việc cũng phải có chủ kiến. Còn nữa, ta thay đệ làm chủ, sửa lại cái tên của đệ, sau này đệ gọi là Cảnh Kích, chữ Hoa kia bỏ đi.

– A a…..

Cảnh Kích cứ a vài cái, giống như còn gì đó muốn nói cho Địch Cửu nhưng mà lại sợ không dám mở miệng nói.

– Có chuyện gì thì mở miệng nói thẳng đi, sau này đừng có dong dài do dự như vậy nữa.

Địch Cửu cảm thấy Cảnh Kích thực sự là con người quá mức thành thật rồi, người như vậy không dễ sống ở Tu Chân giới.

– Vâng.

Cảnh Kích có chút cẩn thận lên tiếng

– Hôm trước Mạt Song sư tỷ bị người ta đánh……

Địch Cửu ngẩn ra, sau đó không xác định lắm hỏi lại


– Cảnh Kích, đệ nói Mạt Song sư tỷ bị người ta đánh? Làm sao lại bị đánh?

Trong ấn tượng của hắn, Mạt Song là người rất tốt bụng thiện lương hơn nữa còn thông minh vô cùng. Loại người thông minh như nàng theo lý thuyết sẽ không gây chuyện với người khác mới đúng chứ.

– Hôm trước lúc lên lớp, lão sư giảng dạy có hỏi một vấn đề nhưng mà không ai trả lời được. Sau đó lão sư lại lấy ra một cái túi trữ vật nói nếu như ai trả lời được thì cái túi trữ vật sẽ thuộc về người đó. Sau đó nữa Mạt Song sư tỷ đứng lên trả lời câu hỏi đó….

Địch Cửu đánh gãy lời nói của Cảnh Kích hỏi

– Ngươi nói câu hỏi người khác không trả lời được mà Mạt Song sư tỷ lại trả lời được sao? Là câu hỏi gì vậy?

Cảnh Kích gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi mới nói:

– Câu hỏi kia rất phúc tạp, đệ nghe không hiểu gì hết. Hình như là trong quá trình tu luyện Ngân Hà quyết nếu như xuất hiện vấn đề gì đó thì phải làm sao thì phải…

Địch Cửu cũng biết lấy đầu óc của Cảnh Kích cũng khó mà giải thích rõ ràng được, đành phải hỏi:

– Có phải là có tên nào đó ham cái túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ nên cố ý tới tìm tra không?

Cảnh Kích trả lời

– Đệ cũng nghĩ là vậy, sau khi kết thúc buổi giảng bài, trên đường trở về đệ có thấy có hai sư huynh chặn đường tỷ ấy, còn có một sư huynh lấy ba linh thạch ra nói muốn mua lại túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ. Mạt Song sư tỷ nói không bán, gã đó liền nói nếu như không bán vậy trả lại linh thạch cho gã đi. Nhưng mà lúc đó đệ đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, gã đó cũng không có đưa linh thạch cho sư tỷ mà là gã lén lút tự thu lại.

Sắc mặt Địch Cửu cũng trở nên khó coi, loại chuyện như thế này cho dù là lúc hắn hoàng hành khắp Tể Quốc còn chưa làm ra đâu.

– Sau đó gã đó lại tát Mạt Song sư tỷ văng ra rất xa, còn mắng tỷ ấy là sửu bát quái, trước khi đi gã còn lấy luôn túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ, hình như còn lục lọi trong túi áo của tỷ ấy lấy đi ba linh thạch nữa.

Cảnh Kích nói xong, lại nhanh chóng bổ sung thêm

– Đệ tính đi lên giúp đỡ một chút, kết quả bọn họ đi nhanh quá….

Địch Cửu vừa nghe liền biết cậu là không dám đi ra, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

– Cảnh Kích, ta biết đệ nhát gan. Nếu sau này đệ cứ nhát gan như vậy, vậy thì đừng theo sau ta nữa. Đã là đại trượng phu, làm việc không được sợ trước sợ sau như vậy, nếu không đệ đi tu tiên làm gì hả?


Cảnh Kích thấy Địch Cửu nói rất nghiêm khắc, nhanh chóng đáp lời:

– Cửu ca, lần sau nếu như có gặp chuyện như vậy, đệ nhất định sẽ lập tức xông lên.

Địch Cửu cạn lời luôn rồi:

– Cũng không phải lúc nào gặp chuyện như vậy cũng phải xông lên, còn phải nhìn coi đối tượng là ai nữa. Chúng ta đều là nhờ Mạt Song sư tỷ mới có thể gia nhập phái Tinh Hà. Nếu như có ân mà không biết báo đáp vậy có khác gì cầm thú không? Đương nhiên, làm loại chuyện này cũng phải biết phân địa điểm nữa. Chỗ này là bên trong phái Tinh Hà, mấy người kia cho dù có gan lớn cỡ nào cũng không dám giết đệ. Nếu như lúc đó đệ đi ra bênh vực, cho dù có khả năng sẽ bị đập một trận nhưng mà hai tên gia hỏa kia cũng sẽ chột dạ. Còn nếu như ở bên ngoài tông môn mà gặp phải tinh huống như vậy thì phải xem xét tình huống cho kĩ lưỡng mới hành động.

– Vâng, Cửu ca, đệ hiểu rồi.

Cảnh Kích ão não trả lời. Cửu ca nói rất đúng, có ân không báo vậy có khác gì cầm thú đâu? Mạt Song sư tỷ có đại ân với cậu, nếu không nhờ có Mạt Song sư tỷ làm sao cậu có thể gia nhập vào phái Tinh Hà chứ?

Còn việc có phải Úc trưởng lão vì nể mặt Mạt Song sư tỷ mới nhận cậu cùng với Địch Cửu vào phái Tinh Hà hay không, cậu thật sự không thể nghĩ tới mấy vấn đề cao siêu đó được.

– Đi thôi.

– Đi chỗ nào chứ?

Cảnh Kích hỏi lại theo bản năng

Địch Cửu mang theo sát khí trả lời ngược lại:

– Đương nhiên là tìm gã sư huynh đã đánh Mạt Song sư tỷ, gã thật sự cho rằng Mạt Song sư tỷ vừa mới vào tông môn liền có thể bị khi dễ sao, đúng là thứ mắt chó bị mù.

Cảnh Kích đã muốn lùi bước theo bản năng rồi, cũng may cậu còn nhớ lời nói lúc nãy của Địch Cửu, vỗ vỗ ngực nói:

– Được, cho dù Cảnh Kích đệ có bị bọn họ đánh chết cũng nhất định phải ra mặt vì Mạt Song sư tỷ.

– Không đánh chết đệ đâu mà lo.

Địch Cửu không biết làm thế nào với Cảnh Kích luôn rồi. Gia hỏa đó nếu như đã đi đoạt túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ thì nhiều nhất cũng chỉ là một tên Luyện Khí trung kỳ mà thôi. Lấy thực lực hiện tại của mình, cũng không tin không thể đánh lại một gia hỏa Luyện Khí trung kỳ.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.