Đọc truyện Thiên Hà Đại Lục Ký – Chương 7: Tộc niên đại hội
Sau khi Trần Long rời khỏi, Trần Minh vẫn còn ở lại trong mật thất, tiếp tục nghiên cứu tiểu tâm trận cho đến tận sáng.
Sáng hôm sau, Thuận An Trấn đặc biệt nhộn nhịp. Hôm nay tất cả mọi người, không có ai rời Trấn đi săn bắt yêu thú. Toàn trấn đều đã tập trung tại quảng trường trung tâm từ sớm.
” Tộc niên đại hội hàng năm lại đến rồi. Haiz…chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi.” – Trong mật thất, Trần Minh khẽ thở dài một cái tự ngẫm, rồi chậm rãi rời khỏi.
Tại quảng trường trung tâm Thuận An trấn, năm cái lôi đài lớn làm bằng đá thạch anh, đã được dựng sẵn ở phía trước Cửu Long Tháp tự lúc nào. Bên trên nó lại là một cái sân khấu lớn, nơi dành cho Trấn Trưởng và các vị chấp sự thượng tọa.
Phía dưới quảng trường lúc này đã tập hợp toàn bộ người dân trong Trấn Thuận An ở đó. Và rồi thời gian cũng đến, Trấn Trưởng Trần Minh và bốn vị chấp sự đang chậm rãi đi lên phía trên sân khấu, sau đó an vị tại chỗ ngồi của mình. Ghế chủ tọa đương nhiên là của Trần Minh. Từ bên trái qua chính là hai vị chấp sự Phạm Lâm và Chung Sơn, bên phải ghế chủ tọa là hai vị chấp sự Đỗ Thu Thủy và Hồ Hoàng Hải.
– Ngươi nói xem, tộc nên đại hội năm nay, ai sẽ đoạt được quán quân? – một thanh niên trấn lên tiếng hỏi người bên cạnh.
– Chắc là Như Bảo của Trần Gia rồi. Dù gì cũng là con trai lớn của Trấn Trưởng, tài nguyên tu luyện chắc sẽ được nhiều hơn một chút. – Thanh niên bên cạnh đáp.
– Cũng chưa hẳn à nha! Ta nghe nói Cao Hổ của Chung Gia đã đột phá đến Kim Linh Giả hậu kỳ rồi. Ai thua về tay ai còn chưa biết trước được. – một thanh niên khác đứng gần đó lên tiếng.
– Chẳng lẽ Phạm Gia, Đỗ Gia và Hồ Gia mấy năm nay đều không có xuất hiện qua thiên tài hay sao? – lại có người lên tiếng, nhưng không ai trả lời.
Toàn bộ quảng trường lúc này là một mảnh đang xôn xao tiếng nghị luận. Tại một nơi khác trong quảng trường, một thiếu nữ chừng mười ba tuổi và một thiếu niên mười bốn tuổi đang đứng đó.
– Nhị ca, sao Tiểu Long giờ này lại không thấy đâu vậy, tính đến hôm nay đệ ấy đã được mười tuổi rồi, cũng là đủ điều kiện để tham gia tộc niên đại hội, sao còn chưa đến nhỉ? – mười ba tuổi thiếu nữ lên tiếng hỏi người bên cạnh.
– Huynh cũng không biết, có lẽ đệ ấy vẫn còn đang tu luyện trong Cửu Long Tháp. Mà Như Bảo đại ca cũng là đang tu luyện trong đó chưa có ra, hi vọng mọi người không bỏ lỡ tộc niên đại hội lần này. – mười bốn tuổi thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn Cửu Long Tháp một cái, miệng lẩm bẩm.
Mười ba tuổi thiếu nữ khẽ gật đầu, cũng ngước nhìn lên Cửu Long Tháp một cái. Đúng lúc này, mười mấy cái đạo tinh quang từ trong Cửu Long Tháp bay ra, chính là Trần Như Bảo, Đỗ Thạch Quy, Hồ Đại Dương và mấy cái thiếu niên Hồ gia tiến nhập Cửu Long Tháp tu luyện một tháng trước.
– Ha ha ha, cũng may là còn kịp tộc niên đại hội! – Đỗ Thạch Quy nhanh miệng lên tiếng trước, cười ha hả rồi đi về phía hàng ngũ Đỗ Gia.
Hồ Đại Dương, Trần Như Bảo cũng vậy, đều đi về phía hàng ngũ gia tộc của mình.
– Như Bảo đại ca, đại ca có nhìn thấy Tiểu Long tu luyện trong Cửu Long Tháp hay không? – nhìn thấy Trần Như Bảo, mười ba tuổi thiếu nữ liền bước tới hỏi.
– Tiểu Long? Chẳng phải đệ ấy đã ra ngoài một tháng trước rồi sao? Ồ! Nhóc con này lại chạy đi đâu rồi? – Trần Như Bảo trả lời, lại nhìn xuống hàng ngũ Trần Gia một lượt liền hỏi.
– Cả tháng nay đệ cũng không thấy Tiểu Long ở đâu. – mười bốn tuổi thiếu niên lên tiếng.
– Chắc là đệ ấy chạy loanh quanh đâu đó mà thôi. Mà Như Quý đệ, Như Ngọc muội, hai người tu luyện thế nào rồi? – Trần Như Bảo nhìn qua hai người này một lượt lại hỏi.
– Đệ đột phá Ngân Linh giả trung kỳ rồi. – mười bốn tuổi thiếu niên chính là Trần Như Quý, con trai thứ của Trần Minh, trả lời.
– Còn muội mới Tử Linh giả hậu kỳ mà thôi. – mười ba tuổi thiếu nữ lại là Trần Như Ngọc, con gái út của Trần Minh, nàng nhăn mũi một cái, nói nhỏ.
– Uhm! Vậy cũng được rồi. Tộc niên đại hội năm nay, Trần Gia sẽ có một bất ngờ lớn đây, ha ha ha..- Trần Như Bảo khẽ gật đầu, nửa nói nửa không, sau lại cười lớn.
Trần Như Quý và Trần Như Ngọc bốn mắt nhìn nhau khó hiểu, cả hai khẽ nhún vai một cái lại quay lên sân khấu phía trước.
Lúc này, Trần Minh đang ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn bao quát xuống dưới quảng trường một lượt, thấy mọi người cơ bản đều đến đủ, ông khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy, đi lên phía trước.
– Được rồi, mọi người trật tự, tộc niên đại hội năm nay cũng nên bắt đầu được rồi. – Trần Minh khẽ giơ tay lên, lấy sự im lặng của mọi người, sau đó chậm rãi nói.
– Cha, Tiểu Long còn chưa có tới. – Trần Như Ngọc nghe vậy, vội lên tiếng hô.
– Tộc niên đại hội năm nay, Tiểu Long sẽ không có tham gia, không cần phải đợi nó. – Trần Minh quay xuống nhẹ giọng nói với Trần Như Ngọc. Sau đó lại quay về phía mọi người dõng dạc nói tiếp:
– Tộc niên đại hội năm nay sẽ có sự khác biệt so với mọi năm,nguyên nhân vì sao thì khi đại hội kết thúc ta sẽ cho mọi người biết.
Ngừng lại một chút, Trần Minh lại tiếp:
– Tất cả thành viên Vệ Trấn Đội, tuổi từ mười đến mười lăm, tiến lên phía trước đi.
Ba mươi thiếu niên nam nữ, mặc giống nhau một bộ trang phục màu xanh nhạt, bên vai trái có thêu một chữ Vệ, tất cả đều là con cháu của năm gia tộc trong Thuận An Trấn, họ chậm rãi tiến lên phía trước. Trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu.
– Tộc niên đại hội hàng năm chẳng phải là bốc thăm thi đấu lôi đài với nhau hay sao? Chẳng lẽ năm nay lại là quần đấu? – một thiếu niên Chung Gia không chịu được, lên tiếng hỏi người bên cạnh.
– Ta cũng chịu! – có người lên tiếng trả lời.
Trần Minh không để mọi người nghị luận thêm, liền lên tiếng:
– Các vị, trước mặt chúng ta chính là thế hệ trẻ, là tương lai tồn vong của Thuận An trấn, mặc kệ
Trấn chúng ta có tai kiếp gì, những đứa nhóc này phải được an toàn trước hết, các vị thấy có đúng không?
– Đúng! – toàn thể mọi người cùng hô.
– Ta để cho đám nhóc tì này thành lập Vệ Trấn Đội, lại bắt chúng một tháng phải gác công trấn một ngày, không phải mong muốn đám nhóc này bảo vệ trấn, mà là muốn chúng nó học được tinh thần trách nhiệm, trách nhiệm với bản thân, với gia đình và với mọi người xung quanh. Chúng ta không thể bảo bọc đám nhóc này suốt đời được, chúng nó phải trưởng thành, và phải rời trấn đi rèn luyện bên ngoài. Và ngày hôm nay chính là thời điểm đó. – Trần Minh gật đầu mạnh một cái rồi nói.
Trần Minh vừa nói xong thì toàn bộ quảng trường lại xôn xao tiếng nghị luận. Chung Sơn chấp sự ngồi phía sau cũng khẽ nhíu mày một cái.
– Trấn Trưởng, chuyện này… – Hồ Hoàng Hải chấp sự nghe vậy liền muốn hỏi, nhưng bị Trần Minh khoát tay ngăn lại.
– Hồ chấp sự, để ta nói hết.
Trần Minh lại giơ tay lên lấy sự im lặng từ phía mọi người, ông lại nói:
– Ta biết trong lòng mọi người đầy nghi hoặc, nhưng ta nói rồi, đại hội kết thúc, mọi người tự nhiên sẽ hiểu. Được rồi các nhóc, năm cái lôi đài phía trước, lần lượt chia theo năm gia tộc mà tiến lên đi, chưa có lệnh của ta, không ai được phép rời khỏi lôi đài.
Mọi người lại bốn mắt nhìn nhau. Nhưng sao đó, ba mươi thiếu nam nữ phân biệt theo năm gia tộc, cứ như thế lặng lẽ tiến lên năm cái lôi đài.
– Thực sự là quần đấu hay sao? – một thiếu niên Hồ Gia hít sâu một hơi, miệng lẩm bẩm.
– Nếu thực là quần đấu, Chung Gia và Phạm Gia xem ra phải chịu thiệt rồi. Ba nhà Trần Gia, Hồ Gia và Đỗ Gia xưa nay quan hệ là rất tốt đó nha. – một thiếu niên Hồ Gia đứng gần đó phụ họa theo.
Lúc này, Chung Sơn chấp sự đã không nhịn được, đứng lên nói:
– Trấn Trưởng, thể lệ thi đấu của tộc niên đại hội hàng năm là do năm nhà thống nhất mà quyết định. Không lẽ Trấn Trưởng muốn tự một mình thay đổi hay sao?
– Ta muốn tự mình thay đổi thì thế nào? Ta làm Trấn Trưởng hay Chung Sơn ngươi làm Trấn Trưởng? – Trần Minh khẽ nhíu mày, quay lại nhìn Chung Sơn chấp sự, gằn giọng nói.
– Ngươi…! Tốt, ta muốn nghe các vị chấp sự khác nói thế nào? – Chung Sơn thiếu chút nổi nóng, nhưng lại kiềm chế được, quay qua Phạm Lâm chấp sự, nói giọng ý tứ.
– Trấn Trưởng đại nhân, việc này có vẻ không được hợp lý cho lắm, ngài phải cho bọn ta biết một cái lý do nào chứ? – Phạm Lâm thấy vậy liền lên tiếng.
Đỗ chấp sự và Hồ chấp sự lại im lặng không nói, nhưng trong lòng cũng không khỏi thắc mắc.
Trần Minh thấy vậy liền chậm rãi nói:
– Tộc niên đại hội năm nay liền khác với mọi năm. Phần thưởng cho mười hạng đầu sẽ được chia theo từ cao đến thấp. Tất cả những hạng còn lại đều nhận được phần thưởng bằng nhau.
– Trấn Trưởng, theo như ngài nói, ba mươi đứa nhóc này đều có phần thưởng, không biết là ngài lấy đâu ra nhiều tài nguyên như vậy để phát thưởng cho bọn chúng đây? – Phạm Lâm lại thắc mắc lên tiếng.
– Toàn bộ tài nguyên của Thuận An Trấn! – Trần Minh lại lãnh đạm nói ra.
– Cái gì? Toàn bộ tài nguyên…cái này…! – Chung Sơn chấp sự muốn phát hoảng, đang định nói gì đó lại thôi.
– Đúng vậy, mọi người cũng đã biết, mười năm trước ta từng nói, ta tình cờ nhận được một cái ân tình của cường giả Thánh Cấp. Bởi thế, Trấn chúng ta mới có được ba cái đại tạo hóa của vị cường giả này ban cho, chính là: Hộ Trấn Đại Trận, Bách Bảo Các và Cửu Long Tháp. Nhưng thật sự, không phải như vậy. Vị cường giả này chỉ cho chúng ta hưởng dụng ba đại tạo hóa trong thời gian mười năm. Đến hẹn, sẽ có hậu nhân của người nọ tới thu hồi lại tất cả. Mà hết ngày hôm nay chính là ước hẹn mười năm đã đến. – Trần Minh không để ý đến Chung Sơn, vẫn quay xuống mọi người từ tốn nói.
– Hậu nhân của người nọ là ai? Làm sao chúng ta biết mà giao trả, chẳng may trả nhầm thì sao? – lúc này Đỗ Thu Thủy chấp sự mới lên tiếng.
– Ta cũng không biết người đó là ai, nhưng sẽ không thể nào nhầm lẫn được, một cường giả Thánh Cấp, tự nhiên sẽ có an bài thích hợp. – Trần Minh lại nói nửa vời.
– Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến thể lệ thi đấu của đại hội, lại còn có nhiều phần thưởng như vậy được phát ra? – Hồ Hoàng Hải lên tiếng hỏi.
– Chút nữa mọi người sẽ biết. – Trần Minh nói xong, khẽ liếc mắt nhìn Chung Sơn một cái, làm vị chấp sự này phải lâm vào trầm tư.
– Được, vậy làm thế nào để phân biệt thứ hạng? – Đỗ Thu Thủy hỏi.
– Rất đơn giản, ta sẽ tự mình chấm điểm thứ hạng cho đám nhóc này. – Nói xong Trần Minh liền vận dụng khinh công thân pháp, tiến đến lôi đài của Đỗ Gia đệ tử đang đứng.
Chỉ thấy lúc này, sáu thiếu niên, bốn nam hai nữ liền lui sang một bên, nhường chỗ cho Trần Minh phi thân tới.