Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 34: Hỏa Sư - Đan Sư - Độc Sư


Đọc truyện Thiên Hà Đại Lục Ký – Chương 34: Hỏa Sư – Đan Sư – Độc Sư

Ba người Trần Long, Lục Tuyết và Nam Thiên Nhật đi khoảng một trăm thước trong hầm tối như vậy thì đã đến nơi có ánh sáng. Trước mặt bọn họ lúc này là những dòng sông dung nham to rộng, liên tục sôi trào và nóng chảy.

– Long ca! Ở đây nóng quá, chúng ta không thể tiến vào sâu hơn được! – Lục Tuyết chợt lên tiếng.

– Mọi người vận dụng linh lực hộ thể đi, đừng để hỏa diễm xâm nhập vào trong người. – Trần Long nhìn quanh một hồi, chợt lên tiếng. Sau đó hắn vận dụng Lam Nguyên Quang để hộ thể toàn thân.

– Không ngờ trong lòng Thú Hỏa Sơn lại rộng lớn như vậy. Ngọn núi lửa thật sự sắp phun trào rồi! – Nam Thiên Nhật cũng vận dụng Ngân Linh Quang để hộ thể quanh người, hắn nhìn xung quanh một lượt, nói.

– Đúng là cũng sắp rồi! Dung nham ở đây đã quá nhiều, một khi lượng khí nó thả ra đạt đến đỉnh điểm, đỉnh núi sẽ không chịu nổi nữa mà nổ tung thôi. – Trần Long gật gù lên tiếng.

– Đại ca! Lam…Lam Nguyên Quang! Cảnh giới của đại ca là Lam Nguyên Vương sao? – Lúc này Nam Thiên Nhật chợt nhìn qua Trần Long, thấy vòng chân nguyên hộ thể màu xanh lam của Trần Long thì chấn kinh, lắp bắp hỏi.

– À! Huynh mới đột phá Lam Nguyên Vương cách đây vài ngày. Đệ làm gì mà kinh động như vậy? – Trần Long nghe Nam Thiên Nhật hỏi thì cười cười một cái trả lời.

– Theo đệ đoán thì huynh chắc lớn hơn đệ một hay hai tuổi gì đó thôi, mà cảnh giới này…huynh tu luyện thế nào vậy? – Nam Thiên Nhật lại ngạc nhiên hỏi.

– Được rồi! Có một số bí mật của huynh, đệ sớm muộn gì cũng sẽ được biết, nhưng không phải lúc này. Bây giờ huynh đang phân vân là nên đi lên hay đi xuống đây? – Trần Long khẽ khoát tay một cái nói, rồi lại nhìn ra xa trong lòng núi, hỏi.

– Đệ thấy hay là chúng ta đi lên đi. Xuống dưới đó sẽ càng nóng hơn đấy! – Nam Thiên Nhật cũng không thêm nữa, hắn nhìn trên dưới một lượt, liền nói.

– Long ca, muội thấy đi lên vẫn tốt hơn! – Lục Tuyết lúc này cũng một màu Tử Linh Quang hộ thể quanh người, nàng nhìn ngó một hồi, góp ý.

– Vậy được, nghe theo đa số đi! Chúng ta đi lên! – Trần Long gật đầu một cái.

Ba người liền men theo những gờ đá bên trong thành núi để đi lên trên. Những gờ đá này sắp xếp chồng chéo nhau như những bậc thang mê cung, lúc thì hướng ra ngoài, lúc thì lại dẫn đi qua những dòng chảy dung nham bên trong.

Trần Long, Lục Tuyết và Nam Thiên Nhật đi quanh co luồn lách trong những lối đi mê cung được một đoạn nữa thì lại đến được một điểm ra khác. Trước mắt ba người bọn họ lúc này là một dòng sông dung nham thật lớn. Dòng chảy dung nham này giống như được thổi lên từ dưới lòng đất, xiên chéo từ sườn núi bên này qua bên kia, rồi chạy lên phía trên mà đổ xuống như thác.

– Đại ca! Huynh nhìn bên kia! Có rất nhiều người đang đứng ở đó! – Nam Thiên Nhật quan sát một hồi, chợt phát hiện có rất nhiều người mặc nhiều loại y phục màu sắc khác nhau, họ đang đứng cạnh bờ sông dung nham.


– Long ca, sao bọn họ không có dùng Linh Quang hộ thể, chẳng lẽ ở đây không còn nóng hay sao? – Lục Tuyết cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Nam Thiên Nhật, quan sát một lúc, nàng chợt hỏi.

– Mọi người thu lại Linh Quang hộ thể đi. Nhiệt độ ở đây đã dễ chịu hơn rồi! – Trần Long nghe vậy lập tức thu hồi Lam Quang hộ thể lại, rồi nói.

Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết cũng lập tức thu lại hộ thể, cả ba chăm chú nhìn đám người kia từ xa.

– Đại ca, chúng ta có cần qua đó hay không? – Nam Thiên Nhật nhìn Trần Long hỏi.

– Không cần! Đám người kia chắc đã điều tra được, nguyên nhân biến động của Thú Hỏa Sơn là nằm trong dòng sông dung nham này rồi! Chúng ta tạm thời tránh vào bên trong lối ra đi. – Trần Long nhìn nhìn một hồi đã có chủ ý, hắn liền quay qua nói với Nam Thiên Nhật và Lục Tuyết, sau đó lại đi vào lối ra lúc nãy, ngồi xuống.

– Nhưng mà khoảng cách xa như vậy, chúng ta làm sao biết được đằng kia sẽ phát sinh chuyện gì? – Nam Thiên Nhật nghe vậy mà nghi hoặc trong lòng, chợt hỏi lại Trần Long.

– Nhị đệ yên tâm đi! Đại ca của đệ là có công pháp nghe lén rất tuyệt diệu đấy! – Lục Tuyết nghe vậy nhịn không được cười cười nói.

– Á a a! Tuyết nhi nhà ta hôm nay biết trêu chọc huynh rồi đó nha! – Trần Long đang muốn nhập định, hắn nghe vậy thì hơi bất ngờ nhìn qua Lục Tuyết tươi cười nói.

– Tại đi theo huynh hoài nên bị nhiễm đó! – Lục Tuyết khẽ chu môi đào, nhỏ giọng nói.

– Ha ha! Được rồi! Hai người cứ ngồi xuống đây đi. Đằng kia phát sinh chuyện gì, ta sẽ nói lại cho hai người nghe! – Trần Long cười ha hả một cái, rồi nói.

Lục Tuyết khẽ cười không thành tiếng. Nam Thiên Nhật thì đến lúc này đã thật sự phục sát đất bản lĩnh của Trần Long rồi. Hắn cũng không hỏi thêm gì mà lặng lẽ ngồi xuống gần Trần Long. Trần Long lúc này đã rơi vào trạng thái nhập định. Hai đạo long hồn lập tức được hắn phát ra, một đạo thì vô thanh vô tức tiếp cận đám người đằng kia, còn một đạo thì được hắn cho lặn xuống đáy sông dung nham để dò xét.

Cách chỗ ba người Trần Long chừng hai dặm, có khoảng hơn năm mươi người đang đứng quay quần lại với nhau. Trong đó có năm nhóm người phân biệt thành năm màu y phục đồng nhất. Còn lại một nhóm khác chừng có năm người là mặc các kiểu y phục đa dạng.

– Thú Hỏa Sơn hôm nay thật sự quá đông vui rồi! Năm môn phái lớn nhất ở Dược Quốc lại đến đây đông đủ như vậy. Đám tán tu như chúng ta chắc sẽ không có cơ hội để tranh đoạt bảo vật! – một vị trung niên mặc y phục khác lạ, chợt cảm khái nói.

– Trịnh Đông huynh! Chúng ta không tranh đoạt thì cũng có thể đứng đây xem náo nhiệt! Ta không tin đám người kia dám chủ động ra tay với ba cái Bạch Nguyên Cấp như chúng ta. – một vị trung niên khác nghe vậy thì cười cười nói.

– Liêu Phương huynh nói đúng đấy! Chúng ta mặc dù là Hỏa, Đan, Độc tam đạo không giống nhau, nhưng cùng là tán tu vô môn vô phái, lúc này cần phải liên thủ lại mới mong chia được một chút canh thừa ở đây. – một vị trung niên khác chợt lên tiếng.


– Liêu Phương huynh, Hà Đoan huynh, ta cũng không có nói là sẽ không liên thủ với hai vị. Hiện tại chúng ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động mà thôi. – vị trung niên này được gọi là Trịnh Đông Hỏa Sư, Bạch Nguyên Cấp.

– Ta cũng có ý này. Cứ để năm môn phái bọn họ tranh giành nhau đi, chúng ta cứ xem hội vui trước đã. – vị trung niên lên tiếng tên là Liêu Phương, một nữ Bạch Nguyên cấp Đan Sư.

– Được…Ta sẽ chọn thời cơ thả ra một ít độc để tăng thêm khẩu vị cho bữa tiệc tranh đoạt bảo vật này! Ha ha ha! – vị trung niên này chính là Hà Đoan, một Độc Sư Bạch Nguyên Cấp.

Phía bên kia, năm nhóm người phân biệt thành năm màu y phục đứng trật tự vào đội ngũ của mình. Bọn họ cũng chưa có bất kỳ động tĩnh nào. Tất cả đang chờ đợi một báu vật gì đó sắp xuất thế. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một vòng xoáy lớn trên mặt dòng sông dung nham.

Trong khi đám người trên bờ đang căng mắt ra để quan sát và chờ đợi. Một đạo long hồn của Trần Long đã tiến sâu xuống bên dưới của dòng sông dung nham này.

Long hồn lặn xuống khoảng mười thước. Mọi thứ xung quanh chỉ là một màu đỏ rực của dung nham.

….

Mười lăm thước…vẫn một màu đỏ nóng hừng hực.

Hai mươi thước…dung nham xung quanh chợt ít lại. Thay vào đó là những lớp đất đá có kích cỡ không đều nhau.

Đến khi đạo long hồn của Trần Long lặn sâu đến hơn ba mươi thước, dung nham đã không còn nữa. Một lỗ thông đạo khá nhỏ chợt hiện ra trước mắt của Trần Long. Không một chút do dự, hắn liền để cho long hồn tiến nhập vào bên trong thông đạo này.

Long hồn bay vào sâu khoảng ba dặm nữa thì đột nhiên gặp phải một cái kết giới truyền tống. Mặc dù Trần Long đã cố gắng rất nhiều lần muốn cho long hồn đi qua kết giới, nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn đành phải điều khiển cho long hồn quay trở lại.

” Trong đó cất giấu bảo vật gì đây? Lối vào thông đạo nhỏ như vậy, không phải dành cho người vào rồi. Chắc chắn phải có một lối đi khác. Tìm xung quanh một hồi mới được. ” – Trần Long ngẫm nghĩ một lúc rồi tự lẩm bẩm.


Sau đó, hắn lại điều khiển để cho long hồn đi tra xét hết một lượt từng cái ngóc ngách dưới đáy sông. Lúc này, trên bờ sông dung nham bắt đầu xảy một ít động tĩnh nho nhỏ.

– Ha ha ha ha! Doãn Mục! Lời của ngươi nói cũng có thể đại biểu cho Hồng Y Phái, Kim Minh Phái, Lục Độc Môn và Bạch Vân Môn hay sao? – Trịnh Đông, Hỏa Sư Bạch Nguyên Cấp chợt cười to một tràng. Hắn quay qua nhìn Doãn Mục một cách khinh thường, nói.

– Trinh Đông, ngươi muốn dùng kế ly gián sao? Bọn ta ở đây ai mà không nhìn ra được, đám tán tu các ngươi là đang muốn làm ngư ông đắc lợi. – Doãn Mục, trưởng lão của Hoàng Minh Phái, Bạch Nguyên Cấp hỏa sư, nét mặt bình tĩnh nhìn lại Trinh Đông, nói.

– Hừ! Gì mà dùng kế ly gián. Đám người năm phái các ngươi tưởng bọn ta sợ sao? – Hà Đoan Nguyên Độc Sư bạch cấp, hừ giọng một cái nói.

– Hà Đoan, ta thấy ngươi nên nhìn lại lực lượng hai bên một chút đi rồi hãy nói. – Hạ Tuyệt, trưởng lão Lục Độc Môn, Nguyên Độc Sư bạch cấp, nhìn qua Hà Đoan cười cười nói.

– Đúng đấy! Bên đây chúng ta có năm cái Nguyên Cấp, các ngươi chỉ có ba. Nếu thật sự giao thủ, không cần đánh cũng biết kết quả rồi! – Mạnh Hùng, trưởng lão Kim Minh Phái chợt lên tiếng.

– Ha ha ha! Đúng là như vậy nếu các người không tiếc tính mạng đám đệ tử của mình. Ba người bọn ta vô môn vô phái, không gì vướng bận. Ta cũng không ngại mượn vài cái thi thể đệ tử của năm phái các ngươi, làm đá lót chân cho ta rời khỏi đây đấy! – Hà Đoàn Độc Sư cười ha hả một hồi, nói.

– Ngươi dám! Năm phái chúng ta tổn thất một đệ tử thì đám tán tu các ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát tội chết. – Khinh Vân, trưởng lão Bạch Vân Môn, Nguyên Đan Sư bạch cấp, lên tiếng cảnh cáo.

– Ha ha ha! Các ngươi thử xem! – Hà Đoan Độc Sư khẽ nghiêng đầu nhìn qua đám người năm phái, giọng khiêu khích.

– Các vị! Bảo vật còn chưa xuất thế mà chúng ta đã ra tay tranh đoạt thì thật vô nghĩa. Ít ra cũng phải nhìn thấy được là loại bảo vật gì rồi ra tay cũng không muộn mà! – Diệp Như, trưởng lão của Hồng Y Phái, Nguyên Đan Sư bạch cấp, nàng bình tĩnh quan sát hết thảy rồi chậm rãi lên tiếng.

– Ta thấy vị trưởng lão này của Hồng Y Phái nói có lý đấy! Lỡ như ở đây chẳng có bảo vật gì đáng giá, chúng ta lại xung đột làm mất hòa khí với nhau thì thật không nên. – Liêu Phương, Nguyên Đan Sư bên phía tán tu cũng khẽ cười cười nói.

– Ha ha! Đúng là nữ tử dễ nói chuyện với nhau hơn. Bảo vật là dành cho người hữu duyên, kẻ thấy có phần. Khi bảo vật xuất thế, tất cả dựa vào bản sự của từng người đi. – Trinh Đông Hỏa Sư lại cười ha hả, nói.

Mọi người cũng không ai nói gì thêm. Tất cả lại chăm chú nhìn xuống vòng xoáy trên mặt sông dung nham, tinh thần tập trung cao độ.

Quay trở lại đạo long hồn của Trần Long bên dưới dòng sông dung nham. Sau một lúc tìm kiếm xung quanh khu vực dưới đáy sông, long hồn cũng không thu được kết quả gì thêm. Trần Long điều khiển cho long hồn dừng lại phía trước lỗ thông đạo, lặng lẽ ở đó quan sát.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nhiệt độ trong lỗ thông đạo chợt tăng lên rất cao, ánh sáng xuất hiện trong đó càng lúc càng rõ. Rồi lỗ thông đạo chấn động mạnh, một chùm hỏa diễm hình cầu từ trong đó lao ra. Chùm hỏa diễm hình cầu này có hai màu đỏ và lục đan xen vào nhau, liên tục bùng cháy rừng rực trên không trung.

– ” Vạn Lý Độc Thiên Hỏa? Không phải! Chỉ là một đạo bổn nguyên mà thôi! Chẳng lẽ…Thì ra là vậy! Linh trí của Thiên Hỏa đúng là rất tinh diệu đấy! ” Trần Long ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ cười tự lẩm bẩm.

Lại nói chùm hỏa diễm màu lục đỏ này sau khi ra khỏi lỗ thông đạo, nó liền một mạch bay thẳng lên trên, từ trong vòng xoáy mà lao ra khỏi dòng sông dung nham. Lúc lỗ thông đạo bên dưới chấn động mạnh thì phía trên bờ sông cũng là rung động một hồi. Phát sinh này làm cho đám người ở đó càng thêm hào hứng vì ai cũng nghĩ, bảo vật thật sự sắp xuất thế rồi.


– Thiên Hỏa Bổn Nguyên? – Doãn Mục trưởng lão Hoàng Minh Phái là người nhìn thấy chùm hỏa diễm lục đỏ lao ra đầu tiên, ông liền nghi hoặc hô.

– Vạn Lý Độc Thiên Hỏa Bổn Nguyên! Lần này chơi lớn rồi! Bảo vật này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu nha! – Trịnh Đông hỏa sư nhìn thấy chùm hỏa diễm này liền nhận ra được lai lịch của nó. Ông khẽ cười, giọng cảm khái nói.

– Trịnh Đông Huynh! Là Thiên Hỏa thuộc tính độc sao? Huynh nhận ra được lai lịch của nó à? – Hà Đoan độc sư nhìn qua Trinh Đông dò hỏi.

– Đương nhiên nhận ra! Hỏa diễm có hai màu lục đỏ đan xen nhau, chỉ có thể là Dị Hỏa hoặc Vạn Lý Độc Thiên Hỏa mà thôi. Mà Dị Hỏa thì không thể có Bổn Nguyên Lực Lượng được. – Trịnh Đông chậm rãi giải thích.

– Nếu thật sự là Thiên Hỏa thì không cần phải tranh đoạt nữa rồi! – Liêu Phương đan sư đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

– Đúng vậy! Thiên Hỏa chỉ có thể ngộ mà không thể cưỡng cầu. Nếu không sẽ tự rước họa vào thân. – Trịnh Đông giọng nói có chút kích động chờ mong.

– Doãn Mục Trưởng lão! Ông nhìn ra được lai lịch của chùm hỏa diễm này chứ? – Mạnh Hùng trưởng lão của Kim Minh Phái chợt nhìn qua Doãn Mục, dò hỏi.

– Không sai! Chính là Vạn Lý Độc Thiên Hỏa! Xếp hạng thứ chín trong mười tám loại Thiên Hỏa tồn tại ở Cửu Giới. -Doãn Mục hỏa sư vẫn chăm chú nhìn chằm chằm chùm hỏa diễm đang lơ lững trên không trung, nhàn nhạt nói.

– Không ngờ kiếp này ta lại được tận mắt nhìn thấy Thiên Hỏa xuất thế! Đúng là một đại cơ duyên rồi! Chỉ là không biết Thiên Hỏa sẽ chọn ai làm chủ nhân đây! – Khinh Vân đan sư, giọng nói hưng phấn.

– Chẳng lẽ chỉ có thể đợi nó tự nhận chủ mà không thể ra tay tranh đoạt hay sao? – Hạ Tuyệt trưởng lão của Lục Độc Môn, chợt lên tiếng.

– Lục Độc Môn có thể tùy ý ra tay! Ta dám đảm bảo ở đây sẽ không có ai bước ra tranh giành với Hạ Tuyệt huynh đâu. – Doãn Mục hỏa sư nghe vậy thì nhìn qua Hạ Tuyệt độc sư cười cười ý tứ nói.

– Hạ Tuyệt huynh! Đừng nóng vội! Theo cổ sách ghi lại thì Thiên Hỏa chỉ có thể ngộ chứ không được cưỡng cầu. Vì bản thân mỗi loại Thiên Hỏa đều có linh trí rất cao, nó chỉ muốn tự chọn chủ nhân cho mình mà thôi! – Diệp Như đan sư, trưởng lão Hồng Y Phái chợt lên tiếng nhắc nhở.

– Ta thật không tin! Thế giới này cường giả vi tôn! Ta nghĩ Thiên Hỏa sẽ chọn người mạnh nhất để tôn làm chủ. Nếu các ngươi đã sợ không lên, vậy ta cũng không khách khí. – Hạ Tuyệt nhìn nhìn chùm hỏa diễm một hồi, liền nói.

Nói xong Hạ Tuyệt liền phi người bay lên không trung. Trên tay hắn lúc này đã xuất hiện một cái Lô Đỉnh màu lục bảo to cỡ đầu người, đang chậm rãi xoay tròn.

– Thu! – Hạ Tuyệt quát lớn một tiếng, sau đó ném Lô Đỉnh về phía chùm hỏa diễm.

Lô Đỉnh được ném ra thì lập tức biến lớn, xoay tròn nhanh hơn và muốn hút chùm hỏa diễm kia vào bên trong. Nhưng mà lực hút của Lô Đỉnh này lại không đủ. Chùm hỏa diễm vẫn trơ trơ ở đó, không thèm di chuyển một chút gì.

Hạ Tuyệt thấy vậy thì rất mất mặt. Hắn lập tức thay đổi thủ ấn trước ngực, điều khiển cho Lô Đỉnh xoay nhanh hơn, tạo ra lực hút mạnh hơn về phía chùm hỏa diễm. Thế nhưng cũng vô dụng, Chùm hỏa diễm dường như cảm thấy khó chịu, nó bùng cháy lên một cách mạnh mẽ, rồi vụt bay ra khỏi vùng ảnh hưởng của Lô Đỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.