Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 23: Dược quốc tình duyên


Đọc truyện Thiên Hà Đại Lục Ký – Chương 23: Dược quốc tình duyên

Kim Trảo Phong Ưng, Phi Cầm Linh Thú Vương Giả thuộc tính phong. Một cái sải cánh của nó rộng gần mười thước, lướt gió hành vân một cách rất nhẹ nhàng và êm ái. Trần Long, suốt năm ngày trôi qua là rất nhàn hạ. Ban ngày, hắn thường hai lần bảo Phong Ưng hạ xuống đất kiếm chút đồ nướng để lót dạ. Đêm đến hắn lại ngồi trên lưng của Phong Ưng, an tâm nhập định tìm hiểu Đan Thuật Thiên Thư. Thời gian tới Trần Long sẽ bái nhập vào Dược Vương Phủ làm đệ tử. Hắn là muốn có được một chút thân phận cao quý trong một thế đứng đầu Dược Quốc này.

Bây giờ là lúc trời vừa tinh mơ sáng. Mọi thứ vẫn còn mập mờ trong sương sớm. Thông qua Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ, Trần Long biết được, hiện tại phía dưới chính là một cánh đồng thảo dược cực lớn. Từng khu vực, từng hàng lối thảo dược được trồng và phân chia chủng loại một cách rất tinh tế và chuyên nghiệp. Ước chừng tổng chiều dài của cánh đồng thảo dược này có thể lên đến vài chục dặm.

“Phong Ưng! Cho ta xuống ở đây được rồi! Không nên đến quá gần khu dân cư sẽ dễ gây chú ý.” Trần Long truyền âm cho Phong Ưng hạ xuống đất.

Phong Ưng nghe vậy lập tức thu cánh lao xuống một khoảng đất trống ngoài rìa của cánh đồng thảo dược. Trần Long trước khi nhảy xuống khỏi lưng của Phong Ưng, hắn cũng không quên treo vào cổ của nó cái túi da chứa đầy linh dịch. Trần Long nhìn Phong Ưng một chút lại truyền âm:

” Đến đây được rồi! Đa tạ ngươi đã đưa ta đi một đoạn đường xa như vậy! Ngươi quay về đi thôi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. ”

Phong Ưng nghe vậy thì nhẹ gật đầu một cái, nó muốn nói thêm gì đó nhưng lại không có cách nào diễn đạt, liền quay người bay đi. Lúc này chỉ còn lại một mình Trần Long trên cánh đồng thảo dược bao la bát ngát. Mặt trời vẫn còn chưa lên, sương sớm còn đọng nguyên trên những chiếc lá thảo dược. Trần Long nhìn kỹ lại cánh đồng thảo dược này thì mới phát hiện, toàn bộ thảo dược ở đây đều là Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo, hắn thầm nghĩ: ” Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo là một loại linh thảo phổ thông được trồng đại trà. Một mình nó chỉ có tác dụng như một loại trà Dưỡng Thần, nhưng khi kết hợp với nhiều loại thảo dược khác theo đan phương, nó lại là một loại thuốc dẫn không thể thiếu khi luyện dược hay là luyện đan.” – Thầm nghĩ như thế mà Trần Long rất thưởng thức địa phương này, hắn khẽ cười cười rồi bộ hành vào trong cánh đồng, nhắm thẳng hướng một cái tiểu trấn gần đó mà đi.

Cách Dược Vương Thành – trung tâm kinh đô của Dược Quốc chừng ba trăm dặm về hướng Đông Bắc, có một cái trấn nho nhỏ chuyên trồng Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo, tên là Lục Diệp Trấn. Đây là một cái Trấn nhất tộc họ Lục, với chỉ gần năm trăm người sinh sống. Dân chúng ở đây chỉ lấy việc trồng trọt Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo làm nghề chính để sinh sống, và đa phần đều lấy luyện dược sư làm mục tiêu để tu luyện.

Bên trong Lục Diệp Trấn, tại một gian nhà nhỏ. Hai vị trung niên chừng năm mươi tuổi, đang ngồi đối diện với nhau, chậm rãi thưởng thức từng ngụm trà Dưỡng Tâm Thảo.

– Lục Hiền huynh! Đại Điển Đan Hội mười năm một lần, chỉ còn chưa đầy một năm nữa sẽ được tổ chức tại Dược Vương Thành, huynh đã có chuẩn bị gì chưa? – một vị trung niên nhẹ nhàng đặt chung trà của mình xuống, nhìn qua người bên cạnh từ tốn hỏi.

– Đương nhiên là phải có chuẩn bị rồi! Đến lúc đó tuổi trẻ của năm mươi phủ thành trong Dược Quốc sẽ tranh tài luyện dược với nhau. Lục Diệp Trấn của chúng ta cũng phải chuẩn bị hai trong mười nhân sự, đại diện cho Linh Thảo Thành đi tham gia đại điển. – vị trung niên tên là Lục Hiền – trưởng trấn Lục Diệp, chậm rãi trả lời.

– Huynh đã định được nhân sự hay chưa? – vị trung niên kia lại hỏi.

– Hai tháng nữa, ta sẽ tạo ra một cuộc thi nho nhỏ trong trấn để lựa chọn nhân sự thích hợp đi tham gia đại điển. Lục Nhân huynh thử cho ý kiến xem, nên cho đám nhỏ thi với nhau về cái gì? – Lục Hiền trấn trưởng hỏi lại.

– Uhm…ta thấy nên để cho đám nhỏ thi về kiến thức thảo dược đi. Thứ nhất là cách trồng thảo dược, thứ hai là cách bảo quản và thứ ba là công dụng của Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo. Huynh thấy thế nào? – vị trung niên tên Lục Nhân cười cười nói.

– Uhm…ý huynh rất hợp với ta! Để cho công bằng, đề thi này sẽ hoàn toàn được công bố. Đến lúc đó ai có cách lý giải hay hơn, nhiều phương pháp hơn thì sẽ lấy đó mà định thứ hạng. – Lục Hiền lại cười nói.

– Đúng vậy! Kiến thức về Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo thật sự quá nhiều, đặc biệt là công dụng của nó. Đến ta còn không dám nói chắc là đã biết hết công dụng của loại thảo dược này, nói chi là đám nhỏ. – Lục Nhân gật gù đáp.


– Vậy liền quyết định như thế! – Lục Hiền gật đầu xác định nói.

Lúc này Trần Long đã đi đến trước cổng trấn. Hắn ngước mắt lên nhìn thấy ba cái chữ lớn ” Lục Diệp Trấn ” được khắc lên cổng chào bằng đá, làm cho lòng hắn có một chút dao động. ” Thật là nhớ Thuân An Trấn quá đi, biết khi nào mới có dịp về thăm mọi người đây.” Trần Long thầm nghĩ mà thở dài một hơi, sau đó lặng lẽ đi vào trong trấn.

Bộ hành được một đoạn dài, Trần Long nhìn thấy trước mắt mình là một cái Tửu Lâu cũng khá thoáng mát, được đặt ngay tại ngã ba đường lớn vào trấn. ” Chắc là Tửu Lâu lớn nhất ở đây rồi, cũng nên vào nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện hỏi thăm đường nào nhanh nhất đến Dược Vương Thành mới được.” – Trần Long thầm nghĩ như thế liền bước nhanh tới phía trước. Đứng trước cửa Tửu Lâu, Trần Long ngước mặt nhìn lên bảng hiệu thì thoáng ngạc nhiên, vì đập vào mắt của hắn lúc này là ba chữ: ” Lục Y Đường “.

Trần Long thu hồi ngạc nhiên lại, bước vào bên trong. Tửu Lâu này đúng là rất rộng, một cái đại sảnh phía dưới có thể chứa được trăm người, ở trên lại là một cái lầu gác được thiết kế theo hình vòng cung. Tửu Lâu hiện tại đang rất đông khách, nhìn thấy Trần Long đi vào, tiểu nhị liền chạy tới ân cần hỏi:

– Khách quan là muốn dùng bữa hay muốn xem bệnh ạ?

– Ồ! Tửu lâu cũng có nơi để xem bệnh hay sao? – Trần Long giả vờ ngạc nhiên hỏi.

– Khách quan là người ở nơi khác tới nên không biết, Tửu Lâu của chúng ta ngoài phục vụ ăn uống, nghỉ trọ còn có luyện dược sư chuyên bắt mạch chuẩn bệnh, kê đơn bán thuốc cho mọi người nữa. – tiểu nhị nhìn qua Trần Long một lượt, lại ân cần nói.

– À, ra là vậy! Không biết muốn được bắt mạch chuẩn bệnh có cần phải xếp hàng hay không? – Trần Long khẽ gật gù, sau lại hỏi.

– Có chứ! Khách quan không thấy hiện có rất nhiều người đang ngồi chờ đợi hay sao? Nếu khách quan muốn chuẩn bệnh, vậy hãy đến cái giỏ tre đằng kia mà rút ra một cái thẻ tre thứ tự đi. – Tiểu nhị nhiệt tình hướng dẫn cho Trần Long.

– Vậy được, xin đa tạ rồi! – Trần Long vừa nói vừa lấy ra một cái nguyên thạch thượng phẩm, thưởng cho tiểu nhị.

Trần Long bước tới một góc đại sảnh, nơi có treo một cái giỏ tre, trong đó đã để sẵn những cái thẻ tre nhỏ, vuông vức xếp thành hàng, trên mặt của mấy cái thẻ tre này là những con số thứ tự.

” Năm mươi chín” là số thứ tự mà Trần Long bốc được. Vậy là còn mười người nữa mới đến lượt hắn xem bệnh. Trần Long tìm cho mình một cái bàn gần nơi bốc số, ngồi xuống và gọi một ít thức ăn. Hắn lấy trong người ra một cái hủ nho nhỏ, bên trong chính là linh dịch màu trắng sữa, nhìn nhìn nó một lúc, Trần Long thầm nghĩ: “Nếu đem Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo, cộng thêm một vài vị thuốc nữa, ngâm chúng với linh dịch này, sẽ tạo thành một loại Dưỡng Tâm Tửu rất đặc biệt đây. ” Khẽ cười cười, Trần Long chậm rãi uống một ngụm, thong thả chờ đợi.

Tửu Lâu Lục Y Đường không hổ là nơi lớn nhất của Lục Diệp Trấn. Nhìn dòng người ra vào liên tục mà khiến cho Trần Long chóng hết cả mặt. Quan sát một hồi, Trần Long cũng đã nắm bắt được, đi đến tửu lâu này đa số đều là khách vãng lai. Bọn họ đến Lục Diệp Trấn chủ yếu là muốn mua các loại sản phẩm được điều chế từ Dưỡng Tâm Thảo.

” Hóa ra người của Lục Diệp Trấn cũng biết khá nhiều công dụng của Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo đấy! ” – Trần Long nghe mấy cuộc nói chuyện xung quanh mà khẽ gật gù thầm nghĩ.


– Mời số năm mươi chín lên lầu xem bệnh! – Chợt, một nha hoàn từ trên lầu gác bước ra, nhìn xuống đại sảnh hô lớn một tiếng.

Trần Long nghe thế liền đứng dậy, bước đến bậc thang lên lầu gác phía trên.

– Ồ! Ở đâu ra tiểu tử này vậy! Thanh niên tráng kiện khỏe mạnh như thế, sao lại muốn xem bệnh? Chẳng lẽ…Hà! Lại một kẻ trồng cây si rồi! – một thanh niên ngồi bên cạnh, thấy Trần Long bước ra thì khẽ cười, nói với đồng bọn ngồi chung với mình, giọng nói kèm theo chút khinh thường.

Trần Long cũng không thèm để ý, hắn bước nhanh lên lầu các theo vị nha hoàn kia.

– Công tử mời đi theo ta. Nếu muốn xem bệnh thì Lục Y Đường rất hoan nghênh, còn không thì…đừng làm mất thời gian của người khác. – Vị nha hoàn này, nhìn thấy Trần Long như vậy cũng khẽ cười, không quên nói thêm vài câu ý tứ.

– Mời cô nương dẫn đường, thật sự là ta muốn gặp Luyện Dược Sư của Quý Đường, có chút chuyện cần trao đổi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu! – Trần Long nghe vậy hơi có chút khó hiểu, nhưng cũng điềm đạm trả lời.

– Ta biết ngay mà! Công tử cũng không phải người đầu tiên đâu! – Vị nha hoàn này lại cười cười nói.

Trần Long chỉ khẽ lắc đầu nghi hoặc, cũng không muốn hỏi gì thêm, nối bước đi theo vị nha hoàn này vào một căn phòng trên lầu gác.

Trần Long bước vào một gian phòng khá rộng rãi và cực kỳ sạch sẽ. Đồ đạc ở đây được sắp xếp rất trật tự ngăn nắp, chủ yếu là các kệ sách y dược và luyện dược tâm đắc tu luyện.

– Công tử, mời ngồi! Nếu không có xem bệnh thì chỉ cần ngồi đây để nói chuyện là được rồi! – Nha hoàn nhàn nhạt giọng, nói với Trần Long. Sau đó đi tới một góc của gian phòng, nơi có hai tấm bình phong được dựng lên rất trang nhã và lịch sự.

– Tiểu thư, vị công tử này không có xem bệnh, chỉ là muốn trao đổi với tiểu thư một ít chuyện. – Nha hoàn lễ phép nói vào phía sau tấm bình phong.

– Nói chuyện? Được rồi, Tiểu Thúy, người đến là khách, ngươi mau đi pha trà đi! – một giọng nói nữ tử, nhỏ nhẹ êm tai từ phía sau bình phong phát ra.

– Dạ! Tiểu thư! – Nha hoàn Tiểu Thúy gật đầu trả lời, sau đó bước ra khỏi gian phòng.

– Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào vậy? – nữ tử phía sau bình phong, trên mặt có che một màn khăn mỏng, giọng nói lại nhẹ nhàng vang lên.


– Tại hạ tên gọi Trần Long, là người phương xa đến đây, mong muốn gặp được Luyện Dược Sư của Quý Đường, tìm mua một ít thảo dược mà thôi! – Trần Long nghe hỏi liền đứng dậy, khẽ khom người lễ độ nói.

– Nếu công tử muốn mua thảo dược, sao không đến Thảo Dược Đường mà lại đến đây? – nữ tử che mặt sau bình phong, giọng nói êm ái lại phát ra.

– À, chỉ là tại hạ mới đến Lục Diệp Trấn, còn chưa biết nhiều địa phương ở đây cho lắm, vốn định tìm tửu lâu để nghỉ trọ, không ngờ ở đây lại có Luyện Dược Sư xem bệnh bốc thuốc, cho nên mới đường đột đến bái kiến. – Trần Long lại lễ độ nói.

– Ồ! Ra là vậy! Không biết công tử muốn mua loại thảo dược nào? – nữ tử che mặt lại lên tiếng, từ tốn hỏi.

– Tại hạ là tình cờ biết được Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo, kết hợp với một vài vị thuốc khác sẽ tạo ra một loại Dưỡng Tâm Tửu đặc biệt, có công dụng thanh tâm bổ hồn, cho nên mới tìm mua những loại nguyên liệu có phẩm chất tốt một chút để điều chế mà thôi. – Trần Long lại thành thật nói.

– Công tử có thể ghi lại những loại dược thảo này cho tiểu nữ xem một chút được không? – nghe Trần Long nói vậy, nữ tử che mặt trong bình phong, hoa dung thoáng kích động một chút, nhưng giọng nói cố gắng trấn định lại, nhẹ nhàng phát ra.

– Đương nhiên là được rồi! Tại hạ còn phải nhờ Quý Đường thu thập chúng nó một phen, chi phí bao nhiêu kim tệ, tại hạ sẽ trả đủ. – Trần Long liền vui vẻ đồng ý. Hắn chỉ muốn pha chế rượu ngon để uống khi ăn thịt nướng. Cũng không phải để kinh doanh buôn bán gì cho nên cũng không sợ bị lộ tay nghề. Nói xong, Trần Long liền lấy ra giấy bút có sẵn trong Ngân Long Giới, cẩn thận ghi chép.

Lúc này, nha hoàn Tiểu Thúy đã đem trà vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Trần Long. Nàng nhìn thấy Trần Long đang loay hoay viết viết gì đó, liền tò mò ghé mắt vào nhìn.

– Tiểu Thúy, không được vô lễ. Khi nào công tử viết xong, hãy đem tờ giấy đó vào đây cho ta. – nữ tử che mặt, tuy là ở phía sau tấm bình phong, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra bên ngoài. Thấy nha hoàn Tiểu Thúy hành động như vậy liền lên tiếng nhắc nhở.

– Dạ, Tiểu thư! – Nha hoàn Tiểu Thúy nghe nữ tử quở trách liền thè lưỡi nhỏ một cái, lễ phép nói. Nàng đừng đợi Trần Long viết xong thì cầm lấy tờ giấy đưa cho nữ tử phía sau bình phong.

Nhận lấy tờ giấy được Trần Long ghi chép tỉ mỉ các loại thảo dược dùng để ngâm chế Dưỡng Tâm Tửu, nữ tử che mặt phía sau bình phong lại cực kỳ kích động. Nàng xem tới xem lui tờ giấy này một lúc thật lâu.

– Không biết Quý Đường có thể thu thập đủ số lượng thảo dược này hay không? – Trần Long đợi một lúc lâu cũng sốt ruột, chợt hỏi.

Nhưng mà, không có tiếng trả lời. Nữ tử che mặt phía sau bình phong là đang đắm chìm tinh thần vào tờ giấy mà Trần Long đã ghi.

– Tiểu thư! Vị công tử kia đang hỏi tiểu thư đó! – Nha hoàn Tiểu Thúy đứng bên cạnh tấm bình phong, thấy vậy liền lên tiếng nhắc khéo.

– À, Thật xin lỗi công tử! Tiểu nữ là đang tính toán số lượng thảo dược ở Thảo Dược Đường, để công tử đợi lâu rồi! Số lượng thảo dược công tử viết ở đây cũng không ít. Chắc phải ba ngày sau thì Thảo Dược Đường mới có thể thu thập đủ. – nữ tử che mặt sau bình phong chợt tỉnh, vội vàng nói với Trần Long.

– Vậy được, tại hạ sẽ ở lại tửu lâu này vài ngày. Khi nào có đủ thảo dược, cứ bảo tiểu nhị đến thông báo cho ta một tiếng là được. – Trần Long nghe vậy liền chậm rãi, nói vào trong bình phong một chút, liền muốn rời khỏi.


– Công tử, chờ một chút! – nữ tử che mặt phía sau bình phong nghe thấy Trần Long muốn rời khỏi liền lên tiếng. Sau đó, nàng chậm rãi bước ra ngoài, đi tới trước mặt của Trần Long.

Trước mắt Trần Long lúc này là một nữ tử chừng mười sáu tuổi, nàng mặc một bộ lục y khá giản dị, tóc dài đen bóng buông xõa đến tận hông. Nàng có một đôi mắt tròn trĩnh diệu hiền, tuy khuôn mặt đã được khăn mỏng che chắn, nhưng không thể giấu đi một vẻ đẹp thuần khiết nơi thôn quê.

Hai người bốn mắt nhìn nhau thất thần một hồi, rồi ai cũng nhìn thấy được trong mắt đối phương một chút bối rối và ngại ngùng. Đúng lúc này, nữ tử che mặt chợt lên tiếng:

– Thì ra Trần Công Tử cũng là một Luyện Dược Sư, tiểu nữ thất lễ rồi! – nữ tử che mặt môi đào khẽ mở, giọng nói thỏ thẻ êm tai.

– Không có gì, tiểu thư không cần để ý trong lòng! Tại hạ còn có việc, nên mới vội vàng rời khỏi mà thôi! – Trần Long lúc này cũng đã hoàn hồn, khẽ khom người một cái lễ độ nói.

– Vậy…để tiểu nữ tiễn công tử ra ngoài! – nghe Trần Long nói vậy, nữ tử có chút vui vẻ, lại nhỏ giọng nói.

– À, vậy đa tạ tiểu thư rồi! – Trần Long nghe thế có một chút bối rối gãi đầu, nhưng cũng gật gù đồng ý.

Thế là nữ tử lục y đi trước, Trần Long chậm rãi theo sau. Một mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ bay vào trong mũi của Trần Long, làm cho hắn vô thức nhắm mắt lại hít nhẹ một cái. ” Mái tóc thật đẹp ” – Trần Long nhanh chóng mở mắt ra, thì nhìn thấy mái tóc của nữ tử từ phía sau lưng mà thầm khen trong lòng.

Hắn đâu biết được, nha hoàn Tiểu Thúy đi phía sau hắn đã nhìn thấy tất cả. Nàng chỉ che miệng cười nhưng không thành tiếng.

Bước ra khỏi phòng, nữ tử lục y lại lấy ra một cái thẻ bài màu lục bảo, đưa cho Trần Long, nói:

– Trần Công Tử! Đây là thẻ khách quý của Lục Diệp Trấn, nếu công tử cần mua thêm những loại thảo dược khác, công tử hãy đến Thảo Dược Đường ở đường lớn phía Tây Trấn, tiểu nữ sẽ tùy thời thu thập chúng giúp cho công tử.

– Vậy… tại hạ xin đa tạ trước, phải cáo từ rồi! – Trần Long tiếp nhận thẻ bài màu lục bảo, cho vào trong người cất kỹ, lại khẽ khom người lễ độ nói với nữ tử lục y vài câu liền bước xuống lầu.

Nữ tử lục y nhìn theo bóng lưng của Trần Long, không biết nghĩ tới điều gì, môi đào lại khẽ nở một nụ cười vui vẻ. Nàng quay lại nha hoàn Tiểu Thúy nhỏ giọng nói:

– Tiểu Thúy, hôm nay tạm ngưng chuẩn bệnh. Ta phải về nhà gặp phụ thân ta có chút chuyện.

– Dạ, Tiểu thư! – Nha hoàn Tiểu Thúy nhìn thấy tiểu thư của mình hôm nay có chút khác lạ, nàng tất nhiên đã có suy đoán trong lòng, nhưng là chỉ thầm nghĩ mà thôi, không dám lên tiếng trêu ghẹo.

Lại nói đến Trần Long sau khi rời khỏi gian phòng chuẩn bệnh, hắn liền đi tới chỗ chưởng quầy, thuê một cái phòng trọ để lưu lại đây mấy ngày.

Trong gian phòng của mình, Trần Long lấy ra lệnh bài màu xanh lục bảo, chậm rãi quan sát một lượt. Hai mặt trên lệnh bài này được chạm nổi hai chữ rất tinh tế lần lượt là: ” Lục” và “Tuyết”. ” Lục Tuyết? Chẳng lẽ là tên của nàng? Vậy đây là lệnh bài thân phận rồi! ” – Trần Long lẩm bẩm, lại vô thức đưa lệnh bài lên ngửi nhẹ. Mùi hương lần trước lại nhẹ nhàng xông lên mũi của hắn, nhưng lần này lại thoang thoảng một chút hương vị khác, rất khó tả. ” Không được, đường thiên mệnh vẫn còn dài, mình còn quá nhiều việc phải hoàn thành, không thể để nhi nữ thường tình làm chậm trễ trách nhiệm. ” Trần Long lắc mạnh đầu mấy cái để tỉnh táo, hắn tự nhủ trong lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.