Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 13: Thân Thế Trần Long


Đọc truyện Thiên Hà Đại Lục Ký – Chương 13: Thân Thế Trần Long

Hơn một canh giờ bay trên Biển Đông, đất liền lại một lần nữa hiện ra trước mắt Trần Long. Đó là một hòn đảo nhỏ, nằm lẻ loi một mình giữa Biển Đông. Đảo này tên gọi là Hạ Long Đảo, hoàn toàn không có người sinh sống, vì ở đây không có nước ngọt để dùng, yêu thú lại cực kỳ hung tợn. Hạ Long Đảo chỉ có diện tích chừng khoảng năm trăm dặm vuông, mặc dù rừng cây toàn là cổ thụ nhưng lại không có một mạch nước ngọt nào, vì thế nơi đây chỉ thích hợp với những loài có thể uống nước biển.

Giao Long chở Trần Long một mạch bay đến một cái sơn động ở giữa đảo, liền hạ xuống. Đến nơi, Giao Long lại hóa thành hình nhân tộc, đến bên cạnh Trần Long, nói:

– Thiếu Chủ, sơn động này chính là nơi cha mẹ của người từng ở một thời gian dài, Thiếu Chủ cũng là được sinh ra ở đây. Cho nên đảo này mới được cha của Thiếu chủ đặt tên là Hạ Long Đảo. Sơn động này có một cái cấm chế phong ấn, chỉ cần Thiếu chủ nhỏ máu của mình lên phong ấn, liền có thể tự do ra vào. Bây giờ Lão nô phải đi rồi. – Lão Long nhìn lại sơn động này một thoáng, lòng dâng lên chút cảm xúc, nói qua với Trần Long vài câu.

– Lão Long, làm sao ta gặp lại được người? – Trần Long hỏi.

– Lão nô độ kiếp thành công sẽ quay lại Linh Giới tìm Thiếu chủ. Ta cũng muốn trợ giúp Thiếu chủ nhanh chóng phục sinh cho Chủ nhân. – Lão Long nhẹ giọng nói.

– Vậy được rồi, Lão Long ngài bảo trọng! Chúc ngài độ kiếp thành công. – Trần Long cũng khẽ cười quyến luyến.

– Lão nô không có gì để tặng cho Thiếu chủ, chỉ có tấm lệnh bài này. Trong lệnh bài là tinh huyết của Lão nô, chỉ cần Thiếu chủ gặp phải Giao Long tộc các loại, Thiếu chủ hãy dùng tinh thần lực kích hoạt lệnh bài, đám hậu bối Giao Long tộc sẽ không có sức để phản kháng. Với lại..Lão nô có một thỉnh cầu hơi quá, mong Thiếu chủ chấp nhận. – Lão Long cầm trên tay một tấm lệnh bài màu đỏ, đưa cho Trần Long, chậm rãi nói.

– Lão Long không cần khách khí, có gì cần hỗ trợ cứ nói, nếu làm được ta sẽ không từ chối. – Trần Long tiếp nhận lệnh bài sau đó nói.

– Nếu sau này Thiếu chủ cần dùng đến hậu bối của Giao Long tộc, chỉ cần người dùng lệnh bài này là đủ, ai không nghe theo liền có thể giết ngay tại chỗ, chỉ mong Thiếu chủ đừng hạ ấn Khống Hồn Thuật đối với chúng nó, nếu không chúng nó mãi mãi không thể tiến hóa thành Chân Long được. – Lão Long khom người thật sâu, cung kính nói với Trần Long.

– Khống Hồn Thuật? Là cái gì? – Trần Long lại nghi hoặc hỏi.

– Khi Thiếu chủ biết được thân phận của mình, tự nhiên người sẽ lĩnh ngộ được môn võ học thượng thừa này. – Lão Long lại nói úp mở.


– Được rồi, mặc dù ta không biết Khống Hồn Thuật là cái gì, nhưng ta hứa với người, sẽ không sử dụng nó đối với Giao Long tộc. – Trần Long cũng không suy nghĩ nhiều, liền hứa.

– Vậy Lão nô thay mặt bọn chúng cảm tạ Thiếu chủ trước. Lão nô đi đây, Thiếu chủ hãy bảo trọng. Mong sớm ngày gặp lại. – Lão Long nói xong liền phi thăng lên không trung, sau đó biến mất.

Lúc này chỉ còn lại một mình Trần Long đứng trước sơn động. Cảm nhận được khí tức của kết giới phong ấn, Trần Long cũng không vội vàng vào trong động, mà đi xung quanh tìm chỗ để trích huyết giải phong. Tìm tòi một hồi,Trần Long liền phát hiện được, đó là một phiến đá nhỏ, được đặt ở bên cạnh gần cửa vào sơn động. Trần Long lập tức nhỏ máu của mình lên đó, tức thì lớp kết giới liền có phản ứng, chỉ thấy lúc này khí tức cấm chế phong ấn đã không còn bài xích Trần Long nữa.

Trần Long nhẹ nhàng bước vào trong sơn động, lại kinh ngạc vì đây rõ ràng là một cái sơn động trống rỗng, nhìn lớp bụi dày bám xung quanh, liền có thể biết được ở đây lâu rồi không có ai sinh sống.

Trần Long bước vào sâu bên trong một chút, tại trung tâm sơn động, một cái thạch bàn có kích cỡ chừng một thước, được đặt ở đó. Trên mặt thạch bàn là chằng chịt những đường kẻ và hoa văn thần bí.

” Tâm Trận? Lại giống với thạch bàn trong mật thất như vậy, chẳng lẽ…” – Trần Long thầm nghĩ trong lòng, tiến đến và nhỏ một giọt tinh huyết lên trên đó.

Im lặng, không có một chút động tĩnh nào. ” Sao kỳ vậy, chẳng lẽ không phải Tâm Trận của mẹ để lại. À quên, khẩu quyết, trận pháp phải cần khẩu quyết mới khởi động được.” – Trần Long chợt nhớ, liền nhỏ thêm một giọt tinh huyết nữa, miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, quán chú vào trong tâm trận.

Lập tức các đường kẻ, hoa văn thần bí liền chuyển động, sắp xếp một cách có trật tự trở lại. Bỗng nhiên một cột quang trụ có đường kính bằng với bề mặt thạch bàn, bắn thẳng lên không trung rồi biến mất.

Trần Long đưa mắt nhìn lên lỗ trống phía trên sơn động, nơi cột tinh quang vừa thoát ra, ngẩn ngơ không hiểu. Khi hắn nhìn lại xuống thạch bàn, một nhân ảnh đang lập lòe hiện ra làm hắn giật bắn cả người, lùi lại phía sau vài bước mới ổn định.

Qua mấy nhịp hô hấp, nhân ảnh đó mới thật sự hiện rõ, cả người đứng thẳng trên thạch bàn Tâm Trận. Đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc xảo, tóc dài eo thon, dáng người cao gầy, nàng mặt một bộ y phục màu xanh lục nhạt, phong cách giản dị, nhưng lại rất quý phái. Nàng nở một nụ cười nhu hòa, nhìn Trần Long từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt đã là lung linh ngấn nước.


– Hài tử! Là Mẹ đây! – Nữ tử cất giọng êm dịu, chậm rãi ngồi xuống trên thạch bàn.

– Mẹ! Thật sự người là mẹ của con hay sao? – Trần Long cũng đã muốn rưng rưng, giọng nói nghèn nghẹn.

– Đúng vậy, là Mẹ đây! – Nữ tử lại khẽ cười, lên tiếng.

– Mẹ! – Trần Long liền vỡ òa, lao đến như muốn nhảy vào lòng nữ tử mà khóc, nhưng lại không chạm vào được, liền ngơ ngác khó hiểu.

– Đây chỉ là một đạo tàn hồn của Mẹ mà thôi, Mẹ không thể rời khỏi cái Tâm Trận này. Nhưng mà không sao, Mẹ con ta vẫn có thể như vậy nói chuyện với nhau rất lâu. – Trong mắt nữ tử có một chút mất mác, khẽ nói.

– Mẹ, Lão Long có nói, chỉ cần con tu luyện đến Chư Thần Cảnh Thần Nguyên liền có thể phục sinh cho mẹ, chuyện này con phải làm thế nào? – Trần Long nghe vậy liền hỏi.

– À, Giao Long đi rồi sao? – Nữ tử nhìn Trần Long hỏi.

– Dạ! Lão Long đưa con đến đây liền phải ly khai Linh Giới, ông ấy phải đi Thần Giới để độ kiếp Tiểu Thánh Sứ. Lão Long dồn nén tu vi đã lâu lắm rồi, hiện tại không thể tiếp tục được nữa. – Trần Long nói.

– Uhm! Thật khổ thân cho Giao Long rồi, đúng ra hắn đã đột phá Thánh Sứ Cảnh từ rất lâu. – Nữ tử nhìn xa xăm khẽ gật gù nói.

– Mẹ, người chưa trả lời câu hỏi của con, làm thế nào để phục sinh cho mẹ đây? – Trần Long nói.


– Trong người con có một đạo phong ấn bao quanh trái tim, chắc là con đã cảm nhận được? – Nữ tử quay lại nhìn Trần Long khẽ nói.

– Dạ, con đã biết! Mỗi lần con đột phá cảnh giới, đạo phong ấn này liền biến mất. Nếu không con sẽ không cách nào đột phá được. – Trần Long nhớ lại, trả lời.

– Uhm, đạo phong ấn đó chính là một cái nguyên thần của mẹ. Vì phải che giấu thân phận cho con, mẹ đã dùng nguyên thần phong ấn toàn bộ huyết mạch thể chất của con lại. – Nữ tử nói.

– Nguyên Thần? Nguyên thần là gì vậy Mẹ, mà làm sao để phục sinh? – Trần Long nghi hoặc hỏi.

– Tất cả tu luyện giả, chỉ cần tu luyện đến Chư Thần Cảnh Thần Nguyên, tức là đã ngưng luyện ra được nguyên thần của chính mình. Nói dễ hiểu hơn, nguyên thần giống như một cái phân thân của mình vậy. Chỉ cần nguyên thần không bị diệt, liền có thể trọng tố thân thể, phục sinh một lần nữa, hoặc có thể đoạt xá chiếm giữ một cái thân thể khác. – Nữ tử giải thích.

– Vậy khi con đạt đến Chư Thần Cảnh Thần Nguyên, con phải làm gì? -Trần Long lại hỏi.

– Con không phải làm gì cả. Đạt đến cảnh giới đó, con đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi. Khi ấy, Mẹ sẽ gỡ bỏ phong ấn, nguyên thần của mẹ sẽ hồi phục. Lúc đó, mẹ sẽ có cách trọng tố thân thể, phục sinh một lần nữa. – Nữ tử cười hiền hậu, nhìn Trần Long nói.

– Mẹ, một người có thể ngưng luyện ra mấy cái nguyên thần? – Trần Long gật gù, chợt hỏi.

– Tối đa sáu cái, ứng với sáu loại thuộc tính của Thể Chất là: Kim, Mộc, Thuy, Hỏa, Thổ và Hắc Ám. Trong đó Thổ thuộc tính lại phân chia thành hai nhánh là Phong và Lôi. Nhưng chỉ người có Thể Chất phẩm cấp Thiên Thể mới có thể tập hợp sáu loại thuộc tính trong một người mà thôi. Từ đó, một cái thuộc tính sẽ ngưng luyện thành một cái nguyên thần. – Nữ tử tỉ mỉ giải thích.

– Thể Chất phẩm cấp Thiên Thể là sao hả mẹ? – Trần Long mờ mịt hỏi.

– Thể Chất chính là da thịt, tinh huyết, xương cốt và mạch tủy, kết hợp lại mà tạo thành nhục thể của một sinh linh. Mà Thể Chất lại phân thành sáu cái phẩm cấp là Linh Thể, Vương Thể, Thần Thể, Thánh Thể, Tiên Thể và Thiên Thể. Trong đó Linh Thể sẽ có được một thuộc tính duy nhất, Vương Thể thì tối đa được hai thuộc tính, Thần Thể thì được ba, Thánh Thể được bốn, Tiên Thể được năm và Thiên Thể chính là được sáu loại thuộc tính trong cơ thể của một sinh linh. – Nữ tử lại chậm rãi giảng giải cho Trần Long nghe.

– Vậy, thuộc tính của Thể Chất dùng để làm gì ạ? – Trần Long lại càng mơ hồ, hỏi.


– Uhm, tại vì Thuận An trấn tọa lạc ở một nơi xa xôi hẻo lánh, cho nên mọi người không được tiếp xúc với võ kỹ chính tông, lại càng không biết được tất cả võ kỹ trong thiên hạ đều gói gọn trong bảy loại thuộc tính và đặc trưng riêng biệt của nó là: Kim – Sắc – Huyền, Mộc – Dược – Độc, Thủy – Băng – Nhu, Hỏa – Bạo – Diệm, Phong – Cuồng – Phế, Lôi – Định – Choáng và Hắc Ám – Quỷ Dị. Cho nên, Thể Chất phẩm cấp càng có nhiều thuộc tính thì càng có lợi trong tu luyện nhiều loại võ kỹ, bổ trợ cho nhau. – Nữ tử lại giảng giải.

– Mẹ, Thể Chất là bẩm sinh mà có hay sao? – Trần Long dần dần hiểu nhiều hơn, lại hỏi.

– Đúng rồi, thông thường là như vậy. Thể Chất được di truyền từ cha mẹ. Tuy nhiên cũng có thể dùng một vài phương pháp đặc biệt để tiến hóa phẩm cấp của Thể Chất. – Nữ tử lại nói.

– Vậy phẩm cấp Thể Chất của con là gì? – Trần Long hưng phấn hỏi.

– Là Thánh Thể, nhưng mẹ đã phong ấn thể chất của con lại, hạn chế ở cường độ Vương Thể phẩm cấp mà thôi. Vì để tránh tộc nhân của mẹ phát hiện, sẽ gây khó dễ cho con. – Nữ tử trả lời, trong mắt có một mất mác.

– Tộc nhân của mẹ là…- Trần Long rất muốn hỏi, nhưng lại lấp lửng.

– Là Thiên Hà Tộc, tên của mẹ là Thiên Hà Cơ. Còn cha con lại là Long Tộc, tên là Long Minh Quân. Cả hai đều là Cổ Tộc ở Cổ Giới, cho nên tộc nhân vừa sinh ra đều là Thánh Thể, vì vậy tộc quy không cho phép thông hôn với ngoại tộc, sợ sẽ làm loãng đi huyết mạch Thánh Phẩm. Mà mẹ với cha con thì…- Nữ tử đang nói thì bỏ lỡ giữa chừng, mắt nhìn xa xăm.

– Mẹ, kể cho con nghe chuyện của hai người đi! – Trần Long kích động hỏi.

– Được rồi, mẹ là định sau khi truyền thừa bảo vật trong tộc cho con thì mới kể lại chuyện năm xưa. Nhưng thôi kể chuyện trước cũng được, có lẽ sẽ giúp con dễ dàng nhận truyền thừa hơn.

Ngừng lại một chút, nữ tử lại nói:

– Nếu muốn kể lại chuyện của mẹ và cha con thì phải bắt đầu từ Thiên Hà Tộc, ở trên dãy núi Thiên Hà Liên Sơn, hơn một ngàn năm trước….

Nữ tử bồi hồi nhớ lại chuyện năm xưa, ánh mắt nhìn xa xăm, lại cực kỳ kiên định, không có một chút gì gọi là hối hận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.