Đọc truyện Thiên Hạ Chí Tôn – Chương 46: Vượt ma tháp (1)
Qua nửa ngày, phong ấn lối vào Ma Tháp cuối cùng cũng bị phá mở, Vũ Thiên Bá sau khi hấp thụ hết thảy tinh hoa bên trong bàn tay Thủ Cung Thi Nô, thương thế đều đã khỏi hẳn, hơn nữa, giống như Vũ Thiên Long từng nói, tu vị Vũ Thiên Bá rõ ràng được thăng hoa thêm một mảng lớn, thuận lợi tiến cảnh đến Nguyên Anh trung kỳ.
Khi Ma Tháp mở ra, Thiên Đạo cùng lúc giáng xuống một hồi Thiên Kiếp, bất quá Thiên Kiếp này cũng không thể mảy may tổn hại được đến kiện Tiên Thiên Chí Bảo của một đời Ma Quân.
Ma Tháp có tám mươi mốt tầng, câu thông từ mặt đất của phế cung lên đến đỉnh Huyết Sơn, Xích Quỷ Ma Quân lựa chọn người truyền thừa mặc dù không phân biệt là người trong chính đạo hay ma đạo nhưng lại giới hạn tu vị kẻ tiếp nhận, chỉ có những tu chân giả thực lực dưới Trúc Cơ mới có thể bước vào.
Đứng trước Ma Tháp lúc này là hơn hai trăm hài tử, trong đó tán tu nhân gian chiếm đến một nửa, đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển hay hai huynh đệ Võ gia đều có mặt, bất quá, toàn bộ sự chú ý của chúng nhân đều đặt vào năm tên hài tử đứng đầu.
Năm tên hài tử, tuổi đời so với Vũ Thiên Long không có chênh lệch nhiều, y phục mang trên người Vũ Thiên Long đều quen thuộc, hai kẻ trong đó đến từ Á Đông Thần Tông, hai kẻ đến từ Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn, một kẻ còn lại đến từ Nam Bộ Càn Khôn Tông, bọn hắn là đệ tử của năm đại tông môn đứng đầu, thân mang Tiên căn vô thượng.
Trong đó có một tiểu nữ hài, nàng này dung mạo tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, da trắng, môi thắm, tóc dài miên man, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng vóc dáng lại cực kỳ thanh tú, khí chất trên người cũng cao quý, băng lãnh vô cùng, nhìn như một toà băng sơn vĩnh cửu, mãi mãi quay lưng với người trong thiên hạ.
Nàng mặc một thân hồng sam, nhìn thế nào đều giống với một cố nhân mà Vũ Thiên Long đã từng có cơ duyên gặp qua, Kiều Nguyệt Nga, phó tông chủ Nam Bộ Càn Khôn Tông.
” Vị kia là Lê Văn Phúc, môn hạ Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn, ta nghe đồn hắn bái nhập tông môn từ năm tám tuổi, hơn nữa tu vị cũng đã là nửa bước Trúc Cơ, lần này truyền thừa Ma Quân khó bề thoát khỏi tay hắn “.
” Ta lại không nghĩ vậy, ngươi nhìn đi, kẻ đứng thứ ba từ bên phải sang, tiểu tử kia tên gọi Minh Nhân, ngoài Tiên căn ra hắn còn thức tỉnh được cả Tiên Tướng, nghe đâu là ” Đâu Suất Thần Hỏa Luyện Càn Khôn ” Một loại chi thượng luyện đan thiên phú “.
” Tiểu nữ hài Tống Thiếu Quân cũng không tầm thường, nếu chỉ xét về thiên tư, nàng được đề danh đệ nhị trong bảy chủng Tiên căn từng xuất hiện, chỉ tiếc lần này có hai kẻ không đến, là Trần Tư Bình của Đông Hải Thánh Long Môn và Vũ Thiên Long của Trung Bộ Phong Vũ Môn “.
Bên trong chính cung bắt đầu vang lên thanh âm nghị luận, tất cả đều đi vào tai Vũ Thiên Long, bản thân hắn rất chú ý đến năm tên hài tử đứng đầu, bọn họ khí chất trên người mặc dù bất đồng nhưng tuyệt nhiên không phải loại tầm thường.
Trong đó một nam hài mặc đạo phục màu xanh, đem lại cho Vũ Thiên Long ấn tượng lớn nhất, hắn tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt cực kỳ chất phác, phúc hậu, trên thân thi thoảng lại tản mát một vòng dương quang nhàn nhạt.
” Kẻ này ta đoán không nhầm là Lê Văn Phúc, Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn ” Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, âm thầm đánh giá.
Đúng lúc này lại có thanh âm già nua đạm mạc vang lên: ” Toàn bộ đệ tử tu vị dưới Trúc Cơ kỳ chuẩn bị tiến vào địa phương truyền tống!! ” Người lên tiếng là một lão giả.
Lời nói vừa rơi xuống, lập tức tràng cảnh liền trở nên xôn xao, thần tình chúng nhân đều không thể nào che dấu được nét kích động, truyền tống trận là một vòng sáng màu vàng, bên trên còn có tầng tầng phù văn lập lòe chuyển động.
Vũ Thiên Long đứng gần cuối cùng, chung hàng với đám người tán tu nhân gian, bản thân hắn y phục tầm thường, khí chất càng không có gì nổi trội, thậm chí ngay cả tu vị cũng đều như vậy.
Mặc dù không ai nói với ai lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt có thể dễ dàng cảm nhận được sự đối chọi gay gắt đang ngầm phát sinh.
Bước vào bên trong truyền tống trận, tức thì một cỗ hấp lực cường đại bao phủ bốn phía, Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy tựa hồ bầu trời trong một khắc này rớt xuống, bản thân hắn như bị cuốn trôi vào đoạn đường hầm không có ánh sáng, bên tai còn nghe được thanh âm phong bạo rít gào.
Vừa mở mắt, Vũ Thiên Long thấy mình đang đứng trước một đại môn, đại môn này được dựng lên bằng tinh thiết, ngoài to lớn, vững chãi ra thì không có gì đặc biệt, phía trước im lìm ba bậc tam cấp cao thấp bất đồng đã phủ lấy rêu xanh, kỳ lạ là xung quanh lại không hề có bất kỳ một người nào khác, chỉ mình hắn trơ trọi.
” Quái!! Những người khác bị truyền tống đi đâu? ” Vũ Thiên Long nghi hoặc tự hỏi.
Chưa kịp định thần thì từ bốn phương tám hướng, phong bạo dồn dập kéo đến, hắc vụ đặc sệt cuốn chặt lấy nhau, lại sôi lên ùng ục cuộn trào như hồng thủy, cơ hồ bầu trời lúc này là một mảnh hắc vân, nhìn không thấu, xem chẳng thấy tận cùng.
Cảm nhận được uy áp kinh tâm từ phía sau kéo đến, Vũ Thiên Long cũng không thèm quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng bước chân lên bậc tam cấp đầu tiên.
” Binh!!”.
Tại bậc tam cấp này hình như có một tầng bích chướng vô hình ngăn cản, bởi vậy mà thân thể Vũ Thiên Long vừa mới đụng vào liền ngã ngửa thối ngược về phía sau.
” Phá!! ” Vũ Thiên Long thoáng ổn định thân hình, lông mày nheo lại, cắn răng đánh ra một chưởng, Toái Tâm Chưởng hung hăng nện thẳng vào hư vô phía trước, chấn nát ba tầng bích chướng, chỉ nghe được thanh âm đổ sụp của không khí, tựa hồ là thủy tinh giòn tan.
” Chúc mừng ngươi vượt qua tầng thứ nhất Ma Tháp, phần thưởng là một giọt Bách Niên Linh Dịch “.
Đúng lúc này, trước mắt Vũ Thiên Long thình lình hiện ra một tôn hư ảnh, hư ảnh này toàn thân được bao phủ bên trong u vụ, chỉ thấy được khuôn mặt, là một nam nhân mặt vuông râu ngắn, mày rậm trán cao, đầu đội đế quan, nơi mi tâm còn có chín đạo ngân văn cổ tự.
Đồng thời một giọt bích thủy rơi ngay vào, chìm nghỉm bên trong thức hải Vũ Thiên Long, không chần chừ, hắn lách mình bước qua đại môn, tiến vào cánh cửa thứ hai.
” Một mảnh bình nguyên!! ” Lập tức biến hóa phát sinh, bầu trời quay cuồng, Vũ Thiên Long chỉ kịp hét lên thảng thốt.
Sau cánh cửa kia, trải dài một mảnh bình nguyên vô cùng rộng lớn, thiên không xanh thẳm không có lấy gợn mây, phía xa một dòng sông phẳng lặng như gương đang bình thản chảy, bên cạnh là ngọn núi cao chót vót.
Đỉnh núi đâm thủng trời xanh, tựa một cây thiết bổng bị chôn chặt bên dưới đại địa, hay bản thân nó chính là cột chống trời trong truyền thuyết, vững chãi đứng cùng nhật nguyệt, trường tồn cùng năm tháng.
Vũ Thiên Long dáo dác nhìn ngó khắp nơi, khi ánh mắt dừng tại chân núi thì suýt chút nữa hắn té ngửa.
Bởi vì trước mắt Vũ Thiên Long là một bộ hài cốt khổng lồ, hài cốt này không phải màu trắng thông thường mà là màu vàng kim chói mắt, nằm vắt vẻo quanh ngọn núi, trải dài trên một vùng bình địa rộng lớn.
” Người này lúc còn sống sẽ to lớn đến chừng nào?.” Vũ Thiên Long cảm thán nói, hắn thật sự không dám tưởng tượng, đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long nhìn thấy một vật thể to lớn như thế, không bao hàm Thiên Địa.
” Đây hẳn phải là hài cốt của một vị Thần! Nhưng ai có thể giết chết một vị Thần? “. Vũ Thiên Long nghiêm túc quan sát, xung quanh bộ hài cốt kia được bao phủ bởi một tầng kết giới, kết giới tạo thành chiếc lồng ánh sáng bao trùm mảnh thế giới, ánh sáng cầu vòng bảy sắc không ngừng tỏa ra quang minh rực rỡ.
” Địa phương này, người này nhất định đã từng tồn tại đâu đó trong tuế nguyệt, chân thực đến độ không thể diễn tả được, nhưng cửa ải thứ hai là thế nào, rốt cuộc nó muốn cho ta xem thứ gì? ” Vũ Thiên Long trầm ngâm suy nghĩ.
Thình lình, một cái đại thủ khổng lồ hung hăng xé toang mặt đất chụp thẳng về hướng Vũ Thiên Long đang đứng, đại thủ cực kỳ to lớn, bên trên còn có thể nhìn rõ từng đường vân thớ thịt, bất quá lại mang theo lực lượng tầm thường, chỉ ở vào khoảng Ngưng khí tầng ba.
Khi đại thủ kia ngập trời đập xuống, Vũ Thiên Long cũng đồng thời đấm ra một đấm đối kháng, chỉ là lực lượng nhục thân đơn thuần ” Binh!! Binh!! ” Tựa hồ kiến càng lay cây, tràng cảnh đối lập đến buồn cười, vậy mà đại thủ kia chợt ngừng lại tại hư vô sau đó sinh sinh vỡ nát, biến mất trong thiên địa.
” Chúc mừng ngươi vượt qua tầng thứ hai Ma Tháp, phần thưởng là một viên Trú Nhan Đan ” Hư ảnh kia lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, bên ngoài Ma Cung, tại tầng thứ năm Ma Tháp chợt lóe lên quang minh, chúng nhân cùng nhìn nhau, trầm trồ nghị luận: ” Nhanh như vậy đã có kẻ vượt qua tầng thứ năm rồi! “.