Đọc truyện Thiên Hạ Chí Tôn – Chương 130: Hàm oan
Ngay khi hư ảnh của Đồ Thiên trong đám sương mù lùi lại Vũ Thiên Long ngẩng đầu, thân thể lướt tới bất ngờ bước tới mấy bước, giơ tay phải lên, ngay khi Đạo Thần trong cơ thể vận chuyển tràn ngập toàn thân, chỉ thấy ở trên tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều làn khói màu xanh, những làn khói này lượn quanh năm ngón tay Vũ Thiên Long, nhanh chóng hóa thành những vòng khói.
Một cảm giác đau nhức đến cực điểm từ trên tay Vũ Thiên Long đột nhiên tràn ra.
“Tuế Nguyệt Vô Ưu!”.
Hai mắt của thân ảnh Đồ Thiên bên trong vụ thú chín đầu sững lại.
“Phân Ly!”
“Hữu Hội!”
“Tuế Nguyệt!”
“Vô Ưu!”
“Lấy đi của ngươi 10 vạn năm thọ nguyên!”
Ở trên tay phải Vũ Thiên Long tràn ngập sức mạnh Luân Hồi Đại Đạo,
Sinh Tử, Luân Hồi, Quá Khứ, Hiện Tại, Vị Lai, năm loại đạo vận tương liên bỗng nhiên hiện ra, bất ngờ tạo thành thần thông Tuế Nguyệt Vô Ưu! Trên đỉnh đầu càng mơ hồ bóng dáng một cái Sinh Tử Đạo Môn ẩn hiện.
Mặc dù là thần thông do Vũ Thiên Long tự mình sáng tạo, bất quá, bản thân hắn vẫn chưa lĩnh hội hết sự huyền diệu ẩn chứa bên trong, những thứ chạm đến tầng thứ Đạo này quả thực quá cao thâm, thế nhưng mặc cho tu vi thỏa sức chống đỡ một chiêu kia vẫn kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Vô số vòng khói bất ngờ hiện ra ở trước người Vũ Thiên Long, theo tay phải hắn đánh một đòn vào hư không, những vòng sáng kia lập tức đồng loạt lóe lên lao thẳng tới vụ thú chín đầu kia, không phải hư ảnh bình trà như cũ, chính là hư ảnh một cái xa luân màu trắng bạc đang ầm ầm quay tròn.
Xa luân này là bánh xe luân hồi.
Luân hồi xa luân ở giữa thiên địa xoay tròn tán phát ra vô cùng vô tận lực lượng, từng sợ tơ mỏng manh không biết từ đâu bao trùm lấy Đồ Thiên định trụ hắn tại chỗ mặc cho hắn vùng vẫy, mặc cho hắn điên cuồng, hết thảy chỉ là tốn công vô ích.
Đồ Thiên kinh sợ nhìn xa luân khủng bố trước mặt, kinh sợ nhìn Vũ Thiên Long, trong ánh mắt kia ẩn chứa băng lãnh tột cùng, đây không biết là lần thứ bao nhiêu từ khi đối chiến với Vũ Thiên Long hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử, mặc dù bản thân tin chắc hắn là Oán Anh không dễ gì bị chém giết, nhưng mà thần thông kia quá mức quỷ dị, tựa hồ thực sự muốn rút đi của hắn toàn bộ sinh cơ.
“Ta liều mạng!” Đồ Thiên gầm thét, mặc cho thân thể bị định trụ cả người bỗng nhiên phun ra trận trận hào quang, hào quang này mang theo tự bạo khí tức muốn cùng những sợi tơ kia triển khai đối chọi.
“Vô dụng! Hôm nay ngươi phải chết!” Vũ Thiên Long bình tĩnh nói, trong mắt ẩn chứa thâm thúy chi sắc.
“Ngươi biết Sơn Tinh Nhất Chỉ, bản thân ta cũng có thể thi triển, dùng thần thông này của phụ thân ngươi kết liễu ngươi..!” Vũ Thiên Long trầm giọng, nhấc tay hướng hư không tùy ý điểm nhẹ.
Sơn Tinh Nhất Chỉ là thần thông Hứa Vân Phi sáng tạo, Vũ Thiên Long từng tiêu hóa đạo vận cùng bảy thành ký ức của Hứa Vân Phi hiển nhiên am hiểu.
Một chỉ này dấy lên tinh không phong bạo ở bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến, hư vô bất động thanh sắc một ngón tay cực lớn hướng mi tâm Đồ Thiên ầm ầm giết tới muốn một chỉ tuyệt sát đoạt mạng đối phương.
Đồ Thiên trợn mắt nhìn một chỉ rơi xuống, hắn minh bạch lần này tai kiếp khó thoát, là Oán Anh đã từng chết đi một lần hắn không sợ hãi cái chết nhưng mà trong lòng tuyệt đối không cam tâm.
“Thiên Long..Dừng tay!”.
Thời điểm tưởng chừng một chỉ kia thuận lợi rơi xuống, tại tinh không sâu thẳm bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm buồn, cùng lúc đó bốn phía không gian xung quanh cơ thể Đồ Thiên tựa hồ đóng băng, là một dạng băng phong khủng khiếp để cho Sơn Tinh Nhất Chỉ ngừng lại không thể nào nhúc nhích nửa phân.
Thanh âm kia hơn ai hết Vũ Thiên Long cực kỳ quen thuộc, ánh mắt thất thần hướng tinh không bên ngoài, Vũ Thiên Long nhẹ giọng lẩm bẩm:” Đại Bảo!”.
Lúc này một đạo cầu vồng tại trong tinh không đen kịt giật động mà tới tốc độ quá nhanh, mới chớp mắt trước vừa xuất hiện sau một cái chớp mắt đã đáp xuống trung tâm chiến trường, ở giữa song phương.
Hào quang tán đi để lộ ra một cái thân ảnh mập lùn, tướng mạo cũng coi như khả ái, Đại Bảo thân mặc pháp bào tế tự màu vàng nhạt nhìn Vũ Thiên Long, nhếch miệng cười:” Huynh đệ! Trở lại là tốt rồi!” Nói xong lập tức đạp không đi tới bên cạnh Vũ Thiên Long nhìn lâu hơn một chút, vỗ vai hắn mấy cái.
“Tại sao ngăn cản ta giết hắn?” Vũ Thiên Long trầm mặc nhìn Đại Bảo khàn giọng hỏi, trong lòng dấy lên kinh sợ: Hắn vậy mà có thể dễ dàng hóa giải thần thông của ta?.
“Giữ lại Đồ Thiên có ích cho Đại Việt!” Đại Bảo nheo mắt cười cười nhỏ giọng đáp.
“Huynh có thể rõ ràng với ta một lần được hay không?” Vũ Thiên Long cảm thấy vô cùng bực bội, người này luôn mang lại cho hắn cảm giác thần bí, thâm sâu khó dò.
Đại Bảo lắng tai nghe, rốt cuộc nét cười càng đậm, không nhìn Vũ Thiên Long nữa mà quay sang nhìn Đồ Thiên đang khốn khổ vì bị trói buộc:” Ngươi hận phụ thân ngươi..Hận Đại Việt lắm có đúng không?”.
Đồ Thiên không đáp, trong mắt phun ra nồng đậm sát khí.
“Hắc Hắc! Hảo sát khí!” Đại Bảo bất giác cười lớn, ngưng một lúc ánh mắt tóe lửa nhìn Đồ Thiên trầm giọng:” Kẻ giết mẫu thân ngươi, đào ra bào thai trong bụng nàng không phải Hứa Vân Phi” Nói xong nghiêng đầu nhìn phản ứng của Đồ Thiên.
“Nói láo!” Đồ Thiên gầm nhẹ.
“Ta không có lý do để gạt ngươi.. Kẻ giết mẫu thân ngươi, hại chết ngươi chính là Cộng Công..!” Đại Bảo mỉm cười từ tốn.
“Vu Tộc Thủy Thần Cộng Công?” Vũ Thiên Long kinh nghi bất định, nghiêm túc nghe ngóng.
Không thèm quan tâm tới biểu tình của Đồ Thiên, Đại Bảo nhỏ nhẹ tiếp lời, ánh mắt nhìn về một phương tinh không:” Ngày đó Hậu Thổ đoạt được Kim Liên Ấn từ tay Tiên Tộc, càng cho dựng lên Tội Ác Chi Thành hòng thanh trừng Phật Giáo cũng là nơi cất giấu Kim Liên Ấn, nàng sợ Tiên Tộc cường giả sẽ tìm tới.. Về sau tại trận chiến kia cùng Lạc Long Quân bị hắn đoạt mất Kim Liên Ấn, không những vậy Cộng Công nhân cơ hội đó giả dạng Hứa Vân Phi dùng độc thủ giết hại nàng, đào đi bào thai mang ra một Oán Anh..Chính là ngươi..Đồ Thiên!”.
“Nói láo, ngươi nói láo.. Hết thảy đã là chuyện rất lâu về trước..Làm sao ngươi có thể biết được?” Đồ Thiên gào thét dữ dội nhưng thủy chung đều không thể nhúc nhích nửa phân.
Đại Bảo thở dài một hơi, nhàn nhã tiếp lời:” Cộng Công, Hậu Thổ vốn là thanh mai, nhưng nàng lại đem lòng yêu thương phụ thân ngươi..Hứa Vân Phi.. Ngày đó Việt Vu song tộc thù hận như núi, cũng xem như một đoạn nghiệt duyên.. Phụ thân ngươi vì bảo hộ nàng bị Việt Tộc cường giả truy sát, ở phía đối lập mẫu thân ngươi cũng bị Vu Tộc truy lùng.
Cộng Công vốn không phải đối thủ của mẫu thân ngươi nắm trong tay Kim Liên Ấn, càng không phải đối thủ của Hứa Vân Phi.. Bởi vậy tại Đông Hải thời điểm phát sinh cuộc chiến hai tộc mới tìm cách gài bẫy để cho Lạc Long Quân đánh bại Hậu Thổ cướp đi Kim Liên Ấn.
Hắn biết cả đời này không thể đoạt được trái tim Hậu Thổ mới giả dạng Hứa Vân Phi giết chết nàng, càng đồ sát vô số tộc nhân Đại Việt dồn Hứa Vân Phi vào cảnh cùng thiên hạ là địch.. Sau cùng Hứa Vân Phi bị Lạc Long Quân giết chết.. Cộng Công đưa thi thể hắn ném vào Hoang Cổ Chi Địa chỗ sâu Tội Ác Chi Thành, lại thả ra ngươi, Oán Anh.. Mục đích cuối cùng của hắn coi như hoàn hảo..Ngươi vì thù hận nhập ma..Hôm nay tàn sát Việt Tộc”.
Vũ Thiên Long vừa nghe không thể không kinh sợ, nhưng càng nghe càng minh bạch.. Hứa Vân Phi, hắn quả thực không có lý do gì để giết chết tình nhân cùng hài tử của mình, hơn nữa hết thảy đều được sắp đặt một cách chu toàn vô cùng khéo léo.
Đồ Thiên trong mắt hiện lên mờ mịt, qua một lúc chỗ con ngươi kia không còn sát khí, có chăng oán niệm như cũ cuồn cuộn bốc lên, hắn cười rồi lại khóc, hết khóc lại cười, tựa hồ một đứa trẻ.
“Đại Bảo! Bọn hắn lúc đó tu vi gì? Những kẻ còn lại bây giờ ở đâu.. Lạc Long Quân kia chẳng phải đã phi thăng sao?” Vũ Thiên Long kinh nghi bất định, ngờ hoặc hỏi.