Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 123: Kịch chiến Đông Hải


Đọc truyện Thiên Hạ Chí Tôn – Chương 123: Kịch chiến Đông Hải

Vũ Thiên Long trầm mặc nhìn hướng đại đường Vũ gia, nơi này đã không còn giống với quá khứ, từ sau cuộc chiến Hoa Hạ toàn bộ tộc nhân cũng như nội tộc họ Vũ đã ly tán gần hết, một số chuyển đến Tân Thăng Long Hoàng Thành sinh sống, số khác ở trong thiên hạ mênh mông che dấu lai lịch chật vật mưu sinh.

Tại đó có chăng chỉ còn lại một mình Vũ Thiên Nguyên cô độc gặm nhấm một đoạn hồi ức già nua.

Bức trướng bên trên treo cao ” Vũ Gia” Hai chữ lớn, Vũ Thiên Long nhẹ khom người, cúi đầu vái ra một vái thật sâu, khuôn mặt hắn băng lãnh tột cùng, không nhìn ra được chút nào cảm xúc.

Vũ Thiên Long hiện tại không muốn tìm gặp Vũ Thiên Nguyên cũng như thân bằng cố hữu, sự hiện diện của hắn ở thời điểm này rất dễ gây nên sóng gió, mặc dù trong lòng cào xé nhưng đành phải một ngụm nuốt xuống.

Mấy mươi cái hơi thở về sau Vũ Thiên Long đã có mặt ở Đông Hải thôn chài, chính là Thánh thổ Văn Lang cựu quốc.

Đông Hải thôn chài oanh minh chớp động, ở trên bầu trời một cái nhân ảnh thanh niên hắc y đang lăng lập mà đứng, theo đó ma khí trùng thiên cuồn cuộn lan tỏa, phía dưới một đám Thần thông tu sĩ toàn thân máu huyết, ai nấy đều nhận lấy ít nhiều thương thế, người nhẹ thì tứ chi đứt khuyết, kẻ nặng, nhục thân hư phá, chứng tỏ vừa mới trải qua một trận kịch chiến điên cuồng.

” Ngươi là ai? Lại dám ở Thánh thổ làm loạn?” Một lão đạo già nua ánh mắt mang theo dè chừng âm trầm nhìn lên bầu trời, đối diện với uy áp như trời biển của thanh niên hắc y, lão đạo tuyệt nhiên không dám vọng động, trong thanh âm cũng cất giấu một ít hãi hùng.

” Nơi này là gia hương Lạc Thánh, là địa phương linh thiêng, ngươi hẳn là đại tu sĩ có tu vi thông thiên, nhưng mặc cho ngươi đến từ đâu thì cũng nên minh bạch điều này: Tu sĩ Đại Việt chúng ta không ai là kẻ sợ chết!.. Quốc thổ ngươi có thể phạm, nhưng Thánh thổ thì tuyệt đối không.. Hơn nữa, 13 vị Vấn Đỉnh hộ quốc rất nhanh sẽ đến, ta khuyên ngươi nên thức thời, biết khó mà lui”.


Một thanh niên bạch bào tướng mạo cao lớn, tuấn tú thư sinh, vùng ngực bị đánh sụp, từ đó máu huyết đỏ tươi thấm đẫm toàn thân, nhưng hắn không có chút gì tỏ ra đau đớn, trái lại thần sắc thông thả như thường, xung quanh cơ thể mơ hồ xuất hiện hào quang Đạo Vận, chứng tỏ tu vi hắn đã đạt đến ngưỡng Hợp Đạo kỳ, thanh niên quắc mắt, nhàn nhạt cất tiếng.

Thanh niên này Vũ Thiên Long tự nhiên quen thuộc, hắn chính là Lê Văn Phúc, ngày trước cùng với Vũ Thiên Long là một trong bảy chủng mầm mống Đạo Vận, là một tên thiên kiêu chân chính.

Sau trận chiến Hoa Hạ, hắn cùng với thế hệ thiên chi kiêu tử cùng thời điên cuồng lao vào tu luyện, mục đích không nằm ngoài cải biến cách cục, bọn hắn, không ai muốn tràng cảnh quá khứ một lần nữa lặp lại.

Mệnh thiên chi kiêu tử, Tiên lộ của bọn hắn dĩ nhiên khác rất xa so với thường nhân, khởi điểm cực cao, khí vận cực thịnh, Lê Văn Phúc chính là Hợp Đạo kỳ tân tấn trong vòng 500 năm trở lại đây.

” Ngươi là Lê Văn Phúc? Rất khá! Ta cứ tưởng tiểu tử ngươi hiện tại phải đang chật vật độ kiếp ở đâu đó, thực không ngờ cũng đã là một tên Hợp Đạo kỳ, bất quá, tuế nguyệt trước đó ngươi không thể so sánh với ta thì hiện tại cũng không thể, ngươi quá kém, còn kém bổn Đế rất nhiều.. Thứ phế vật như vậy cùng ta đồng danh, chính là sỉ nhục!”.

Thanh niên hắc y cười lớn, ánh mắt chớp động mang theo trào phúng, khi một lần nữa nhìn đến Lê Văn Phúc vẻ mặt hắn bỗng nhiên hiện lên một chút ẩn tình.

” Ngươi là?” Lê Văn Phúc đanh giọng, đối phương hình như hiểu khá rõ về bản thân hắn, điều này vô tình khiến cho hắn cảm thấy bất an, hơn nữa khí tức của đối phương quả thực có chút quen thuộc, diện mục cũng tương đối quen mắt.


” Ngươi không nhận ra ta? Tất cả các ngươi đều không nhận ra ta? ” Thanh niên hắc y cười hàm tiếu, trên cơ thể hắn Sinh Tử Đạo Nguyên bỗng nhiên giáng lâm, mùi vị sinh tử phút chốc tràn ngập không gian cùng với lực lượng tu vi khủng khiếp cuồn cuộn lan tỏa như muốn trấn áp thiên thượng địa hạ.

Trời chuyển mây đen, phong vân vần vũ, hắc y nhân này sát khí cực nặng, hắn đứng đó cảm tưởng như một thanh lợi kiếm treo ngược tùy thời đều muốn tàn sát chúng sinh.

” Ta là.. Vũ..Thiên.. Long.. Là Lạc Thánh mà các ngươi tôn thờ.. Gặp ta..Còn không nhanh lễ bái?” Thanh điệu chậm rãi, từng chữ, từng chữ từ miệng hắn đi ra ở giữa thiên địa hóa thành lôi âm trống rỗng nổ tung, tùy tiện một câu này lại để cho chúng tu sĩ phía dưới ôm ngực thổ huyết.

Hợp Đạo kỳ Lê Văn Phúc khuôn mặt biến sắc, lồng ngực tê dại, tựa hồ linh hồn đều bị kiềm chế gắt gao, não hải ong ong tác hưởng.

Thời điểm này Lê Văn Phúc mới thực sự rõ ràng, cách biệt song phương là lớn lao đến mức nào, nếu ví đối phương thành một ngọn núi lớn thì bản thân hắn chỉ là hạt cát vô nghĩa, thậm chí còn nhỏ bé hơn cả hạt cát, ý niệm tùy tiện của đối phương đều có thể chém giết hắn một cách dễ dàng.

” Ngươi.. Ngươi lại dám mạo danh Lạc Thánh? Bôi nhọ đi thanh danh ngài? Đối với tu sĩ Đại Việt đây chính là thiên đại sỉ nhục! ” Vừa nghe đến đây lão đạo liền biến sắc, trán nổi gân xanh, tức giận quát lớn.

Lê Văn Phúc cùng mấy chục tu sĩ trong mắt đồng thời lóe lên sát khí.. ” Vũ Thiên Long” Danh tự này đối với tu sĩ Đại Việt chính là tồn tại linh thiêng bất khả xâm phạm, đừng nói đến bôi nhọ một cách trắng trợn như vậy, chỉ cần đối với Lạc Thánh có ý mỉa mai bọn hắn nhất định cũng sẽ một phen sống chết.


Giờ phút này ai nấy trong mắt đều bộc phát ra ngập trời sát ý, kết hợp với thương thế trên cơ thể, kết hợp với toàn thân máu tươi khiến cho một khoảng không gian như có hồng mang chớp giật.

Lê Văn Phúc không nói gì, hắn rõ ràng địch nhân trước mắt muốn mạo danh Vũ Thiên Long, tuy nhiên lại không thể mô phỏng một cách chuẩn xác nhất, ngôn từ không giống, phong thái không giống, hơn hết, khí thế càng không giống.

Hắn biết, một trận chiến này dù là bỏ ra đại giá cũng không thể rút lui, kỳ hạn 500 năm sắp đến, mục đích của đối phương chính là muốn khiến cho nội bộ Đại Việt một phen rối bời, không có lửa cũng nhất định tạo thành khói đen, một màn khói nhân tâm.

Hơn hết, 13 vị Vấn Đỉnh kỳ tạm thời không thể tới tiếp ứng, bọn hắn đang tại Vọng Tiên Sơn ngày đêm bày bố trận pháp, hòng hóa giải đại họa Bắc Thiên.

Ở đây Lê Văn Phúc là tu sĩ đỉnh phong, thế cuộc này, địch nhân này nếu hắn không thể khống chế thì tuyệt nhiên không ai có thể khống chế nổi.. Lê Văn Phúc thở sâu, trong lòng sớm đã làm ra quyết định.

” Nếu đổi lại ta cũng muốn được như Lạc Thánh.. Mặc dù không thể ở trong chiến cuộc, ở dưới vạn chúng chú mục chết một cách oanh oanh liệt liệt, nhưng mệnh này của ta, tu vi một đời của ta có lẽ đủ sức trấn áp ngươi.. ” Lê Văn Phúc nhỏ giọng, thanh âm thê lương, rốt cuộc khuôn mặt hắn hiện lên một vòng quả quyết, tâm thế dạng này là cả đời hắn cho đến hiện tại chưa bao giờ có được.

” Thủ hộ gia hương! ” Đạo tâm ở trong thức hải thành hình, điều này vô tình khiến cho tâm cảnh thăng hoa, tu vi hắn cũng vì vậy mà tại chỗ đột phá, trực tiếp đạp vào Hợp Đạo trung kỳ.

Tu vi nhảy vọt khiến cho thương thế hoàn toàn bình phục, khí thế trên thân như hồng thủy mãnh liệt kéo lên, Lê Văn Phúc mặt không đổi sắc, lập tức bước ra một bước, hướng bầu trời phá không dung nhập, cùng với thanh niên hắc y song song đối diện, chiến khí trên thân hóa thành kiếm ảnh, ngàn vạn đạo kiếm ảnh sắc bén tựa hồ Khổng Tước xòe đuôi.

Thanh niên hắc y híp mắt, rồi bỗng nhiên phá lên cười:” Không hổ thiên kiêu.. Như vậy cũng tốt, để ta cho ngươi có cái cảm nhận chân thực nhất về thực lực.. Hợp Đạo trung kỳ mà thôi, trong mắt ta cùng sâu kiến không có gì khác biệt ” Vừa nói hắn vừa nhấc lên tay phải, hành động mặc dù thong thả nhưng tùy thời đều phảng phất Thần vận, cái nhấc tay tùy tiện này tựa hồ nâng lên một ngọn kinh thiên sơn nhạc, mặt đất phía dưới vậy mà lập tức sụp đổ, bầu trời, thậm chí thương khung bên trên đều có loại cảm giác bị kiềm chế gắt gao.


Ngay khi bàn tay nâng lên, ở giữa bầu trời trực tiếp huyễn hóa ra một cái đại thủ ấn, bằng loại tốc độ cực kỳ kinh khủng, chớp mắt liền hướng Lê Văn Phúc cách không giết tới, theo đó hư vô bốn phía vang lên một tiếng nổ trầm đục.

Đối diện với lực lượng dạng này Lê Văn Phúc không dám tùy tiện, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, bên trong túi trữ vật lập tức bay ra một mặt kỳ phiên màu tím, kỳ phiên cắm trên một cái đầu lâu trắng bạc nhìn qua cực kỳ cổ quái, đầu lâu kia vậy mà tỏa ra khí tức Vu Tộc.

Kỳ phiên đón gió trương lớn, hai bên mặt cờ tràn ngập ký tự phong cách cổ xưa, ở vị trí trung tâm vẽ một con Kim Long thật lớn, Kim Long quẫy đuôi, đầu lâu trắng bạc tựa hồ nhếch miệng cười, sau một tiếng gầm kinh thiên động địa cả hai cùng với đại thủ ấn của thanh niên hắc y trực tiếp đụng chạm.

” Oanh..Oanh..Oanh!”.

Từng tràng tiếng nổ như trời sụp đất nứt giữa trời vang lên, một làn sóng xung kích hình quạt quét về bốn phương tám hướng.. Lực lượng này nhấn chìm hết thảy, một ngọn núi cách đó trăm dặm bị cuốn bay mất ngọn, Đông Hải thôn chài như thuyền nhỏ giữa cơn sóng lớn, kịch liệt lắc lư.

Tuy nhiên bức tượng Lạc Thánh ở bên bờ biển kịp thời phủ xuống hào quang, hào quang này hấp thu gần như toàn bộ kình lực, có thể nhìn thấy tại vùng ngực của bức tượng đồng thau to lớn mơ hồ hiện ra một cái chưởng ấn nhàn nhạt, chưởng ấn hằn sâu xuống hơn hai tấc, mặt đất dưới chân phá toái, bức tượng tùy thời có thể đổ sụp.

Lê Văn Phúc bị ném đi không biết bao xa, tựa hồ một viên đạn pháo, khi nhục thân đụng sập một ngọn núi mới chịu ngừng lại, cả người hắn vỡ nát, Nguyên Thần ảm đạm, chứng tỏ thương thế cực nặng.

Thanh niên hắc y từ trong bụi mù bước ra một bước, y phục không động, thần sắc không đổi, chỉ có khuôn miệng hắn lúc này nhếch lên một vệt cười trào phúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.