Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 121: Âm Mưu


Đọc truyện Thiên Hạ Chí Tôn – Chương 121: Âm Mưu

Vũ Thiên Long âm trầm, vừa rồi hắn thực sự không có thời gian chú ý Vũ Thiên Bá, mọi chuyện phát sinh quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, mở mắt, Vũ Thiên Bá đã cùng với Thiên Phạt biến mất vô tung vô ảnh, ban đầu hắn cũng cho rằng Vũ Thiên Bá dưới uy thế khủng khiếp của Thiên Phạt có lẽ đã bị oanh sát, chôn vùi đâu đó bên dưới đống đổ nát kia, nhưng nhiều lần thăm dò đều không cảm nhận được chút nào khí tức.

Hơn nữa, thời điểm thần thức Vũ Thiên Long xâm nhập thức hải Vũ Thiên Bá hắn có để lại một tia lạc ấn, lạc ấn này trong phạm vi lãnh thổ Đại Việt, thậm chí xa hơn, Vũ Thiên Long nhất định phải cảm nhận được.

Thời gian chưa lâu, Vũ Thiên Bá dù ba đầu sáu tay cũng không thể nào chạy thoát khỏi Tội Ác Chi Thành, dưới tình huống tu vi thấp hơn Vũ Thiên Long quá nhiều càng không có cơ hội xoá bỏ lạc ấn, như vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất: Một kẻ nào đó đã cứu Vũ Thiên Bá đi.

Trên khuôn mặt Vũ Thiên Long ẩn hiện mơ hồ một tầng sát khí, Vũ Thiên Bá lúc này đã không còn là tộc nhân Vũ gia, bên trong tấm da người kia là một con Ma chân chính, con Ma này tâm địa khó lường, Vũ Thiên Long đã định cho hắn một cái Tử Vong Lệnh.

Đè xuống suy nghĩ, Vũ Thiên Long vận chuyển Đại Việt Tôn Tiên Kinh, mượn thiên địa linh khí chữa trị thương thế, với tu vi của hắn hiện tại thì công pháp luyện khí đã không còn nhiều tác dụng, mỗi lần Vũ Thiên Long hít thở thông thường đều là hấp nạp, bất quá, Đại Việt Tôn Tiên Kinh như một loại chất xúc tác, có chức năng thúc đẩy, vận hành trơn tru nhất cỗ máy đan điền, quá trình trị thương kéo dài nửa canh giờ.

Vũ Thiên Long cứu Nạp Đặc Các ra khỏi phong ấn, hồi tỉnh Vũ Thiên Kim, Nạp Đặc Các vừa nhìn thấy Vũ Thiên Long, biểu tình ban đầu là ngốc trệ, rốt cuộc kinh hãi đến há hốc mồm.

Bản thân hắn vẫn còn nhớ rất rõ dung mạo Vũ Thiên Long, mặc cho mấy trăm năm trôi qua, cái lần tao ngộ đầu tiên cũng chính tại địa phương này, lúc đó Vũ Thiên Long chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ, dưới thủ đoạn mượn danh nghĩa Đoàn Thế Khánh cùng hắn một đường bình khởi bình toạ.


Mọi chuyện tưởng sẽ không có gì đáng nhắc, nhưng sau khi thất lạc với Vũ Thiên Long hắn rời khỏi Hoang Cổ Chi Địa, cũng là lúc Đông Hải sinh biến, rất nhanh, tại trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, thanh niên ngày nào không biết dùng đến thủ đoạn nghịch thiên gì khiến cho tu vi nhảy vọt một cách khủng khiếp, từ hậu sinh, vượt qua hết thảy đám người bọn hắn, thậm chí còn chạm đến tầng thứ Chí Tôn tồn tại.

Ở trận diệt tộc chi chiến hắn còn lập ra đại công lao, dùng sức một người cứu rỗi toàn bộ sinh linh bá tánh, Nạp Đặc Các tự hỏi, nếu để cho Vũ Thiên Long tự do tự tại thì bằng vào thiên tư bực ấy, trăm năm sau sẽ phát triển đến cái trình độ gì? Hắn không dám nghĩ.

Tiên Tộc, phương thức Tu Chân khác xa với những tộc đàn còn lại, từ 10 vạn năm trước, khi quần tộc phong ấn hình thành, Huyền Hoàng nhân giới bước vào vô Tiên thời đại, bản thân Nạp Đặc Các không rõ ràng ở những quần tộc khác có Hoá Hư cảnh nghịch thiên xuất hiện hay không, nhưng Tây Thiên tựa hồ là phần tử đặc thù mà cứ cách vạn năm lại có Hoá Hư ra đời, mỗi lần đều tạo nên oanh động hết sức to lớn, bất quá, dưới Tây Thiên Quốc Chủ cùng chúng tu tận lực khống chế khiến cho ngoại tộc không thể nhìn ra nội tình.

Ba đời Quốc Chủ, Phật Chủ gần nhất đều là Nhân Hư cảnh, thậm chí có người còn đạt đến Địa Hư, nếu đổi lại ở đúng 13 vạn năm về trước, Hoá Hư sinh ra nhất định sẽ bị quy tắc thế giới cưỡng ép phi thăng, tuy nhiên, vô Tiên thời đại muốn phi thăng hoàn toàn không phải chuyện đơn giản, Tiếp Dẫn Chi Lộ không hiện, tầng cương khí phong bạo lại mạnh mẽ viễn siêu quá khứ.

Nạp Đặc Các không rõ ràng nội tình của các tộc đàn khác, nhưng bản thân hắn dám chắc Tây Thiên Tiên Tộc chính là tồn tại mạnh mẽ nhất Huyền Hoàng nhân giới thời điểm hiện tại, có lẽ hắn là ” Ếch ngồi đáy giếng” Cũng có thể hoàn toàn ngược lại.

Hợp Đạo ở Tây Thiên chỉ là tầng lớp trung thượng tồn tại, bất kỳ ai muốn đạt đến Nhân Hư trước khi vô Tiên thời đại kết thúc gần như là điều không thể, Nạp Đặc Các vì con đường Tiên Lộ của hắn, của toàn tư môn mà bỏ rất nhiều công sức tìm kiếm Hoàng Liên Ấn, thứ này được xem như một cái công cụ phi thăng thủ công chứa đựng hai thành xác suất, Hoàng Liên Ấn bị Hậu Thổ trộm đi, tại trận chiến với thập nhị Tổ Vu, Lạc Long Quân cướp mất.

Lại nói đến Nạp Đặc Các, lúc này não hải oanh minh, ngập trời sóng to gió lớn, đứng trước mặt Vũ Thiên Long hắn không còn là hắn, một Hợp Đạo kỳ cao cao tại thượng, mặc cho Hợp Đạo trên danh nghĩa là cùng nhau bình khởi bình toạ, thế nhưng Hợp Đạo hậu kỳ Vũ Thiên Long vô hình mang lại cho hắn một cỗ uy áp khó nói, mãnh liệt, thâm trầm như trời biển.


” Ngươi còn sống?” Mất mấy chục cái hô hấp duy trì bình tĩnh, Nạp Đặc Các thở sâu, biểu tình không dám tin.

” Đúng! Ta không tự giết được mình ” Vũ Thiên Long nhếch môi tự giễu, ánh mắt toé lên hàn mang khiếp người, ngưng một chút, lại hướng Nạp Đặc Các, hai tay ôm đồm, vỗ vỗ bả vai hắn.

” Cám ơn ngươi!” Vũ Thiên Long biểu tình ôn nhu, trong thanh âm không chút nào ẩn tàng thâm ý, hắn đến chậm, nhưng hoàn toàn rõ ràng Nạp Đặc Các vừa rồi là muốn cứu Vũ Thiên Kim khỏi tay Vũ Thiên Bá, đối với Tiên Tộc hắn nhận biết không sâu, tuy nhiên Nạp Đặc Các, người này mấy trăm năm trước Vũ Thiên Long đã cực kỳ kính trọng, một loại tâm tư kính trọng cường giả đơn thuần, hơn hết, con người Vũ Thiên Long có ân tất báo.

Nạp Đặc Các thở gấp, cảm nhận từ trên cơ thể Vũ Thiên Long một luồng uy áp như có như không, bất quá, biểu tình khuôn mặt không hề thay đổi, cũng như Vũ Thiên Long nhận thức về hắn, Nạp Đặc Các cũng nhận thức Vũ Thiên Long một cách rõ ràng, hắn là người hào sảng, trọng tình trọng nghĩa.

Bởi song phương đã ít nhiều hiểu biết về nhau, ngôn từ lúc này trở nên vô dụng, Nạp Đặc Các cười già nua, khuôn mặt đầy rẫy phong trần, làn da nhăn nheo, trong ánh mắt tang thương nhìn Vũ Thiên Long tràn ngập tán thưởng cùng cổ vũ.

Tội Ác Chi Thành phá toái gần như sạch sẽ, bức tượng Đại Phật to lớn từng trải qua năm tháng trường tồn kia bị kình lực chấn nát chỉ còn lại một chút tàn tích, khắp nơi kiến trúc cổ xưa càng thêm hoang phế, đường chân trời nhợt nhạt vẫn còn đọng lại dư âm, bụi bặm, khói mù cuồn cuộn, tang thương khí tức tràn ngập, khung cảnh này hết sức hoang đường.


Vũ Thiên Kim sau khi điều tức trị thương mới chậm rãi mở mắt, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, hắn mang lại cho nàng một loại cảm xúc khó nói, vừa xa lạ vừa thân thiết, mặc dù không nhận thức nhưng tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu đó, nhịp hô hấp của đối phương cộng hưởng cùng nhịp tim nàng, rốt cuộc trái tim như muốn bung ra, Vũ Thiên Kim không kiềm chế được cảm xúc, thình lình che miệng khóc lớn.

Thanh âm u uất quanh quẩn.

Vũ Thiên Long bi ai nhìn nàng, ánh mắt sâu xa thoáng long lanh, với một người kinh lịch quá nhiều như hắn, vậy mà trái tim tự dưng nghẹn lại.

” Thiên Kim! Lại đây với đại ca” Vũ Thiên Long vẫy vẫy, ôn nhu gọi, đôi môi khốn khổ cố nặn ra một nụ cười hoà ái, trước mặt hắn là muội tử, là thân nhân đã thất lạc từ trong tuế nguyệt, từ trong luân hồi.

Vũ Thiên Kim khóc lớn, nhanh chóng nằm gọn trong lòng ngực Vũ Thiên Long, không cần nghĩ nhiều, cảm xúc luôn đúng, nam nhân kia chính là đại ca nàng.

Vũ Thiên Kim rấm rứt khóc, nước mắt quện lấy mái tóc dính chặt lên y phục Vũ Thiên Long, dưới hơi ấm cơ thể đại ca, nàng cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, cỗ cảm xúc này vô cùng kỳ diệu, qua rồi cái thời hài tử để cho thân nhân gặp nhau mừng mừng tủi tủi.

500 năm dùi mài tính cách, toà băng sơn lãnh ngạo bỗng chốc tan chảy.


Nàng không ngờ đại ca vẫn còn sống, trong lòng vui sướng khó tả, một đoạn thời gian dài bên trong Tội Ác Chi Thành, cái hôn ám khiếp người kia giờ phút này được thay thế hoàn toàn bởi ánh mặt trời rực rỡ, rất lâu rồi nàng mới lại khóc, khóc vì hạnh phúc, nước mắt không mặn chát mà ngọt lịm như mật.

Không ai nói với ai lời nào, Nạp Đặc Các trầm mặc nhìn hướng trời xa, ở đó thương khung nhấp động, dưới bóng đêm yên hoà khung cảnh tựa hồ cô đọng lại, để cho thân nhân gặp gỡ.

Sáu mấy canh giờ, Vũ Thiên Long mở lời nhờ cậy Nạp Đặc Các, muốn hắn đưa Vũ Thiên Kim rời khỏi Tội Ác Chi Thành, trở về Trấn Thiên Quan, nơi đó Vũ Thiên Nguyên còn tại.

Nạp Đặc Các hào sảng đáp ứng, cũng hứa với Vũ Thiên Long sẽ bảo hộ cho Vũ gia trong vòng một tháng, một tháng này Vũ Thiên Long lo ngại Vũ Thiên Bá sẽ phát điên mà làm liều.

Bịn rịn chia tay Vũ Thiên Kim, Vũ Thiên Long tiếp tục tiến vào sâu bên trong Tội Ác Chi Thành, hướng Hoang Cổ Chi Địa, nơi ngày trước hắn vẫn còn một vài khúc mắc chưa thể giải đáp.

Thời điểm đang phi hành, Truyền Âm Giới Thiết Trụ đưa cho hắn bỗng dưng chấn động, Vũ Thiên Long lấy Truyền Âm Giới khỏi ống tay áo, một màn sương mù linh khí nhanh chóng hình thành, ở đó mơ hồ huyễn hoá ra một khung cảnh hết sức tang tóc.

Đông Hải thôn chài ngàn người bị giết, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, thi thể vương vãi khắp nơi, đang hoành độ hư không một nam nhân, trên người hắn ma khí ngút trời, nam nhân này từ hình thể đến diện mục hoàn toàn giống với Vũ Thiên Long, xung quanh hắn mấy chục chúng tu vây ráp, tựa hồ sắp sửa phát sinh một trận chiến.

Khi nhìn đến cảnh này Vũ Thiên Long bỗng nhiên biến sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.