Đọc truyện Thiên Giới Hoàng Hậu – Chương 415
Thanh Dao gật gật đầu, nàng đúng là rất mệt mỏi, nhìn Tiểu Ngư nhi tốt số đã sớm đi ngủ, bây giờ nàng thực sự ước ao mình là tiểu hài tử, có thể cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần làm, chỉ than nhẹ một tiếng: “Được rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Đoàn người thu dọn một phen, kẻ nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, người phải gác đêm thì gác đêm, nghiêm túc không thể xem thường.
Ngày thứ hai, Mộc Ngân sau khi lâm triều về liền chạy tới đây, Thanh Dao cũng vừa mới thức dậy, ở phòng khách dùng đồ ăn sáng, vừa nghe nói phụ thân đã tới, liền vội vàng phân phó Mạc Sầu để cho hắn tiến vào, hắn qua đây, nhất định là chuyện buổi tối hôm qua mình nhắc đến đã làm thỏa đáng.
Trong phòng khách, Tiểu Ngư nhi đang đùa với Tiểu Bạch, hôm qua bởi vì là buổi tối, nên tất cả mọi người không quá để ý tới Tiểu Bạch, lúc này Mộc Ngân mới nhìn rõ, con vật dịu ngoan nhu thuận nghe lời này rõ ràng là sói, tuy rằng nhìn qua nó ngoan ngoãn, thế nhưng ánh mắt vẫn chứa ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, khiếp người đến cực điểm.
Mộc Ngân trong lòng tự nhủ, rồi thở dài một hơi, thật không biết tiểu nha đầu này tại sao có thể có nhiều bản lĩnh ngạc nhiên cổ quái như vậy.
“Thần tham kiến nương nương.”
Mộc Ngân quy củ hành lễ, Thanh Dao cau mài, có chút không vui, nhẹ giọng mở miệng: “Phụ thân sau này ở Mộc phủ, ta chỉ là nữ nhân của người, người không cần phải luôn luôn hành lễ quân thần.”
“Thần tuân chỉ.” Mộc Ngân có nề có nếp đáp lời, Tiểu Ngư nhi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất đùa với Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được mắt trợn trắng, người cổ đại thật đúng là cổ hủ, nữ nhi của mình mà cũng hành động cho xa lạ như vậy, không biết mệt sao?
“Chuyện Dao nhi phân phó, đêm qua ta đã làm tốt, hiện tại ngươi qua đó, hay đợi một lúc nữa qua.”
Vừa nói đến chính sự, sắc mặt Mộc Ngân nghiêm túc lên nhiều lắm, ánh mắt hiện lên ánh sáng cơ trí, bình tĩnh chăm chú.
Thanh Dao ngưng mài, nàng muốn lập tức nhìn thấy Nam An vương, thám thính một chút, xem hắn và hoàng thượng trong lúc đó có xảy ra chuyện gì khác hay không?
“Ta lập tức đi Hình bộ đại lao.”
Thanh Dao nói xong liền đứng lên, nàng là người luôn luôn trầm ổn, bây giờ lại bị lây một chút lo lắng, bởi vì người bị quan chính là Nam An vương, là người mà hoàng thượng coi trọng nhất, có lẽ bây giờ hắn nhất thời xung động, làm ra quyết định gì đó, để sau phải hối hận, nàng không hy vọng hắn hối hận.
“Tốt, phụ thân đã sắp xếp xong xuôi, các ngươi cứ, bất quá vẫn nên quá trang một chút đi, bằng không sẽ bị người ta nhận ra.”
“Dạ, phụ thân.”
Thanh Dao lên tiếng trả lời, dẫn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu giả trang nam tử, đi đến Hình bộ đại lao.
Tiểu Ngư nhi biết sự tình liên quan trọng đại, vì thế cũng không đòi theo, mà Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc cũng không đi, bởi vì đi nhiều người quá, mục tiêu sẽ lớn, kẽ hở cũng lớn hơn, rất có thể sẽ rơi vào đáy mắt của người dụng tâm.
Hình bộ đại lao.
Âm u ẩm ướt, trước cửa có tầng tầng quân lính đứng gác, ngoài ra còn có một tướng lĩnh coi chừng, đương Thanh Dao nói ra thân phận phụ thân, người nọ liền phân phó người đem các nàng mang vào, cũng có dặn nhất định phải nhanh lên một chút đi ra.
Việc này người chịu trách nhiệm vốn đang phiêu lưu, Thanh Dao sao lại không biết. Nên liền gật đầu, dẫn người đi vào, nghĩ đến Nam An vương là vương gia thân phận cao quý, mà đã là lần thứ hai hắn rơi vào lao ngục tai ương, lần trước là chuyện Cơ Phượng chết, lúc đó đúng là hoàng thượng tự mình đem hắn nhốt vào, chắc hẳn lúc đó hoàng thượng cũng rất đau lòng.
Ngay cả Thanh Dao cũng vì Lưu Chiêu đau lòng, hắn là cái loại nam nhân chính trực vô tư, tuy rằng lạnh lùng như băng, thế nhưng thái độ làm người lại hiệp đảm trung tâm, trước đây hắn đánh mình một quyền, ngược lại mình cũng đánh qua hắn một cái tát, nhưng hắn là cái loại người một ngày nhận định ngươi là người tốt, thì cả đời sẽ là người tốt.
Nam An vương bị giam ở tận cùng bên trong một gian phòng.
Hai tầng cửa lao, khóa sắt lớn, hơn nữa còn âm u ẩm ướt, đã không có đệm chăn cũng không có bất kỳ vật gì, so với lần trước hoàn toàn khác nhau, lần trước Nam An vương tuy rằng ngồi tù, thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi ra, vì thế trong phòng giam những gì nên có đều có, nhưng lúc này thì không có gì cả, nhìn qua rất khốn khó.
Một nam tử mặc trường bào đang ngồi dưới đất, mực phát như mây rủ xuống, che lại khuôn mặt tuấn dật, làm cho người thấy không rõ bất luận biểu tình gì trên mặt hắn, hắn cứ như vậy bình tĩnh không nhúc nhích ngồi đó, tựa như hóa đá ngay cả khi Thanh Dao đứng ở trước cửa thật lâu, cũng không có nhìn thấy hắn có mảy may động tĩnh.
Thanh Dao trong lòng chua xót khổ sở không ngớt, phất tay để cho tù tốt phía sau lui xuống đi.
Trong không gian vắng vẻ, nàng chậm rãi lên tiếng: “Lưu Chiêu, ngươi có khỏe không?”
Thanh âm này vừa vang lên, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu giật mình, bất quá rất nhanh cứng người lại, bởi vì hắn hoài nghi mình nghe lầm, cho đến thanh âm Băng Tiêu lo lắng nói: “Nam An vương, chủ tử sang đây thăm ngươi, ngươi có lời gì hãy mau nói a.”
Lúc này đây Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đã nghe rất rõ ràng, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, bàn tay to nhấc lên vén mái tóc đen che trên mặt, lộ ra hé ra khuôn mặt tuấn dật, trong ánh mắt nồng đậm sầu khổ, cuồn cuộn tới như bài sơn đảo hải, nhìn một người luôn luôn băng lãnh phóng đãng lại biến thành như vậy, Thanh Dao làm sao mà dễ chịu, liền tiến lên một bước.
“Lưu Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng làm sao lại bắt ngươi nhốt vào đại lao, là ngươi đắc tội hắn sao? Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất hiện, toàn bộ sắc mặt hòa hoãn vài phần, như bao phủ một tầng ánh sáng, hắn biết nhất định là thủ hạ của mình tìm được Thanh Dao, có thể được gặp lại nàng thật sự là quá tốt, mặc dù hắn chết cũng coi như chết cũng không hối tiếc…
“Thanh Dao, ngươi đã trở về.”
Thanh âm khàn khàn phát ra, có thể nhìn ra hắn đã chịu không ít dày vò, quần áo mất trật tự, tóc cũng lộn xộn, nhưng những điểm này cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt của hắn, nhìn qua vẫn anh khí bức người như trước, quanh thân lạnh lùng, chỉ có đôi mắt màu đen kia trở như sao khi đối mặt Thanh Dao mới có thể tản mát ra tia sáng chói mắt.
“Ân, ngươi không có việc gì.”
Thanh Dao chậm rãi nói, tuy rằng không biết hắn và hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng có thể trăm phần trăm khẳng định, hoàng thượng nhất định sẽ không giết Nam An vương, trong chuyện này khẳng định là có gì đó hiểu lầm.
“Thanh Dao, hắn đã không bao giờ còn là hoàng huynh trước đây nữa.”
Mộ Dung Lưu Chiêu đứng lên đi tới, bàn tay nắm chặt, nắm đấm siết chặt lên cột gỗ phòng giam, làm gân xanh trải rộng, lúc này có thể nhìn ra nội tâm của hắn có bao nhiêu phẫn nộ cùng tuyệt vọng, quanh thân dày đặc thống khổ.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta biết là hoàng thượng bảo ngươi giả trang hắn canh giữ ở trong cung, sao bỗng nhiên trở thành ngươi mưu triều đoạt vị.”
Mộ Dung Lưu Chiêu ngẩng đầu, khóe môi lộ nụ cười lạnh băng có vẻ hư vô mờ mịt “Đúng vậy, là hắn làm cho ta giả trang thành hắn ở lại trong cung, ta vẫn an phận thủ thường cố gắng không gây ra lỗi, tuy rằng trong lòng căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng nghĩ đến hắn đi trợ giúp cho ngươi, ta liền cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, thế nhưng khi hắn trở lại, đã dẫn theo người đem ta nhốt vào đại lao, ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ hết thảy không phải là chủ ý của hắn sao? Mãi cho đến lúc này, khi thiên hạ rốt cuộc thống nhất rồi, nên hắn không cần những người như chúng ta nữa”
“Sẽ không, Lưu Chiêu, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, hoàng thượng không phải người như vậy.”
Thanh Dao nhìn hắn đau lòng, rất nhanh khuyên giải an ủi.
Nam An vương hai tròng mắt đột nhiên trợn to, bắn ra ánh sáng khiếp người, trước ngực bỗng phập phòng khó thở, đau lòng không chịu được.
“Hay chúng ta đều bị hắn lừa, đây mới là chỗ cao minh nhất của hắn, bằng không làm sao mà trở thành Huyền đế khôn khéo trong mắt thế nhân đây, cho tới nay, ta vẫn cho là hắn không giống như vậy, Thanh Dao, chỉ có hắn mới có thể dành cho ngươi hạnh phúc, vì thế ta hi vọng các ngươi có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hạnh phúc vui vẻ cùng một chỗ, thế nhưng hiện tại, Thanh Dao, nếu như hắn thực sự giết ta, thì tâm cơ của hắn quá sâu rồi, Thanh Dao, ngươi hãy trở về vô tình cốc đi thôi.”
“Lưu Chiêu, ngươi điên rồi, hắn là hoàng huynh của ngươi, hắn là người như thế nào, ngươi không biết hay sao?”