Đọc truyện Thiên Giới Hoàng Hậu – Chương 413
Trên đường cái người ta tấp nập, hương xa bảo mã như nước chảy.
Tiểu Ngư nhi vén rèm nhìn ra bên ngoài, Tiểu Bạch cao to cũng chồm ra còn có tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu cũng theo sát nàng, một người hai động vật, hình ảnh này thật có chút khôi hài, Thanh Dao nhớ tới lần trước hồi kinh, trên mặt mình còn có hồng ban, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục dung mạo, nên cũng thản nhiên nhiều lắm, nữ nhân, mặc kệ là năng lực có mạnh cỡ nào, vẫn rất lưu ý dung mạo của mình…
Đi theo phía sau xe có hai con tuấn mã, do Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt cưỡi, hai người kia tuy rằng tận lực điệu thấp, cũng chỉnh dung mạo một chút, so với trước thì kém rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, với thân hình cao to tuyển tú vẫn hấp dẫn rất nhiều nữ nhân nhìn sang.
Ánh nắng như nước theo tầng mây trút xuống, hoà thuận vui vẻ chiếu xạ xuống mặt đất.
Xe ngựa một đường hướng phủ thừa tướng mà đi.
Nam An vương bị bắt, cả kinh thành rộng lớn tựa hồ không hề có biến hóa, một điểm động tĩnh cũng không có, mọi người làm chuyện của mọi người hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ chuyện của Nam An vương còn không có chiếu cáo kinh thành, nếu quả thật là như vậy, thì mục đích của hoàng thượng thật sự là muốn đem nàng ép trở lại kinh thành sao? Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, không nói thêm một lời.
Mạc Sầu nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, người nói xem hoàng thượng vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ thật là vì….?”
Mạc Sầu không nói tiếp, nếu nàng nghĩ tới loại khả năng này, thì Băng Tiêu cũng đã nghĩ đến, vì thế nương nương sắc mặt mới lạnh như vậy, ở chung một thời gian lâu như vậy, nàng biết cá tính của nương nương, không thích người khác sử dụng kế sách để đối phó mình, hơn nữa nương nương vốn đã chuẩn bị trở về kinh, hoàng thượng làm điều này, chỉ sợ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nương nương sẽ không dễ dàng tha cho hắn a.
Bên trong buồng xe, có dòng khí lưu rất lạnh.
Xe ngựa rất nhanh chạy đến phủ thừa tướng, rồi ngừng lại, sáu phiến đại môn hướng về mặt đường, thạch sư thảy cầu, uy vũ san sát, hai bên cửa chia làm mấy người thủ hạ hoa y đứng gác, vừa nhìn thấy có xe ngựa ngừng lại, rất nhanh nhìn sang, khi nhìn thấy Mạc Sầu từ trên xe ngựa xuống đã sớm kích động chạy vội đi vào bẩm báo.
Lúc này sắc trời đã sập tối, nguyên bản con đường này đã yên tĩnh, lúc này thì một bóng người cũng không có, Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, phía sau mã xa Thẩm Ngọc cũng xoay người xuống ngựa, đoàn người tiến đến trước cửa phủ thừa tướng.
Lúc này Mộc thừa tướng đã được hạ nhân bẩm báo, dẫn theo một nhà chạy vội ra, rất xa nhìn thấy, Thanh Dao mặc y phục màu trắng rộng tay, làn váy tầng tầng lớp lớp thật là tốt như sóng nước, trên tóc đen búi cao, cắm một cành trâm ngọc bích tua cờ, tua cờ kia ở trong gió nhẹ lung lay, tạo thêm mấy phần linh khí, dung mạo của nàng tựa như một đóa hoa kiều diễm, không còn hồng ban lúc trước.
“Dao nhi, ngươi đã trở về.”
Mộc thừa tướng kêu lên một tiếng, dẫn người nhà tiến lên đón, Thanh Dao dịu dàng xá một cái, thanh âm như nước vang lên.
“Gặp qua phụ thân.”
Bên cạnh thân Tiểu Ngư nhi cũng thông minh kêu lên: “Tham kiến ngoại tổ phụ.”
“Tốt, tốt, các ngươi trở về là tốt rồi.” Tả thừa tướng Mộc Ngân nhanh chóng lệ tuôn rơi, thời gian hơn ba năm không gặp, nữ nhi vẫn như trước lạnh lùng bức người, không nghĩ tới nàng dẫn hơn mười vạn tinh binh, chỉ dùng thời gian hơn ba năm liền thống nhất thất quốc, điều này thực sự là kỳ tích từ khai thiên lập địa tới nay, nàng cũng là kỳ nhân trong mắt thế nhân, không thua gì các thần phật.
Phía sau Mộc Ngân chỉ có Mộc Thanh Hương đang đứng, mà Mộc Thanh Châu thì từ lâu đã gả cho ngườ tai, là công tử của Thái Phó tự khanh, thái độ làm người kiêm tốn hữu lệ, hai người cũng tương kính như tân rất là ân ái.
Mộc Thanh Hương vừa nhìn thấy muội muội trở về, đã sớm cao hứng tiến lên một bước, cung kính chào.
“Tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.” Thanh Dao đưa tay ra kéo nhị tỷ, ba năm không gặp, Mộc Thanh Hương vẫn mang y phục khuê các tiểu thư như cũ, tóc mai cũng chưa sửa, xem ra nàng cũng không có lập gia đình, vẫn ở nhà, nàng sớm đã vượt qua tuổi gả đi, chỉ mong ông trời thương xót, có thể ban tặng cho nàng một phần chân tình.
Thấy Mộc Thanh Hương hành lễ, đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cũng dẫn mộc phủ hạ nhân chào, đông nghịt quỳ đầy đất: “Tham kiến nương nương.”
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn quét qua một vòng, rồi quay đầu lại nhìn mặt đường một cái, đạm nhiên phất phất tay, người đã hướng trong phủ đi vào, Mộc Ngân vốn là cơ trí người, vừa nhìn thấy động tác của nữ nhi, liền biết nhất định là nàng bí mật hồi kinh, nên lập tức trầm ổn phất phất tay mệnh lệnh cả nhà: “Tất cả đứng lên đi xuống đi.”
“Dạ, lão gia.”
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đáp xong, vội vàng dẫn hạ nhân giải tán, Mộc Ngân cũng Thanh Dao còn có Thanh Hương một đường đi vào Mộc phủ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu theo đuôi sau đó, xe ngựa cũng bị kéo vào hậu viện.
Đoàn người thẳng đến thư phòng Mộc phủ.
Ngoài cửa thư phòng trên thềm đá Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đang đứng gác, Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt đã bị quản gia mời đến sương phòng chiêu đãi, mà bên trong thư phòng, Mộc Ngân mời Thanh Dao ngồi xuống, vươn tay lôi kéo Tiểu Ngư nhi trên dưới đánh giá, rồi từ ái mở miệng.
“Công chúa lớn lên thực sự là đáng yêu, hơn nữa nhìn ra rất thông minh.”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe có người khen nàng, đã sớm vui vẻ. Cười tủm tỉm mở miệng: “Cám ơn ngoại tổ phụ khích lệ.”
Thanh Dao ngồi xuống, Mộc Ngân liền ôm Tiểu Ngư nhi ngồi ở một bên, Mộc Thanh Hương đích thân châm trả cho phụ thân cùng Thanh Dao rồi bưng lên: “Nương nương, mời dùng trà.”
“Ngồi xuống đi, tỷ muội nhà mình không cần phải khách khí.” Thanh Dao nhàn nhạt nhu hòa cười, dưới ánh nến mặt của nàng cười tươi như hoa, đẹp như đoá phù dung nổi trên mặt nước, thanh tươi bức người, làm người ta dời không ra tầm mắt.
“Muội muội thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Thanh hương thở dài, thời gian nhiều năm, chỉ có Thanh Dao vẫn xinh đẹp như vậy, hơn nữa nàng là một nữ tử lại thành binh mã đại nguyên soái, lĩnh hơn mười vạn binh mã, thống nhất thất quốc, ngay cả nam tử cũng không có bực này khí phách như nàng, trước đây chỉ cần nghĩ tới chính mình đã từng gặp phải những chuyện không vui liền buồn bã, thế nhưng từ khi Thanh Dao đánh giang sơn, mình bỗng nhiên mở lòng hơn, ai nói nữ tử không bằng nam nhân, dù cho mình không lấy chồng, đều phải sống thật vui vẻ, vì thế bây giờ đã hoàn toàn thả lòng dạ ra.
“Tỷ tỷ cũng không thay đổi.”
Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ tay Thanh Hương, Thanh Hương nhu hoà cười, gật đầu ngồi vào phía dưới.
Thanh Dao nhìn lướt qua bên trong thư phòng, chỉ có phụ thân cùng Thanh Hương, đều là người trong nhà, bởi vậy mới chậm rãi mở miệng: “Ta vốn vẫn ở vô tình cốc, nhưng thủ hạ Cảnh Hàn của Nam An vương đã đến vô tình cốc tìm ta, nói hoàng thượng đem Nam An vương nhốt vào đại lao, có phải thật sự có chuyện này hay không?”
Thanh Dao tiếng nói vừa rơi xuống, Mộc Thanh Hương có chút kinh ngạc, nàng nhất giới khuê tú, căn bản không rõ ràng lắm chuyện này, thế nhưng sắc mặt thì âm u lại, con ngươi hiện lên lăng hàn, lãnh chìm mở miệng: “Hoàng thượng nói, Nam An vương muốn mưu triều đoạt vị, lúc đó là bắt tại trận, bản thân hắn đang mặc long bào, dịch dung thành bộ dạng của hoàng thượng, đang ở trên thư phòng phê duyệt tấu chương, ngươi nói xem đây không phải là mưu triều đoạt vị thì là cái gì, cũng may hoàng thượng đại nhân đại lượng, chuyện này còn đặt ở Hình bộ, cũng không có chiếu cáo thiên hạ, vì thế này người ở bên ngoài căn bản không biết Nam An vương bị nhốt vào đại lao.”
“Phụ thân tin Nam An vương sẽ mưu triều đoạt vị sao?”
Thanh Dao con ngươi hàn khí lạnh như băng, nhàn nhạt hỏi Mộc Ngân, bất quá trong giọng nói một điểm nhiệt độ cũng không có, vừa nhìn thì biết tâm tình của nàng đang xấu, vì thế Mộc Ngân không dám nói thêm cái gì, ngưng mi suy nghĩ sâu xa một chút, chiếu theo hiểu biết của hắn đối với Nam An vương, hắn ta chắc sẽ không làm chuyện này, nhưng mà vì sao Nam An vương lại dịch dung thành hoàng thượng ở bên trong thư phòng chứ?
Mộc Ngân rất không hiểu ra làm sao, tìm không ra đầu mối đương nhiên hắn cũng không dám tưởng tượng, bởi vì hoàng thượng lệnh cho Nam An vương giả mạo chính mình, toạ trấn ở trong hoàng cung, chuyện này từ đầu tới đuôi đều là chủ ý của hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng còn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương mà? Hiện tại làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao đây? Chuyện này thật đúng là trước sau mâu thuẫn.
“Dựa theo vi phụ đối với Nam An vương hiểu biết, hắn không thể nào làm chuyện này, thế nhưng hoàng thượng đã bắt tại trận, nhân chứng vật chứng toàn bộ đều có?”
“Như vậy các ngươi sao không hỏi hoàng thượng, vì sao Nam An vương lại ở trong hoàng cung, mà hắn lại không ở trong cung thế?”
Thanh Dao hỏi lại, Mộc Ngân ngẩn ra, rất nhanh đáp lời: “Chúng ta có hỏi, hoàng thượng nói, hắn không nghĩ tới Nam An vương lại đem tâm tư động đến trên đầu của hắn, vì thế dưới tình huống không có phòng bị đã bị Nam An vương gây thương tích, rồi mang ra khỏi cung vốn cho là mình chắc chắn sẽ chết, nhưng về sau lại được người ta cứu, cho nên mới có mệnh trở lại hoàng cung.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của Thanh Dao càng ngày càng lạnh, hoàng thượng thực sự là thật quá mức, lời nói dối như vậy cũng bịa ra được…