Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 398


Đọc truyện Thiên Giới Hoàng Hậu – Chương 398

“Được, vậy ngày mai tại Hoa Mãn Lâu gặp mặt, nhìn xem tên này xuất chiêu gì, nói chung chúng ta phải cẩn thận mà chống đỡ, mặt khác, ta muốn giết hắn.”

Ngân hiên hung hăng lên tiếng, sắc mặt âm ngao tàn nhẫn, lúc này Tiểu Ngư nhi từ phía sau Mạc Sầu vọt vào, trên khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, lao thẳng tới trên người Thanh Dao.

“Nương, làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó nhìn.”

Nhìn thấy Tiểu Ngư nhi xuất hiện, Thanh Dao cùng Ngân Hiên không khỏi buông lỏng tâm tình, hai người đều nở nụ cười: “Không có việc gì.”

Thanh Dao tò mò nhìn tiểu nha đầu này, đã nhiều ngày nay không nhìn thấy nàng, nàng đang làm cái gì.

“Tiểu Ngư nhi đang bận gì đấy. Đã nhiều ngày rồi cứ trốn ở trong phòng.” Thanh Dao vừa nói xong, Ngân Hiên ở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn sang, tiểu nha đầu này đầu óc là rất khôn khéo, thật không biết vì sao lại thông minh như vậy.

Tiểu Ngư nhi mím môi mà cười, thần thần bí bí mở miệng: “Hiện tại không nói cho các ngươi biết, còn không có thành công đâu, phỏng chừng thử lại lần nữa chắc sẽ được.”

“Ngươi a.” Thanh Dao vươn tay bóp gò má trên mặt của nàng một chút, tiểu nha đầu làn da mịn.

“Nương, bên ngoài hoa nở rất đẹp, chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa đi.” Tiểu Ngư nhi nói xong, đưa tay kéo Thanh Dao, nhân tiện lôi luôn Ngân Hiên, một nhà ba người liền đứng dậy, cùng nhau đi ra ngoài, nam cao to vững chãi, nữ tử tươi đẹp bức người, tiểu nha đầu thì phấn nộn đáng yêu, thực sự là một gia đình đầy hào quang chói mắt, hơn nữa một so với một càng thông minh hơn, theo phía sau bọn họ Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhịn không được tán thán.


Dưới ánh mặt trời, Mạc Sầu nheo mắt lại, quét mắt về phía Băng Tiêu một cái: “Thực sự là hình ảnh rất đẹp.”

“Ân, đây là khoản thời gian chủ tử vui vẻ nhất.” Băng Tiêu theo chủ tử bao nhiêu năm, trước đây hắn rất bí hiểm, làm cho người ta khó có thể hiểu được, mà bây giờ chỉ cần cùng hoàng hậu nương nương ở chung một chỗ, cả người nhu hòa ấm áp như nước

Trong vườn hoa, hoa cỏ tranh nhau nở ra khoe sắc, xá tử thiên hồng, dưới bầu trời màu xanh, ánh nắng rọi xuống ấm áp rực rỡ, bao phủ cả tòa hoa viên, ba người ở trong vườn hoa chơi đùa, thu hút một đám bướm quay chung quanh, một khung cảnh đẹp động lòng người, làm người ta thật lâu cũng không muốn dời tầm mắt.

Xa xa, có binh sĩ nhìn sang, thấy hết thảy trước mắt, tuy có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn mình nhập thần.

Bầu trời trong xanh, áng mây trắng xoá, người người vui vẻ, tất cả đều tương hòa, không còn có một điểm vết tích khốc liệt của chiến tranh.

Hoa Mãn Lâu là một nhà tửu lâu xa hoa của Đan Phượng quốc, bởi vì chiến tranh, nên trong điếm cũng không có bao nhiêu người, chỉ thỉnh thoảng có vài người, đang vội vã ăn, sau đó tính tiền ly khai, Thanh Dao cùng ngân hiên đoàn người đến hoa mãn lâu thời gian, người làm một bóng cũng không có, chỉ có một chưởng quỹ tuổi già cùng một điếm tiểu nhị ở trước cửa, kiển chân nhìn còn đường cái vắng ngắt, vừa nhìn thấy bóng dáng các nàng, thì kinh ngạc vạn phần, nhưng có khách người tới cửa, bọn hắn vẫn thật cao hứng, rất nhanh chạy ra chào đón.

“Khách quan là muốn ăn hay là muốn dừng chân?”

Điếm tiểu nhị nhìn Ngân Hiên hình dáng cao to, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, nam nhân tuấn tú như thế thật hiếm thấy, nơi này là Đan Phượng quốc, nam tử bình thường rất ít đi lại trên đường phố, đa số đều nuôi ở khuê phòng, vì thế điếm tiểu nhị mới có thể vừa nhìn thấy Ngân Hiên, mới thất thần vì nam tử có khuôn mặt đẹp này, nhưng mà ở trên lầu có một nam tử cũng không kém, thanh tú như nhã trúc, cả người đều có bộ dáng mềm mại học thức.


“Có người hẹn chúng ta ở chỗ này gặp mặt, hắn không có tới sao?”

Thanh Dao lời vừa rơi xuống, điếm tiểu nhị lập tức nhớ tới phân phó của khách nhân trên lầu, lập tức cung kính mở miệng: “Có, có, có một vị khách nhân ở nhã giữa chờ các ngươi đâu, xin hỏi khách quan họ Mộc sao?”

Thanh Dao gật đầu, điếm tiểu nhị kia lập tức cung kính xoay người mời các nàng lên lầu.

Trong đại sảnh rất yên tĩnh, không có một người, đây là sự tàn khốc của chiến tranh, rất nhiều người đã chạy nạn đi, nhưng các nàng đã dán bảng cáo thị, để cho những dân chúng này trở về nhà, tin là rất nhanh sẽ có người trở về, ở đây rồi sẽ ồn ào náo động như cũ, chẳng qua lúc này vẫn còn rất lạnh.

Tiếng bước chân của các nàng vang lên, nhã phòng ở lầu hai có một gian có cửa sổ, một nam tử thanh nhã đang ở đó thưởng thức trà, vóc người cao gầy, cử chỉ tao nhã, mặt mày tú tuyển, vừa nhìn thì biết là một người bất phàm.

Ngoài cửa nhã giữa, vang lên thanh âm điếm tiểu nhị: “Khách quan, người đã mang đến.”

“Vào đi.” thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Mạc Sầu đưa tay đẩy cửa ra, chỉ thấy ở giữa căn phòng không lớn, một nam tử đang an nhàn ngồi uống trà, phía sau hắn đứng một thiếp thân thủ hạ diện vô biểu tình, nghe được bên cửa có động tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn sang, sau đó dường như không có việc quay lại tầm mắt, nhìn giữa không trung như trước.


Thanh Dao vừa đi vào, liền nhận ra nam tử ở bên cạnh bàn đang thưởng thức trà, chính là Thượng Quan Hạo, nam nhân này quanh thân tương hoà, an nhàn uống trà, tựa như hắn chỉ là một người dân chúng bình thường, hoặc một thư sinh đang buồn chán, cả người hoàn toàn không có tí nguy hại nào, nhưng sự thật hắn là dạng người âm hiểm tiểu nhân, Thanh Dao không phải không biết?

“Ngươi đã đến rồi?” Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa có một nữ nhân đi tới, xinh đẹp thướt tha, thong dong thanh nhã, một nữ nhân như thế, tùy ý dung nhập trong đám người, tối đa chỉ cảm thấy nàng là một mỹ nhân, nhưng ai sẽ nghĩ tới nàng là binh mã đại nguyên soái tiêu diệt Đan Phượng quốc, có thể thấy được đầu óc của nàng là thông minh đến cỡ nào, như vậy càng không giữ nàng lại được?

Thượng Quan Hạo khóe môi câu ra nụ cười ấm áp, mâu quang nhu hòa vạn phần nhìn Mộc Thanh Dao, thuận tiện liếc Mạc Sầu cùng một người nam tử ở phía sau nàng, khóe mắt hắn trở nên sắc bén lạnh lùng rồi biến mất, cứ như vậy bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cửa, sau đó toát ra tư thái làm cho không người ta không dám khinh thường, nam nhân này là ai? Chẳng lẽ hắn chính là Ngân Hiên, một nhân vật bí hiểm, hắn rốt cuộc từ nơi nào xuất hiện, và vì chuyện gì?

Thanh Dao cũng không để ý tới Thượng Quan Hạo, trực tiếp dẫn Ngân Hiên cùng Mạc Sầu, ngồi vào chỗ đối diện Thượng Quan Hạo, ngẩng đầu lạnh lùng mở miệng.

“Ngươi hẹn ta tới đây gặp mặt, vì chuyện gì?”

“Ta hẹn ngươi, là nói chuyện cùng ngươi liên thủ.”

Hắn vừa nói xong, Thanh Dao cười rộ lên châm chọc: “Đây thật là một chuyện cười nhạo không tệ, chúng ta tại sao phải cùng ngươi liên thủ, ngươi bây giờ hẳn nên lo lắng cho quốc gia mình, mà không phải ngồi đây để bàn chuyện cùng ta liên thủ?”

Thanh Dao nheo lại tầm mắt lạnh lùng nhìn hắn, một câu nói liền ngăn cản bao nhiêu lời nói của Thượng Quan Hạo, hắn chán nản giật mình, không nghĩ tới nữ nhân này ngay cả ý đồ đàm phán cũng không có, thần thái ngạo nghễ đến cực điểm, tựa hồ như đánh chiếm vạn hạc quốc của hắn như lấy một món đồ nhỏ.

“Ngươi? thực lực của Vạn Hạc quốc chúng ta, không hề kém so với Huyền Nguyệt các ngươi, hai nhà liên thủ, phần thắng của ngươi cao hơn không phải sao?”

Thượng Quan Hạo cực lực nhịn xuống nóng giận, nữ nhân này không phải dễ đối phó như vậy, hắn hy vọng trước tiên có thể kéo dài thời gian với các nàng, bởi vì hiện tại Vạn Hạc quốc đang đánh Nguyệt Nhưỡng quốc, cứ kéo dài thêm mấy ngày, là sẽ thành công, đến lúc đó, ranh giới Vạn Hạc quốc mở rộng lớn hơn nữa, binh lực càng nhiều, cũng không có gì phải sợ, hiện tại sợ nhất là các nàng mạo muội xuất thủ, nói vậy, bọn hắn sẽ hai mặt thụ địch, vạn hạc quốc thực sự sẽ vong.


“Chẳng qua ngươi vì sao có lòng tốt như vậy trợ giúp chúng ta thế?”

Thanh Dao hỏi lại, chẳng lẽ hắn là không mục đích gì mà chịu giúp đỡ bọn họ sao? Chỉ sợ là có âm mưu khác. Thứ nhất muốn từ trong tay các nàng chiếm được chỗ tốt, thứ hai, là vì kéo dài thời gian, chờ bọn hắn đánh hạ Nguyệt Nhưỡng quốc, mới có thể dùng hết sức tập trung đánh các nàng, đến lúc đó, nếu hắn lại liên thủ cùng Thanh La quốc và Vân Thương quốc, như vậy kẻ chân chính bị thương tổn sẽ là Huyền Nguyệt các nàng, nàng sẽ cho hắn cơ hội này sao?

“Được thiên hạ, chúng ta có thể chia đều, hai nước tổng so với thất quốc vẫn mạnh hơn.”

Thượng Quan Hạo thản nhiên mở miệng, tựa hồ đây là một chuyện rất bình thường, Thanh Dao đột ngột cười rộ lên, càn quấy đến cực điểm, hoàn toàn không để ý sắc mặt Thượng Quan Hạo, thủ hạ của hắn soẹt một tiếng rút kiếm ra, trợn mắt trừng về phía nàng, Thượng Quan Hạo sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng giơ tay lên, tên thủ hạ thu thanh kiếm trở lại, chỉ thấy hắn, hít sâu, thật vất vả mới điều chỉnh tốt bộ dạng ngồi của chính mình, nhàn nhạt mở miệng: “Nguyên soái không đồng ý sao?”

Thanh Dao đột nhiên thu hồi tiếng cười, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu chuyên chú: “Không đồng ý, nếu như hôm nay là một người người khác, Mộc Thanh Dao ta có thể sẽ suy nghĩ lại, thế nhưng ngươi thì miễn đi, bắt đầu từ đêm ngươi xông vào Mộc phủ, ngươi ở trong cảm nhận của ta chỉ là một thứ cặn bả, vì thế ta tuyệt đối không sẽ cùng người cặn bả liên thủ.”

Thanh Dao vừa nói xong liền đứng lên, Thượng Quan Hạo ở đối diện, rốt cuộc không nhịn được, biến sắc, hét lớn một tiếng: “Ngươi cho là các ngươi đi được sao?”

“Có cái gì đi không được, chỉ bằng hai người các ngươi, ta còn đi không được?”

Thanh Dao đến đây vốn có chuẩn bị, nên làm gì mà sợ hắn, lạnh lùng liếc Thượng Quan Hạo, nàng phát hiện nam nhân này đầu óc thật không tốt, tuy rằng là đệ tử xuất từ danh nghĩa của Xích Hà lão nhân, chẳng qua hắn thực sự học được cái gì chứ? Nàng rất hoài nghi, nếu không có chuẩn bị đầy đủ, nàng sẽ đến sao? Hơn nữa nàng sở dĩ đến, chỉ bất quá muốn đem những người này một lưới bắt hết mà thôi.

“Hai chúng ta?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.