Đọc truyện Thiên Giáng Đại Vận – Chương 60: Tiêu diệt thành trì (2)
“Xoảng”, chén trà trong tay Chu Đại Trung vỡ vụn, có điều lần này là do kinh hoảng đến mức cầm không được nữa.
– Ngươi… ngươi nói cái gì? Chu Đại Trung muốn lòi cả tròng mắt.
– Đại nhân, đi mau. Sau khi mở ra cửa thành, thả dân chúng ra ngoài, thừa dịp hỗn loạn trà trộn ra khỏi thành. Hộ Vệ tổng quản kéo Chu Đại Trung, không hề quan tâm nữ quyến ở hậu viện nữa, gã kéo Chu Đại Trung bỏ chạy.
Một đám hộ vệ bảo vệ Chu Đại Trung bàng hoàng đến sau cửa thành, phần lớn quan binh đi tiếp viện cửa trước, bên này rất yên tĩnh. Cách cửa thành không xa, không ít dân chúng chuẩn bị chạy nạn trơ mắt nhìn cửa thành.
– Mau! Mở cửa thành ra, thả dân chúng ra ngoài. Một gã hộ vệ cầm lệnh bài của Chu Đại Trung hô.
Vừa thấy Chu Đại Trung dẫn theo thân binh hộ vệ, quan binh thủ thành khẩn trương mở cửa thành. Một đám dân chúng khát khô thấy cửa thành vừa mở, họ thi nhau chen chúc ra ngoài. Trong thành không còn nguồn nước, việc đầu tiên sau họ phải làm sau khi ra khỏi thành chính là đi tìm nước.
Ngoài cửa thành phía sau, chủ tướng phụ trách thủ hộ là Tứ Hoàng tử. Văn Nhữ Hải biết Chu Đại Trung tuyệt đối không dám nghênh chiến, kiên quyết dẫn quân tinh nhuệ đến cửa trước. Người đóng giữ không đến ba ngàn, bảo Tứ Hoàng tử phụ trách.
– Tứ điện hạ, cửa thành đã mở, trong thành có không ít dân chúng chạy ra. Một gã quân lính thấy cửa thành mở, khẩn trương báo với Tứ Hoàng tử.
– Cái gì? Mở thành rồi? Có đại quân đánh tới chưa? Tứ Hoàng tử mặc chiến bào, kinh hãi hỏi.
– Bẩm Tứ điện hạ, chỉ có dân chúng, không thấy quan binh. Đoán chừng đại quân chúng ta chắc đã phá thành rồi.
Tứ Hoàng tử thở phào, khẩn trương thúc ngựa đến phía trước đội ngũ. Nhìn dân chúng tội nghiệp, Tứ Hoàng tử phất tay nói:
– Nếu là dân chúng thì thả bọn họ qua đi. Đều là con dân của Đại Phong ta, để dân chúng phải chịu khổ rồi.
Tứ Hoàng tử nói xong, không đành lòng nhìn những người dân chịu khổ này.
Trong đám người hỗn loạn, Chu Đại Trung mặc quần áo bình dân, cúi đầu khẩn trương chạy về phía trước. Bọn hộ vệ cũng cởi hết quan phục bảo vệ Chu Đại Trung.
Biết thành trì bị chiếm, Tứ Hoàng tử hơi kích động. Y biết Thục Thiên Phủ bị phá, nơi này cũng sẽ có một phần công lao của y. Nếu Chu Thiên Giáng thật sự có thể thống lĩnh đại quân giải cứu kinh thành, vậy địa vị của y trong số các hoàng tử cũng được nâng cao. Long ỷ trong triều đình cũng không còn xa khỏi tầm với.
Chu Thiên Giáng thống lĩnh đại quân càn quét chiếm Thục Thiên thành. Phạm Nhung thống lĩnh một nhóm người ngay lập tức tháo nước ngay chỗ chặn nguồn suối. Nhóm Văn Nhữ Hải chạy khắp toàn thành lùng bắt Chu Đại Trung. Nước suối vừa chảy vào Thục Thiên thành, dân chúng hoan hô chạy về lòng sông đang khô cạn. Có nước, lòng dân hoang mang cũng yên ổn hơn nhiều.
Suốt bốn canh giờ, trong thành xem như bình tĩnh lại. Qua thống kê, lần này quân lính chết trận hơn bốn trăm người, bị thương hơn sáu trăm người. Trong Thục Thiên thành người chết trận lên đến chín trăm, người bị thương hơn một ngàn. Diêu Nhất Bình tử trận, Chu Đại Trung không biết đã đi đâu, cũng may các quan văn tâm phúc như Đường Tề Lực của Chu Đại Trung đã bị bắt toàn bộ.
Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực, không đợi y lên tiếng, Đường Tề Lực liền quỵ sụp xuống đất: – Chu đại nhân, tiểu nhân cũng là bị buộc bất đắc dĩ, đều do Chu Đại Trung ép tôi làm vậy. Đại nhân, tiểu nhân sẽ dẫn mọi người đến ngân khố, tôi biết nó ở đâu.
– Đường Thông phán, không cần ngươi nói ta cũng có thể đoán được là giấu ở đâu, ở trong ngục của Thục Thiên thành chứ gì. Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.
Ai ngờ Đường Tề Lực lại lắc đầu: – Đại nhân, Thục Thiên Phủ không phải Trung Đô, ngân khố ở đây cũng đủ dùng cho tất cả binh mã Đại Phong. Nếu đại nhân khai ân thả tiểu nhân ra, tiểu nhân lập tức dẫn đại nhân đến ngân khố bí mật.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Hắn nhìn chung quanh một chút, cũng may Văn Nhữ Hải bận rộn đi thu xếp, trên đại sảnh hía trên đều là người một nhà.
– Đường Tề Lực, ngươi còn biết gì, để bổn quan xem có đáng thả ngươi hay không.
– Chu đại nhân, Thục Thiên Phủ còn lưu trữ rất nhiều lương thực, tôi biết giấu ở chỗ nào. Đường Tề Lực dường như thấy được hy vọng, khẩn trương nói.
Chu Thiên Giáng gật đầu: – Chu Nhị, dẫn người đi kiểm lại một chút. Nhớ kỹ, là dẫn người của chúng ta.
Chu Nhị ngẩn ra, lập tức hiểu được ý Chu Thiên Giáng là chỉ mang người của Niêm Can Xử đi: – Đại nhân, Chu Nhị hiểu. Nói xong, Chu Nhị dẫn Đường Tề Lực đi ra đại sảnh.
Chu Thiên Giáng ban một số chính lệnh. Tương tự như Trung Đô phủ, hắn tạm thời chọn ra một đám người tin cẩn chủ trì chính vụ, phóng thích phạm nhân, không muốn tiếp tục ngồi tù thì gia nhập đại quân của hắn. Chu Thiên Giáng bỏ ra một phần ngân lượng trấn an dân chúng trong thành, trước tiên ổn định lòng dân rồi tính sau.
Chính lệnh vừa ban xuống, các tướng lĩnh đại quân Trấn Nam mới nhìn ra Chu Thiên Giáng quả thật không tầm thường. Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn có thể trấn an trăm họ ở Thục Thiên Phủ, điểm này không hề dễ dàng.
Trải qua chiến dịch gột rửa lần này, “quân Chu gia” trở nên vẻ vang. Binh mã trong thành coi như đã trải qua một lần luyện ngục. Tính cả những phạm nhân mới gia nhập, đại quân Chu Thiên Giáng đã tăng đến bốn vạn hai ngàn người, chi đội này hiện tại có thể xưng là một chi quân chủ lực.
Điều khiến cho Chu Thiên Giáng cao hứng chính là Chu Đại Trung để lại cho hắn một số của cải và kho lúa giàu ngang một nước. Ngân khố bí mật kia được thiết lập ngầm dưới kho quan, nếu không phải Đường Tề Lực dẫn người đi tìm, thật đúng là khó phát hiện phía dưới kho quan còn giấu ngân khố ngầm cực lớn. Chỗ lương thực lại giấu trong kho đồ ăn cho ngựa ở thủ bị doanh, bên ngoài là cỏ khô, phía dưới là cơ man các túi lương thực. Từ đây cho thấy Chu gia đã chuẩn bị từ rất lâu.
Đêm đó, các quan tướng tụ tập ở đại sảnh phủ nha, bắt đầu thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.
– Văn thúc, bốn vạn đại quân phương bắc mấy ngày sau sẽ đến, chúng ta trực tiếp chạy về phía kinh thành chém giết dọc đường hay là ở chỗ này chờ chúng đến? Trong phương diện này, Chu Thiên Giáng không có quyền phát ngôn là bao, hắn còn phải nghe ý kiến của Văn Nhữ Hải.
– Thiên Giáng, hiện tại lính rất hỗn tạp, vẫn chưa hình thành sức chiến đấu mạnh. Theo ta thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi và chỉnh đốn trước ở đây, vừa luyện binh vừa chờ đại quân phương bắc đến. Tuy kinh thành gặp nguy, nhưng đây cũng không phải là chuyện gấp. Chu Diên Thiên thống lĩnh quân đông, vấn đề của bọn họ chính là lương thảo. Chu Diên Thiên phái bốn vạn nhân mã tập kích bất ngờ, không chỉ cứu con y, mấu chốt nhất vẫn là lương thảo ở đây.
– Văn thúc, ta cũng nghĩ đợi ở đây vài ngày như thúc. Có điều bốn vạn người này dám tới, không thể để bọn chúng trở về nữa. Trong ánh mắt Chu Thiên Giáng đầy vẻ kiên nghị.
– Thiên Giáng, bốn vạn người này cũng không dễ xơi. Dù xơi luôn bốn vạn đại quân này, chỉ sợ nguyên khí của chúng ta sẽ tổn thương nặng nề. Văn Nhữ Hải lo lắng Chu Thiên Giáng sau thắng lợi nho nhỏ thì sẽ quên hết tất cả, y liền khẩn trương nhắc nhở.
– Văn thúc, ta hiểu, Thiên Giáng sẽ không lấy người của chúng ta đánh bừa. Mấy ngày nay mọi người phụ trách luyện binh, để ta lập kế hoạch. Đến lúc đó bổn soái cam đoan chúng ta dùng kế không dùng sức, khiến người của Chu Diên Thiên có đến mà không có về. Chu Thiên Giáng tự tin nói.
Đối mặt với quân đội thời đại này, trong lòng Chu Thiên Giáng có cảm giác rất tốt. Nếu tất cả mọi người đều dùng vũ khí lạnh, Chu Thiên Giáng không tin dựa vào học thức kiếp trước của mình mà nghĩ không ra một chiêu phá địch.
Ngoài kinh đô Đại Phong, Chu Diên Thiên thống lĩnh đại doanh Bắc Bộ kéo dài đến mấy dặm tạm thời đóng quân, bố trí các tòa doanh chủ vây quanh kinh thành.
Chu Diên Thiên đứng đối mặt với kinh thành như hộp sắt, y chợt cau mày. Dựa theo bố trí ban đầu của Chu Diên Thiên, đại quân của y vừa đến, bè đảng Chu gia trong thành sẽ thừa dịp hỗn loạn chiếm lấy cửa nam, nội ứng ngoại hợp mở ra một chỗ vào.
Song chẳng những trong thành, mà ngay cả tâm phúc nằm vùng ở đại doanh Kinh Giao bị Niêm Can Xử Thanh Long Vệ ám sát toàn bộ chỉ trong một đêm. Tĩnh Vương trước giờ luôn hồ đồ biếng nhác bỗng nhiên trở nên anh minh. Đánh giặc còn cần huynh đệ ruột, Thành Võ và Tĩnh Vương một người nắm giữ triều chính, một người lĩnh quân phòng ngự. Cộng thêm lời nói chính nghĩa của lão Thái Phó, ngược lại khiến văn võ bá quan triều Đại Phong đoàn kết chưa từng thấy.
Điều khiến Chu Diên Thiên lo lắng chính là Thục Thiên thành. Chu Đại Trung lợi dụng Thục Thiên thành là trọng địa mậu dịch nam bắc thuận lợi, mấy tháng trước bắt đầu trữ lương thảo trắng trợn. Một khi dấy binh, nơi đó liền biến thành căn cứ hậu cần của Chu Diên Thiên.
Để ngăn chặn đại doanh Trấn Nam, khi Chu Diên Thiên nhận được thư mật báo của con trai Chu Đại Trung, lão liền phái sứ giả ngầm bàn hiệp nghị với nước Đương Vân. Sau khi đại doanh phương bắc vây kinh thành, nước Đương Vân cũng sẽ xâm lấn với quy mô lớn, khống chế đại doanh Trấn Nam. Để báo đáp, chỉ cần Chu gia chiếm được giang sơn, lão sẽ cắt nhường trăm dặm biên thổ Trấn Nam cho nước Đương Vân.
Thiết nghĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Chu Diên Thiên, nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên xuất hiện một chi “Chu gia quân” làm đảo lộn mọi kế hoạch của Chu Diên Thiên. Lâm vào đường cùng, Chu Diên Thiên phái ra bốn vạn quân tinh nhuệ tới Thục Thiên. Một là tiêu diệt chi tạp quân này, hai là lấy lại lương thảo, bằng không đại doanh phương bắc không kiên trì được mấy ngày nữa.