Thiên Giáng Đại Vận

Chương 55: Đại kế công thành (2)


Đọc truyện Thiên Giáng Đại Vận – Chương 55: Đại kế công thành (2)

– Đại nhân, còn hai dặm nữa thì đến thành, Văn Tướng quân hỏi ngài cắm trại ngay tại chỗ hay trực tiếp vào thành? Một gã quan truyền lệnh từ phía trước đội quân chạy tới xin chỉ thị.

Dựa theo trình tự tác chiến bình thường, đại quân phải đóng quân ngoài hai dặm, an bài xong mới xếp hàng khiêu chiến.

– Trực tiếp đến thành, cho dù không đánh cũng phải dọa tên Chu Đại Trung khốn khiếp kia. Chu Thiên Giáng căn bản không có kinh nghiệm hành quân, tỏ rõ oai phong rồi nói sau.

Ngoài cửa thành, ba vạn đại quân dàn trận vuông, Văn Nhữ Hải cưỡi ngựa cầm mâu đứng trước đội quân. “Xe soái” của Chu Thiên Giáng chạy đến khi cách cửa thành chừng năm mươi mét thì ngừng lại, bởi vì cách cửa thành quá gần, Chu Nhất và Chu Nhị lo lắng theo sát. Lâm Phong ngồi trong xe, thản nhiên uống rượu.

Chu Đại Trung đứng trên tường thành kinh ngạc há hốc miệng, đây không phải là tên Chu Thiên Giáng chết tiệt đó sao. Khi thấy bên cạnh Chu Thiên Giáng là Lâm Phong, Chu Đại Trung càng run hơn.

Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực trố mắt nhìn, tên này trở thành chủ soái đại quân khi nào vậy? Dựa theo nguyên tắc Binh bộ Đại Phong, nhất định phải nhận được thánh lệnh mới có thể làm chủ soái, huống chi cờ mặt heo này là có ý gì.

– Chu Đại Trung, bổn soái phụng mật chỉ Hoàng thượng tiếp nhận hai phủ Trung Đô và Thục Thiên, hạn cho ngươi lập tức mở cửa thành, chuyển giao quyền chính lệnh Thục Thiên Phủ. Nếu không, bổn soái lấy đại tội mưu phản tiến hành trách phạt. Chu Thiên Giáng đứng trên xe, rướn cổ gào.

Bổn soái? Chu Đại Trung tức giận nghiến răng ken két, một quan lục phẩm cỏn con, dùng cờ mặt heo mà dám xưng “bổn soái” sao?


– Chu Thiên Giáng, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, bổn quan tại sao không biết? Còn treo cờ hiệu Heo, ngươi căn bản là xây dựng đại quân riêng. Chu Đại Trung gào lên.

– Bổn soái nhận được khẩu dụ bí mật từ Hoàng thượng, ngươi quản được sao. Dùng đại kỳ thần heo chính là nói cho người trong thiên hạ, tham gia đội ngũ của lão tử thì có thịt ăn. Sao nào, không phục tới cắn ta đi! Chu Thiên Giáng giở thế du côn vô lại, nếu đã dùng đại kỳ này rồi, hắn cũng nương theo thôi.

– Hừ! Đừng nói là khẩu dụ, cho dù là thánh chỉ thì làm được gì. Bổn quan đã nhận được ý chỉ Thái hậu, hủy bỏ miếu hiệu Thành Võ Hoàng, chịu trách nhiệm binh mã thiên hạ doanh trại quân đội, chỉ nghe lệnh của Khôn Hậu cung. Chu Đại Trung nghiến răng nghiến lợi nói.

– Má nó, lão tử đã sớm nhìn ra Chu gia muốn tạo phản. Ngươi nhất định phải chết, má nó đừng chạy. Chu Thiên Giáng tức giận loay hoay trong xe, lấy một cây cung giương tên định bắn.

Cây cung này do Quách Dĩnh tìm thấy khi lục soát Trung Đô phủ nha, thuộc loại cung cứng da trăn, không có sức lực mấy trăm cân thì kéo không nổi. Chu Thiên Giáng không biết việc này, tên bắn ra một phát xa tối đa khoảng bảy tám mét.

Lâm Phong dựa vào thành xe trợn mắt, Chu Nhất ngượng ngùng nhìn mũi tên run run kia. Văn Nhữ Hải dứt khoát ngửa mặt lên, y thà nhìn chim bay trên trời còn hơn là nhìn cảnh tượng mất mặt như vậy.

Chu Thiên Giáng xấu hổ ho khan một tiếng, rút tên cắm trên mặt đất ra: – Nhìn thấy không, có bản lĩnh ngươi dám đứng ở vị trí này đi, lão tử sẽ đấu một chọi một với ngươi.

Các quan viên Thục Thiên Phủ trên tường thành trừng mắt nhìn phía dưới, trong lòng bọn họ cũng xuất hiện ý nghĩ, tên này lúc nhỏ chắc chắn đã bị mẹ đánh.


Chu Đại Trung khinh miệt cười:

– Chu Thiên Giáng, Thục Thiên Phủ ta không phải là Trung Đô, có bản lĩnh ngươi cứ tấn công, bổn quan thề cùng tiến cùng lui với Thục Thiên Phủ.

Chu Đại Trung dám kiêu ngạo như vậy, y quả thật có bản lĩnh. Tổn thất khi chiến đấu công thành cao gấp ba lần so với thông thường, nói cách khác trừ phi đối phương có binh lực gấp ba mới có thể cường công. Binh mã, ngục tốt bộ khoái và quan sai phủ nha trong thành trì có chừng mười lăm ngàn người. Hơn nữa Diêu Nhất Bình đã chuẩn bị sẵn sàng, Thục Thiên Phủ có thể nói dễ thủ khó công. Chu Đại Trung đã dùng bồ câu đưa tin cầu cứu phụ thân, trong khoảng mười ngày đại quân bắc bộ cứu viện có thể đến nơi. Nếu người dẫn quân đến tấn công là Quách Thiên Tín, Chu Đại Trung có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng là Chu Thiên Giáng thì y cũng yên tâm.

– Được! Ngươi đã muốn tìm chết, vậy cũng đừng trách bổn soái không khách khí!

Chu Thiên Giáng nói xong liền giơ bút vàng lên.

Văn Nhữ Hải vừa thấy liền dựng đứng trường mâu trong tay, đội dùng thang và đội trèo thành ở phía sau cũng chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần chủ soái đại nhân ra lệnh một tiếng, họ sẽ liều mạng xông về phía trước. Tuy Văn Nhữ Hải cảm thấy hấp tấp, nhưng dưới tình huống như vậy, y tuyệt đối không thể lên tiếng ngăn cản. Chủ soái chính là quân tâm đại quân, dù phía trước là núi đao biển lửa, chủ soái chỉ cần hạ lệnh, họ cũng phải cắn răng xông tới.

Chu Thiên Giáng cầm bút vàng trong tay vẽ hai vòng trong không trung: – Truyền mệnh lệnh của ta, lui về phía sau hai dặm, đóng doanh tạm thời!

Chu Thiên Giáng vừa hạ lệnh, trên thành dưới thành đều thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng không hiểu quân sự, nhưng hắn cũng không ngốc. Đối phương bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cường công trong tình huống như vậy chẳng khác nào bị diệt gọn. Huống chi những tân binh Trung Đô vừa hợp nhất chỉ sợ vừa đánh nhau đã bỏ chạy.


Đại quân lui về phía sau hai dặm, Văn Nhữ Hải phân ra một nửa binh lực, do ba viên thống lĩnh dẫn đội vây quanh phía sau Thục Thiên thành phá hỏng cửa sau. Văn Nhữ Hải không sợ Chu Đại Trung ra thành nghênh chiến, đại quân Trấn Nam giỏi nhất là tấn công trực diện.

– Thiên Giáng, hôm nay ta còn lo lắng ngươi hạ lệnh công thành. Nhìn từ biểu hiện bên ngoài, Thục Thiên Phủ còn đầy đủ hơn dự tính của ta. Trên cửa thành cây lăn lôi thạch cũng đã đâu vào đấy, nếu chúng ta cường công thì số người chết sẽ rất cao. Văn Nhữ Hải lo lắng nói.

Chu Thiên Giáng gật đầu: – Ta cũng nghĩ đến điểm này, cho nên không có ý định mù quáng cường công. Văn thúc, mấy ngày này chúng ta sẽ canh giữ ở ngoài thành, nhân cơ hội tranh thủ luyện binh.

– Canh giữ? Chẳng lẽ cứ duy trì tình trạng này? Văn Nhữ Hải lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng. Không chỉ có y, Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách trong đại trướng cũng rất nghi ngờ.

– Thiên Giáng, lương thảo trong thành Thục Thiên Phủ dồi dào, cho dù thủ trên ba tháng họ cũng không đói chết được. Tứ Hoàng tử không kìm nổi nói.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Chu Thiên Giáng mỉm cười:

– Ta không rõ bài binh bố trận, nhưng muốn phá thành trì này không khó. Tuy trong thành Thục Thiên Phủ lương thực dồi dào, nhưng dù sao cũng phải uống nước. Chúng ta chỉ cần vây chặt thành trì, chặn dòng suối từ khe núi chảy về trong thành, mấy vạn dân chúng và ngựa trong thành, chỉ hai ngày là có thể cắt đứt nguồn nước lưu trữ của họ. Không đến vài ngày, trong thành sẽ tự loạn. Chu Thiên Giáng tự tin nói.

Văn Nhữ Hải vừa nghe liền lắc đầu: – Thiên Giáng, hiện tại mặc dù là mùa xuân, ít mưa, nhưng ta đoán ít nhất cũng có vài chục miệng giếng trong Thục Thiên Phủ, chặn nguồn nước cũng vô dụng.

Chu Thiên Giáng cười to: – Văn thúc yên tâm, ta cam đoan tất cả nước giếng trong thành, bọn họ không dám uống một ngụm. Đừng quên trong thành còn có các huynh đệ của Niêm Can Xử ẩn núp, báo với bọn họ hạ độc dưới nước, đây chính là sở trường của họ. Mất đi nguồn nước, cho họ thêm chút lửa, không đến ba bốn ngày, dân chúng trong thành sẽ tạo phản.


Người trong đại trướng nghe xong, cảm thấy quá ác độc. Ngọc Cách Cách không đành lòng nói: – Thiên Giáng ca, vậy chẳng phải tất cả dân chúng trong thành cũng gặp họa sao?

– Không còn cách nào, giữa chiến loạn có thể bảo vệ mình chính là thắng lợi. Chỉ khi ép dân chúng trong thành thì bọn họ mới có thể đứng lên đấu tranh, vì sinh tồn, dân chúng chỉ có lựa chọn đầu nhập vào quân ta. Chu Đại Trung muốn đánh nhau, ta thì không đánh, cứ như vậy gmà giết lão. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng muốn đâm lén thì lão tử có đủ chiêu, lúc này chỉ là bắt đầu mà thôi.

Văn Nhữ Hải không nhân từ nương tay như vậy, nếu Chu Thiên Giáng chắc chắn có thể chặn nguồn nước trong thành, đây đúng là một diệu kế. Hơn nữa lòng quân hợp nhất vẫn chưa ổn, cũng cần có thời gian thích ứng và huấn luyện.

– Thiên Giáng, ta lập tức sai người đào kênh đổi hướng dòng suối. May mà ở đây không phải Trung Đô phủ, không có hồ nước, bằng không không thể thực hiện được.

– Văn thúc, việc quân sự và chặn nguồn phải làm phiền thúc rồi. Còn nữa, phái người chặt chẽ chú ý phương bắc, đề phòng có lính tiếp viện đến. Chu Thiên Giáng căn dặn xong, Văn Nhữ Hải lập tức đi an bài nhân sự.

Chu Thiên Giáng rời khỏi trướng, đám người Chu Nhất đứng chờ cạnh xe soái, Lâm Phong nhàn nhã ngồi trên xe nói chuyện với Quách Dĩnh. Bọn Chu Nhất không biết thân phận thật của lão, chỉ biết là lão này là sư phụ của Chu Thiên Giáng, còn là người làm vườn trong phủ tướng quân. Chu Thiên Giáng hiểu Lâm Phong không muốn khoa trương, cho nên bảo mọi người gọi lão Lâm là được. Đám người Chu Nhất cũng không mấy hứng thú với Lâm Phong, bọn họ cảm thấy với mấy công phu của Chu Thiên Giáng, vị sư phụ này của hắn cũng không mạnh là bao.

Chu Thiên Giáng lại dẫn đội thân binh đi đến ngoài thành quan sát bố trí trên tường thành.

– Chu Nhị, có cách nào báo với huynh đệ trong thành không? Chu Thiên Giáng hỏi.

Chu Nhị lắc đầu: – Tường thành gác vô cùng nghiêm, chỉ sợ Chu Nhất cũng không có bản lĩnh lén trèo qua. Trong thành chim bồ câu cũng truyền lại từ cự ly xa, căn bản không thể liên lạc gần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.