Đọc truyện Thiên Giáng Đại Vận – Chương 308: Giới hạn thấp nhất
Chu Nhất vừa thấy, tay đặt trên chuôi dao cũng lặng lẽ dời đi. Đại Ngưu đứng ở một bên khác của xe ngựa, tân thiết côn hướng trên vai chống đỡ, lạnh lùng nhìn Da Luật Phàm.
-Đan đệ, ta chỉ muốn nói vài câu với Chu Thiên Giáng, không có ý gì khác.
Da Luật Phàm nói xong, nhìn về phía Chu Thiên Giáng nói tiếp:
-Chu Thiên Giáng, trước đây bổn soái chỉ là nghe qua cách sử dụng binh pháp của ngươi. Lần này ngươi tới giúp bộ tộc Ương Kim của ta, bổn soái xem như đã thấy được tài năng thật sự của ngươi. Tướng sĩ anh dũng của Tạp Sắt thành, cứu được bộ mặt thất bại của tại hạ. Da Luật Phàm ta đường đường là thống soái binh mã Ương Kim, không thể là người thua cuộc. Hôm nay từ biệt, không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại. Nếu không đối mặt bày tỏ lòng biết ơn, trong lòng Da Luật Phàm ta cũng không yên được. Chu Thiên Giáng, những chuyện xảy ra trước phủ soái ngày trước, vẫn mong các hạ bỏ qua cho, trước mặt tại hạ bội lễ cho ngươi.
Da Luật Phàm nói xong, hai tay chắp lễ.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, Da Luật Phàm có thể bày tỏ được như vậy, coi như là quang minh lỗi lạc. Xem ra bản thân mới vừa rồi là hiểu sai ý, người này không phải đến kiếm chuyện. Phỏng chừng Da Luật Phàm cũng là bận thâm đến thể diện của mình, ngượng ngùng nói ra những lời này ở trong thành, đặc biệt ở nơi này để chờ bọn hắn.
-Da Luật thống soái, mọi người quen nhau cũng là duyên phận. Chuyện trước kia đều là mây khói, tại hạ sớm đã quên. Lần này đến Thiên Thanh có thể làm cho Ương Kim và Ô Tộc tức cổ thu binh, Thiên Giáng cảm ơn trời đất. Hy vọng tương lai Thiên Giáng lại đến Thiên Thanh, Da Luật đại soái có thể đối đãi như bằng hữu là tôi mãn nguyện rồi.
-Tốt! Đại Phong có Chu Thiên Giáng ngươi, cũng là phúc phần của Thành Võ Hoàng. Nếu như hôm nào đó các hạ không muốn thân chức vị cao ở Đai Phong, Ương Kim bộ tộc ta bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi.
Da Luật Phàm nắm giữ hệ thống tình báo Ương Kim, cũng có nghe qua sự tình Chu Thiên Giáng của triều Đại Phong. Chế độ hoàng tộc của triều Đại Phong bất đồng với chế độ nguyên lão nghị chính của tộc Ương Kim, rất dễ khiến Chu Thiên Giáng, nhân vật như vậy từ chối. Nếu có thể chiêu dụ được hiền năng như vậy qua đây, vậy đối với bộ tộc Ương Kim mà nói như hổ thêm cánh.
Chu Thiên Giáng cười cười:
-Được, nếu có một ngày khi ta không còn lăn lộn ở Đại Phong được nữa, thì sẽ đến Thanh Thiên vài ngày.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ cho dù đến cũng không thể đến chỗ ngươi, nói thế nào đi nữa Chiêm Hãn cũng là cậu của mình.
Da Luật Đan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Da Luật Phàm cũng không gây ra chuyện gì. Nếu không thì, ai cũng không thể gánh được trách nhiệm này.
Thị vệ áo tím suất lĩnh Da Luật Phàm đứng ở ven đường, đích thân cũng tiễn đám người Chu Thiên Giáng rời đi. Da Luật Phàm cũng không phải là nhất thời kích động chạy xa vội tới chỗ Chu Thiên Giáng chịu nhận lỗi, hắn là bị Da Luật Sát sai khiến, đặc biết đến tiêu trừ sự hiểu nhầm trước soái phủ. Da Luật Sát biết rằng bộ tộc Ương Kim sau này phải dựa vào Đại Phong, hắn không muốn Chu Thiên Giáng vì chuyện của Da Luật Phàm mà ảnh hưởng tới bộ tộc Ương Kim. Vì thế, Da Luật Phàm rơi vào bước đường cùng mới đến đây cùng đợi chịu lỗi.
Nói ngắn gọn, Chu Thiên Giáng đến Tạp Sắt thành một chuyến, tướng sĩ trong thành vừa nghe đại vương muốn hòa đàm với Ô Tộc, tất cả vỗ tay như sấm. Tạp Sắt thành bị Ô Tộc ngăn cách thành một tòa cô thành, nếu không có Chu Thiên Giáng và cây trụ tinh thần của xe pháo Thiên Lôi, những tướng sĩ này sớm đã mất đi lòng tin. Bây giờ vừa nghe muốn hòa đàm, ít nhất không cần phải lo lắng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai hay không nữa rồi.
Mọi người nghỉ ngơi một ngày, Chu Thiên Giáng hành trang đơn giản, mang theo hai gã tùy tùng đích thân đi đại doanh Chiêm Hãn của Ô Tộc. Đừng xem bộ tộc Ương Kim đáp ứng hòa đàm rồi, nhưng không cho phép chuyện xưng vương, Chu Thiên Giáng là tự chủ trương, cũng không được Chiêm Hãn trao quyền.
Sau đại chiến với Da Luật Phàm lần trước, đại doanh trại quân đội Chiêm Hãn bị tổn thất rất lớn. Hơn nữa, đại quân tả lộ Huyền Minh cơ bản bị Chu Thiên Giáng tiêu diệt, tám vạn đại quân cũng biến thành chừng khoảng năm vạn. Vì thế, Chiêm Hãn một lần nữa chỉnh đốn lại binh mã, Chiêm Linh lại lần nữa trở thành thống lĩnh đại quân tả lộ.
Biết được Chu Thiên Giáng đi vào đại doanh trại quân đội, Chiêm Linh kích động thúc ngựa chạy tới. Mới vừa đi tới cửa lều lớn, Chiêm Linh chợt nghe trong trướng vải hai người cãi nhau ầm ĩ không tách ra được. Trong lòng Chiêm Linh hết sức ngạc nhiên, vội vàng xông vào trong.
Chiêm Hãn vừa thấy muội muội tiến vào, hừ lạnh một tiếng rồi ngưng cãi vã. Chu đại quan nhân cũng đổ mồ hôi đầy đầu, nâng chung trà lên nhấp vài ngụm.
– Ca ~ Thiên Giáng, có lời gì từ từ nói, cãi nhau ầm ĩ như vậy làm gì.
Chiêm Linh nhìn thấy vẻ mặt hai người đàn ông thân cận nhất trong cuộc sống của nàng giống như đá lửa vậy, vội vàng khuyên nhủ.
– Ngươi hỏi hắn, tiểu tử này quả thực là ăn cây táo, rào cây sung. Chiêm Hãn ta đồng ý hòa đàm, đã là giữ thể diện cho tiểu tử này rồi, cũng chính là cho Da Luật Sát một lối thoát. Không ngờ lại còn không đồng ý cho ta xưng vương, bộ tộc Ương Kim của hắn có ngăn cản chuyện này sao? Nếu như vậy, cứ tiếp tục đánh. Hắn không cho ta xưng vương, ta sẽ tiêu diệt bộ tộc Ương Kim, xem ai có thể dám không đồng ý Ô Tộc ta trở thành vương tộc thảo nguyên.
Vết thương Chiêm Hãn chưa lành, toàn thân còn quấn đầy băng vải.
Chiêm Linh giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, không rõ chuyện gì xảy ra. Liên lụy đến lợi ích của toàn tộc, Chiêm Linh chỉ có thể đứng một bên ca ca.
– Thiên Giáng, trận chiến tranh này Ô Tộc ta chết bao nhiêu đàn ông, còn không phải là vì trở thành vương tộc trên thảo nguyên. Nếu như ngay cả điều này cũng ngăn trở, bộ tộc Ương Kim cơ bản không có thành ý hòa đàm.
Chiêm Linh tủi thân nhìn Chu Thiên Giáng, nàng cảm thấy Chu Thiên Giáng không nên đứng ở lập trường bộ tộc Ương Kim để nói chuyện.
-Linh nhi, nàng hãy nghe ta nói, kỳ thực xưng vương hay không chỉ là một cách nói mà thôi. Ô Tộc đã diệt bốn tộc khác, phía bắc Tạp Sắt thành trên thảo nguyên, cơ bản chính là vua thảo nguyên rồi. Vì sao lại cứ muốn vì một danh tiếng không quan trọng, mà hủy hết hòa đàm không dễ có như vậy.
Chu Thiên Giáng tận tình giải thích.
– Không giống! Tuyệt đối không giống.
Chiêm Hãn tức giận đứng lên:
-Chu Thiên Giáng, nơi này là dân tộc thảo nguyên, không phải triều Đại Phong, thảo nguyên có quy tắc và truyền thống của thảo nguyên, không thể trở thành vương tộc, những bộ lạc khác vĩnh viễn sẽ không công nhận ngươi. Chu Thiên Giáng, ngươi có biết Ô Tộc ta vì sao là bộ tộc cuối cùng mới có thể đối phó được bộ tộc Ương Kim không, chính là vì bọn họ chiếm cứ xưng vị vương tộc. Nếu tiên phong đối phó bộ tộc Ương Kim, hắn có thể hiệu lệnh các bộ tộc khác trên thảo nguyên cùng đối phó Ô Tộc. Nhưng bốn tộc khác lại không có cái quyền lợi này. Vì thế Chiêm Hãn ta mới dẫn đầu nam nhi Ô Tộc đi tiêu diệt, rung động các bộ tộc trên thảo nguyên, mới dám đối phó với bộ tộc Ương Kim. Đừng coi chỉ là cái tước vị, Chiêm Hãn ta một trăm năm về sau cũng như Ô Tộc vẫn có thể đứng vững. Bởi vì hậu nhân của ta có thể hiệu lệnh các bộ tộc khác cùng tác chiến. Không thể xưng vương, một khi Ô Tộc suy tàn, thì sẽ dẫn đến sự phản kháng của các tộc khác, thậm chí diệt tộc.
Chiêm Hãn gân xanh nổi lên, tức giận nói ra lý do.
Chu Thiên Giáng cười khổ một tiếng, trong lòng tê dại tự nhủ ông đây cũng đã bị Da Luật Sát lừa gạt rồi, nào nghĩ đến vẫn còn có nhiều chuyện như vậy. Tuy nhiên nếu đã đáp ứng Da Luật Sát rồi, cũng không thể quay trở lại để thương lượng một lần nữa.
-Được, được, coi như ta sai cũng không được. Hay là như thế này, hòa đàm vẫn phải tiếp tục, cũng không thể bị ngăn chặn hy vọng hòa bình bởi vấn đề này. Cùng lắm khi quay trở về Đại Phong, ta lại đi vương đô một chuyến, đem việc này thương lượng lại với gia tộc Da Luật.
Chu Thiên Giáng ba phải nói, hắn là không muốn tham gia chiến tranh giữa hai tộc. Bên này có Chiêm Linh, bên kia còn có Da Luật Đậu Cáp, Chu Thiên Giáng cũng không tiện nghiêng về phía bên nào.
-Không được, điều kiện này không đáp ứng, đừng nghĩ hoà đàm.
Chiêm Hãn khăng khăng nói.
-Ta nói con người ngươi sao mà cứng đầu như vậy. Hắn không cho ngươi xưng vương, ngươi cũng không thể xưng đế xưng hoàng? Con bà nó, dù sao không xưng vương không được.
Chu Thiên Giáng quýnh lên, bắt đầu sử dụng những ý tưởng vô lại.
Chiêm Hãn ngẩn ra, nhìn Chu Thiên Giáng một cách kỳ cục, không hiểu sao tên tiểu tử này lại có thể nói ra những điều như vậy.
Chu Thiên Giáng gãi gãi đầu, thay đổi bộ mặt nặn ra nụ cười:
-Ta nói ngươi Chiêm Hãn à, kỳ thực bây giờ đánh tiếp đối với hai bên đều bất lợi. Không bằng trước tiên hòa đàm, đợi sau khi ngươi trở về tuyên bố xưng đế, tối thiểu trên mặt chữ không có vi phạm thỏa thuận hòa đàm, dù sao không phải là xưng vương. Hơn nữa, thực lực Ô Tộc trước mắt, chính là Ương Kim tộc xưng đế có thể làm gì ngươi. Đợi tu dưỡng hai ba năm, các ngươi sớm muộn cũng phải đánh. Hòa đàm lần này, chẳng qua là khiến mọi người có cớ nghỉ binh mang tính tạm thời mà thôi.
Chiêm Linh cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Chiêm Hãn:
-Ca, nếu Thiên Giáng nói như vậy, muội thấy được.”
-Hừ! Còn chưa gả đi thì đã bênh người ngoài rồi, uổng phí ta thương muội nhiều năm như vậy.
Chiêm Hãn hừ một tiếng nói.
Chiêm Linh ngượng ngùng cúi đầu, nghe ngữ khí của Chiêm Hãn, đã không còn nóng nảy như vừa rồi nữa.