Thiên Giáng Đại Vận

Chương 300: Cuộc chiến không thể thua (2)


Đọc truyện Thiên Giáng Đại Vận – Chương 300: Cuộc chiến không thể thua (2)

Trọng kỵ binh rốt cục đã phá hỏng hết ngựa gỗ lớn, đạp trên thi thể đồng bạn mà xông vào. Đại quân Ô Tộc cầm rìu chiến, gào thét xông đến giao chiến với Ương Kim tộc. Đừng tưởng binh khí Ô Tộc không tinh tế là bao, nhưng rìu chiến cũng rất nặng, song phương nhất thời khó phân cao thấp. Đợt người này ngã xuống, đợt người khác lại lập tức xông lên. Tất cả tướng sĩ Ô Tộc chém giết đến đỏ mắt, dường như tính mạng của mình cũng không còn giá trị, bọn họ muốn ngăn đối phương tiếp cận tháp gỗ của chủ soái. Mỗi một bước tiến về phía trước của tướng sĩ Ương Kim tộc đều phải trả giá bằng máu, song lực lượng trọng kỵ đã chiếm ưu thế, từng chút từng chút tiếp cận trung tâm.

Chiêm Hãn đặt trọng kỵ ở Ô Tề, trông thấy binh sĩ Ô Tộc binh sĩ dốc sức chiến đấu, Chiêm Hãn chảy mồ hôi chờ đợi thời cơ.

Da Luật Phàm vừa thấy trọng kỵ liều mạng lao vào, y liền mừng thầm, lập tức ra lệnh: – Da Luật Hồng, Cách Nhĩ Tề, Cáp Tang, bổn soái lệnh cho các ngươi nhanh chóng dẫn nhân mã xung phong vào đại doanh trung quân, đánh chết nghịch tặc Chiêm Hãn!

– Tuân lệnh! Ba thống lĩnh đáp trả một tiếng rồi lập tức chạy về phía chiến đội. Ba vạn nhân mã xông tới, đại doanh trung quân lập tức biến thành địa ngục chém giết. Lửa lớn trong doanh lúc này lại khiến đại quân Da Luật Phàm không làm được gì, cũng may Chiêm Linh dẫn một chi đội dự bị ra sức ngăn cản đối phương tiến tới.

Da Luật Phàm tổng cộng dẫn dắt năm vạn đại quân, lúc này đã dùng hết bốn vạn. Theo y, chỉ cần có thể đánh chết Chiêm Hãn, đó chính là thắng lợi tuyệt đối.

Chiêm Hãn đứng trên tháp gỗ vừa thấy ba đại đội chiến của đối phương lao tới, y biết thời điểm phản kích đã đến. Tám vạn đại quân Ô Tộc, ngoại trừ hai vạn binh mã của Huyền Minh, Chiêm Hãn còn có sáu vạn binh lực. Mặc dù nghênh chiến gấp gáp, y cảm thấy Ô Tề chắc hẳn đã sẵn sàng chuẩn bị giao chiến. Ba vạn Ô Tộc binh sĩ của đại doanh trung quân ngăn cản bốn vạn nhân mã của đối phương thì không thành vấn đề. Mà ba vạn nhân mã của Ô Tề tuyệt đối có thể giết đội dự bị muời ngàn người của Da Luật Phàm chạy té khói.

“Tu… tu… tu…!” Chiêm Hãn cầm kèn thổi một tràng âm thanh kỳ lạ.


Ô Tề nghe thấy, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể xung phong ra ngoài.

– Các huynh đệ, mục tiêu là chủ soái quân địch… Sát! Ô Tề ra lệnh một tiếng, một loạt hàng rào gỗ đổ rầm xuống, ba vạn trọng kỵ cầm rìu chiến trường mâu gào lên xông ra ngoài.

Da Luật Phàm thấy bên phải xuất hiện mấy chi chiến đội, nhìn sơ qua cũng biết số lượng nhân mã. Da Luật Phàm bị dọa đến xanh mặt, y vốn tưởng Chiêm Hãn ít nhất sẽ phái ra ba đến bốn vạn nhân mã đi ngăn cản Chu Thiên Giáng ở Tạp Sắt thành, không ngờ đối phương còn nhiều nhân mã như vậy.

– Mau, lệnh cho Da Luật Hồng trở về phòng thủ! Da Luật Phàm khẩn trương ra lệnh.

Những binh mã này đều là tinh nhuệ của Ương Kim tộc. Da Luật Phàm vốn tưởng đánh bất ngờ từ hai phía, đại quân Ô Tộc sẽ không kịp chống cự. Nào ngờ Chiêm Hãn trước đó đã dùng ngựa gỗ lớn để tranh thủ thời gian, hơn nữa lại đưa hai vạn đại quân của Huyền Minh cho đại quân Tạp Sắt thành, nhân mã của Ô Tộc gần như bất động khi đối phó Da Luật Phàm. Huống chi Da Luật Phàm vừa xông lên thì đã dùng sai chiến lược, không hề chia ra ba đường đồng thời tập kích ba lộ đại quân của Ô Tộc. Da Luật Phàm cũng sợ phân tán đại quân chủ lực, đến lúc đó không có ưu thế về binh lực, rất khó bắt đại doanh trung quân. Mặt khác, y cũng tin tưởng quá mức thực lực của Tạp Sắt thành. Mặc dù Da Luật Phàm không tin Chu Thiên Giáng, nhưng y tin tưởng thống lĩnh Vu Đan. Song đánh lâu như vậy, phía đại doanh trung quân Ô Tộc giống như không hề xuất hiện chiến hỏa.

Da Luật Phàm cũng không biết Chu đại quan nhân dẫn người của mình ngồi nhìn hổ đấu nhau, thậm chí còn nổ pháo giết chết Vu Đan. Không phải Chu Thiên Giáng muốn giúp Huyền Minh, chỉ là khi nhìn thấy lửa bốc ngút trời ở đại doanh Ô Tộc, hắn hiểu lúc này vẫn không thể để đại quân Tạp Sắt thành giành được thắng lợi. Bằng không chúng sẽ thừa thắng vọt vào đại doanh, đó sẽ là tai nạn đối với Chiêm Hãn.

Thấy đại quân Huyền Minh sắp bị đánh bại, Chu Thiên Giáng cực kỳ lo lắng. Vu Đan thấy Chu Thiên Giáng án binh bất động, y vừa chửi vừa lao đến đại quân Huyền Minh.


Chu Thiên Giáng trông thấy, nghĩ bụng vừa hay, lão tử để ngươi chửi cho đã. Chu đại quan nhân tự mình cầm đao, đạn pháo nổ tung trên đầu đại quân Huyền Minh. Tuy binh mã Huyền Minh đã chết hơn ba mươi người, nhưng Vu Đan và mười mấy thị vệ lại bị Chu Thiên Giáng cho nổ pháo ngã xuống chiến mã.

Để lấp liếm “sai lầm” của mình, Chu Thiên Giáng còn cầm loa cao giọng hô: – Các huynh đệ, xông lên đi! Thiên Lôi ở cùng các ngươi!

Huyền Minh vui muốn rụng răng, Vu Đan đánh giết lung tung, không ngờ lại bị Chu Thiên Giáng “ngộ thương”. Huyền Minh nhanh chóng vọt tới, chĩa thương đâm chết Vu Đan còn đang sợ hãi. Xui xẻo cho Vu Đan, đến chết cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chủ tướng vừa chết, khí thế đại quân Huyền Minh lập tức tăng cao. Bọn họ biết chỉ khi giao chiến với đối phương, Thiên Lôi đáng sợ kia mới không dám làm loạn.

Bên đây đang căng thẳng giao chiến, còn phía Da Luật Phàm lại có dấu hiệu thất bại. Ô Tề nhẫn nhịn ý muốn giết Da Luật Phàm, ba vạn trọng kỵ đối phó mười ngàn nhân mã, sức chiến đấu của Ô Tộc dũng mãnh, chỉ cần búa bay đầy trời cũng đủ lấy mạng. Không đợi binh mã của Da Luật Hồng rút về, Da Luật Phàm đã được thân binh bảo vệ chạy trốn.

Chủ soái vừa chạy, các tướng sĩ Ương Kim tộc nào còn ý chí chiến đấu. Chiêm Hãn thấy thời cơ chín muồi, y phi thân nhảy xuống tháp gỗ, dẫn một chi đội dự bị dũng mãnh xông tới.

Tu… tu… tu… Trong đại doanh Ô Tộc truyền ra một tiếng kèn vang vọng. Đây là tiếng kèn thắng lợi thông dụng trên chiến trường, Chu Thiên Giáng vừa nghe, trên mặt liền tươi cười.


Chu đại quan nhân đứng trên xe pháo, lúc này hắn tự mình điều chỉnh cự ly của pháo, nhắm mục tiêu vào Huyền Minh.

– Đáng thương cho hoàng tử Đại Phong… Lão tử lại tiễn ngươi một đoạn đường!

Chu đại quan nhân vừa buông lời châm biếm, trên xe pháo liền xẹt tia lửa. Huyền Minh nghe thấy lại nhớ tới tiếng nổ đáng sợ, y đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp một bóng đen bay về phía mình!

Huyền Minh không bị nổ chết tại chỗ, khôi giáp Hoàng tử đã bảo vệ y, có điều Huyền Minh lại bị ngã xuống chiến mã. Các quân lính Tạp Sắt thành hô hào ùa lên, cứ như vậy, trưởng Hoàng tử Huyền Minh triều Đại Phong mang theo ánh mắt không cam tâm chết trong loạn quân. Ngạc Tất Long mặt đầy máu, phẫn nộ gào lên xông về phía Chu Thiên Giáng. Tiếc thay Ngạc Tất Long chưa kịp lao ra chiến đoàn, một cây trường mâu đã đâm xuyên qua ngực của y.

Hai thành viên hoàng thất đào thoát trong biến loạn ở kinh thành không chết trên đất của triều Đại Phong mà lại ngã xuống dưới trường mâu của dị tộc. Huyền Minh đến chết cũng không sáng mắt, bởi vì mệnh lệnh của Chiêm Hãn là hai lộ đại quân tả hữu cùng đánh địch đến từ Tạp Sắt thành. Đánh đến hiện tại, bên Ô Tề vẫn không thấy một bóng người. Nếu Chu Thiên Giáng không nổ pháo bắn chết Vu Đan thì Huyền Minh sớm đã chạy trốn. Cũng bởi vì thấy còn hi vọng nên mới khiến vị Hoàng tử Đại Phong này chú ý, từng bước đi đến cái chết.

Chu Thiên Giáng nhìn quanh, đắc ý hỏi: – Các huynh đệ, Huyền Minh chết như thế nào?

Đại Ngưu chu miệng: – Là đại nhân chúng ta cho nổ chết.


– Mẹ nó, không biết nói thì đừng mở miệng, cái chết của y liên quan khỉ gì đến ta, rõ ràng là do tướng sĩ Ương Kim giết chết. Chu Thiên Giáng trợn mắt nói.

Chu Nhị mỉm cười: – Đúng vậy, Huyền Minh Hoàng tử chết trong tay Ương Kim tộc, mặc kệ trận này thắng hay thua, không can hệ gì đến chúng ta.

Ngoại trừ Đại Ngưu ra, tất cả mọi người hiểu được ý của Chu Thiên Giáng. Bất kể thế nào, Huyền Minh cũng là con của Thành Võ Hoàng, ngươi có thể bắt sống y, có thể làm y bị thương, nhưng tuyệt đối không thể giết y. Đừng tưởng Thành Võ Hoàng dung túng mấy con trai đấu nhau, thậm chí hai huynh đệ Huyền Minh, Huyền Xán còn phạm phải đại tội mưu nghịch giết cha, song Thành Võ Hoàng vẫn không nỡ giết hai người họ.

Huyền Minh và Ngạc Tất Long vừa chết, đại quân Chu Diên Thiên lập tức xuất hiện cục diện sụp đổ. Nơi này không phải là triều Đại Phong, Huyền Minh sở dĩ không dẫn binh chạy trốn cũng là vì y biết trên thảo nguyên không có hậu cần, cuối cùng cũng sẽ lưu lạc thành một đội lính ăn mày. Thậm chí binh lính còn bị tứ tán, trở lại chỗ Chu Diên Thiên cũng là tìm cái chết.

Chu Thiên Giáng thấy chiến trường sắp kết thúc, hắn đưa mắt về phía đại doanh trung quân của Chiêm Hãn. Tuy đã nghe được kèn thắng lợi, nhưng lại không phát hiện có binh mã nào đi ra. Bọn họ không cho người ra ngoài, cũng không thể dẫn người vào đó giết.

Đúng lúc này, đại doanh trung quân Ô Tộc vang tiếng trống trận, một đội binh mã xông ra.

Chu Thiên Giáng vừa thấy liền cao giọng hét: – Khua chiêng chỉnh đội!

Đại quân Tạp Sắt thành lao vào chém giết, thương vong cũng rất nhiều. Đại quân Huyền Minh bị buộc không có đường lui, sức chiến đấu cũng không yếu. Bây giờ đối phương lại xuất hiện một chi đại quân, các tướng sĩ Tạp Sắt thành đã cạn kiệt sức lực, nghe thấy tiếng chiêng liền lui hết về phía sau, Thiên phu trưởng và Bách phu trưởng đều tự dẫn nhân mã triển khai trận hình phòng ngự. Chu Thiên Giáng dù sao vẫn là chủ soái trên danh nghĩa, Vu Đan chết rồi, đại quyền lại trở về trong tay hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.