Đọc truyện Thiên Giáng Đại Vận – Chương 298: Bị người ức hiếp (2)
– Đại vương, một khi thua trận, chỉ sợ lúc hoà đàm, tộc của ta cũng sẽ mất đi vị thế đàm phán với đối phương. Kính xin Đại vương suy nghĩ cặn kẽ! Da Luật Đậu Cáp kiên trì nói.
– Việc này không cần bàn nữa. Da Luật Phàm, bổn vương lệnh cho ngươi lập tức quyết định chiến sách phản kích. Một câu của Da Luật Sát liều quyết định vận mệnh toàn cục.
Da Luật Phàm liếc qua Da Luật Đậu Cáp, nói: – Vương huynh, thần đệ còn có một việc nhất định phải nói rõ. Trận chiến này trọng đại, không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì. Đặc biệt là Tạp Sắt thành, tuyệt đối không thể để cho Chu Thiên Giáng biết trước. Cho nên thần đệ đề nghị chất nữ Da Luật Đậu Cáp tạm thời ở lại hoàng cung, đợi sau khi chiến sự chấm dứt sẽ cùng người nhà đoàn tụ.
Da Luật Sát nhìn cha con Da Luật Tát Khắc: – Tộc thúc, Viên Viên chất nữ ở chỗ của ta, các ngươi cứ yên tâm đi. Việc này… chuẩn rồi!
Da Luật Đậu Cáp không ngờ mình bị giam lỏng, hơn nữa tộc vương Da Luật Sát còn cảnh cáo mọi người, việc này quan hệ trọng đại, bất cứ ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.
Da Luật Phàm lập kế hoạch tác chiến cả đêm, tự mình dẫn năm vạn đại quân chạy về phía Tạp Sắt thành. Khi cách Ô Tộc đại doanh chưa đến ba mươi dặm, Da Luật Phàm truyền lệnh tất cả binh mã ẩn núp ngay tại chỗ, ngựa đã được bịt miệng không cho lên tiếng. Các thám báo cũng cẩn thận cảnh giác xung quanh, một khi phát hiện có người sẽ lập tức đánh chết.
Da Luật Phàm lệnh cho thống lĩnh Vu Đan dẫn hai mươi kỵ thủ cầm lệnh bài của Da Luật Sát đi Tạp Sắt thành, lấy kim bài lệnh cho Chu Thiên Giáng sáng sớm giáp kích Ô Tộc đại quân vào đúng giờ Mẹo. Nếu Chu Thiên Giáng không theo lệnh, Vu Đan có thể trực tiếp thay thế, lập tức giam giữ Chu Thiên Giáng.
Đám người Vu Đan vượt qua phòng ngự của Ô Tộc, đi thẳng tới Tạp Sắt thành. Vu Đan là kiêu tướng của Ương Kim tộc, y rất có lòng tin có thể thay thế Chu Thiên Giáng. Dù sao trong Tạp Sắt thành này, tướng sĩ Ương Kim tộc là chủ đạo, Chu Thiên Giáng chỉ có một ngàn người.
Vừa vào cửa thành, Vu Đan lệnh cho hai mươi kỵ thủ cầm thủ lệnh của Da Luật Phàm phân phó các doanh, trực tiếp liên lạc với các Thiên phu trưởng. Còn Vu Đan một thân một mình thúc ngựa vào soái phủ.
Nửa đêm biết vương đô phái người tới, Chu Thiên Giáng còn tưởng là người Da Luật Đậu Cáp phái tới. Sau khi hỏi rõ, hắn cảm thấy lòng chùng xuống.
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Vu Đan, Đại Ngưu và Hạ Thanh thật muốn bắt người này ngay tại chỗ. Nhưng Chu Thiên Giáng vẫn không hề hạ lệnh, hai người bọn họ cũng không thể động thủ.
Chu Thiên Giáng mỉm cười: – Vu Đan thống lĩnh, từ chỗ xa xôi đến đây, chẳng lẽ một mình ngài đến Tạp Sắt thành trước sao?
– Chu đại nhân, tại hạ dẫn theo hai mươi kỵ hộ vệ, bọn họ đã đến các đại doanh, hơn nữa vô cùng cấp bách, mong Chu đại nhân khẩn trương hạ lệnh triệu tập tướng sĩ. Vu Đan cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, ý nói ngươi có bắt ta cũng vô dụng. Chỉ cần ta vừa có chuyện, trong soái phủ này đến một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Chu Thiên Giáng gật đầu, cười nói: – Vu Đan thống lĩnh suốt đường vất vả, chúng tôi luôn trông đợi cứu binh của Vương Đô Thành. Nếu vậy, được lắm, chúng ta sẽ làm một trận lớn. Bổn soái sẽ thay soái phục, lập tức đánh trống dọn trướng! Chu Thiên Giáng nói xong liền lén đưa mắt ra hiệu với Hạ Thanh.
Vu Đan yên lặng gật đầu, không hề ngăn cản. Hai mươi kỵ hộ vệ mang theo thủ lệnh của Da Luật Phàm đến các doanh, Vu Đan tin chắc lúc này Tạp Sắt thành đã ở trong lòng bàn tay của y.
Chu Thiên Giáng luống cuống đi vào hậu đường, Lâm Phong lập tức tiến vào gian phòng của hắn. Chiêm Linh vẫn chưa rời khỏi Tạp Sắt thành, nàng ngại ngùng rời khỏi phòng ngủ.
Chu Thiên Giáng giải thích ngắn gọn, đem chuyện của Vu Đan kể cho Lâm Phong và Chiêm Linh. Chiêm Linh vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch. Một ngày trước, ca ca Chiêm Hãn đã đồng ý hoà đàm, nếu lúc này đại quân vương đô đột nhiên tập kích, nhất định sẽ đánh Ô Tộc trở tay không kịp.
– Thiên Giáng, muội sẽ lập tức đi giết Vu Đan, lập tức báo tin cho ca ca. Chiêm Linh rút ra Xích Huyết Kiếm, lạnh lùng nói.
– Không được, tiểu tử này đã có chuẩn bị. Xem ra trận chiến này nhất định phải đánh. Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, Chu Nhất liền xông vào.
– Đại nhân, binh doanh có vấn đề, các Thiên phu trưởng tự tiện phái binh gác cửa thành, không cho bất cứ ai ra vào. Tôi sợ có biến nên đã báo với bọn Chu Tứ, lệnh cho người của chúng ta toàn bộ rút về, canh giữ ở ngoài soái phủ. Chu Nhất khẩn trương nói.
Chu Thiên Giáng vội vàng kể chuyện của Vu Đan cho Chu Nhất, lúc này bọn Chu Nhị cũng từ binh doanh chạy tới, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng. Từ bọn họ, Chu Thiên Giáng biết Vu Đan đã khống chế Tạp Sắt thành. Xem ra nếu như hắn phản đối, bọn họ đến soái phủ cũng không rời khỏi được.
– Sư phụ, Chiêm Linh, thời gian khẩn cấp, hai người mau chóng vượt tường thành ra ngoài, báo với Chiêm Hãn chuẩn bị sẵn sàng. Hy vọng có thể tới kịp, chỉ có khinh công của hai người mới có thể khiến Chiêm Hãn chuẩn bị. Chu Thiên Giáng cau mày nói.
– Thiên Giáng, chẳng lẽ huynh thật sự muốn đối phó ca ca muội? Chiêm Linh nước mắt rưng rưng nhìn Chu Thiên Giáng.
– Nếu không đánh, chỉ sợ các huynh đệ của ta đều phải chết ở chỗ này. Tuy sư phụ và bọn Chu Nhất có thể bảo vệ ta chạy thoát, nhưng những huynh đệ kia không thể đối phó với hai vạn đại quân. Tuy nhiên muội yên tâm, trận chiến này chỉ cần chuẩn bị xong, đối với chúng ta mà nói cũng không bất lợi. Chiêm Hãn một khi chuẩn bị sẵn sàng, Da Luật Phàm tuyệt đối không phải là đối thủ. Về phần chúng ta, muội nói với Chiêm Hãn bảo y an bài Huyền Minh đến đấu. Tạp Sắt thành chẳng những phải đánh, còn phải hung hăng đánh, tranh thủ trận này tiêu diệt lực lượng của Chu Diên Thiên. Đến lúc đó chúng ta thắng được trận nhỏ, phía Da Luật Phàm thảm bại trở về, khiến bọn họ không thể không hoà đàm. Chu Thiên Giáng nói ra ý nghĩ của mình.
– Tại sao còn phải hoà đàm? Nếu Ương Kim tộc muốn diệt vong, vậy cứ theo chân bọn họ chiến đấu tiếp. Có huynh và ca ca ta ở đây, Ương Kim tộc căn bản không phải là đối thủ. Chiêm Linh lạnh lùng nói.
Chu Thiên Giáng cười xấu hổ, trong lòng của hắn còn có chút tư tâm, cũng không thể để Chiêm Hãn độc chiếm thế mạnh. Bằng không, người này sớm muộn gì cũng xâm chiếm triều Đại Phong.
– Linh muội, căn cốt của Ương Kim tộc rất sâu, nếu đánh trường kỳ thì Ô Tộc cũng sẽ chết rất nhiều. Cứ như vậy, lỡ đâu bốn tộc kia nhân cơ hội tạo phản, chỉ sợ tới lúc đó sẽ tặng không cho người ta. Chu Thiên Giáng tìm được cớ, nhưng cái cớ này lại là sự thật không thể bàn cãi.
Chu Thiên Giáng không dám kéo dài thời gian, an bài xong, hắn khẩn trương lệnh cho thị vệ đánh trống truyền lệnh. Hiện giờ một ngàn người này của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì nằm dưới lưỡi dao của người khác, hắn không thể không gia vờ toàn lực phối hợp.
Trong bóng tối, hai bóng người đi vào tường thành. Trên tường thành sớm đã có nhiều sĩ tốt, Vu Đan hạ lệnh đến một con chim cũng không cho ra thành.
Lâm Phong lặng lẽ nhìn quanh, nhặt lên một viên đá bóp nát vụn. Lão vung tay, Bốn nhánh đuốc trên tường thành lập tức bị hất rơi xuống tường thành. Mượn chút bóng tối tạm thời, Lâm Phong và Chiêm Linh bật nhảy lên vách tường, phóng vun vút lên tường thành.
Trên thành, binh lính chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt lướt qua chớp nhoáng, hai người đã phi thân xuống. Khi châm lại đuốc, trong ngoài tường thành đều trở lại như thường. Mấy tên lính trên thành chửi vài câu, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng không hề báo lên Thiên phu trưởng.
Lâm Phong và Chiêm Linh không có ngựa, chỉ có thể dựa vào khinh công chạy đua với thời gian. Da Luật Phàm bấm đốt ngón tay canh giờ rất cấp bách, đề phòng Tạp Sắt thành có người mật báo.
Một tia sáng ban mai ló dạng ở chân trời phương đông. Da Luật Phàm vung kiếm sắc trong tay, Ương Kim tộc có thể xưng bá thảo nguyên hay không thì phải xem trận chiến mấu chốt này.
Các trận quân đã chuẩn bị sẵn sàng tấm chắn, cung tiễn và trường mâu, thế như nước lũ tiến về phía đại doanh Ô Tộc.
Hai mươi dặm, mười dặm, năm dặm… Da Luật Phàm dựa vào tốc độ ngựa để tính cự ly, chớp mắt đại doanh Ô Tộc đã xuất hiện trong tầm mắt lão.
– Cách Nhĩ Mộc nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn một vạn trọng kỵ binh tiến giết đại doanh trung quân! Da Luật Phàm vừa hạ lệnh, tiếng kèn liền vang lên. Đại quân gồm một vạn trọng kỵ binh giơ cao lá chắn trường mâu, hô hào xông đến đại doanh Ô Tộc.
Năm vạn đại quân của Da Luật Phàm, trước tiên dùng trọng kỵ binh xuất kích khiến đối phương trở tay không kịp, hơn nữa Da Luật Phàm còn phải giữ sức lực chuẩn bị đón đánh cứu viện hai cánh tả hữu. Theo kế hoạch, trong hai lộ đại quân tả hữu của y, có ít nhất một lộ phải đối mặt với đại quân Tạp Sắt Thành, thậm chí trong tình hình Ô Tộc không hề chuẩn bị, hai lộ đại quân sẽ vội vàng đến ngăn chặn Chu Thiên Giáng. Bất kể thế nào, danh tiếng của Chu Thiên Giáng vẫn còn đó, Ô Tộc chắc chắn sẽ xem hắn là trọng điểm. Cho dù Vu Đan thay thế Chu Thiên Giáng, Da Luật Phàm tin chắc trong thời gian ngắn như vậy, đại quân Ô Tộc cũng sẽ không nhận được tin tức.
Thêm vào đó, mặc cho hai lộ đại quân tả hữu của đối phương không đối phó Chu Thiên Giáng, song vừa hay có thể tiêu diệt nhanh chóng đại doanh trung quân của Ô Tộc. Chỉ cần Chiêm Hãn chết, những kẻ khác không là cái thá gì đối với Da Luật Phàm.