Thiên Duyên Kiếp

Chương 8: Thức tỉnh (1)


Đọc truyện Thiên Duyên Kiếp – Chương 8: Thức tỉnh (1)

Đỗ Đại Ngưu tuy là ngông cuồng cũng không phải là một kẻ ngu dốt. Hắn biết người đến lợi hại, hắn cũng không dám ở lại tự chuốc lấy nhục:

– Lục gia các ngươi giỏi lắm! Lục Vân Hành ngươi giỏi lắm! Hãy đợi đấy, hai năm nữa là tới kỳ đại hội thi đấu của tứ đại gia tộc rồi. Đế khi đó, ta xem Lục gia các ngươi còn lớn lối như vậy nữa không.

Đỗ Đại Ngưu dẫn người rời đi, một vị lão nhân mặc đạo phục màu xanh thẫm, trước ngực có gắn một cái huy hiệu hình lò bát quái, phía trên treo bà ngọn lửa màu đó, biểu tượng cho thân phận của luyện đan sư tâm phẩm. Lão vừa hiện thân đám người Lục gia trong phường thị liền khóm người hàng lễ, ngày cả Lục Hầu Nhi cũng lên tiếng chào hỏi:

– Chúng đệ tử ra mắt đại trưởng lão!

– Thiến nhi ra mắt phụ thân!

– Tiểu Lân (Tiểu Thanh) ra mắt ông ngoại!

– Hầu Nhi ra mắt đại trưởng lão!

Lục Vân Hành khẽ nhìn mọi người, trong lòng không khỏi thở dài:


– Ài, nhớ ngày đó tổ tiên của Lục gia ta còn có mấy vị lão tổ toạ trấn, đừng nói là đám người tứ đại gia tộc, cho dù là Trần gia ở U Minh thành khi gặp người của Lục gia ta cũng khách khi mấy phần. Thế sự thay đổi, vào mấy trăm năm trước đột nhiên mấy vị lão tổ toàn bộ đều biến mất trong một đêm, dẫn đến gia tộc sa sút không cách nào vãn hồi được.

Hai mắt lão có chút hồi tường, không hiểu lão đang suy nghĩ gì đột nhiên lại lắc đầu nói:

– Ài, không nói đến mấy chuyện này nữa! Thôi, ta có việc phải đi rồi!

Lão lắc người biến mất khỏi phường thị. Tất cả đệ tử Lục gia đều thở dài tiếc nuối, thường ngày đại trưởng lão rất ít khi xuất hiện trong gia tộc, nên được gặp lão là một dịp may hiếm thấy. Mọi người bắt đầu quay trở lại công việc của mình. Lục Thiến trực tiếp dẫn theo Lục Lân cùng Lục Tiểu Thanh trở về giá tộc, còn công việc của phường thị thì giao cho một gã trung niên mập mạp có tu vị tụ nguyên cảnh trung kỳ, tên là Lục Đại Bảo trông coi.

Nhưng những chuyện này đối với Trần Lâm mà nói lại chẳng có ý nghĩa gì lớn. Hắn chỉ quan tâm đến câu nói truyền âm lúc rời khỏi phường thị của đại trưởng lão. Hắn cảm giác như tất cả mọi thứ liên quan đến mình như có một bàn tay nào đó đang sắp đặt.

– Cuối cùng, đâu mới là thật đâu mới là ảo đây?

Hắn khẽ lẩm bẩm rồi lắc đầu, tay lại tiếp tục sờ lên viên đá có hình thù kỳ lạ. Khi bàn tay Trần Lâm đặt lên, viên đá vốn dĩ im lặng ra trong phường thị không chút phản ứng gì lại đột nhiên dừng động. Một cái rung động rất nhẹ, ngoài Trần Lâm ra không một ai trong phương thị phát giác được hỉnh ảnh kỳ lạ đó. Lục Hầu Nhi đứng ngay gần đó cũng không quan sát thấy. Một luồng cảm giác thanh mát từ viên đá toả ra khắp thân thể Trần Lâm. Thời gian qua đi một cách chậm rãi, mọi người thấy hắn vẫn đứng đó nhắm mắt suốt một cánh giờ. Rồi cuối cùng viên đá vỡ vụn ra, một vật thể hình thù giống như một cánh hoa sen bay thẳng vào trong mi tâm. Hắn hơi giật mình, nhưng cũng không kinh hoảng. Hắn cảm thấy cánh hoa này không những không có hại, mà còn là một đại cơ duyên đối với hắn.

Trần Lâm vội vã ngồi xuống đã toạ, tĩnh thần. Lục Hầu Nhi biết hắn đã gặp được cơ duyên của mình nên ra lệnh cho toàn bộ người của phường thị rút lui, một mình nàng ở lại để cảnh giới thấy cho hắn.

– Đột phá! Ngươi lại đột phá rồi sao?

Nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ kinh dị. Nàng không biết Trần Lâm gặp được cơ duyên gì, nhưng cơ duyên này ngoài hắn ra chắc chắn sẽ không có người nào có thể đoạt lấy.

“Hắn chẳng lẽ là người trong dự ngôn thật sao?”

Lục Hầu Nhi đôi mắt đẹp nhìn hắn có chút khác thường. Trần Lâm vừa đã toạ tỉnh dậy, thấy ánh mắt của nàng nhìn mình thì có chút mất tự nhiên. Hắn khẽ ho nhẹ, rồi nói:

– Ta lần này đột phá mất bao nhiêu thời gian?

Nàng khẽ liếc hắn, hai má có chút hồng nhuận, nói:


– Nửa canh giờ, ngươi lần này thì tốt rồi, chỉ có Lục gia talaf bị mất món bảo vật a!

Trần Lâm đôi mắt suy tư nhìn nàng:

– Thế nào, tiểu thư có cần ta đền bù tổn thất hay không?

Nàng nheo mắt nhìn hắn:

– Trên người ngươi có thứ gì đáng giá sao?

Trần Lâm lắc đầu:

– Không có!

– Vậy ngươi lấy thân báo đáp ta đi!

Hắn trợn ngược mắt lên nhìn nàng. Lục Hầu Nhi mặt đỏ tới mang tai, nói:

– Hừ, ngươi tưởng ngươi là thần tiên sao? Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi đừng có mà suy nghĩ lung tung.


Nàng nói xong liền nhanh chân chạy đi mất. Trần Lâm có chút thất thần đứng nhìn bóng lưng của nàng:

– Ài, nữ nhân này càng lúc càng khó hiểu! Chuyện như thế cũng có thể đùa được sao?

Lục Hầu Nhi chạy đi một đoạn xa mới dừng lại, nàng thấy xung quanh không có ai mới khẽ thở ra, miệng không ngừng lẩm bẩm mà mắng người:

– Trần Lâm thúi, Trần Lâm ngốc! Ta đã nói như vậy rồi mà ngươi cũng không chịu được theo ta, ngươi đúng là một cái đầu gỗ, một khúc củi a!

– Muội muội đang mắng chửi ai mà vui vẻ như vậy? Có cần ta giúp muội xử lí hắn luôn không?

Bỗng nhiên bên cạnh có người xuất hiện, Lục Hầu Nhi có chút kinh hoảng. Nhưng khi thấy người ở trước mặt thì khẽ vỗ ngực, hơi có ý trách mắng:

– Tỷ tỷ tốt a, người đã đến Tây Mình trấn cũng không thèm gặp ta lấy một lần, giờ lại còn trêu đùa ta nữa sao?

Cô gái đứng trước mặt nàng có thân hình hoàn mỹ, đôi mắt thâm thúy mà xa xăm, trên mặt che một tấm vải mỏng bằng lụa đỏ. Nhưng cho dù có ai cố ý dùng thần thức để xem đứng mạo của nàng cũng không cách nào xem thấu được. Nàng là ai, không một ai biết được thân phận thật sự của nàng. Ngày cả Lục Hầu Nhi cũng chỉ biết nàng là nội môn đệ tử của U Minh tông, một trong mười tông, chín phái lưỡng đạo của Đại Việt giới. Nếu như có Lục Vân Thiên và Lục Vân Hành ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của nàng. Nàng là con gái của thành chủ U Mình thành, Trần Nhã Thy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.