Đọc truyện Thiên Duyên Kiếp – Chương 5: Bước đầu tu tiên
Tu tiên, cái gì gọi là tu tiên? Phàm nhân luôn cho rằng những người nắm giữ các loại pháp thuật lật tay là gió, phất tay là mưa, tự do bay lượn trên không trung đều là tiên. Đến bây giờ Trần Lâm mới biết được điều đó quả thật là nực cười. Cái mà hắn lúc trước luôn nghĩ là tiên, đó chẳng qua chỉ là những kẻ phàm nhân biết tu luyện tiên pháp mà thôi. Cái gọi là tiên thật sự đừng nói là hắn, cho dù là những người tu luyện đến cảnh giới cao nhất cũng chưa chắc đã có thể gặp mặt một lần.
Phàm nhân muốn đi lên con đường tu tiên trước hết cần phải trải qua giai đoạn khai kinh, ích mạch tăng cường sức chịu đựng của các đường kinh mạch. Giai đoạn này được những người tu luyện gọi là luyện khí cảnh. Sau đó là tụ nguyên cảnh, chân nguyên cảnh, kim đan cảnh, nhân anh cảnh, phân thân cảnh, pháp tướng cảnh, độ kiếp cảnh, toái hư cảnh. Tổng cộng là chín đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn. Con đường tu luyện vốn dĩ dài đến vô tận, có người khí số không tốt, thọ mệnh không đủ mà toạ hoá rơi vào luân hồi. Có người vận số tốt hơn, tu đến toái hư nhưng rồi cũng chẳng thể phi thăng thành tiên, ngửa mặt nhìn trời mà thở dài.
Con đường tu tiên vốn dĩ rất dài. Nếu nói kiếp phàm là một đời, thì một đời đó chỉ là cái thoảng qua của người tu tiên. Trên con đường tu tiên muốn đi đến cuối cùng, phi thăng thành tiên trong hàng tỷ người tu hành, cũng chưa chắc có được một ai. Muốn tu tiên trước hết cần phải có nghị lực, rồi nào là các loại thiên tài địa bảo, tài nguyên, đan dược, pháp khí, pháp bảo… Người phàm chỉ cần có chỗ ăn, chỗ ở cũng coi như là đủ đầy. Nhưng người tu tiên không phải vậy, chỉ cần tu sĩ đạt đến tụ nguyên cảnh là có thể coi như ích cốc, không cần ăn uống trong thời gian dài vẫn được. Cái tu sĩ thiếu chính là thời gian, là tài nguyên. Để có được thời gian tu sĩ phải tranh đấu, để có được tài nguyên tu sĩ cũng cần phải tranh đấu. Nói tu tiên là tàn khốc, là vô tình chưa hẳn đã đúng, cũng chưa chắc là sai.
Trong thế giới của người tu tiên cũng có ma đạo, cũng có chánh đạo. Phàm là tu sĩ, nếu không phải là xuất thân đặc biệt thì tất phải từ tranh đấu mà đi lên. Ngươi muốn có tài nguyên ngươi phải tranh, ngươi muốn trường sinh ngươi cũng phải tranh. Nếu như ngươi không muốn bị chà đạp thì ngươi nhất định phải tranh. Phàm nhân có sướng khổ của phàm nhân, tu tiên cũng vậy. Trên cái thế giới này không có cái gì tự nhiên có được, hay là tự nhiên mất đi. Tất thẩy đều do tạo hoá sinh ra, ngươi muốn trường tồn, muốn bảo vệ người thân của mình, ngươi nhất định phải tranh đoạt với tạo hoá. Vạn vật có sinh thì ắt có diệt, ngươi không muốn bị diệt thì ngươi nhất định phải tranh.
Trần Lâm ngồi nhập định suốt ba ngày ba đêm như thế, rồi mới từ từ mở mắt ra.
– Thì ra ta không chết, chỉ là bị đưa đến một thế giới khác mà thôi! Chắc có lẽ đó là thiên mệnh!
– Hừ, cái gì là thiên, cái gì là mệnh? Ngươi biết sao?
Trong lúc đang suy tư, một mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ xâm nhập vào trong tâm thần làm cho Trần Lâm có chút không thích ứng, hắn hơi nhíu mày hỏi:
– Ta nên gọi cô nương là tiểu thư hay là tiền bối đây?
Lục Hầu Nhi nghe hỏi thì có chút bất mãn, nàng bĩu môi nói:
– Hừ, cái gì là tiền bối chứ? Tuổi thật của ta cũng chỉ mới mười bảy, còn nhỏ hơn ngươi tới mấy tuổi a?
Trần Lâm không để ý đến vẻ bất mãn của nàng, lại hỏi:
– Vậy theo tiểu thư cái gì là thiên, cái gì là mệnh?
Nàng hơi trợn mắt, nhìn hắn:
– Ta làm sao lại không biết chứ! Trời tức là thiên, thiên tức là trời. Mệnh của mỗi người là do trời định. Trời muốn ngươi chết ngươi tức phải chết, trời muốn diệt ngươi ngươi không thể tránh.
– Vậy trời có hình thù như thế nào? Và trời ở chỗ nào?
– Ta… Ta…
Nàng không trả lời được, nên là thẹn quá hoá giận, đem quyển trục cầm trên tay ném vào người hắn:
– Đây là quyển nhân giai công pháp dành cho tu sĩ dưới tụ nguyên cảnh tu luyện. Ta thấy ngươi nhập định ba ngày ba đêm cũng đã mở được một đầu kinh mạch, coi như so với ta năm đó cũng không thua kém gì. Ngươi cố gắng mà tu luyện đi!
Nàng nói xong liền chạy đi ra ngoài. Trần Lâm cầm quyển công pháp trên tay lắc đầu cười khổ:
– Nữ nhân thật là phiền phức!
Trần Lâm lật quyển trục được làm từ da thú ra xem, thấy bên trong ghi lại một bộ công pháp gồm một quyền, một kiếm. Quyền pháp lấy tên là “Huỳnh Long độc thủ”, còn một thức kiếm pháp tên là “Huỳnh Long xuất động”. Một bộ quyền, kiếm tuy nhìn ra chỉ là nhân giai công pháp, nhưng trong lòng Trần Lâm cảm thấy nó dường như còn thiếu cái gì đó. Một bộ công pháp này không hẳn chỉ là công pháp nhân giai bình thường như vậy. Theo trong thư tịch cổ mấy hôm trước Lục Hầu Nhi đưa cho hắn, thì công pháp tu luyện cũng được phân chia thành thiên, địa, huyền, hoàng mà nhân giai là công pháp cấp thấp nhất trong năm giai. Thiên giai và địa giai công pháp lại thuộc về loại công pháp cao cấp, không phải gia tộc nào cũng có thể sở hữu. Mỗi giai công pháp lại chia thành hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng và cao đẳng công pháp. Mà cuốn công pháp Lục Hầu Nhi đưa cho Trần Lâm hẳn là thượng đẳng công pháp. Nếu như hắn có thể tu luyện được bộ công pháp này thì cho dù là gặp phải tu sĩ tụ nguyên cảnh một hai tầng cũng có thể đối kháng được. Nhưng đáng tiếc là, yêu cầu của bộ công pháp này cần ít nhất cũng phải là luyện khí cảnh tầng bốn mới có thể tu tập được. Trần Lâm cuộn lại tấm trục công pháp, rồi cất vào trong lòng ngực, khe khẽ thở dài:
– Ài, xem ra ta cần phải cố gắng tu luyện mới được!
Hắn vừa định nhắm mắt nhập định, đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì đó. Rồi cười khổ đứng dậy bước ra ngoài. Trần Lâm vừa mở cửa, đã thấy Lục Hầu Nhi đứng đó miệng cười toe toét:
– Ta biết là ngươi sẽ đói bụng nên là có đem đến thức ăn cho ngươi rồi đây! Ngươi xem, ta đối với ngươi có phải rất tốt hay không?
Trần Lâm nhìn nàng có chút bất thiện:
– Phàm ở trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí.
Đôi mắt Trần Lâm mở thật to nhìn nàng:
– Tiểu thư nói đi, tiểu thư cứu ta là cần ta phải làm gì cho tiểu thư đây?
Trần Lâm không biết rằng câu nói của mình chọc đến đại nộ của nàng. Giỏ thức ăn trên tay bị nàng ném xuống đất, khí giận đùng đùng, chỉ tay mắng:
– Ngươi… ta không thèm để ý đến ngươi nữa!
Nàng nổi giận bỏ đi mà không chút xoay đầu lại.
– Ài…
Một tiếng thở dài sâu xa làm cho Trần Lâm hơi giật mình. Hắn xoay người nhìn người trung niên trước mặt, đôi mắt có chút thành kính, chắp tay nói:
– Trần Lâm ra mắt tiền bối!
Người trung niên có chút gật gù tán thưởng:
– Trẻ nhỏ dễ dạy!
Thấy Trần Lâm vẫn cúi người, người trung niên hơi khẽ phất tay nâng hắn đứng thẳng. Trần Lâm lúc này mới càng thêm giật mình, chỉ là một cái phất tay tùy tiện cũng làm cho hắn không cách nào chống cự lại, người này là cảnh giới thế nào chứ? Chắc chắn không thể thấp hơn tụ nguyên cảnh rồi. Người trung niên phất phất tay, có ý nói:
– Thôi được rồi, ngươi không cần phải suy đoán nữa. Ta là cha của Lục Hầu Nhi, tên là Lục Vân Thiên, gia chủ của Lục gia, một trong tam đại gai tộc của Tây Minh trấn. Ngươi có thể gọi ta là gia chủ cũng được, mà bá phụ thì càng tốt. Đừng có lúc nào cũng một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối nghe thật là xa lạ.
Trần Lâm hơi cúi người, gật đầu nói:
– Vậy ta xin mạn phép gọi người một tiếng bá phụ có được không không?
Lục Vân Thiên không khỏi sờ cằm nhìn Trần Lâm một cái, rồi phá lên cười ha ha, nói:
– Tốt, rất tốt! Đã như thế, ta có một giao dịch muốn cùng trao đổi với tiểu tử ngươi!
Trần Lâm lần này có chút thất thố, trợn trừng hai mắt mà nhìn Lục Vân Thiên. “Ông ta muốn giao dịch với ta sao?”