Đọc truyện Thiên Duyên Kiếp – Chương 28: Lão nhân thần bí
Sáng hôm sau, Trần Lâm từ biệt mấy vị huynh đệ ở dịch trạm rồi cưỡi phi điểu cùng hai huynh muội Ngọc Minh, Ngọc Lan quay trở về Tây Minh trấn, trở lại Lục gia. Trên đường đi ba người cũng không có gặp trở ngại về. Chỉ qua chừng nửa ngày thì Tây Minh trấn đã ở ngay trước mặt. Nói đây là một cái trấn, cũng không phải như trong tưởng tượng của hai huynh muội họ Đường. Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy một tòa thành nguy nga đến như vậy. Toàn bộ tòa thành đều được làm từ một loại hắc thiết, một trong những tài liệu dùng để luyện khí cấp thấp. Mà cái tòa thành này phải cao đến ba, bốn mươi trượng. Diện tích tòa thành cũng phải hơn trăm dặm.
Nhưng nghe Trần Lâm kể qua, đây chỉ là một tòa thành cấp năm, loại thành trì nhỏ nhất của nhân loại. Vậy thử tưởng tượng một cái tòa thành cao mấy trăm trượng, diện tích cả vạn dặm thì nguy nga như thế nào nữa? Hai huynh muội đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Bọn họ là bán yêu nhân, bọn họ không có tư cách tiến vào tu luyện thành của tu sĩ nhân loại. Cả đời bọn họ chỉ có thể sống chung với phàm nhân, chịu mọi sự nhục nhã của thế gian. Nếu như không gặp được Trần Lâm, hai huynh muội bọn họ không biết là tháng nào, năm nào mới được đi vào một tòa thành như vậy. Trừ phi bọn họ bị bán đi làm nô lệ thì mới được đưa đến những tòa thành trì như thế này. Đường Ngọc Minh hai tay nắm chặt, vai hắn run lên vì xúc động. Còn em gái hắn, Đường Ngọc Lan thì không ngừng mắt tròn, mắt dẹt mà cảm thán, hết ngó đông lại nhìn tây.
Theo quy định của Tây Minh trấn, tu sĩ dưới chân nguyên cảnh không được phép cưỡi phi thú phi hành vào trong thành. Nên là Trần Lâm thu lại phi điểu, cùng với hai huynh muội Ngọc Minh, Ngọc Lan đi bộ vào thành. Đám binh sĩ trong thành đều nhận ra Trần Lâm, vì hắn là khách quý của Lục gia, mà Lục gia chính là gia tộc lớn nhất ở trong thành nên đều rất là khách khí với hắn. Trần Lâm cũng không quen biết với mấy người này, nhưng chút quà gặp mặt vẫn là phải có. Đám binh sĩ canh cồng nhiều năm như vậy, nào có nhìn thấy qua một người biết lí lẽ như hắn. Bọn chúng không khỏi rối rít mà cảm tạ, thậm chí ánh mắt nhìn hai huynh muội họ Đường cũng có mấy phần khách khí. Trần Lâm không có trực tiếp trở về Lục gia, mà ghé qua mấy chỗ phường thị để thanh lý một số đồ đạc thu hoạch được. Đương nhiên, phường thị mà hắn ghé đều là phường thị của Lục gia. Người xưa chẳng phải có câu nợ người một xu, trả người mười đồng hay sao? Hôm nay ở trong phường thị cũng không phải do Lục Thiến đến chủ trì. Chủ sự của phường thị là một lão già lớn tuổi tóc bạc, tu vi chừng tụ nguyên cảnh tầng sáu, tầng bảy. Với thực lực này ở trong Lục gia cũng như là rất bình thường. Nhưng đứng ở trước mặt người này, Trần Lâm có một chút cảm giác không được tự nhiên. Cái khí linh đang ở trong hắc kiếm cũng thầm truyền âm cho hắn:
-Tiểu tử, cái tên ở trước mặt ngươi là một cái lão quái vật đang giả trang đó, tu vi của hắn hiện tại ta cũng không có nhận ra. Lão này ít nhất tu vi cũng phải trên kim đan cảnh. Chỉ có tu vi trên kim đan cảnh ta bây giờ mới không phân biệt được mà thôi! Lão này tu vi chắc vào khoảng nguyên anh cảnh trung kỳ, hoặc hậu kỳ gì đó! Trên người hắn hình như có chút thương thế thì phải!
Trần Lâm nghe khí linh nói chuyện suýt chút nữa thì rớt cả quai hàm ra ngoài, từ khi nào ở Tây Minh trấn lại nhiều ra một cái lão quái nguyên anh cảnh vậy chứ? Hắn trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn là biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh. Đúng lúc này, người chủ sự của phường thị cũng đang quan sát ba người bọn họ. Nhưng mà ánh mắt của lão không có rơi trên người Trần Lâm, mà chăm chú nhìn cô gái phía sau hắn, Đường Ngọc Lan. Nhưng đừng có vì thế mà hiểu nhầm lão, ánh mắt của lão nhìn nàng không phải là ánh mắt tham lam, háo sắc của mấy tên vô lại ngoài đường. Lão nhìn nàng rất là hài lòng, rồi gật đầu khen ngợi:
-Quả nhiên là người trong lời của mấy tên trọc già kia nói đến có khác, ngay cả hai đứa nhỏ bán yêu nhân đi bên cạnh cũng là tư chất khác người a! Hai cái bán yêu nhân đều có huyết mạch tương đối tinh thuần. Đặc biệt là cái bé gái kia lại càng kinh người, phượng hoàng huyết mạch, còn là vương giả huyết mạch nữa. Không biết là cái con phượng hoàng hoàng tộc nào đi ra ngoài làm bậy mà sinh ra tiểu nha đầu kia? Xem ra chuyến này, ta đi ra ngoài dạo chơi cũng nhặt được một cái bảo bối tốt nha! Chỉ cần cái đứa nhỏ này tìm được công pháp yêu tộc thích hợp thì sau này ắt sẽ là một cái thiên tài hiếm thấy đây. Chuyến này trở về, mấy lão già kia phải lát mắt ra mà nhìn ta mới được!
Lão lẩm bẩm đến đó không khỏi đắc ý mà cười to, làm cho mấy người ở trong phường thị nhìn lão với ánh mắt khác thường. Lão có chút xấu hổ tằng hắng quay sang Trần Lâm hỏi:
-Ngươi là Trần Lâm có phải không?
Trần Lâm nghe hỏi liền cung kính chắp tay gật đầu. Lão lại hỏi:
-Ta nghe nói lúc ngươi đi ra ngoài chỉ có một mình, hai cái đứa nhỏ phía sau làm sao lại đi cùng với ngươi? Bọn họ với ngươi có quan hệ như thế nào?
Trần Lâm nghe lão hỏi không khỏi rung mình một cái: “Cái lão này không phải là đang đánh chủ ý lên người hai huynh muội họ đấy chứ”? Trần Lâm xoay chuyển ý nghĩ trong đầu. Hắn trước mắt là không thể đắc tội với người này, nhưng cũng thể để lão tùy tiện uy hiếp hai người bọn họ được. Trần Lâm nghĩ vậy nên là đứng ra nói, nhưng mà hắn còn chưa kịp trả lời thì Đường Ngọc Lan ở phía sau đã chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, hếch hàm nói:
-Ta là thê tử của huynh ấy, còn kia là đại ca của ta!
Lão nghe thế thì không khỏi trợn mắt lên mà nhìn hai người, rồi nhanh như gió chộp lấy cổ tay của Ngọc Lan. Chỉ một cái chớp mắt sau đó lão đã trở về với vị trí của mình đang đứng. Người ngoài nhìn như là lão vẫn đang đứng im một chỗ, nhưng Trần Lâm và Ngọc Lan đều biết là lão vừa mới đến bên cạnh bọn họ. Trần Lâm thì thôi đi, dù sao hắn cũng được khí linh nhắc nhở qua rồi, nên cũng không quá giật mình. Còn Đường Ngọc Lan thì không khỏi sợ hết hồn, nàng run rẩy nói nhỏ bên tai của hắn:
-Ông ta… ông ta… không phải… không phải… chỉ là một chấp sự nho nhỏ thôi sao, làm sao mà lợi hại như vậy? Ông ta còn mạnh hơn cả Ngọc Hạp tướng quân!
Trần Lâm biết nàng đang rất sợ hãi nên hắn cũng không nói ra tu vi chân thật của lão. Hắn khẽ vuốt ve bàn tay của nàng, rồi an ủi:
-Nàng không cần phải sợ, ông ta không có ác ý!
Trần Lâm ngoài miệng tuy nói là vậy, nhưng trong lòng cũng không ngừng thấp thỏm. Thực lực của hắn hiện tại, chỉ cần lão dí một đầu ngón tay hắn liền lập tức biến mất khỏi thế gian này. Nếu như lão có ý định bất chính gì với nàng, hắn có muốn cứu cũng cứu không nổi.
Lão sau khi kiểm tra qua mạch môn của nàng, cũng không khỏi cười lên sảng khoái:
-Ha ha, thì ra hai người các ngươi còn chưa có “chính thức” thành thân, thật là làm ta sợ hết hồn! Một cái mầm tốt như vậy suýt chút nữa thì bị ngươi phá hỏng mất rồi!
Hai người Trần Lâm thấy lão nhìn lên người mình thì không khỏi có chút đỏ mặt. Trần Lâm không có nói gì, nhưng Đường Ngọc Minh đứng ở phía sau thì có chút thắc mắc ở trong lòng:
-Hai người bọn họ từ khi nào thành thân qua mà ta không biết nhỉ?
Trần Lâm lúc này đương nhiên không có tiện giải thích cho hắn biết mấy lời của nàng là lời nói bậy. Trần Lâm mặc dù thường ngày đối tốt với nàng, nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ nghĩ qua là mình sẽ lấy nàng làm thê tử. Bây giờ trước mặt nhiều người như vậy hắn cũng không muốn đứng ra giải thích dài dòng làm cho nàng mất mặt, với lại lần trước cũng chính miệng hắn nói nàng là thê tử của hắn. Bây giờ hắn giải thích thì xem ra có chút không hợp lý. Trần Lâm không khỏi có chút đau đầu:
-Cái cô nàng này không phải thật muốn làm vợ ta đấy chứ?
Cái khí linh trong hắc kiếm thì cười lên hắc hắc:
-Bảo bối tốt nha! Ngươi chỉ cần cố gắng đợi cho nàng kết đan xong liền có thể cùng nàng song tu, tu vi nhất định sẽ tiến rất nhanh! Mà đặc biệt, trên người nàng còn có máu huyết phượng hoàng, đối với chuyện nam nữ cũng là một cái tiện nghi lớn! Chúc mừng, chúc mừng a!
Trần Lâm không khỏi trừng mắt nhìn nó. Lúc này, lão nhân thần bí kia cũng lên tiếng hỏi:
-Tiểu tử, nếu nàng đã nói là thê tử của ngươi, ta đây cũng không muốn làm chuyện thất đức mà chia rẻ hai người. Chỉ là, tư chất của nàng tương đối khá, ta muốn nhận nàng làm đệ tử, truyền thụ công pháp cho nàng. Chờ ngươi khi nào đạt đến kim đan cảnh, có thể đến tìm ta mà nhận người. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ đem lễ vật ra tặng cho hai người các ngươi. Ý ngươi thấy như thế nào?
Trần Lâm không khỏi nhìn lão:
-Chuyện này tiền bối hỏi ta làm gì? Ngài cứ trực tiếp mà hỏi nàng đi?
Lão không khỏi trợn mắt mắng:
-Hừ, tiểu nha đầu đó quấn lấy ngươi như vậy, ta không hỏi qua ngươi nàng sẽ chịu đi theo ta hay sao?
Trần Lâm nghe vậy không khỏi á khẩu, mà Đường Ngọc Lan thì bĩu môi nói:
-Hừ, lão là ai mà muốn ta phải đi theo lão bái sư chứ? Ta cả đời này nhất định phải ở bên cạnh Lâm ca, quyết không có đi đâu hết!
Lão nghe thế không khỏi nghẹn họng, đây là lần đầu tiên có người từ chối nhận lão làm sư phụ. Cả đời lão, người đến cầu sư học đạo không phải một ngàn, cũng đến tám vạn. Làm gì có ai nghe lão thu đồ liền không chút suy nghĩ từ chối giống như nàng vậy. Lão tức giận mà giậm chân xuống đất như một đứa con nít:
-Tức chết ta, tức chết ta! Một cái mao đầu tiểu tử thì có gì mà hay ho chứ, ngươi đi theo ta không những có thể tu luyện công pháp, bí kĩ siêu cấp. còn có thể có cơ hội phá toái hư không, phi thăng thành tiên. Ta còn có thể cho ngươi đủ các loại linh khí, linh bảo. Thậm chí…
Lão nói đến đây thì quay sang nhìn Đường Ngọc Minh.
-Thậm chí ta cũng có thể đưa ca ca của người vào trong viện tu luyện, đám bảo trong vòng mười năm hắn có thể kết đan thành công. Ngươi thấy điều kiện của ta đưa ra thế nào?
Nghe lão nói như vậy không những đám người ở trong phường thị trố mắt ra nhìn, mà ngay cả Trần Lâm cũng ngạc nhiên nghĩ thầm: “Tu vi lão tuy cao, nhưng cũng không có khoa trương như vậy chứ”?
Trần Lâm nghĩ như thế, những người khác càng là cười dài:
-Chỉ là một lão chấp sự tụ nguyên cảnh tầng năm mà cũng khoa trương khoác lác như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ!
Lão đương nhiên là không có chấp nhặt với mấy tên tiểu bối ở đây, mà ánh mắt chăm chú chờ đợi câu trả lời của nàng. Trần Lâm cũng đã truyền âm qua cho nàng biết thực lực thật sự của lão, nên nàng không khỏi có chút do dự. Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút không nỡ. Trần Lâm hiểu được suy nghĩ trong lòng của nàng, nên mới đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, rồi ân cần nói:
-Tương lai ta nhất định sẽ đến tìm nàng, nên nàng có thể yên tâm mà đi theo vị tiền bối này đi! Chỉ có như vậy, thân phận của hai người mới không bị kẻ khác xem thường nữa!
Đường Ngọc Lan rơm rớm nước mắt gật đầu. Lão liền vui như trẩy hội, miệng toe toét cười:
-Tiểu tử, xem ở nhân phẩm của ngươi, đây là chút quà gặp mặt! Đợi khi nào ngươi có đủ thực lực thì có thể đi đến Quốc Giám học viện mà tìm ta! Đến lúc đó ta sẽ có trọng lễ tặng cho các ngươi!
Lão nói xong dường như sợ nàng đổi ý, nên là phất tay cuốn lấy hai người rồi xé rách hư không bay đi mất. Đám người trong phường thị lúc nãy còn đang cười đùa khinh miệt lão, lúc này mới biết tu vi chân thật của lão đã đạt đến cảnh giới mà bọn họ có mơ cũng không thể mơ tới. Toái hư cảnh giới!