Đọc truyện Thiên Duyên Kiếp – Chương 18: Nhuệ kiếm chi uy
Thanh kiếm sau khi nhuộm máu của Trần Lâm, dường như cũng cảm nhận được chiến ý của hắn mà đột khởi rung động. Một luồng ánh sáng từ thân kiếm phát tán ra trăm dặm xung quanh, làm cho vạn vật trong U Minh lâm đều cảm nhận được khí thế của nó. Con rồng đất cấp tám đang nằm canh giữ dưới chân Hắc Thạch thành bỗng nhiên mở to đôi mắt nhìn lên bầu trời bằng sự sợ hãi hiếm có. Cái cảm giác này không biết đã trải qua mấy vạn năm rồi nó mới cảm nhận thêm một lần nữa.
Sâu trong Hắc Thạch thành, trong một cái thạch quan được đặt trên một cái tế đàn cổ xưa, một thứ âm thanh run rẩy không rõ ràng phát ra từ bên trong. Ở đâu đó trong một nơi xa xôi của chín tầng trời, tiếng than thở của một lão nhân làm chấn động cả tam giới:
– Trở về rồi, cuối cùng đứa nhỏ này cũng trở về rồi!
Nhưng tất cả những chuyện đó cũng không quan trọng bằng trận chiến giữa Trần Lâm và Lục Hạo. Trong khi chưởng thứ hai của Lục Hạo còn chưa vỗ đến trên người của Trần Lâm đã bị khí thế của thanh kiếm giải trừ tiêu tan đi hết. Trần Lâm đang thả người trôi nổi giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền như chiềm vào trong một thế giới khác. Trong đó tồn tại triệu triệu thanh kiếm. Nhưng tất thẩy chúng đều đang triều bái một thanh hắc kiếm có khảm hình cái đầu rắn ngặm lấy viên xá lợi màu huyết sắc. Trên thân hắc kiếm toả ra một luồng chi uy của bậc đế vương. Một chữ “Nhuệ” khổng lồ phát tán ra làm tan biến hết tất cả. Trần Lâm hai mắt mở ra, khí thế trên người lại tăng thêm mấy phần. Một âm thanh trầm muộn mà cổ xưa vang vọng trong đầu óc của hắn:
– Tiểu tử, trong người ngươi có một vật rất thích hợp với ta. Chính nhờ vật này mà ngươi đã làm ta ngủ say sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng thức tỉnh. Chỉ đáng tiếc là, tu vi của ngươi quá thấp, không thể phát huy ra được một phẩn vạn sức mạnh thật sự của ta. Nhưng tên tiểu tử trước mắt ngươi tu vi cũng không đáng lo ngại. Ta giúp ngươi lần này, nhưng có thể lại phải rơi vào ngủ say một thời gian nữa. Chừng khi nào thực lực ngươi đủ mạnh, tìm giúp ta mấy thứ này. Sau này ta nhất định sẽ hỗ trợ ngươi, giúp ngươi phát huy được hết sức mạnh của ta, hoàn thành sứ mệnh của chính mình.
Giọng nói trong đầu vừa chấm dứt, một dòng tin tức như lũ lượt kéo đến trong đầu làm cho đầu óc của Trần Lâm cảm thấy vô cùng đau nhứt. Nhưng cơn đau chỉ vừa đến lại tiêu tan mất. Trần Lâm lúc này cùng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Vì Lục Hạo sau một lúc ngây người, càng quyết tâm diệt trừ hắn. Trần Lâm cảm nhận được một luồng sức mạnh trong cơ thể, một chiêu kiếm thức “huỳnh long xuất động” cuối cùng cũng có thể phát huy được uy lực thật sự của nó.
Kiếm vừa xuất ra, trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng tím. Luồng ánh sáng mang theo một tia chi uy của long tộc, hoá thân thành một con tiểu long to chừng mười trượng, toả ánh vàng kim vô cùng bắt mắt. Tuy nó chỉ là một con rồng nhỏ, nhưng trong mắt của Lục Hạo thì đó là một con rồng vô cùng khủng khiếp. Con rồng nhỏ gừa xuất hiện liền giương nanh, múa vuốt mà lao tới cắn xé chưởng phong của Lục Hạo.
Hắn kinh hoảng lùi lại mấy bước, vội vàng vận khởi hết tất thẩy pháp lực, lấy ra một cái pháp bảo hình tròn như một tấm kính. Món pháp bảo này vừa xuất hiện, một giọng nói sợ hãi vang vọng trong đầu của Trần Lâm:
– Khai quang kính!
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, giọng nói đó lại trở thành khinh thường:
– Ha ha, chỉ là một món phỏng chế pháp bảo cấp thấp, vậy mà tí chút nữa hù chết ta. Thật đúng là hù chết ta a!
Tuy nói Khai quang kính chỉ là pháp bảo phỏng chế, nhưng uy lực của nó không phải là với tu vi của Trần Lâm chống đỡ được. Dường như cảm nhận được nguy cơ chưa từng thấy trong đời, hai cánh sen trong cơ thể của Trần Lâm bỗng nhiên phóng xuất ra, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ tẩy trừ đi hết thẩy tạp niệm trong người hắn. Tu vi của hắn chỉ còn cách tầng năm có một khoảng cách ngắn ngay lúc này cũng đột phá. Một kiếm phóng xuất ra hết thẩy uy lực của mình, hảo quang trên thân con rồng nhỏ cũng tản mát ra ngoài trăm trượng. Một tiếng rít gào từ trong không trung bổ nhào xuống, một kiếm này cũng đã rút hết toàn bộ sức lực của Trần Lâm. Trong lúc mơ màng, hắn chỉ cảm nhận thấy một sự ấm áp, mềm mại nào đó đang bao bọc lấy thân người hắn. Rồi một cảm giác buồn ngủ kéo sập mí mắt của hắn xuống.
Một kiếm toàn lực của Trần Lâm làm cho Lục Hạo chật vật lùi lại hơn trăm trượng, trên người người hắn không khỏi nhiều thêm vài cái lỗ máu. Món pháp bảo phỏng chế Khai quang kính cũng bị một kiếm vừa rồi làm cho có chút rạn nứt, suýt chút nữa là nó đã bị hủy. Lục Hạo kinh hãi nhìn Trần Lâm đang nằm hôn mê ở trước mặt, nhưng mà hắn cũng không dám xông lên phía trước. Bởi vì trước mặt hắn là một ánh mắt sắc lạnh, làm cho trong lòng hắn một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
– Lục Hạo, hôm nay ta nể tình cha ngươi trong gia tộc từng có chút ân tình với ta nên ta bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu như lần sau ngươi còn dám động đến hắn, ta nhất định sẽ phế ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng có nhị trưởng lão ở phía sau chống lưng cùng với thân phận luyện dược sư tam phẩm của ngươi mà có thể ở Lục gia này tự tung tự tác. Ở Lục gia, chưa tới lượt ngươi động đến hắn!
Lục Thiến ánh mắt hằn lên một vẻ quyết tuyệt chưa bao giờ có, ngay lúc này nàng cũng không biết chính mình tại sao lại cảm thấy đau đớn đến như vậy. Nếu như hắn có chuyện gì nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Hạo. Lục Hạo kinh hãi vội vàng tìm cách rời đi, nhưng khi hắn còn chưa kịp quay người rời khỏi, trên bầu trời đã xuất hiện một thiếu nữ mặc áo xanh, cột hai bím tóc bên đầu ddi cùng với một nữ nhân mặc đồ đen, đeo mạng che mặt bằng lụa đỏ. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thiếu nữ mặc áo xanh đã vung roi lên đánh xuống. Nhìn ánh roi có vẻ rất xa, nhưng còn chưa kịp chớp mắt nó đã quật lên người hắn hết thẩy một trăm lẻ tám đường roi. Vết máu trên người hắn nhuộm đỏ hắc bào. Lục Hạo kinh hãi hô lên:
– Chân nguyên cảnh, ngươi đã đột phá chân nguyên cảnh?
Lục Hầu Nhi trả lời hắn bằng một tiếng nạt lớn:
– Cút!
Lục Hạo nào còn dáng vẻ ngông nghênh như lúc mới tới nữa, hắn biết là hôm nay mình gặp phải đại hoạ rồi. Hắn không những không giết nổi Trần Lâm còn chọc giận đến Lục Thiến trưởng lão và cả nha đầu không thể chọc Lục Hầu Nhi. Hắn bây giờ còn không đi, e rằng một khắc nữa hắn sẽ chết ở ngay chỗ này. Hắn đã cảm nhận được sát khí từ ánh mắt của nữ nhân mặc đồ đen đang đứng bên cạnh Lục Hầu Nhi. Nữ nhân này hắn càng không thể chọc. Trong lòng hắn không khỏi thầm gọi lớn:
– Trần Lâm ơi Trần Lâm, ngươi làm cái quái gì mà có nhiều nữ nhân quan tâm ngươi đến như vậy? Ta giết ngươi cũng là sai ư?
Lục Hạo biến mất khỏi màn đêm u tối. Ba nữ nhân lúc này mới nhìn nhau rồi cùng gật đầu ôm theo Trần Lâm đi mất. Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện đấu đan còn chưa bắt đầu trên dưới Lục gia đã nổi lên những lời đồn đãi.
– Các ngươi có nghe chuyện gì không? Hôm qua trong lúc bọn ta đi tuần đã thấy qua một tên hắc y nhân vô cùng lợi hại đánh nhau với Lâm trưởng lão. Mà tên hắc y nhân đó lại sử dụng một món pháp bảo tên là “Khai quang kính”. Các ngươi thử nghĩ xem, người áo đen đó có thể một món pháp bảo như vậy tu vi ít nhất cũng phải tu nguyên cảnh hậu kỳ trở lên, vậy mà không những không giết được Lâm trưởng lão, còn bị kiếm của Lâm trưởng lão đâm cho bị thương.
Một người khác nói chen vào:
– Làm sao có chuyện đó được? Lâm trưởng lão thời gian tu luyện được bao lâu chứ, với lại tu vi cũng chỉ mới đạt tầng bốn luyện khí cảnh. Lâm trưởng lão có thể không chết trong tay hắc y nhân đó xem ra cũng đã là phúc khí lớn rồi, làm sao có thể làm người đó bị thương được chứ?
– Ngươi đúng là không biết gì hết, ta nghe nói mấy ngày trước Lâm trưởng lão còn một chưởng phế bỏ cánh tay của Tốn tổng quản của dược khố nữa kìa.
Lại có người chen vô:
– Cái gì, Tốn tổng quản dược khố dù sao cũng là luyện khí cảnh tầng bày, Lâm trưởng lão làm sao có thể làm được chuyện đó. Chẳng lẽ là Lâm trưởng lão ẩn giấu tu vi hay sao?
Một người đang đứng ngoài, cũng đột nhiên chen vào:
– Ta dám khẳng định là Lâm trưởng lão không có ẩn giấu tu vi!
Mọi người đều quay mặt sang nhìn hắn, hắn có chút rụt rè nên hơi cúi thấp người, rồi ngẩng đầu lên tự tin khẳng định:
– Cách đây hơn một tháng trước, ta trong lúc ở phường thị đã chính mắt chứng kiến Lâm trưởng lão đột phá tầng bốn luyện khí cảnh. Cho nên, tu vu của Lâm trưởng lão nhiều nhất cũng chỉ có thể là tầng năm luyện khí cảnh mà thôi.
Tất cả mọi người nghe thế thì gật gù cho là phải. Chuyện Trần Lâm bị hắc y nhân tấn công cũng đã không còn bí mật gì lớn nữa. Trong một cái sảnh chờ lớn, Đỗ Đại Ngưu đang ngồi chễnh chệ trên một cái trường kỷ lớn, bên cạnh hắn có hai ả thị nữ ăn mặc hở hang, quần áo sộc sệch ngã ngớn nằm ở trong lòng. Đứng ở phía cuối sảnh chờ là một vị trung niên nam nhân, mặc một bộ trường phục luyện đan sư tứ phẩm. Vị luyện đan sư này có mấy phần cốt khí, hai hàng lông mày có chút nhíu lại:
– Công tử gọi ta đến đây là có chuyện gì không?
Đỗ Đại Ngưu thấy vị luyện đan sư đang đứng đợi vội đẩy hai ả thị nữ ra ngoài, rồi đứng dậy chỉnh lý y phục, cười ha hả nói:
– Ta nghe nói hôm qua ở Lục gia có chuyện, muốn biết là hôm nay đấu đan sẽ tiến hành lúc nào?
Vị luyện đan sư đó cũng không thể hiện thái độ ở trên mặt, vẫn điềm đạm trả lời:
– Một canh giờ nữa là tiến hành đấu đan, ta đang chuẩn bị đan dược để thi đấu. Không biết là công tử còn hỏi chuyện gì nữa không? Ta cần phải trở về để chuẩn bị một chút.
Đỗ Đại Ngưu có chút không hài lòng, nói:
– Hừ, ả ta chỉ là luyện đan sư tam phẩm đỉnh cao, lẽ nào đại sư sợ thua sao?
Vị luyện đan sư đó cũng không có trả lời, mà chỉ là lắc đầu cười:
– Có những chuyện vẫn là cẩn thận vẫn hơn.
Vị luyện đan sư đó nói xong liền chắp tay rời đi. Đỗ Đại Ngưu có chút khó chịu trong người:
– Hừ, cái lão già cổ hũ này, ỷ vào cái thân phận luyện đan sư tứ phẩm cũng dám xem thường ta sao?
Hắn tức giân quay sang ôm lấy hai ả thi nữ quẳng lên tràng kỷ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Trần Lâm, Trần Lâm! Cái tên này cũng thật là phiền phức! Ta phải tìm cách loại bỏ kẻ này mới được!