Thiên Đường

Chương 10: Chấp nhận sự thật


Bạn đang đọc Thiên Đường – Chương 10: Chấp nhận sự thật


Giữa trưa, hai chiếc xe chạy vào một làng du lịch cạnh bờ biển, mấy tòa nhà bình dân màu trắng nổi lên giữa làng du lịch rộng lớn. Lộ Nghiên thấy bên trái là bãi biển xanh ngắt, trải dài đến tận chân trời. Lượng xe ở bãi đỗ xe không nhiều, xung quanh là những cây xanh cao ngút tầm mắt , Lộ Nghiên không biết loại cây này, trên những tán cây cao ấy còn điểm thêm những bông hoa nhỏ li ti, vừa nhìn đã thấy rất đẹp.
Lúc xuống xe, Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu vừa tỉnh ngủ. Sau khi ra khỏi xe, cả hai đều tự nhìn vào cửa kính xe chỉnh trang lại đầu tóc. Một lát sau Trần Mặc Đông mới ra khỏi chiếc ghế lái, không biết họ đổi chỗ từ khi nào. Lộ Nghiên nghĩ có vẻ mình đã ngủ rất say. Ánh mắt Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông gặp nhau, Trần Mặc Đông dừng lại trong giây lát, rồi chuyển về hướng tòa nhà trắng.
Tám người đều về phòng mình nghỉ ngơi. Đương nhiên mỗi người đàn ông sẽ đi với một cô gái về một phòng. Lộ Nghiên có chút do dự, từ đáy lòng cô vẫn muốn cùng phòng với Thẩm Tiếu nhưng không nói ra.
“Em muốn ở cùng phòng với Lộ Nghiên.” Tiếng Thẩm Tiếu cách đó không xa, cô đang giằng co với Lâm Hướng.
“Không được, hai người đàn ông một phòng sao được.”
“Tóm lại em không ở chung phòng với anh.”
“Em yên tâm, nếu em như vậy, anh cũng sẽ không làm gì em, chỉ tổ tổn hại khẩu vị của anh thôi.”
“Em cũng sẽ không để anh có cơ hợi làm gì em, chỉ tổ tổn hại.” Thẩm Tiếu bị chọc giận, lại quay người bước vào.
Lâm Hướng đành cười huề, theo sau Thẩm Tiếu, bước vào phòng của họ.
Sau khi bước vào phòng, Lộ Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Căn phòng là một căn hộ nhỏ, có hai phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, phòng khách ở giữa rất rộng, mặt tường hướng ra biển là một chiếc cửa sổ rộng lớn sát đất, thu hết mặt biển vào trong tầm mắt.
Trần Mặc Đông đi vào căn phòng phía ngoài, Lộ Nghiên theo sau cũng đi vào phòng mình. Quả nhiên như lời Trần Mặc Đông nói là không cần chuẩn bị gì, tất cả đều đầy đủ. Lộ Nghiên xấu hổ, ngay cả nội y cũng có mấy bộ, chất liệu rất dễ chịu, trong đó cũng có size của Lộ Nghiên. Đột nhiên cô có cảm giác bị nhìn trộm, liền nhìn ngó xung quanh, không thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Nghiên chán ngán, mở túi kẹo mang theo, rồi đọc bảng nội qui cho khách hàng, các khoản rõ ràng, dùng từ tôn kính. Xem một lúc, Lộ Nghiên mở TV, mở đúng kênh đang đưa tin về vấn đề bảo vệ các sinh vật biển, Lộ Nghiên buông điều khiển, không buồn liếc mắt. Đột nhiên nhìn thấy một con cá cảnh khuôn mặt nghiêm túc dữ dằn, Lộ Nghiên liên tưởng tới khuôn mặt vô cảm của Trần Mặc Đông. Đúng là ảnh hưởng tâm lý, cô nhặt vài cái kẹo rồi đi ra phòng ngoài.
Trần Mặc Đông đứng trước cửa sổ phòng khách, quay lưng lại với nơi Lộ Nghiên đang đứng, tay cầm điếu thuốc.
“Muốn ăn kẹo không?”
“Anh không phải đứa trẻ 10 tuổi. Em đói rồi à? Gắng nhịn đi, đợi họ chút!” Trần Mặc Đông búng tàn thuốc.
Lộ Nghiên bóc một chiếc kẹo, thả vào miệng.
“Anh chắc chắn không ăn chứ?” Lộ Nghiên bóc một cái nữa, đưa tới bên miệng Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông lắc đầu, đi qua Lộ Nghiên tới bên ghế sô pha, ngồi xuống, mở TV.
Lộ Nghiên cũng ngồi xuống sô pha, mỗi người một bên. Vị chua ngọt tan trong miệng Lộ Nghiên, ngấm tận trong tim.

Các hoạt động sau đó được tổ chức ngắn gọn, không dài dòng. Sau giờ nghỉ trưa, mấy người ra bờ biển chơi đùa. Mỗi người đàn ông đều mang theo một cô gái đi bơi, hoặc chơi hoạt động khác. Lâm Hướng và Thẩm Tiêu vừa chơi đùa vừa cãi lộn, nhưng vẫn mang một cảm giác của đôi tình nhân ngọt ngào. Lộ Nghiên là con vịt trên cạn, cô đã từng học bơi nhưng cuối cùng vẫn không bơi được, có thể do không dám xuống nước. Trần Mặc Đông tự chơi một mình, thỉnh thoảng nói chuyện với Lộ Nghiên, nhưng không nhiều.
Đám con gái có vẻ mệt, tụm lại với nhau. Mấy người đàn ông lại đang chơi bóng chuyền cùng vài người lạ nữa.
Lúc này mặt của hai cô gái kia không còn trang điểm nữa, dáng vẻ thanh tú, khác hẳn khi họ trang điểm. Bốn cô gái tán gẫu về quần áo, trang điểm. Lộ Nghiên không phải một cô gái dịu dàng yểu điệu, sinh ra trong một gia đình bình thường, vì thế nói chuyện cũng không hợp ý. Dù nghe hiểu hay không hiểu, Lộ Nghiên rất ít góp chuyện, chỉ khi Thẩm Tiếu vô tình nói đến triển lãm tranh gần đây, hay hoạt động văn nghệ nào đó, Lộ Nghiên mới nói một hai câu.
Những cô gái kia dường như nhận ra Lộ Nghiên không thích các chủ đề họ nói, liền chuyển sang nói những chuyện thú vị khiến Lộ Nghiên cũng rất vui vẻ. Đúng là những thục nữ được dạy dỗ tốt, họ rất hiểu tâm ý và biết suy nghĩ cho người khác. Lộ Nghiên có chút ấn tượng tốt về họ.
Trước đó Lộ Nghiên nói chuyện rất ít, nhưng sau cô lại đưa ra rất nhiều chủ đề nói chuyện. Ví dụ cô quen Trần Mặc Đông thế nào, bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp ở đâu, v.v… Sau đó Thẩm Tiếu lại kể Lộ Nghiên làm đồ thủ công rất đẹp, khiến hai cô gái kia đều muốn học, dáng vẻ họ rất chân thành, vì thế Lộ Nghiên liền đồng ý.
Chiều tối, mấy người cùng nhau trở lại làng du lịch.


Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu ngồi giữa bồn nước, nói chuyện về cơn động đất ở một đất nước nào đó.
Một nhân viên trong khu du lịch nói nước ở đây có thể giảm bớt cháy nắng. Vì thế khi mọi người trở về từ bãi biển liền chạy vào một khu nhà màu xanh da trời được bài trí đơn giản mà khéo léo. Sở dĩ nói đơn giản và khéo léo vì mỗi một gian phòng hình chữ nhật chỉ rộng khoảng sáu bảy mét vuông, hai phần ba gian phòng là bồn nước, chỉ chứa được hai người, mà các gian phòng chỉ cách nhau bằng một bức tường. Lộ Nghiên cảm thấy thiết kế như vậy quá mờ ám, trong lòng có chút không thích, nhưng cuối cùng Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu cùng chung một gian phòng, còn những người khác thế nào, Lộ Nghiên không để ý.
Nước ấm vừa phải, thật sự khiến làn da nóng rực khi nãy dịu đi rất nhiều.
Đề tài động đất kết thúc, hai người rơi vào im lặng. Lộ Nghiên thấy Thẩm Tiếu vài lần đã định nói gì đó rồi lại thôi.
“Anh mình kết hôn rồi, nửa năm trước, ở Canada.” Cuối cùng Thẩm Tiếu vẫn nói ra.
“…”
Vẫn là Thẩm Nham. Lộ Nghiên muốn nói nhưng lại không biết có thể nói gì, thi thoảng lại nghe thấy tiếng tán gẫu từ gian bên cạnh, Lộ Nghiên thấy lòng rối bời, cảm thấy cách thiết kế này rất không hợp lý.
“Thẩm Tiếu, hai đứa mình cùng thi nín thở đi, xem ai được lâu hơn. Mình nhớ khi anh cậu dạy hai đứa mình bơi, chúng mình đều không học được cách bơi, nhưng lại học được cách nín thở.” Câu nói của Lộ Nghiên kèm theo nụ cười, nhưng Thẩm Tiếu lại nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên giơ đồng hồ trên tay trái ra, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, Lộ Nghiên khẽ nói: “Bắt đầu”, rồi cúi gập người, không để nước ngập hết đầu.
Dưới nước, Lộ Nghiên nhắm chặt mắt, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy nước tràn vào mắt rất chua xót. Lộ Nghiên nghĩ có thể là do nước mắt, nhưng không sao, ở trong nước ai còn phân biệt được là nước hay nước mắt, ngay cả cô cũng không biết chứ đừng nói gì người khác.
Cô mơ màng nghe thấy Thẩm Tiếu gọi tên mình, trong không gian vang lên tiếng gọi “Chị dâu”, sau đó Lộ Nghiên bị Thẩm Tiếu lôi ra khỏi làn nước.
“Cậu muốn dọa chết mình à.” Thẩm Tiếu khóc nức nở, mắt đỏ lên.

Lộ Nghiên mỉm cười, giọt nước mắt hòa lẫn giọt nước trên mặt cô, chảy xuống cằm. Cô nghĩ Thẩm Tiếu chắc sẽ không nhận ra đâu.
“Mới có hai phút, kỉ lục của mình là hai phút 10 giây mà.” Lộ Nghiên nhìn đồng hồ.
“Mình nhớ có lần mình và anh cậu thi đấu, anh ấy nín thở được 5 phút, còn mình chỉ có 2 phút 10 giây. Sau khi mình ra khỏi làn nước vẫn không thấy anh ấy đâu, lúc ấy cũng rất sợ hãi. Sau này anh ấy nói với mình, trước khi mình ra khỏi mặt nước, anh ấy đã nổi lên hít thở nhưng mình không biết, thật ra anh ấy chỉ có thể nín thở lâu nhất là 3 phút. Cậu nói xem mình có ngốc không?”
Thẩm Tiếu ôm mặt Lộ Nghiên: “Anh mình có nỗi khổ tâm, anh ấy…”
“Lần sau gặp mặt, mình sẽ chúc phúc cho anh ấy.” Lộ Nghiên ngắt ngang lời Thẩm Tiếu, nếu nghe tiếp, cô cảm thấy mình sẽ rất đau khổ.
“Cậu có lương tâm không đấy? Hút thuốc ở đây… Haiz… Tàn thuốc rơi vào nước rồi.” Đó là giọng của Lâm Hướng, nhưng không thấy câu trả lời.
Sau đó Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu tán gẫu về những tiểu thuyết ngôn tình, phim truyền hình gần đây, thậm chí còn cả tiết mục chuyên đề lịch sử chiếu trên TV, mãi cho đến khi ai về phòng nấy.
Lộ Nghiên co tròn người trên ghế sô pha xem TV, có vẻ dạ dày bị khó tiêu, dù ở tư thế nào cô cũng có cảm giác buồn nôn.
“Uống cái này đi.” Trần Mặc Đông không biết chui từ đâu ra, xuất quỉ nhập thần. Lộ Nghiên không cả buồn nhấc đầu dậy.
“Không thể uống nữa, em no chết rồi đấy.”
“Thuốc.”
“…” Lộ Nghiên nhận lấy nước và thuốc, nhanh chóng nuốt trôi, sau đó tiếp tục co người lại trên ghế.
“Hôm nay có vẻ tâm tình em không tốt, ăn nhiều, ngay cả nói cũng nhiều nữa.”
“Anh có thể đừng dùng giọng điệu kỳ quái ấy được không? Em không muốn nói, em buồn nôn lắm.”
“Đừng nằm nữa, đi ra ngoài với anh.”
“Đừng để ý em. Em không muốn phun ở bên ngoài để ảnh hưởng môi trường đâu. Không đi. Nếu đi thì anh tự đi một mình ấy.”
“Nhanh dậy đi.”
“Em nói không đi là không đi.” Lộ Nghiên đứng dậy, sự tức giận vô cớ không biết từ đâu đến.

Hai người mặt đối mặt, khí thế của Trần Mặc Đông quá mạnh, Lộ Nghiên lại bại trận.
“Xin lỗi.”
“Cơn tức giận của em quả không nhỏ, nhưng dường như em vẫn chưa cấp cho anh giấy chứng nhận tư cách, vậy hay để anh có tư cách trở thành nơi em trút giận nhé?” Trần Mặc Đông nói bình thản, một chút bất thường cũng không có, điều đó khiến người ta có cảm giác lạnh cứng.
TV mở, hai người không có tâm trạng xem, Lộ Nghiên xoa bóp thái dương, trên TV đang chiếu một màn khiêu vũ tiết tấu mạnh của một nhóm thanh niên, nhưng màn nhảy không phối hợp đúng nhạc nên nhìn động tác rất buồn cười.
“Trần Mặc Đông, xin lỗi, em không nên nổi nóng. Anh cứ coi như em ăn no nên vậy đi.” Lộ Nghiên hiểu mình không đúng.
“…”
“Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ?” Lộ Nghiên thử túm gấu áo của Trần Mặc Đông.
“Lộ Nghiên, em đừng mượn sai sót của người khác làm lý do gây tổn thương cho chính mình.”
“Sao em lại làm chính mình tổn thương được?” Khí thế của Lộ Nghiên đã giảm đi vài phần.
“Tự em biết.”
“Chỉ là em nói to hơn một chút thôi mà! Anh cứ chuyện bé xé ra to, còn lôi cái gì mà lấy cớ chứ. Anh tưởng là phim truyền hình chắc, em đói em muốn ăn nhiều đấy.”
“Anh rất ghét dáng vẻ lừa mình dối người của em, miệng nói không như những gì mình nghĩ.”
“Em cũng rất ghét anh lúc nào cũng cho là mình đúng.”
Cuối cùng hai người cụt hứng từ bỏ, người nào về phòng người nấy.
Ngày thứ hai, từ sớm mấy người đã cùng đi leo núi. Đám đàn ông thường xuyên tập thể dục nên coi leo núi là chuyện bình thường, thậm chí còn rất ung dung. Nhưng bốn cô gái lại liên tục kêu khổ, hơn nữa dáng vẻ bốn cô đều như người thiếu ngủ. Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu từ lúc rời giường vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tối qua Lộ Nghiên chỉ ngủ mơ màng được một lúc, cảm giác mất an toàn khiến cô không sao ngủ được.
Lâm Hướng dìu Lộ Nghiên, Lộ Nghiên cười cảm kích anh.
“Em và Mặc Đông cãi nhau à?”
“Em không quen anh ta, cãi gì chứ.”
“…”
“Anh thích Thẩm Tiếu?” Tuy Lộ Nghiên cảm thấy mình không nên để ý, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao cô đã tận mắt thấy bên cạnh Lâm Hướng đã có người con gái khác.
“Nông cạn! Ai nói anh dẫn em ấy tới có nghĩa là anh thích em ấy, lẽ nào em thừa nhận Mặc Đông thích em?”
“Anh có thể nhảy xuống từ đây rồi đấy!” Lộ Nghiên chỉ con dốc.
“Thẩm Tiếu chỉ có vẻ ngoài giống đám người các anh, thật ra cậu ấy không phải như vậy.” Lộ Nghiên vẫn nói như vậy, Thẩm Tiếu rất đơn thuần, là một cô gái lòng dạ ngay thẳng, biết tính toán lợi hại và được mất, nhưng cô ấy chỉ nghĩ về mình, không hề có một tia suy nghĩ hãm hại người khác. Cô ấy cũng không phải người có thể vui đùa với chuyện tình cảm, cũng như Lộ Nghiên, cô ấy luôn kiên định sống chân thật.

“Em không thấy Thẩm Tiếu và em rất giống nhau à?” Lâm Hướng kéo Lộ Nghiên bước đi.
“Lớn rồi, hoàn toàn không giống nữa.” Trong trí nhớ của cô, dường như không chỉ có một người nói tính cách hai người giống nhau, trong đó bao gồm cả mẹ của Thẩm Nham, nhưng giống hay không giống thì liên quan gì.
“Được rồi, chúng ta mau đuổi cho kịp mọi người đi!”
“Dạ, mời ngài đi trước, tiểu nhân tôi đi sau.”
Cuối cùng, hai người lại cùng song song leo núi.
Giữa sườn núi có một cửa hàng, bên trong có rất nhiều loại bưu thiếp, nhưng đa số là phong cảnh nơi đây. Kỳ thật phong cảnh ở đây nhìn xuống là một màu xanh mướt, có lẽ chỉ có người chụp ảnh lão làng mới có thể chụp được cảnh rộng lớn thế này. Tám người giống như đám trẻ con chọn lựa bưu thiếp mình thích.
Vào một thời gian nhất định, cửa hàng sẽ gửi những tấm bưu thiếp của khách hàng tới địa chỉ họ viết, có lẽ ở giữa sườn núi viết như thế này cũng rất có ý nghĩa.
Lộ Nghiên chọn ba tấm thiệp phong cảnh, rồi đặt lên bàn để viết.
Một tấm viết cho Thẩm Nham, trên đó viết: “Khỏe mạnh, Bình an”, dưới góc bên phải viết câu thần chú vui vẻ trong “Vua sư tử”, cô còn vẽ thêm một hình của Timon trên tấm thiếp, còn địa chỉ do Thẩm Tiếu viết.
Còn hai tấm kia: một tấm gửi cho Trần Mặc Đông, trên đó vẽ một khuôn mặt cau có, bên cạnh ghi một câu “Sorry”, cô viết địa chỉ Hyatt, cô hi vọng trước khi anh về Bắc Kinh có thể nhận được nó; tấm kia cô gửi cho Lỗ Mạn, viết “Lộ Nghiên đến đây du ngoạn”, trên nền phong cảnh của tấm thiệp cô vẽ một cái dù nhảy.
Đợi tất cả mọi người đều viết xong, mấy người cùng nhau quay về.
Lại nhìn thấy tòa nhà trắng kia, trong lòng Lộ Nghiên dấy lên cảm giác thân thiết, tám người nói qua loa với nhau vài câu, rồi mỗi người về phòng riêng của mình.
Ngay cả giày cũng chưa cởi, Lộ Nghiên nhoài người lên giường.
“Uống sữa đi.”
Trần Mặc Đông xuất quỉ nhập thần, không biết lại chui ra từ đâu.
“Trần Mặc Đông, anh thuộc họ mèo đấy à? Đi đứng gì mà không có tí tiếng động nào.”
“Em nhát gan như vậy sao? Cái dáng vẻ phát hỏa của em vứt đi đâu rồi?”
“Chúng ta có thể không nói chuyện này nữa được không? Đúng là nhỏ mọn.”
Lộ Nghiên nhận lấy cốc sữa, uống một hơi hết sạch, đưa lại chiếc cốc cho anh, rồi nhoài người về giường tiếp tục ngủ.
“Đắp chăn vào, trời sắp tối rồi.” Nói xong anh quay ra.
Lộ Nghiên đá giày rơi xuống, kéo chăn đắp, rồi thiếp đi rất nhanh.
Lúc về, Trần Mặc Đông lái xe. Khi nãy vừa tỉnh dậy, Lộ Nghiên đã thấy đau hết người, nhưng trên xe cô và Thẩm Tiếu vẫn ngủ được một giấc dài. Thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy Lâm Hướng và Trần Mặc Đông nói chuyện, nhưng ngay sau đó lại thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.