Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 8: Du lịch!!!


Đọc truyện Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em! – Chương 8: Du lịch!!!

Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua ô vuông cửa sổ.

Quỳnh Thy đang say sưa trong giấc ngủ của mình thì bị đánh thức bởi những tiếng động lạ.

Miễng cưỡng mở một mắt ra, cô khuya khuya tay lấy chiếc điện thoại đặt trên góc tủ đầu giường.

Điều sung sướng nhất là sáng sớm không có ai gọi mình thức dậy, điều tối kị nhất là đang ngủ ngon lại bị người ta đánh thức.

Thật muốn một phát cho nó thăm toilet. Hừ!

“Alo?”

Quỳnh Thy uể oải đáp, đoạn lật người tiếp tục ngủ.

“Thy, con nhóc chết tiệt này tối qua mày ăn gan hùm mật gấu hay sao mà sáng nay lại giám để tao leo cây?”

“Aaaa”

Cái giọng nói như sư tử hà đông này, ngoài Minh Nguyệt ra thì còn có ai có nội lực cao thâm hơn đây?

Chỉ khổ thân Quỳnh Thy, đang từ giữa giường lăn ra mép giường, lăn một vòng lăn luôn vào gầm giường. Hazz, hẳn là tỉnh ngủ luôn đi!

Có ai xui xẻo như cô không? Chưa tỉnh ngủ mà bị lăn vào gầm giường thì không nói nhưng tỉnh ngủ rồi mà lại đập đầu vào gầm giường thì còn gì để nói đây?

Hừ!

Minh Nguyệt thấy Quỳnh Thy bỗng la lên trong điện thoại thì lo lắng hỏi.

“Thy, có chuyện gì vậy?”

Quỳnh Thy dùng vai kẹp điện thoại bên tai lại dùng hai tay bám thành giường đứng dậy. Vừa phủi bụi dính trên quần áo, cô vừa trả lời.

“Không sao, chỉ là không cẩn thận đập đầu vô gầm giường thôi.”

Quỳnh Thy vừa dứt lời chỉ nghe bên kia “rầm” một tiếng. Hẳn là không phải vừa té ngã đi!

Quỳnh Thy nếu biết, tuyệt đối sẽ thấy may mắn vì đã không thấy vẻ mặt Minh Nguyệt lúc này.

“Sáng sớm mày tìm tao làm gì?”

Quỳnh Thy có chút bực dọc hỏi, phải rồi, đang ngủ mà bị làm phiền có ai lại không tức giận đây?

Chỉ nghe bên kia sư tử hà đông gầm lần hai.

“Thy, tao sẽ giết mày… “

A, cô là vô tội nha!

“Có chuyện gì tao quên không nhớ sao?”

Minh Nguyệt cảm thấy choáng váng lần một.

“Có gì thì mày nói thẳng luôn đi, mày phải biết rằng sáng sớm não tao luôn đòi đình công đó.”

Minh Nguyệt cảm thấy choáng váng lần hai. Được rồi, cô từ bỏ!


Quỳnh Thy bắt đầu động não…

“Hôm nay là ngày họp lớp, nhớ chưa?”

Đêm qua Mạnh Quân đã tới…

Nghĩ tới đây, Quỳnh Thy không còn tâm trạng để nói chuyện với Minh Nguyệt nữa. Ậm ừ đôi câu, cô đặt điện thoại sang một bên, bước chân vô thức tìm tới phòng khách.

Trong phòng vắng tanh không một bóng người, Quỳnh Thy cảm thấy mình thực nực cười. Ấy vậy mà cô đã hồi hộp đến chừng nào.

Khi Quỳnh Thy chạy tới nơi thì chỉ thấy có mình Minh Nguyệt đứng với cái túi hành lý to đùng.

Nghĩ mình là người đến sớm thứ hai, Quỳnh Thy lại cười không khép miệng lại được.

Minh Nguyệt từ xa thấy Quỳnh Thy liền không nhịn được liếc xéo.

“Sao mày lại tới vào giờ này?”

“Tao tới sớm chờ mọi người.”

“Với khả năng đó của mày?” Minh Nguyệt khinh thường nhìn cô bằng nửa con mắt “Nếu mày hỏi tao mày tới sớm à? Tao rất vinh dự được nói rằng mày là đứa tới muộn nhất đấy.”

Quỳnh Thy dĩ nhiên không phục rồi “Vậy mọi người đâu?”

“Tất cả vào trong ngồi chờ trước rồi, nếu còn đợi mày chắc chỉ còn nước đi máy bay giấy.”

“Vậy sao mày còn ở đây?” Quỳnh Thy tròn mắt nghi hoặc hỏi.

“Còn không phải là vì đợi mày à? Nếu không mày nghĩ tao đứng đây làm gì?”

Minh Nguyệt khinh thường liếc Quỳnh Thy bằng nửa con mắt. Chắc không phải nghĩ cô đứng đây giao “hàng” đi.

Minh Nguyệt cảm thấy rất thương tâm. Minh Nguyệt, cô xinh đẹp như minh tinh, thông minh tuyệt đỉnh nhưng sao lại có một đứa bạn độn trì như vậy chứ? Số phận, số phận a,…

Quỳnh Thy mà biết suy nghĩ của Minh Nguyệt lúc này, chắc chắn sẽ về nhà đập đầu vào gối tìm cái chết.

Quỳnh Thy gãi gãi đầu cười trừ.

“Tao không phải cố ý mà.”

Minh Nguyệt trong lòng cảm thán “Ôi! Nhìn cái mặt của nó kìa… thật muốn cho một trưởng chết ngay tại chỗ.”

“Vậy mình mau vào họp mặt với mọi người đi.”

Nói rồi Quỳnh Thy bỏ đi trước, nhưng đợi mãi cũng không thấy Minh Nguyệt đuổi lên thì lo lắng quay đầu lại tìm.

Vừa quay đầu lại Quỳnh Thy hối hận không thôi.

“Thy, mau qua đây giúp tao xách hành lý.”

Quỳnh Thy dù không can lòng nhưng vẫn quay lại.

“Ai bảo mày đem lắm đồ như vậy, tính định cư bên đó luôn sao?”


“Mày đừng có càu nhàu nữa, tao đã cố gắng giảm xuống mức tối đa rồi.”

Như vậy là tối đa, vậy của cô không phải là tối thiểu sao?

Quỳnh Thy nghĩ thôi không khỏi đen mặt.

Hành lý của Minh Nguyệt không phải là nhiều mà là quá nhiều đi. Cũng may còn có một chỗ gọi là nơi gửi đồ.

Giúp Minh Nguyệt khiêng xong, Quỳnh Thy chỉ thấy tiếc thay cho số mỡ thừa đã chảy oan uổng kia.

“Nguyệt, Thy, ở bên này.”

Quỳnh Thy vốn còn đang ai oán nhưng vừa gặp mọi người liền quyên hết sạch.

Theo hướng cánh tay, hai đứa liền chạy đến.

“Sao tới muộn vậy?” Có người quan tâm hỏi.

“Trên đường tới đây xảy ra chút chuyện, mình xin lỗi.” Quỳnh Thy đặt bừa nói.

Ôi sao cô lại cảm thấy có ánh mắt khinh bỉ nhìn mình vậy nè!

“Tới là tốt rồi, vừa kịp giờ, mình vào thôi.”

Quỳnh Thy trong lòng khấn tạ tổ tiên tám đời nhà cậu ta.

“Ôi, vẫn là lớp trưởng hiểu lòng người nhất.”

Cậu ta mà biết tổ tiên nhà mình được thăm hỏi không biết sẽ nghĩ sao đây?

Đáp chuyến bay xuống mặt đất đã là một giờ đêm. Sự chênh lệch múi giờ khiến mọi người không được thoải mái. Nếu có chắc chỉ có mình Minh Nguyệt thôi.

Ôi, tinh lực thật dồi dào!

Nhìn xem nó đang làm gì kìa.

“Quỳnh Thy mau ra đây giúp tao bắt xe.”

Quỳnh Thy quay mặt đi không nhìn Minh Nguyệt. Aaaa, cô không quen người này.

“Anh kia, mau dừng xe lại, cho tôi đi khách sạn.”

Thật mất mặt. Đó là suy nghĩ của mọi người không riêng gì Quỳnh Thy.

Chúng tôi không quen người này.

Cuối cùng cũng tới được khách sạn đã là bốn giờ đêm, bốn giờ đêm ở nước Pháp đã là chín giờ sáng. Đồng hồ này cũng nên đổi thôi.

Với một số người chuyến đi này được gọi là chuyến bay xuyên lục địa vì vậy nên ngủ thôi.


Ở một nơi nào đó trên đất nước Pháp.

Con siêu xe mới nhất bán với số lượng có hạn nghênh ngang đỗ trước cửa sân bay.

Cánh cửa xe được mở ra, dáng một chàng trai dong dỏng cao bước tới.

Cậu ta vuốt lại mái tóc nâu đỏ của mình. Đoạn mỉn cười thân mật khoác vai người bên cạnh.

“Không phải anh bảo ngày mai mới tới sao? Sao hôm nay đã tới rồi?”

“Chú cứ kệ anh.”

Nói đoạn, anh hất mạnh cánh tay vô phép đang đặt trên vai mình rồi đi thẳng ra xe, mở cửa xe và ngồi vào.

“Mặc kệ, anh tới rồi thì đi mà quản lý Hắc Bang đi. Em vì nó mệt gần chết rồi.”

“Không thích!”

Dứt câu, anh giẫm mạnh chân ga, chiếc xe rú lên một tiếng rồi chạy mất hút. Chỉ để lại một người vẫn ngơ ngác đứng ở cửa.

“Mạnh Quân, anh lại lấy xe của em rồi!”

“Trả cậu, anh đi bộ.”

Huấn Mạnh Quân lái xe chạy một vòng rồi dừng lại trước mặt câu ta.

“Thật hả?”

Phải biết rằng Huấn Mạnh Quân là loại người đã cướp đi thì sẽ không bao giờ trả lại.

“Loius… “

Loius nhíu mày chờ câu nói tiếp theo của Huấn Mạnh Quân, dù cậu thừa biết rằng từ miệng Mạnh Quân ra thì sẽ chẳng có câu gì tốt đẹp cả. Những cậu nghĩ đông nghĩ tây những lại chẳng bao giờ nghĩ tới…

“Cậu vẫn đần như vậy!”

Huấn Mạnh Quân nhếch mép cười đểu, đeo kính dâm lên, anh kịp thời phóng đi trước khi ai đó nổi giận.

“Chết tiệt, Huấn Mạnh Quân!”

Nhưng dù cậu có chửi thế chửi nữa thì ai kia cũng không thể nghe được.

Mặt trời buông xuống ngả một màu vàng ố.

Trước căn biệt thự xa hoa mang một vẻ cổ điển Á Đông. Con xe thể thao từ từ lăn bánh vào hầm chứa.

Đẩy cửa bước xuống xe, Huấn Mạnh Quân cầm áo véc đi thẳng vào cửa lớn.

“Cậu Huấn, cậu mới tới.”

Ra đón Huấn Mạnh Quân là một ông lão ngoài tầm ngoài sáu mươi.

Huấn Mạnh Quân từ tốn gật đầu, xong bước chân vẫn chẳng hề dừng lại.

“Khi nào Loius về thì kêu cậu ấy lên phòng gặp tôi.”

“Dạ”

Quản gia khom người cung kính đáp.

Ông đã quá quen với thái độ này của Huấn Mạnh Quân rồi. Ngay từ ngày đầu tiên làm quản gia cho cậu con trai quý tử của gia đình Loius, ông cũng đã sớm coi Huấn Mạnh Quân là ông chủ thứ hai của mình. Biết làm sao được khi ông chủ của ông còn phải sợ ngài mà. Đúng là mất mặt, mất mặt a…

Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền.


Loius đẩy mạnh cửa tắcxi phóng vào nhà.

Chỉ một ngày hôm nay cũng đã đủ vắt hết toàn bộ sức lực của cậu rồi.

“Ông chủ, cậu Huấn đang đợi trong phòng.”

Loius đã chạy đến chân cầu thang. Nghe quản gia thông báo mặt cậu tối sầm lại. Không do dự lấy một giây, cậu phóng thật nhanh lên lầu.

Đẩy cửa một cái rầm, cậu bước dài đến bàn rót cho mình một ly nước.

Huấn Mạnh Quân đang ngồi vắt chân trên sôpha, nhìn thấy Loius cũng chỉ cười cười.

“Sao cậu về trễ vậy?”

“Anh còn hỏi!”

Louis nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ cứ như thể muốn cắn Huấn Mạnh Quân làm đôi vậy.

“Vậy anh sẽ không hỏi nữa.”

Louis thật muốn một quyền đấm cho người này đẹp mặt. Nhưng biết phải làm sao, cậu không đánh lại người ta nên cứ nghĩ để an ủi thôi vậy.

“Không tệ, chỉ về sau anh có hai phút.”

Không phải không nói sao. Cậu nhịn!!!

“Cậu vẫn cứ uống nữa sao? Ngày mai trong bang sẽ không truyền tin nhị thủ lĩnh mới qua đời vì ngộ độc nước chứ?”

Cậu nhịn, cậu nhịn, aaaa, cậu nhịn hết nổi rồi.

Sức lực có thừa nhưng lại không có chỗ để bộc phát.

“Mạnh Quân, em thách đấu với anh.”

Louis tức giận đặt cái cốc xuống mặt bàn đánh cạch một tiếng. Thật chỉ thiếu chút lực là đi mua bộ cốc mới về dùng thôi.

Huấn Mạnh Quân nhướn cao mày cười cười nói:

“Được thôi, nhào vô.”

Hay thôi đi! Cậu cũng không muốn bị đánh một trận.

Louis nghĩ vậy thì lại ngồi xuống.

Huấn Mạnh Quân nhếch mép cười thách thức.

“Sao nào, không muốn đánh nữa à?”

“Không đánh nữa.”

Louis chỉnh lại tư thế, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nói với Huấn Mạnh Quân ra ý đuổi khách.

“Anh không định về à?”

“Anh chỉ nghé qua chào hỏi chú một chút, giờ về đây.”

Chỉ vậy thôi???

Loius thấy nghi ngờ, bình thường tuyệt đối không dễ đuổi như vậy.

Ấy thế lần này đuổi một câu liền về?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.