Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 39


Đọc truyện Thiên Đường Của Dã Thú – Chương 39

“Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không thì nó vẫn là con tôi.” Thanh âm của người phụ nữ từ đằng sau vang lên. Mà người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nói “ Yên tâm, nếu lúc trước vì tài sản có thể làm một lần, thì bây giờ cũng có thể làm lại.”

“Đúng. Niếp Hữu … nếu nó không chịu quay về, vậy cứ theo đó mà làm.” Đứng bên cạnh người phụ nữ tên Thiếp Vi chính là chú của Niếp Kỳ, mà lại là em trai chồng của người đàn bà này, đồng thời cũng là tình nhân của bà ta.

Âm Tường ôm chặt người trong lòng, không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn bóng dáng của Âm Tường, nười phụ nữ hằn học nói “ Hừ. Thoát được một lần, không thoát được lần thứ hai.”

Tuy lo lắng cho Niếp Kỳ nhưng Âm Tường cũng không xem nhẹ ánh mắt ngoan độc của ác phụ đó, bất quá hiện tại đem Niếp Kỳ tới bệnh viện kiểm tra một chút mới là chuyện quan trọng nhất.


Ôm lấy Niếp Kỳ đang hôn mê, Âm Tường nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên đùi mình, tay cầm vô lăng lao vụt đi.

“Bác sĩ Trương, cậu ấy có bị gì không vậy?” Sắc mặt của Âm Tường bởi vì khẩn trương mà trở nên hết sức khó coi.

“Uhm … Âm tổng … Tôi muốn hỏi một chút … cậu ấy trước kia có phải đã từng đã bị va đập mạnh ở đầu hay không?”

“Có. Hình như là từng bị rơi từ trên cao xuống, cái này có ảnh hưởng gì sao?”

“Chúng tôi nghi ngờ cậu ấy có triệu chứng của bệnh mất trí nhớ tạm thời, nói cách khác khi con người ta bị thương ở đầu sẽ quên đi một vài ký ức quan trọng, nhưng sau khi cậu ấy bị sự kiện bên ngoài kích động, những chuyện đã từng xảy ra trước kia giờ sẽ nhớ như cũ, cho nên mới khiến cậu ấy hôn mê như thế này.”

Ra khỏi bệnh viện, Niếp Kỳ vẫn còn ngủ say trong lòng Âm Tường, nhớ lại những gì bác sĩ Trương vừa nói “Tình trạng này của cậu ấy phải nói là do bị kích thích từ bên ngoài mà nhớ lại, nhưng có thể nhớ lại hay không lại là do sự quyết định của cậu ấy, hiện tại chỉ có thể đem cậu ấy về nhà, để người thân ở bên cạnh, như vậy ký ức bị mất đi của cậu ấy có thể tìm lại được.”

Sau khi về đến nhà, Âm Tường đem Niếp Kỳ đặt ở trên giường, sau khi đắp chăn cho cậu liền đứng lên đi chuẩn bị điều tra về mẹ của Niếp Kỳ, xem xem bà ta có liên quan gì tới việc Niếp Kỳ mất trí nhớ hay không.


Vừa muốn đứng dậy, góc áo lại nhanh chóng bị bàn tay của ai đó sợ hãi nắm lấy, “ Đừng đi …. có được không, ở bên em … ” Ánh mắt như một chú chó nhỏ đáng thương nhìn chăm chú vào Âm Tường, khiến cho Âm Tường cảm thấy trong lòng co rút, khom người đem Niếp Kỳ ôm vào lòng.

“Không đi, anh không đi nữa, anh ở cùng em…” Lời nói của Âm Tường khiến Niếp Kỳ cười tươi vui vẻ, nhích cơ thể ra xa một chút, ý bảo Âm Tường cũng nên đi ngủ thôi.

Nhìn hành động đáng yêu của Niếp Kỳ, Âm Tường nhanh chóng cởi quần áo chui lên. Cảm nhận thân thể ấm áp của Âm Tường, Niếp Kỳ dụi đầu vào trước ngực của người yêu. Không gian im ắng bao trùm căn phòng, hai người chỉ là hưởng thụ sự im lặng mà thôi.

Ở trong lòng của Âm Tường, Niếp Kỳ đột nhiên vươn đầu lưỡi ra liếm về phía đầu ngực của Âm Tường, “A … Kỳ … em làm cái … gì ở đó … vậy …” đầu v* bị đụng chạm liền dựng đứng thẳng lên, Niếp Kỳ nhìn điểm đỏ ở trước mặt vì bị nước bọt lướt qua mà dính ướt ở trên mặt, khiến cho nó thoạt nhìn trông rất ngon miệng.


“Tiểu Kỳ, đừng làm bậy … em vừa từ trong bệnh viện ra,cần phải nghỉ ngơi …” Cố gắng khắc chế dục vọng của chính mình, Âm Tường cắn môi nói.

“Tường … anh không muốn … em sao? Quả nhiên … ngay cả anh cũng không cần em …” Âm Tường vửa nghe thấy người yêu khóc lóc kể lể, cả người liền mềm nhũn xuống, căn bản là không để ý tới ánh mắt tinh ranh của Niếp Kỳ.

“Tiểu Kỳ … Tiểu Kỳ của anh … sao anh lại có thể không cần em được chứ …” Âm Tường vẫn an ủi người yêu, không để ý tới Niếp Kỳ lúc này đã xoay người nằm trên người của mình rồi.

Niếp Kỳ cũng không chút cấm kị nào, dùng đầu lưỡi thăm dò trên thân thể của Âm Tường, đầu lưỡi nho nhỏ hoạt bát khẽ chạm vào đầu v* bên trái lại nhanh chóng chuyển sang bên phải, nhìn phân thân Âm Tường vì sự chủ động của mình mà ngẩng đầu lên,  Niếp Kỳ cao hứng tiếp tục hành động bướng bỉnh của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.