Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 97: Bản Nháp
Ảo cảnh rút, mây mù tan, uy áp cũng theo đó biến mất không thấy.
Thuấn Giai lồm cồm bò dậy, nhanh như một cơn gió, đem Hàn Tuyết Âm kéo ra khỏi người Hại Thiên Thu: “Đại sư tỷ! Ngươi không sao chứ?”
Hàn Tuyết Âm bị hắn kéo ra xe, giãy giụa hai cái, xong cũng hoàn toàn mất hết sức lực mặt cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nàng khẽ thở dài, gật đầu nói: “Ta không sao.”
Phong Hào cùng Lâm Chí Hàn cũng vội vã đi qua, tiếp tục đem một đống đan dược đưa cho Hàn Tuyết Âm.
Nhìn thấy nàng nuốt xong, Phong Hào lại tiếp tục làm một cái thủ pháp.
Linh khí từ hai bàn tay của hắn tản ra, nhanh chóng vì Hàn Tuyết Âm sơ cứu.
Còn về phần Hại Thiên Thu, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó.
Hại Thiên Thu nhìn một mảnh hỗn độn xung quanh, nhìn hai bàn tay của chính mình, lại nhìn Hàn Tuyết Âm bị bọn Thuấn Giai vây quanh.
Phải mất một lúc nàng mới nhận ra bản thân đã làm gì.
Hại Thiên Thu hai tay run rẩy, như một con thỏ nhỏ nhìn về phía Hàn Tuyết Âm: “Ta…”
“Keng!” Không đợi nàng nói hết câu, Trần Tô Lâm đã rút kiếm, chĩa thẳng ngay cỗ nàng.
Hắn ánh mắt hung ác, nói: “Cấm cử động, yêu nghiệt bất tử nhân!”
Hại Thiên Thu khẽ lùi ra sau một chút, nói: “Ta có thể giải thích…”
Kiếm của Trần Tô Lâm lại tiến sát thêm một chút, hắn hung hăng nói: “Câm miệng! Mục đích của các ngươi là gì?” Hắn cười gằn một tiếng: “Chắc không phải là lại muốn nổi điên như mà ba trăm năm trước.
Sau đó đem đại lục này nhấn chìm trong biển lửa.
À mà không cần, ngươi vốn đã nổi điên!”
Lâm Chí Hàn thấy hắn bộ dang hung thần ác sát, như có mối hận nghìn kiếp với bất tử nhân, vội vàng tiến lên nói: “Trần huynh nghe bọn ta nói một lời.
Kỳ thực bất tử nhân cũng không xấu…”
“Đủ rồi!” Trương Thời Minh lớn tiếng cắt đứt hai người, hắn liếc nhìn về phía Hàn Tuyết Âm: “Có phải các ngươi vẫn luôn biết nàng là bất tử nhân?”
Cả đám người đều im lặng, riêng Hàn Tuyết Âm vẻ mặt không đổi coi như là ngầm đồng ý.
Trương Vô Minh nhìn ra bên ngoài, tiếng người huyên náo đang tiến về phía khách điếm bên này.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng khó trách sẽ thu hút nhiều tu sĩ.
Hắn lại nhìn về phía Hại Thiên Thu: “Ba trăm năm trước bất tử nhân tàn sát vô số, máu nhuộm đại lục.
Đại chiến một trăm năm, cuối cùng đổi lấy hòa bình ngắn ngủi.
Mà bài học để lại, chính là gặp phải bất tử nhân, liền gϊếŧ không tha, tránh cho hậu họa sau này.”
Hại Thiên Thu vẫn im lặng, tay khẽ nắm chặt.
Trương Vô Minh tiếp tục nói: “Ta cùng ái thê và sư muội, ở Mộng Xuyên có cái ơn tri ngộ với tiền bối.
Nếu không phải nhờ vào mọi người, có lẽ bọn ta đã không sống tới bây giờ.” Vừa nói hắn vừa tiến tới, giữ lại tay cầm kiếm của Trần Tô Lâm: “Các tu sĩ khác cũng đang trên đường tới, nên tiền bối mau đi đi.
Qua hôm nay, chúng ta liền dứt hết ơn nghĩa.
Lần sau gặp lại, chính là kẻ thù không đội trời chung.”
Trần Tô Lâm nghe hắn nói, lập tức trợn mắt: “Chẳng lẽ cứ để nàng đi như vậy? Ngươi muốn tiếp tục xảy ra đại họa?”
“Đại họa hay không ta không biết.” Trương Vô Minh bình tĩnh nói: “Nhưng chuyện lấy oán báo ân, thứ lỗi tại hạ không thể làm!”
Trần Tô Lâm thấy hắn một bộ chính khí bừng bừng, cắn răng vứt kiếm, hậm hực: “Tên ngu ngốc.” Hai tay đồng thời nắm lấy cổ áo Trương Vô Minh: “Ngươi rõ ràng cũng thấy nàng ta vừa phát điên.
Nếu không gϊếŧ nàng, thì hôm sau chính là chúng ta chết!”
Trương Vô Minh vẫn giữ nguyên thái độ kiên định, bẻ ra tay của Trần Tô Lâm: “Chỉ lần này, muốn chém muốn gϊếŧ nàng, sợ là Trần huynh phải bước qua ta đã.”
Lời nói của Trương Vô Minh, ngoài dự đoán khiến cho mọi người bất ngờ.
Đến cả Hại Thiên Thu cũng không khỏi cảm kích hắn một phen.
Nàng hướng về hắn ôm quyền tỏ sự cảm kích, lại nhìn Hàn Tuyết Âm nằm liệt trên đất.
Tiếng người càng đến gần, nguy hiểm cũng càng cận kề.
Hại Thiên Thu dù không muốn, cũng đành phải cắn răng quay người, lắc mình biến mất không thấy tung tích.
Mà Hàn Tuyết Âm nhìn bóng người vội vã chạy khỏi khách điếm, muốn vươn tay giữ lại.
Cuối cùng chỉ là vô lực, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ trách…!nàng vẫn chưa đủ mạnh.
———————
“Ào ào ào!” Tiếng mưa rơi nặng trĩu, đập vào mái hiên không dứt.
Sắc trời u ám, như muốn thể hiện lòng người hiện tại.
Hàn Tuyết Âm tỉnh dậy, thứ truyền vào tai nàng đầu tiên chính là tiếng mưa rơi xối xả.
Nàng mở mắt, nhìn qua khe cửa có thể thấy được bầu trời ảm đạm bên ngoài.
Trong phòng, ngoài lò than hồng ra, cũng không có người khác.
Hàn Tuyết Âm theo bản năng đảo mắt tìm kiếm một vòng, cuối cùng nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Ở chung lâu ngày, hiện tại trở lại một mình, Hàn Tuyết Âm kỳ thật có chút không quen.
“Két.”
Tiếng mở cửa ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Tuyết Âm.
Nàng quay đầu nhìn qua, liền thấy Cố Thu Hà đẩy cửa mà vào.
Cả người nàng tản ra hơi ẩm của nước, trên tay thậm chí còn bưng theo một cái khay.
Cố Thu Hà nhìn tới Hàn Tuyết Âm đã mở mắt, vội vã để khay gỗ lên bàn, đi qua: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Hàn Tuyết Âm không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Cố Thu Hà suy tư một chút, đáp: “Đại khái là ba ngày đi.
Ngươi còn chỗ nào khó chịu không?”
Hàn Tuyết Âm ồ một tiếng, chống tay gượng dậy.
Nhưng vừa dồn lực vào tay, vai phải liền một trận đau đớn.
Trán nàng trong nháy mắt đầy mồ hôi lạnh, sau đó cứ như vậy mà ngã trở về.
Cố Thu Hà thấy nàng động, một trận hoảng hốt.
Nàng vội vàng đưa tay đỡ Hàn Tuyết Âm nằm lại trên giường, nói: “Ngươi trước hết đừng động.
Ngươi bị thương tới xương cốt, lại bị nội thương.
Còn mạng đã là may mắn.”
Hàn Tuyết Âm đau tới hô hấp gấp gáp.
Dù vậy, nàng vẫn không màn, tiếp tục hỏi: “Hại Thiên Thu đâu?”
“Nàng…” Cố Thu Hà ngừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Sau khi nàng đi, những tu sĩ khác cũng đuổi tới.
Trần Tô Lâm đứng ra khẳng định nàng là bất tử nhân, cùng những người khác truy sát nàng.
Còn có người nói, vụ sương mù là do nàng tạo thành, vậy nên bọn họ đang tổ chức một cuộc thanh trừng.”
Cố Thu Hà vừa nói vừa đem chén cháo mang qua: “Còn về phần các ngươi, Vô Minh bảo là các ngươi chỉ là do trẻ người non dạ, bị nàng lừa gạt.”
Hàn Tuyết Âm nghe tới đây, nơi nào còn tiếp tục nằm được nữa.
Nàng một lần nữa vùng dậy, ánh mắt kiên định: “Ta phải tìm nàng.”
Cố Thu Hà thấy nàng như vậy, lại phải vội vàng đè nàng lại: “Ngươi hiện giờ đi thì có ích gì? Chưa kể, nàng là bất tử nhân! Nếu nàng không rời khỏi rừng U Minh thì tốt.
Hiện giờ thì sao? Dù cho nàng có chết cũng là tự làm tự chịu.
Không lẽ ngươi không biết Hắc Diệm Vương gϊếŧ bao nhiêu nhân tộc cùng ma tộc sao?”
Từng lời nói của Cố Thu Hà vang vào trong tai Hàn Tuyết Âm, như là từng lưỡi dao trác vào tâm khảm.
Chỉ cần là bất tử nhân thì đều phải chết sao? Không luận lý do, chỉ vì một câu chuyện xa xưa mà định tội chết cho một người.
Mà người đó còn là người nàng trao tâm.
Có lý nào như vậy?!
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh thiếu nữ mang quần áo dược đồng, Hàn Tuyết Âm bình tĩnh nhìn Cố Thu Hà.
Nàng nhàn nhạt hỏi một câu: “Cố cô nương là nghĩ như vậy sao?”
Cố Thu Hà nhìn vẻ mặt không gợn sóng của nàng, lời nói tới miệng cũng nuốt xuống bụng: “Ngươi…”
Dường như vì trong lòng mang một sự phẫn uất thay Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm dồn hết sức lực, một lần nữa ngồi dậy.
Nàng nhìn thẳng Cố Thu Hà: “Chỉ vì nàng là một bất tử nhân, liền phải chết sao? Ba trăm năm trước nàng gϊếŧ người không giả.
Nhưng xin hỏi Cố cô nương, chiến tranh liền không có chết chóc sao? Mà dù cho nàng có gϊếŧ người, nghiệp quả của nàng cũng do thiên đạo định đoạt, không tới phiên phàm nhân tu tiên như chúng ta!”
Nói xong, nàng cũng hoàn toàn đứng dậy.
Hàn Tuyết Âm lưu loát từ trữ vật giới lấy ra mấy bình tiên giai đan dược từ mật thất.
Đan dược vào miệng, trong nháy mắt thương thế của nàng đã đỡ hơn một nửa.
Hàn Tuyết Âm đơn giản làm một cái Thanh Tân quyết thanh tẩy thân thể, sau đó đi qua sau bình phong thay đổi y phục.
Làm xong hết thảy, nàng liền lướt qua Cố Thu Hà đang đứng ở một góc, đi thẳng ra ngoài.
Đám Thuấn Giai không biết đã đứng trước cửa từ bao giờ.
Thấy cửa mở ra, bọn hắn liền xếp thành hàng, ủ rũ hô: “Đại sư tỷ.”
Hàn Tuyết Âm nhìn bọn hắn, không nhanh không chậm nói: “Các người ở đây từ lúc nào?”
Thuấn Giai giơ ngón tay ra dấu: “Chỉ mới đợi có chút xíu.”
Lâm Chí Hàn khai thật: “Vừa lúc nghe thấy chút xíu xiu.”
Phong Hào thật thà đính chính: “Kỳ thật đều nghe hết.”
Hàn Tuyết Âm nhìn bọn hắn, thở dài nói: “Các ngươi cũng muốn bỏ mặt nàng?”
Thuấn Giai ấp úng: “Kỳ thực cũng không phải…” Hắn vẻ mặt rối rắm nói: “Đại sư tỷ, nghe ta nói một chút có được không? Ngươi hiện giờ đi tìm nàng cũng không phải chuyện tốt.
Lỡ như nàng lại nổi điên, ngươi có chuyện thì bọn ta biết làm sao bây giờ?”
Kỳ thực, lời của Thuấn Giai cũng là nói thay nỗi lòng của Lâm Chí Hàn và Phong Hào.
Nói bọn hắn không có hảo cảm với Hại Thiên Thu chính là nói dối.
Mà đại sư tỷ của bọn hắn, trên lo tông môn, dưới lo đệ tử, tình như thủ túc.
Một bên tình như thân nhân, một bên tình bằng hữu nặng như đá.
Nói bọn hắn chọn giữa hai người, quả thật là còn khó hơn lên trời.
Còn chưa kể, bộ dạng của Hại Thiên Thu ngày đó, quả thật quá đáng sợ.
Hàn Tuyết Âm cũng biết bọn gà con lo lắng cho nàng.
Nhưng chuyện bàng quan đứng nhìn, nàng không thể làm được.
Nàng lấy ra một lệnh bài, nhét vào tay Thuấn Giai: “Cái này các ngươi giữ kỹ.
Nếu có chuyện thì trực tiếp bóp nát nó.
Cũng đừng chần chừ thoát khỏi.
Còn ta sẽ tự có tính toán.
Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ gặp lại.
Hiểu không?”
Ba người bọn hắn nhìn nàng, Thuấn Giai cảm giác tay cầm lệnh bài nặng tựa nghìn cân.
Bọn hắn phản phất như cảm nhận được sự việc không đơn giản như bọn hắn nghĩ.
Thuấn Giai nắm chặt lệnh bài trong tay, nhìn thẳng Hàn Tuyết Âm: “Bọn ta hứa sẽ tự bảo hộ mình.
Đại sư tỷ cũng nhớ phải bảo trọng.
Dù đi đâu, bọn ta cũng sẽ đứng về phía ngươi.”
Lâm Chí Hàn cũng liên tục gật đầu, giơ nắm đấm: “Dù cho người đời nói gì, đại sư tỷ vẫn là đại sư tỷ.
Ai dám ý kiến liền đập chết hắn.”
Phong Hào cũng đẩy gọng kính, gật đầu ủng hộ.
Hàn Tuyết Âm nhìn bọn hắn, hiếm có nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Chí Hàn thì càng trực tiếp, một hơi nhào vào ôm lấy nàng.
Phong Hào có chút chần chừ, xong cũng đi theo.
Thuấn Giai thân hình lớn, thì càng trực tiếp ôm cả ba người.
Ngày mưa âm u, bất tri bất giác thêm một phần ấm áp.
Hàn Tuyết Âm vỗ vỗ lưng bọn hắn, ý bảo nàng phải đi.
Xong nàng cứ như vậy, dùng truyền tống phù đi mất.
———————-
Bên kia một mảnh ấp ám, bên Hại Thiên Thu lại lạnh lẽo rất nhiều.
Nàng vẻ mặt âm trầm, bước từng bước giữa rừng sâu.
Bên trên mưa rơi không ngừng, thấm ướt cây cối cùng y phục của nàng.
Thêm vào đó quanh thân lửa đen vờn quanh, sát khí len lỏi khiến cho Hại Thiên Thu nhìn qua như một quỷ la sát.
Hại Thiên Thu cứ đi như vậy, mãi tới khi nàng nhìn thấy phía trước là một mảnh trống trải.
Trống trải không phải vì câu không mọc lên ở nơi đó.
Mà là những cây cổ thụ đều bị ngoại lực đánh bay.
Mặt đất thì đầy những đường cong lồi lõm, thể hiện trận chiến trước đó có bao nhiêu khốc liệt.
Mà ở giữa nơi đó, chính là chân thân của giao nhân, bị chém thành từng khúc.
Hoàn toàn ứng với câu, chết không toàn thây, phanh thây trăm đoạn.
Hại Thiên Thu vẻ mặt âm lãnh: “Ngươi vừa lòng chưa?”
Sấm chớp cắt ngang trời đêm, tiếng mưa rơi càng lớn.
Mặt đất trống không biết từ khi nào nhiều hơn một bóng hình.
Không ngoài dự đoán, chính là phần hồn vẫn còn vương vấn của A Tuyền.
Hại Thiên Thu một tay ngưng tụ hắc hỏa, nghiến răng nói: “Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích.
Nếu không…” Không đợi nàng nói hết câu, hắc hỏa trên tay của nàng đã chợt bừng lên, như muốn thể hiện cảnh cáo.
A Tuyền dùng bàn tay ghồ ghề của chính mình, cẩn thận vuốt ve, xác giao nhân.
Sau đó nàng đi tới trước mặt Hại Thiên Thu, tự mình quỳ xuống.
Hại Thiên Thu lần này mới quan sát kỹ nàng.
Không nhìn thì thôi, khi đã nhìn thấy nàng càng có chút giật mình.
A Tuyền không chỉ bị cắt mất lưỡi, mà phần hồn chỉ còn lại có một chút.
Nói cách khác, hồn phách của nàng đã bị người đánh cho không nguyên vẹn, không thể đầu thai chuyển kiếp!
Lời nói tới bên miệng, nhưng Hại Thiên Thu cũng không thể nào nói tiếp.
Nhìn hồn phách lung lay trước mắt, nàng giận thì giận, nhưng cũng có chút không đành lòng.
Là loại người nào có thể ác tới mức đánh vào hồn phách chứ? Một khi mảnh hồn này tan biến, cũng đồng nghĩa A Tuyền sẽ vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa.
Mà dường như A Tuyền cũng biết rằng bản thân không còn nhiều thời gian.
Nàng dùng hết sức lực cuối cùng, ở trên nền đất vẽ ra một tấm bản đồ.
Hại Thiên Thu cũng ngồi xổm xuống.
Nàng nhìn bản đồ trên nền đất một lúc, nặng nề nói: “Tấm bản đồ này dẫn đi đâu?”
A Tuyền nhìn thẳng vào nàng, tay chỉ về phía xác giao nhân.
Hại Thiên Thu nhìn qua, lại nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn ta đi tới tổ của giao nhân?”
A Tuyền gật gật đầu, sau đó lại dùng tay vẽ trên nền đất ba chữ “Thanh Dạ Vũ”.
Hại Thiên Thu nhìn tới đây liền hiểu.
Nàng nói: “Hắn cùng trứng giao nhân ta sẽ lo liệu.
Ta quanh năm phiêu bạc không rõ nơi về.
Nhưng ta biết người so với ta càng thích hợp chăm sóc hai người bọn hắn.”
A Tuyền lần này trực tiếp toát ra hai hàng thanh lệ.
Nàng thật sau bái tạ Hạ Thiên Thu.
Sau đó phần hồn của nàng liền dần dần tan biến thành những đốm sáng nhỏ, tiêu thất giữa trời đêm…
—————————————
Tác giả: thật xin lỗi mọi người QAQ tui đang chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp nên thời gian quá hạn hẹp.
Mọi người thông cảm nha.