Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 95: Bản Nháp


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 95: Bản Nháp


Đám người Hại Thiên Thu sau một lúc thương thảo, quyết định sẽ giúp Thanh Dạ Vũ tìm muội muội của hắn.

Để tránh cho người khác phát hiện hắn là giao nhân, Cố Thu Hà còn làm phép giúp hắn che dấu chân thân.

Chỉ cần không phải là người có tu vi trên kim đan kỳ, liền không thể nhìn ra.

Nói gì thì nói, yêu đan của giao nhân vẫn là một món mà người người mơ ước.
Dùng xong cơm tối, từng người lại trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn.

Hại Thiên Thu trực tiếp gọi tiểu nhị mang tới nước nóng.

Nàng ở phía sau bình phong, từ từ giải khai đai lưng: “Ta vẫn cảm thấy tác phong của ba kẻ gϊếŧ chết Thanh Lam rất quen thuộc.

Còn một điểm đáng ngờ nữa.

Bọn chúng lấy đi trứng giao nhân, nhưng lại để lại thứ đáng giá hơn là yêu đan.

Ngươi xem, có phải là làm một vụ lỗ vốn không?”
Hàn Tuyết Âm ngồi ngay ngắn trên ghế xem sách, nói: “Xác thực rất khả nghi.

Rất có khả năng hai người trong đó là Vương Duật cùng Thu Nguyệt.”
“Thu Nguyệt là người của Thi tộc, lại bị hủy mặt.

Vậy nên nếu nàng ra tay rạch mặt người ta cũng là thủ pháp thường thấy.” Hại Thiên Thu thoát tới trung y, nhìn bờ vai trắng nõn của bản thân.

Nàng linh quang chợt lóe, nói: “Tiểu nha đầu, lấy giúp ta y phục trên giường.”
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, buông sách xuống nhìn lên giường.

Trên giường vốn trống trải, không biết từ khi nào lại có thêm một bộ quần áo.

Hàn Tuyết Âm cầm lấy bộ quần áo, hướng về bình phong đi tới.

Vừa bước vào, Hàn Tuyết Âm chỉ thấy hơi nước lượn lờ, Hại Thiên Thu y sam giải khai một nửa, lộ ra nửa tấm lưng trắng nõn mê người.

Hại Thiên Thu mắt híp như con một con hồ ly, động tác đầy sức quyến rũ hướng tới Hàn Tuyết Âm.

Nàng uốn éo cái mông kiều nộn, hai tay vòng lấy cổ Hàn Tuyết Âm: “Người thứ ba rất có thể là thượng cấp của bọn hắn, kẻ lén hạ chú vào Tuyết Liên lúc ngươi đột phá.”
Ngoài mặt nói chuyện chính sự, bên trong nội tâm của Hại Thiên Thu đã sớm cười ha hả như mấy đại thúc đáng ngờ.

Xem đi, thân hình của nàng, nàng không tin Hàn Tuyết Âm còn có thể nhịn được.

A ha ha ha ha!
Hàn Tuyết Âm mặt không lộ biểu cảm, thuận theo ôm lấy vòng eo của Hại Thiên Thu.

Da thịt nóng hổi, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được.

Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm ôm lấy eo của bản thân, lại càng ra sức dán vào người nàng.

Hai vùng đồi núi non mịn, không ngừng hướng trên ngực người trước mắt cọ cọ.

Hại Thiên Thu mị nhãn như tơ, nói: “Nhưng dù sao chuyện này vẫn cần phải bàn lại, giờ nên tắm một cái đã.

Tiểu nha đầu ngươi thấy sao nào?” Nói rồi nàng còn hướng Hàn Tuyết Âm nháy nháy mắt.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, nói: “Đúng là nên tắm, người quá bẩn rồi.” Nói xong nàng liền ôm ngang Hại Thiên Thu lên, quăng vào thùng tắm.
“Ào!”

Hại Thiên Thu đột nhiên bị quăng vào thùng tắm: “…” Đây là gián tiếp ghét bỏ bổn vương ở dơ?
Lại nhìn bóng dáng Hàn Tuyết Âm vân đạm phong khinh đi ra ngoài, Hại Thiên Thu chỉ có thể tức trợn mắt, lặng lẽ cắn khăn tay trong lòng.

Đồ tảng băng không hiểu phong tình!
Hàn Tuyết Âm quăng xong Hại Thiên Thu vào thùng tắm, đi thẳng một mạch ra ngoài tiếp tục đọc sách.

Lại không ai biết, mắt lạnh đại sư tỷ mặt đã chuyển đỏ rần một mảnh như trái cà chua.

Hại Thiên Thu quả là yêu nghiệt, nàng cần phải niệm tâm kinh để bình tâm!
—————–
Hại Thiên Thu dụ dỗ thất bại nặng nề.

Trong lòng chịu đả kích không nhỏ.

Nàng nằm trên giường mà suy nghĩ không ngừng bay xa.

Sắc đẹp có sắc đẹp, tài hoa có tài hoa, nàng hoàn mỹ như thế này mà Hàn Tuyết Âm lại vẫn không hề động tâm.

Thật là khiến cho Hại Thiên Thu hận không thể ngay lập tức kéo Hàn Tuyết Âm lại cắn một ngụm cho đỡ tức.

Hàn Tuyết Âm tắm xong, khoát trung y đi ra chính là thấy nàng như vậy.

Một bộ dạng như cá chết chuẩn bị bị ướp muối đem ra phơi.
Hại Thiên Thu vừa nhìn thấy Hàn Tuyết Âm, ủy khuất tăng cao.

Nàng phồng má, tự dùng chăn quấn bản thân thành một con sâu, hai ba cái liền lăn vào tận trong góc giường, không nhìn tới Hàn Tuyết Âm.
“Phụt!” Hàn Tuyết Âm nhìn thấy một màn như vậy, không nén được, che miệng bật cười thành tiếng.

Hại Thiên Thu càng sống quả thật càng đi ngược.

Nhưng bất quá, cũng thật dễ thương.
Tiếng cười như chuông bạc, gieo vào lòng người cũng đi khiến người vui vẻ.

Nhưng vào tai con người tội nghiệp đang ủy khuất Hại Thiên Thu lại có tác dụng ngược.

Hại Thiên Thu quay đầu trợn mắt nhìn nàng, sau đó nhất quyết lấy chăn trùm luôn cả đỉnh đầu.
Hàn Tuyết Âm cười xong, đi lại bên giường.

Nàng khóe miệng không tan hết ý cười, vỗ vỗ Hại Thiên Thu: “Mau dậy lau tóc.

Tóc ướt sẽ cảm lạnh.”
Hại Thiên Thu bị nàng vỗ, càng nhích sâu vào trong góc.

Người ta nói, người càng già càng khó dỗ.

Hại Thiên Thu nàng nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho Hàn Tuyết Âm!
Hàn Tuyết Âm thấy nàng như vậy, vô cùng bất đắc dĩ.

Nàng một hơi đào ra con mèo Hại Thiên Thu đang quấn chăn, ôm ngang nàng bế lên.

Đồng thời, Hàn Tuyết Âm tranh thủ cho Hại Thiên Thu một cái thơm má.
Hại Thiên Thu đình chỉ giãy giụa, cảm nhận cảm xúc non mịn nơi bờ má.

Nàng lấy hai tay câu lấy cổ Hàn Tuyết Âm, thổ khí như lan: “Còn chưa đủ.” Nói rồi Hại Thiên Thu lập tức dâng hiến bờ môi, dán lên môi hồng của Hàn Tuyết Âm.
Hoa hoa tương đối, hương diễm tương truyền.


Nhiệt độ phòng trong nháy mắt tăng cao.

Hại Thiên Thu ánh mắt mê ly nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm cũng đồng dạng, thâm tình nhìn nàng.

Hai người má đỏ phong tình, cách một lớp quần áo, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ của nhau.
Hại Thiên Thu nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: “Hay chúng ta gạo nấu thành cơm đi.”
Hàn Tuyết Âm không đáp, chỉ khẽ gật đầu ừ một tiếng.
Một tiếng này như giải khai con ngựa hoang trong lòng Hại Thiên Thu.

Nàng tay run run, chuẩn bị hồi tưởng lại mớ sách vở không phù hợp với trẻ em.
Hàn Tuyết Âm cũng chăm chú nhìn nàng, sau đó tận mắt nhìn thấy một dòng máu đào chảy ra từ mũi Hại Thiên Thu.

Máu đỏ nhỏ giọt giữa y phục các nàng.
Đợi tới khi Hại Thiên Thu hoàn hồn, phong tình gì đó nháy mắt tan không còn một chút.

Nhục nhã!
Hàn Tuyết Âm một bên lấy khăn cho nàng lau, một bên đầy thâm ý nhìn nàng.

Nàng nhìn Hại Thiên Thu biến hóa đủ loại vẻ mặt, giọng thanh lãnh, ẩn chứa cười nhạo: “Cũng không phải ta không muốn.” Chỉ trách ngươi định kiến quá yếu.
Hại Thiên Thu mặt còn đen hơn đáy nồi, một bên ôm mũi một bên ấm ức.

Thịt tới miệng mà còn không được ăn, nỗi đau này ai hiểu thấu?!
——————
Một đêm hỗ động cứ như vậy trôi qua.

Hàn Tuyết Âm như thường lệ thức dậy sớm, ngồi thiền tu luyện một vòng.

Sau lại đơn giản thu thập bản thân.

Cuối cùng là kéo dậy con mèo lười Hại Thiên Thu.
Trong lúc đợi Hại Thiên Thu chậm như rùa bò sửa soạn bản thân, nàng liền đi xuống đại sảnh trước.

Vừa bước vào hành lang đại sảnh, Hàn Tuyết Âm đã thấy hai người Dương Thời Minh ngồi phía dưới.
Dương Thời Minh thấy nàng, vội vã đứng lên vẫy tay: “A Âm, ở chỗ này!”
Trần Tô Lâm một bên xì xụp ăn mỳ, cũng hướng nàng vẫy vẫy: “Hàn cô nương mau tới, mỳ chỗ này ngon lắm này.”
Hàn Tuyết Âm thong dong hướng hai người đi tới, có chút ngạc nhiên hỏi: “Minh ca tới đây từ sớm?”
Dương Thời Minh phủi phủi cái ghế bên cạnh cho nàng, nói: “Cũng không tính là sớm.

Bên chỗ khách điếm bọn ta không có nấu bữa sáng, vậy nên hai người bọn ta quyết định tới đây ăn luôn.

A, hay để ta gọi cho A Âm một phần mỳ luôn?”
Hàn Tuyết Âm vẻ mặt có chút nhu hòa, hướng hắn gật đầu: “Vậy đa tạ Minh ca.”
Dương Thời Minh quay đầu hướng tiểu nhị gọi thêm một tô mỳ, sau đó quay sang nói: “Chuyện ngày hôm qua, mọi người tiếp theo có dự tính gì không?” Nói rồi hắn lại rút ra một đôi đũa, đưa cho Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm lễ phép dùng hai tay nhận đũa, không nhanh không chậm nói: “Bọn ta tính dẫn theo Thanh Dạ Vũ đi lại trong thành.

Trong phạm vi hai thước, hắn có thể cảm nhận được khí tức của trứng giao nhân.”
Dương Thời Minh gật đầu, nói: “Vậy cũng được, bọn ta cũng sẽ giúp một tay.”
Trần Tô Lâm nhìn hài người, một nam một nữ trò chuyện với nhau, nhìn thế nào cũng cảm giác không đúng.

A, có lẽ là do Dương ca lớn lên tuấn tú lịch sự đi.

Chưa kể hai người con là thanh mai trúc mã, thân thuộc một chút cũng coi như bình thường.


Trần Tô Lâm nghĩ vậy, hết sức đè thấp cảm giác tồn tại của bản thân, hướng tiểu nhị gọi: “Tiểu nhị, cho thêm bình trà!”
“Có liền!”
Nhưng nào có ai ngờ, cảnh tượng bình thường đối với người nào đó lại như cái gai trong mắt, cái đinh trong miệng.

Hại Thiên Thu vừa bước tới đại sảnh, nhìn thấy Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh nói chuyện hòa thuận, nháy mắt hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nàng gắt gao nhìn hai người, nhìn tới mức như muốn nổ con ngươi.

Đến cả nhóm Quỷ Tướng Vương Duật trong Thiên Ma Xích cũng cảm thấy được ngọn lửa sôi trào.
Cố Hàm bay lơ lửng trên trần nhà, nói: “Chà chà, kỳ này vương thật đổ cả lu dấm.”
“Còn phải nói.” Vương Duật cũng lên tiếng: “Ta thấy, nếu mà điều kiện cho phép, vương đã bay lên đại chiến ba trăm hiệp.”
Bạch Li ôm ôm Bạch Đào, nói: “Đường duyên lận đận.

Đào nhi nhớ về sau không được học theo vương nha.”
Trong lúc đó, tiểu nhị cũng đã từ sau bếp đi ra, tay xách theo ấm trà mới: “Trà tới đây!”
Hại Thiên Thu mặt đen còn hơn than, đi xuống lầu, vừa lúc ngăn lại tiểu nhị.

Nàng ra hiệu hai cái, từ trong tay tiểu nhị xách đi ấm trà.

Cũng có lẽ hai người bàn chuyện quá chú tâm, Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh vẫn không nhận thấy có một mối họa đang đi tới.
Mà việc này, lại vô tình châm thêm một mồi lửa trong lòng Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu cầm bình trà đi tới cạnh bàn của mấy người Hàn Tuyết Âm, ung dung rót một ly.
Trần Tô Lâm một bên tiếp tục gặm mỳ, một bên đưa tay tiếp ly trà.

Hương trà nghi ngút, khói trắng lượn lờ.

Trần Tô Lâm tính nói tiếng cảm tạ, vừa nhìn lên xém chút chết vì nghẹn mỳ.
Hại Thiên Thu ngoài cười nhưng trong không cười, hướng hắn gật gật đầu.

Dọa tới Trần Tô Lâm mắt trợn trắng, không dám hé răng một tiếng.

Quá đáng sợ!
Lại nhìn tới hai người còn lại nói chuyện hăng, Hại Thiên Thu liền đi vòng qua đứng sau lưng hai người.

Dương Thời Minh vẫn không hay biết, cười nói: “Ta nhớ hồi đó chúng ta đều đòi a di mua kẹo bọc đường ở nhà Phúc thẩm, giờ nhớ lại thật cực khổ a di.”
Hàn Tuyết Âm như nhớ lại một đoạn ký ức đẹp, nói: “Tuổi nhỏ vô tư, nương cũng không trách.”
Hại Thiên Thu ở phía sau, đã tự dán lên trên trán một tờ phù, đem bản thân mình biến thành mặt quỷ, tính hù dọa hai người một phen.

Nhưng nghe tới đây, tay làm phép bất giác khựng lại.

Lại nhìn tới Hàn Tuyết Âm môi ngậm ý cười, tuy vẫn như cũ lời ít ý nhiều.

Nhưng Hại Thiên Thu có thể tinh tế nhìn ra trong đó bao hàm một niềm vui không nói rõ.

Là niềm vui gặp cố nhân, là niềm vui có người để ôn chuyện nhà.
Ý định của của một trò đùa dai, cứ như vậy bị Hại Thiên Thu dứt khoát bóp chết khi vừa mới chào đời.

Nàng cứ như vậy, lặng lẽ xoay lưng, biến mất giữa những tiếng nói cười.
Mà Hàn Tuyết Âm cũng đồng thời quay lưng lại.

Trực giác nói cho nàng đã có người ở đó, đến khi nhìn lại, chỉ có đại sảnh người tới người đi.
———————–
Hại Thiên Thu một mình ra khỏi khách điếm, đi đến một quầy bánh nướng gần đó.

Nàng ngồi vào trong quán, gọi ít bánh nướng cùng thịt, sau đó cứ như vậy ngồi phát ngốc.
Người đời thường nói, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Hại Thiên Thu cũng không ngoại lệ.

Nàng cảm thấy khó chịu, cảm thấy như vị trí độc tôn của bản thân bị chiếm.

Như một đứa trẻ bị bắt phải giao ra món đồ chơi yêu thích của mình cho một đứa trẻ khác.

Nàng muốn phá đám, muốn ở trước mặt Hàn Tuyết Âm dành lại sự chú ý.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn là không nỡ, không nỡ vì cảm xúc cỏn con của bản thân mà phá mất giây phút ôn chuyện ngắn ngủi của Hàn Tuyết Âm.

Ít ra nàng thấy, Hàn Tuyết Âm là thật sự vui vẻ.
Hại Thiên Thu ủ rũ thở dài, chỉ trách là nàng biết mọi thứ về Hàn Tuyết Âm.

Nhưng vào thời điểm đó, nàng không phải là người ở cạnh nàng ấy.

Vậy nên, nàng cũng không phải là người đó, người có thể cùng Hàn Tuyết Âm chia sẻ những khoảnh khắc kia.
Đúng lúc này, chuông Trúc Âm bông dưng vang lên: “Tiền bối, tiền bối! Người đang ở đâu?” Là giọng của Lâm Chí Hàn truyền tới.
Hại Thiên Thu vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần, hồi đáp: “Đột nhiên thèm bánh nướng nên ra ngoài ăn.

Gọi ta gấp như vậy có gì không?”
Lâm Chí Hàn: “Cũng không có gì.

Đại sư tỷ không thấy người xuống dùng cơm sáng nên bảo bọn ta đi tìm thử.”
Hại Thiên Thu tùy tiện bẻ một miếng bánh cho có lệ, nói: “Bảo nàng không cần lo lắng, chút nữa ta sẽ trở lại.”
Lâm Chí Hàn: “Được, ta đi nói cho nàng liền.

Nếu có đồ ăn ngon nhớ mua cho bọn ta nữa.” Nói rồi hắn trực tiếp cắt đứt truyền âm, chạy lạch bạch đi tìm đại sư tỷ.
Hại Thiên Thu đột nhiên bị ngắt lời, trợn tròn mắt.

Nàng là người đang bị tổn thương tâm hồn mà.

Đáng lý bọn hắn phải tới mua đồ ăn, an ủi nàng mới đúng chứ.
Giận dỗi là thế, nhưng việc cần làm vẫn phải làm.

Hại Thiên Thu qua loa gặm hai miếng bánh cho có lệ.

Xong nàng liền phủi tay, đang tính gọi tính tiền.

Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên toàn bộ người trong quán đều đã biến mất.
Hại Thiên Thu hơi có chút kinh ngạc nhìn xung quanh.

Đường phố đông đúc không biết từ lúc nào cũng không một bóng người.

Trời trong mây trắng thay bằng đem đen vô tận, phố xá đông người thay bằng sương mù mờ ảo.
Nàng thử vận chuyển linh lực gọi quỷ tướng, nhưng không hề có đáp lại.

Bất thình lình, ghế đẩu đối diện Hại Thiên Thu xuất hiện một người.

Hại Thiên Thu nghiêng đầu nhìn người trước mắt, tóc dài chấm đất che khuất khuôn mặt.

Nhưng bàn tay quái thú cùng da dẻ sần sùi rất nhanh gợi cho nàng nhớ, trước mặt chính là ma nữ liên tục quấy rầy nàng những ngày gần đây.
Hại Thiên Thu nhìn ma nữ, thử mở miệng: “Ngươi là mẫu thân của tiểu giao nhân?”
Ma nữ không đáp lại.
Hại Thiên Thu lại tiếp tục thử: “Tuyền cô cô?”
Lời nói vừa dứt, mặt đất cũng theo biến thành một vùng nước mênh mông.

Mà ma nữ từ lúc nào đã đứng dậy, ở xa xa nhìn Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu từ ghế đẩu đứng dậy, phủi phủi tay, hướng nàng nói: “Ngươi có oan muốn giải?”
Ma nữ không đáp lại nàng, chỉ xoay người đi về phía trước.
Hại Thiên Thu cũng đi theo sau ma nữ.

Đi được khoảng một lúc, nàng thấy ma nữ liền dừng lại.

Xung quanh các nàng lúc này là một cái xác giao long to lớn bị chặt ra thành từng khúc.

Máu đỏ tươi còn không ngừng tràn ra ngoài.
Hại Thiên Thu nhìn xác giao long, lại nhìn ma nữ một chút mới kinh ngạc bật thốt: “Ngươi uống máu của giao nhân?!”
———————-
Tác giả: đêm tối đột nhiên trong não đầy chữ ahahaha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.