Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 92: Nào Ta Cùng Đốt Phong Long


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 92: Nào Ta Cùng Đốt Phong Long


Pháp trận mất, sương mù vây, đất trời lại một lần nữa mờ mịt.

Nhóm người Hại Thiên Thu vừa thoát khỏi vùng sương mù bí ẩn, cũng là lúc sương mù hoàn toàn che kín lại như lúc ban đầu.
Thuấn Giai dẫn đầu đáp xuống rìa kết giới của Kiếm Thành.

Vừa đặt chân xuống, hắn lập tức lăn đùng, nằm trên đất thở hổn hển.

Mấy người còn lại cũng theo sau đáp xuống.

Bọn họ ai ai cũng mệt mỏi, bất chấp hình tượng mà ngồi trên đất.
Nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là một lần nhớ đời của đám người Hại Thiên Thu.

Không chỉ bị vây, bị tiêu hao linh lực, mà còn bị một đàn yêu quái đuổi theo không tha.

Trong lúc chạy trốn, bọn họ không tiếc vứt ra toàn bộ dịch chuyển phù.

Cuối cùng mới coi như an ổn quay trở lại.
Lâm Chí Hàn lấy tay quạt gió, cảm thán: “Có phải là ta suy nghĩ sai hay không.

Nhưng hình như nhóm chúng ta vận may càng ngày càng đi xuống.”
“Ngươi nghĩ không sai đâu.” Thuấn Giai vừa thở vừa nói: “Quy mô cũng càng ngày càng lớn.”
Hại Thiên Thu nghe hai người trò chuyện, tính nói câu một câu.

Cuối cùng nàng vẫn là quyết định im miệng.

Nhưng trong thâm tâm lại thầm thề, nhất định phải đi cầu mấy cái bùa bình an.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng úp sấp ở đó, như có thuật động tâm, hỏi: “Còn mấy tờ bình an phù chưa bán, muốn mua không?”
Hại Thiên Thu im lặng nhìn Hàn Tuyết Âm.

Rất nhiều lúc nàng thật muốn mổ não Hàn Tuyết Âm ra xem xem trong đó rốt cuộc là chứa thứ gì.
“Ta mua.” Giang Mi bỗng nhưng lên tiếng, đem tiền chuyển qua trữ vật giới của Hàn Tuyết Âm, thuận tay lấy luôn mấy là bùa: “Hàng này có đảm bảo không?”
Hàn Tuyết Âm nghiêm túc gật đầu: “Mười phần bảo đảm.”
Trương Vô Minh nhìn sắc trời đen kịt, một bên đỡ Cố Thu Hà nói: “Chúng ta nên trở lại khách điếm thôi.”
Lời nói vừa ra, mọi người cũng tự nhiên đồng ý với hắn.

Dù gì bọn họ cũng chỉ còn là tàn binh bại tướng, cần phải dưỡng thương nha.
Cứ như vậy, cả một đám người thay phiên đỡ nhau, lết vào trong thành.

Dương Thời Minh sau khi chào từ biệt, liền kéo theo Trần Tô Lâm đi về khách điếm của bọn họ.

Đám người Hại Thiên Thu cũng tự nhiên đi về khách điếm của chính mình.
Hại Thiên Thu ngựa quen đường cũ, chui vào phòng của Hàn Tuyết Âm đóng trận lâu dài.

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng làm động vật ăn bám chuyên nghiệp, cũng hết cách, chỉ đành mặc kệ nàng.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào cũng không muốn tách phòng.

Sau khi tắm rửa, cả ba tên liền chen chung vào phòng Thuấn Giai mà ngủ.
Đôi phu thê ân ái Trương Vô Minh tất nhiên là một phòng.

Chỉ tội nghiệp Giang Mi đại tiểu thư, một mình cô đơn ôm mấy chục lá bùa ngủ.

——————–
Một đêm gió mát trăng thanh, Hại Thiên Thu cảm giác cả người mệt lả.

Bỗng nhiên bên tai truyền tời tiếng nước, khiến cho nàng đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy.
Hại Thiên Thu mở bừng mắt, ngây ngốc nhìn xung quanh.

Hiện tại nàng nằm trên mặt nước, xung bao phủ bởi sương mù.
Nàng có chút không thể tin tưởng nổi.

Hại Thiên Thu nhanh chóng bậc dậy, sờ soạng trên người bản thân.
Hại Thiên Thu có chút khó hiểu.

Trên người nàng vẫn là trung y lúc nàng đi ngủ.

Không có khả năng vừa chớp mắt một cái liền biến tới một nơi không đâu.
Nàng suy nghĩ một chút, lại dùng tay tự nhéo má.

A, vẫn còn cảm giác đau! Chứng tỏ là Hại Thiên Thu nàng không có ở trong mơ.

Nhưng mà cái chuyện này cũng quá kỳ diệu rồi.
Lại nhìn xuống mặt nước dưới chân, Hại Thiên Thu cư nhiên phát hiện không có ảnh phản chiếu của bản thân.

Hại Thiên Thu nhìn xung quanh một chút, nhịn không được lên tiếng: “Có ai không?”
Tiếng của nàng vang vọng hai nhịp, xong cũng im bặt.

Hại Thiên Thu nghiêng đầu nghi hoặc, xong từng bước một cất bước.
Tiếng nước róc rách theo chuyển động của nàng truyền tới.

Đi được một lúc, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Hại Thiên Thu lại dừng lại, chống cằm nghiền ngẫm.
“A ha ha ha…” Đúng lúc này truyền tới tiếng hài đồng cười đùa, cùng một trận tiếng đạp nước.
Hại Thiên Thu cảm giác như có hai cái bóng đen vừa lướt qua sau lưng.

Nhưng khi nàng quay phắt lại, lại không có thứ gì.
Nàng lắc lắc đầu, muốn cho bản thân mình thanh tỉnh một chút.

Nào ngờ Hại Thiên Thu vừa tiếp tục bước đi, từ dưới nước lập tức trồi ra hai bàn tay to lớn, xấu xí tóm chặt lấy cổ áo của nàng.
Hại Thiên Thu bị hai bàn tay sần sùi kia một phát lôi kéo xuống nước.

Nàng giãy dụa muốn thoát, lại không tài nào thoát được. 
“Ục ục…” Hại Thiên Thu cảm thấy bản thân như muốn bị dìm cho ngạt thở.

Trong mơ hồ, nàng lại thấy gương mặt lở loét kia.
Gương mặt đó nhìn thẳng nàng, vẻ mặt hung tợn: “Trả con cho ta!”
“A!” Hại Thiên Thu bật dậy, liên tục thở gấp, mô hôi thấm ướt áo.

Ánh nắng sắm xuyên thấu qua giấy dán cửa, Hại Thiên nhìn một vòng.

Nàng hiện tại vẫn ở trên giường.


Bên cạnh Hàn Tuyết Âm vẫn còn ngủ.
Hại Thiên Thu lấy tay áo lau mồ hôi, xong lập tức nhẹ nhàng xuống giường.
———————
Phòng nhỏ, giường nhỏ, trên giường nằm chen chúc ba người thanh niên.

Một cao to mạnh mẽ, một thanh tú tươi tắn, một nội liễm hơi nho nhỏ.

Cả ba tên chen trên một cái giường cũng coi như có chút quá sức.

Đến nỗi cả ba đều lòi hết đầu gối ra ngoài giường.
Thuấn Giai ôm gối ưỡn ẹo một cái, mặt vùi vào trong gồi, chân khẽ đạp đạp Lâm Chí Hàn: “Trời sáng rồi…”
Lâm Chí Hàn ôm chăn khó chịu, lấy chăn trùm kín đầu, lăn sang một góc thật xa. 
Thuấn Giai cảm giác hắn lăn qua chỗ khác, lại tiếp tục dùng cùi chỏ huýt huýt Phong Hào: “Sáng rồi kìa…”
Phong Hào cũng khó chịu, lấy tay xua đuổi hắn, bản thân lại hướng về trong góc dịch một chút.
Cứ như vậy, ba tên ngái ngủ thọt qua thọt lại, nửa canh giờ sau mới lết ra khỏi giường.

Cả ba tên đều mặt trung y, bộ dạng ngái ngủ mở cửa.
Thuấn Giai gãi gãi ngực, nhìn xuống phía trong sân nói: “Tiền bối sáng tốt lành.”
Lâm Chí Hàn quấn chăn, Phong Hào ôm gối cũng đồng loạt nửa tỉnh nửa mê theo hắn nói: “Sáng tốt lành…”
Hại Thiên Thu cũng không thèm nhìn tới bọn hắn, tiếp tục nhóm lửa chậu than.
Lâm Chí Hàn kéo tay áo Thuấn Giai, Thuấn Giai lại kéo tay áo Phong Hào, ba tên nói đuôi nhau lạch bạch đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Phong Hào kéo tay áo Thuấn Giai, Thuấn Giai kéo tay áo Lâm Chí Hàn, lạch bạch trở về phòng thay đồ.

Lúc đi ngang còn liếc nhìn Hại Thiên Thu một cái, sau đó thẳng tiến về phòng.
Hại Thiên Thu một bên nhóm lửa, một bên lẩm bẩm thứ gì đó mà không ai hiểu.
Đợi cho ba chú gà con hoàn toàn tỉnh táo trở ra, chính là cảnh tượng Hại Thiên Thu ngồi bên bếp than, đốt giấy trắng.

Đợi cho giấy trắng bùng lửa nhỏ, nàng lại vén vạt áo, nhảy qua nhảy lại.
Phong Hào chùi kính, nói: “Nàng đang đốt phong long thì phải.”
“À.” Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn đồng loạt cảm thán một tiếng.

Thuấn Giai nói: “Đốt phong long xả xui đây mà.”
Lâm Chí Hàn giơ tay lên, hướng về phía Hại Thiên Thu nói: “Tiền bối đợi chút, bọn ta tới nhảy cùng.”
Cứ như vậy, tới khi Hàn Tuyết Âm ra khỏi phòng liền thấy cảnh tượng như này.

Hại Thiên Thu cùng ba tên gà con, dắt tay nhau nhảy quanh đống lửa nhỏ như thổ dân trên cao nguyên.

Lâu lâu còn hò hét một trận, nhìn có vẻ rất vui.

Hàn Tuyết Âm thở dài, sơn môn thật là bất hạnh mà.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Hàn Tuyết Âm vừa lên tiếng, nhóm đốt phong long lập tức giật mình run cầm cập.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Phong Hào lập tức đứng thẳng tắp, đồng thanh hướng về Hàn Tuyết Âm hành lễ: “Đại sư tỷ sáng sớm tốt lành!” Nói xong Thuấn Giai còn không quên huýt Hại Thiên Thu một cái.
Hại Thiên Thu trợn tròn mắt nhìn hắn, xong lại quay sang cười lấy lòng với Hàn Tuyết Âm: “Tiểu nha đầu sáng sớm tốt lành.

Bọn ta đang đốt phong lông xả xui.


Đuổi chút tà vật… ngươi cũng rõ mà ha ha…”
Hàn Tuyết Âm thở dài một hơi, lấy khăn tay thay Hại Thiên Thu xóa đi vết than trên mặt: “Ngươi xem ngươi có chút nào ra dáng người tu đạo không? Mấy cái này ngươi cũng rõ không có tác dụng.”
Hại Thiên Thu chu chu miệng, lầm bầm: “Ai biết được, biết đâu lại có tác dụng thì sao.

Để lát hồi ta ra chợ mua thêm vài cây xã, đi xông phòng.”
Ba chú gà con nhìn hai người như vậy, lập tức nhìn mây nhìn trời, đem sự tồn tại của bản thân phai nhạt hết sức có thể.
Hàn Tuyết Âm trừng nàng một cái, sau đó bình đạm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hại Thiên Thu tuy thường xuyên làm những việc không ai hiểu nổi.

Nhưng nếu ở chung lâu ngày, Hàn Tuyết Âm liền rõ ràng đối phương là giả mù sa mưa.

Tuy ngoài mặt thích làm chuyện không đâu, nhưng luôn có mục đích rõ ràng.
“Mọi người sáng sớm tốt lành!” Đúng lúc này nhóm Trương Vô Minh cũng vừa vặn xuất hiện, tươi cười nhìn bọn họ. 
“Trương huynh!” Thuấn Giai đi đầu ứng tiếng.
Cố Thu Hà cười nhẹ nhàng: “Mọi người dậy thật sớm.

Trái lại bọn ta làm chậm chân mọi người.”
Lâm Chí Hàn khách khí đáp: “Cũng vừa thức giấc không bao lâu, Cố tỷ không cần quá để ý.”
Giang Mi càng không cố kỵ điều gì, nắm lấy tay Cố Thu Hà kéo: “Đi ăn sáng, đi ăn sáng!”
Một nhóm người cứ như vậy đi tới đại sảnh dùng bữa sáng. 
—————-
“Cô nương gặp phải ma?” Trương Vô Minh nghe xong Hại Thiên Thu kể, không nhịn được hỏi lại.
Hại Thiên Thu gật đầu, lại lắc đầu: “Nếu nói là ma thì cũng không đúng lắm.

Hình dạng của nó… giống như yêu quái thì đúng hơn.”
Dừng một chút, nàng lại gắp một cái chân gà giơ lên: “Da tay của nó sần sùi như thế này nè, lại rất lớn.

Móng vuốt cũng vừa đen vừa dài, không có đặc điểm nào giống người chết biến thành hồn ma.”
“Nói cũng kỳ lạ.” Lâm Chí Hàn gắp một miếng đậu hũ nhai nhòm nhoàm nói: “Nếu là ma quỷ cố ý, cũng phải có dấu hiệu chứ.

Giống như phải có dao động linh lực.

Mà đại sư tỷ hôm qua chung phòng với nàng, đáng lý phải nhận ra chứ.”
Hàn Tuyết Âm cau mày một chút, gật đầu nói: “Ta cũng không cảm nhận được gì hết.” Đúng thật là rất kỳ lạ.
Hại Thiên Thu nghe thế, không khỏi nhớ lại lúc sáng.

Khi hàng tỉnh dậy, ngoài suy nghĩ chuyện đốt phong lông ra, là ngắm dung nhan người bên gối.

Đúng là sắc đẹp mờ mắt, Hại Thiên Thu nào còn nhớ tới mấy chuyện nghi hoặc này.
Hàn Tuyết Âm liếc nhìn người bên cạnh, vẻ mặt ngây ngốc, lâu lâu lại còn cười ra tiếng.

Liếc mắt cũng biết nàng đang nghĩ tới mấy chuyện không đứng đắn.

Hàn Tuyết Âm nhịn không được, khẽ lấy chân đạp nàng một cái, dùng truyền âm nói: “Nghĩ chuyện chính.”
Hại Thiên Thu bị đau, nước mắt lưng tròng thầm đáp: “Rõ rõ.” Nàng lại xoa xoa chân ngọc một chút, quay sang nói với mọi người: “Đúng rồi! Lúc bị ném vào sương mù, ta cũng thấy được nó!”
Phong Hào đẩy gọng kính một cái: “Tiền bối còn nhớ rõ chuyện xảy ra như thế nào không?”
Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, sau đó liền đơn giản kể lại chuyện lúc nàng mới vô tình bị bắt vào vùng sương mù.

Rồi lại việc nhìn thấy khuôn mặt người mục nát trong mơ.

Sau khi tỉnh dậy, lại là ở trong hồ nước.
“Nếu là như vậy.” Trương Vô Minh lên tiếng: “Có khi nào Dương Thời Minh cùng Trần Tô Lâm cũng thấy hay không?”
Hàn Tuyết Âm gật đầu nói: “Rất có khả năng.

Không bằng chúng ta tìm bọn họ hỏi một chút?”
Cố Thu Hà cũng đồng ý với nàng: “Vậy chúng ta mau ăn rồi đi tìm bọn họ.”
“Khoan đã.” Giang Mi bỗng dưng lên tiếng: “Chúng ta biết bọn họ ở chỗ nào sao?”
Lời vừa nói ra, bàn ăn im phăng phắc.


Hại Thiên Thu tất nhiên không thèm để ý.

Có tình địch nào lại đi hỏi nơi ở của tình địch không?
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào cũng sẽ không tốn thời gian đi hỏi.

Hôm qua ba người bọn hắn toàn lo đi ngủ, nơi nào còn để ý. 
Trương Vô Minh cùng Cố Thu Hà thì phu thê ân ái.

Giang Mi thì tiểu thư cần đi tắm.
Cuối cùng một câu, đám người bọn họ căn bản hoàn toàn quăng người ta ra sau đầu.

Đến lúc cần, thì hoàn toàn không có cách tìm người.

Quả thật là thất sách!
Trương Vô Minh ho khang một cái, nói: “Hay là chúng ta đợi mấy ngày nữa đi.

Rồi từ từ tìm bọn họ cũng được.”
Toàn trường nhất trí gật đầu.
Đêm đó, Hại Thiên Thu như cũ ngủ cùng Hàn Tuyết Âm.

Đến nửa đêm, nàng bị gió lạnh làm cho tỉnh lại.

Hại Thiên Thu tròn mắt nhìn xung quanh.

Làm thế nào nàng lại ở trên nóc nhà?!
Hại Thiên Thu co ro ôm tay, vội vàng kêu cứu: “Cứu người! Có ai không?!”
Lần này nàng gọi, quả nhiên kinh động tới mọi người.

Hàn Tuyết Âm là người đầu tiên xông ra, cũng chứng thực rằng Hại Thiên Thu cũng không phải ở trong mơ.
Hàn Tuyết Âm phi kiếm, xách Hại Thiên Thu xuống.

Thuấn Giai nhìn nàng, nhịn không được hỏi: “Sao tiền bối không ngủ, đi leo mái nhà làm gì?”
Hại Thiên Thu trợn trắng mắt, liếc hắn: “Làm như ta muốn đi leo mái nhà ấy!”
Một đêm náo loạn, từng người cũng về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, tránh cho ảnh hưởng tới các khách nhân khác.

Nhưng ngày tiếp theo lại có chuyện.
Hàn Tuyết Âm tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Hại Thiên Thu.

Nàng tìm một vòng cũng không thấy người đâu.

Sau đó đội ngũ cũng bị đánh thức, đang chuẩn bị tản ra tìm Hại Thiên Thu thì thấy nàng một thân ướt như chuột lết về khách điếm.
Hại Thiên Thu cũng là tức đỏ mắt.

Rõ ràng nàng đang ngủ, lúc tỉnh dậy lại là ở ngoài bờ sông.

Một nửa người ngâm dưới nước, nàng mà tỉnh chậm một chút, có khi cũng thành ma chết chìm!
Hàn Tuyết Âm không yên tâm nàng, đem đó liền lấy dây thừng cột Hại Thiên Thu lại.

Kết quả là, sáng ra dây thừng nằm trên đất, người thì mất tăm mất tích.

Tìm một hồi, cuối cùng tìm được Hại Thiên Thu trong miếu hoang ở phía tây Kiếm Thành.
Liên tục nhiều ngày không được ngủ ngon, Hại Thiên Thu cũng sắp phát điên rồi.

Hại Thiên Thu từ trên ghế đứng phắt dậy, chỉ tay lên trời: “Tổ sư cha nhà ngươi! Hôm nay ta không bắt được ngươi ta liền không mang họ Hại!”
————–
Tác giả: kỷ niệm 90 chương hahaha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.