Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 8: Chưởng Môn Uy Vũ Đã Tới


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 8: Chưởng Môn Uy Vũ Đã Tới


Thuấn Giai xoay người phi thân một cái, trong vòng chiến rất nhanh liền xuất hiện hai đạo linh khí màu đỏ và màu xanh.

Mà Đại Quỷ Oa cũng không phải là dễ đối phó, chiêu chiêu đều là dùng tới mười phần sức lực.

Chỉ cần không cẩn thận, trúng một chiêu liền sẽ là trọng thương chờ chết.
Thuấn Giai triệu ra Hỏa Lân đao, vận khí liên tiếp chém tới Đại Quỷ Oa.

Thân Hỏa Lân đao sáng bóng, được bao phủ bởi ngọn lửa sáng chói, nóng tới cực độ.

Thuấn Giai chém tới đâu, vết cháy xém liền xuất hiện ở đó.

Tuy Hỏa Lân đao không phải cực phẩm như Băng Sương kiếm nhưng có thể thấy uy lực cũng không hề kém.
Hàn Tuyết Âm một bên không ngừng ngưng khí, đóng băng làm chậm cử động của Đại Quỷ Oa.

Một bên múa kiếm, liên tiếp ra chiêu công kích.

Liên tiếp mấy bộ kiếm pháp đều được nàng thi triển tới nhuần nhuyễn, không để lộ chút sơ hở cho Đại Quỷ Oa.

Phải nói là vừa công vừa thủ vô cùng nhịp nhàng.
Đại Quỷ Oa cũng không hề thua kém.

Nó hét một tiếng chói tai, tử khí liền phát ra nồng nặc.

Sau đó dùng cái tay phải to lớn của mình đánh về phía Hàn Tuyết Âm.

Thuấn Giai thấy có sơ hở liền xong lên bổ xuống một đao.

Ai ngờ Đại Quỷ Oa như được chỉ điểm, lúc cái tay thô kệt gần chạm tới Hàn Tuyết Âm liền chuyển hướng quơ ngang.

Một kích đó liền nhắm vào Thuấn Giai đang bay tới.
Thuấn Giai không kịp tránh né, chỉ đành giơ ngang đao đỡ bớt một phần lực đạo.

Hắn trúng đòn liền văng ra xa, lưng hung hăng đập vào vách động một cái “rầm”.

Thuấn Giai chống đao cố gắng đứng dậy nhưng lại hộc ra một ngụm máu.

Nhìn qua liền biết chắc rằng hắn đã bị nội thương.
Lâm Chí Hàn nhìn Thuấn Giai trọng thương, lại nhìn tới đại sư tỷ của hắn đang đơn đả độc đấu với Đại Quỷ Oa.

Hắn gấp tới độ chảy một thân mồ hôi, liền muốn xông vào hỗ trợ.

Nhưng mà nếu hắn đi rồi thì Hại Thiên Thu và Phong Hào phải làm sao đây?
Hại Thiên Thu làm sao không nhìn ra sự lo lắng trên mặt Lâm Chí Hàn.

Nàng liền lên tiếng: “Chí Hàn, ngươi cứ đi trợ giúp hai người kia.

Bọn ta hiện tại không phải mục tiêu của Đại Quỷ Oa, núp ở nơi này liền không sao.”
Lâm Chí Hàn nghe Hại Thiên Thu nói vậy cũng thoáng chần chờ một chút.


Xong hắn cũng hướng Hại Thiên Thu gật đầu một cái.

Trước khi tiến lại chỗ hai người kia hắn còn không quên bố trí một cái kết giới quanh Hại Thiên Thu và Lâm Chí Hàn.

Bố trí xong kết giới, lại dặn dò Hại Thiên Thu cẩn thận, xong hắn mới dám quay đầu đi.

Trong tình thế này, Lâm Chí Hàn cũng không ngừng ngại triệu ra pháp khí bản mệnh của hắn.
Nghịch Thủy thương sáng bóng được triệu ra, ánh sáng bạc pha lẫn chút ánh sáng xanh liền tỏa ra.

Hai tay Lâm Chí Hàn khẽ chuyển, mũi thương liền hướng Đại Quỷ Oa, tạo ra ba cái vòi nước như ba con rắn xông tới phía nó.

Đại Quỷ Oa đột nhiên gặp thêm không kích ở phía sau liền nổi điên.

Một bên nó vừa phải đối phó Hàn Tuyết Âm, một bên vừa phải đón nhận công kích của Lâm Chí Hàn khiến nó thụ thương không ít.

Nhưng như vậy cũng không đủ khiến cho lực chiến của nó giảm bớt.

Nó đứng thẳng bằng hai chân, nhảy bổ về phía Lâm Chí Hàn.

Mắt thấy thân hình nặng cả tấn của Đại Quỷ Oa nhảy bổ về phía mình, Lâm Chí Hàn liền nhanh chóng phi thân tránh né.

Trong một cái chớp mắt hắn liền xuất hiện cạnh bên Hàn Tuyết Âm.

Mà vị trí lúc nãy hắn đứng liền bị Đại Quỷ Oa tạo thành một cái lỗ to lớn.
Đại Quỷ Oa lúc này liền cuộn tròn người lại, dùng hết tốc lực lăn nhanh về phía Hàn Tuyết Âm cùng Lâm Chí Hàn.

Thuấn Giai mắt thấy đồng môn gặp nguy liền muốn tiến lên hiệp trợ nhưng không còn đủ sức lực.

Lâm Chí Hàn múa trường thương, tạo thành mười con rắn nước lớn đánh về phía Đại Quỷ Oa.

Hàn Tuyết Âm cũng không ngừng ngưng tụ tầng tầng tường băng cảng lại tốc độ của Quỷ Oa.

Thế nhưng tốc đô của Quỷ Oa lại không hề thuyên giảm.

Tường băng của Hàn Tuyết Âm từng cái từng cái đều bị nó phá vỡ.

Rắn nước của Lâm Chí Hàn cũng không thể tạo ra bao nhiêu vết tích cho Đại Quỷ Oa.
Trong tình thế cấp bách, Hàn Tuyết Âm thấy mọi chuyện không ổn liền hô lớn: “Mau ngưng khí hộ thể!” Nói là ngưng khí hộ thể, nhưng bất quá chỉ là tạo một tầng khí xung quanh bản thân để giảm bớt công kích nhận được.

Tuy đây được coi là cách đối đầu trực diện ngu ngốc nhưng dưới tình thế này không thể không sử dụng.
Hàn Tuyết Âm nói rồi liền ngưng tụ một đoàn khí xanh lạnh giá bao xung quanh bản thân.

Lâm Chí Hàn cũng đồng dạng tạo một màng nước bao lấy thân thể.

Cả hai người căng thẳng chờ đợi đón nhận công kích của Quỷ Oa.

“Keng!” Bỗng nhiên Đại Quỷ Oa tiến tới chỉ còn cách hai người Hàn Tuyết Âm khoảng một thước liền bị đánh bật trở ra.

Mà dư âm của tiếng chuông vẫn còn vang vọng trong hang động to lớn.
Cả ba người Hàn Tuyết Âm, Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai đều bị một màn này làm cho bất ngờ.


Còn Đại Quỷ Oa lại một bụng đầy nộ khí, không hiểu được nguyên do bị phản công.

Nó “oa oa” lớn mấy tiến liền tiếp tục công kích ba người kia.

Lại “leng keng” một tiếng, công kích của nó chưa kịp chạm tới địch nhân liền bị đánh bật trở lại.
Hàn Tuyết Âm không xác định được tiếng chuông phát ra từ đâu, nhưng nàng liền rất nhanh chấn tỉnh lại.

Nàng liền thừa lúc Đại Quỷ Oa bị bất ngờ mà xong lên công kích tiếp.

Lần này nàng đánh ra là chiêu chiêu đòi mạng, khiến cho không khí trong động nhất thời lạnh buốt.

Lâm Chí Hàn thấy vậy cũng bắt đầu hỗ trợ công kích.

Thuấn Giai hồi phục được một nửa sức lực cũng liền xông vào.
Công kích của Đại Quỷ Oa mỗi lần đánh ra liền bị tiếng chuông làm bật ngược trở lại.

Chỉ qua một khắc, nó liền rơi vào thế hạ phong, dần bị ba người Hàn Tuyết Âm chế trụ.
Hàn Tuyết Âm lấy ra một lá bùa, phóng về phía Đại Quỷ Oa.

Lá bùa màu vàng biến mất, phía trên liền xuất hiện một sợi dây xích bằng linh khí phóng về phía Đại Quỷ Oa.

Sợi dây xích quấn quanh Đại Quỷ Oa sau đó liền trói chặt nó trên nền đất.

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn thấy vậy cũng liền lần lượt đánh ra mấy bộ thủ pháp, tạo ra hai tầng kết giới bao quanh Đại Quỷ Oa.

Tuy Đại Quỷ Oa vẫn còn dẫy dụa nhưng tạm thời cũng bị khống chế.

Nhóm người lúc này mới dám thở, tình thế vừa rồi quá mức hung hiểm mà.
Lúc này Lâm Chí Hàn mới nhớ tới Hại Thiên Thu và Phong Hào.

Hắn nhìn về phía hang nhỏ lúc nãy chỉ thấy một mình Phong Hào nằm bẹp trên nền đất không khỏi kinh hãi: “Thiên Thu đâu? Sao chỉ còn lại Phong Hào?”
“Hả? Sao mới có một lúc liền mất tích thêm một người rồi!?” Thuấn Giai nghe vậy cũng vô cùng bất ngờ.
Hàn Tuyết Âm thì hoàn toàn không một chút biến sắc.

Nàng chỉ khẽ cau mày nhìn thoáng qua chỗ Phong Hào xong lại tiếp tục nhìn về phía Đại Quỷ Oa.
Trong khi cả ba người kia đang luốn cuốn tay chân không thể ngờ tới bản thân là đều đang bị theo dõi.

Một bóng đen trong góc khuất âm thầm thu toàn bộ nhất cử nhất động của bọn họ vào mắt.

Tay hắn khẽ động, tất nhiên là chuẩn bị làm thủ pháp tiếp tục điều khiển Đại Quỷ Oa.

Nhưng động tác chưa kịp thực hiện đã bị một tiếng nói yêu mị làm khựng lại.
Hại Thiên Thu đứng sau lưng kẻ khả nghi, thân người hơi ngã về trước, khuôn mặt kề sát bên tai hắn khẽ nói: “Ra sát chiêu với hậu bối là không hay lắm đâu nha.”
Nâm nhân mặt một thân áo đen, áo choàng có mũ che kín gương mặt cả kinh.

Hắn quay ngoắt người lại chỉ có thể nhìn thấy một tên nam không ra nam nữ không ra nữ nhìn hắn cười cười.


Ý cười trên khuôn mặt kiều mị càng khiến cho hắn nổi hết cả da gà.

Mà điều quan trọng hơn là người này xuất hiện đằng sau hắn từ lúc nào?
Hại Thiên Thu ý cười vẫn như cũ bình ổn nói nhỏ, nhưng từng từng câu câu từ chữ phát ra đều như đánh thẳng vào hai lỗ tai của nam nhân khiến tai hắn đau đớn không thôi: “Từ xưa tới nay người người đều lấy việc tu hành phi thăng làm gốc.

Tuy đạo có thể khác nhau nhưng tuyệt không phạm đại kỵ gϊếŧ chóc.

Một tên nhân tộc nhỏ bé như ngươi cư nhiên dám sát hại vô số sinh linh càng không tiết công sức bắt người của Trúc Vân môn.

Ngươi còn gì muốn nói không?”
Nam nhân nhìn người trước mắt không có nữa điểm tu vi, cư nhiên lại có thế hành hạ hắn nằm trên đất ôm tai.

Dù là người mù cũng biết rằng hắn chọc chúng người khó chơi rồi.

Nam nhân gắn gượng làm một cái thủ pháp.

Tức thời Đại Quỷ Oa liền bạo phát âm khí, phá vỡ xiền xích cùng kết giới.

Sau đó hắn nhân lúc Hại Thiên Thu nhìn qua phía ba người Hàn Tuyết Âm mà sử dụng truyền tống phù bỏ trốn.
Trước tình thế bất ngờ này, cả ba người kia đều không có cách nào ứng phó.

Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn tầng tầng kết giới bị phá hủy.
Hại Thiên Thu cũng không thèm quản nam nhân khả nghi kia bỏ trốn, nàng chỉ khẽ lấy tay che cái miệng duyên dáng cười nói: “Đến cũng vừa đúng lúc.”
Sau đó là một cột sáng màu lá trúc mang đầy uy áp đánh xuống vách động tạo thành một cái lỗ hổng thật lớn trên trần.

Một chiêu này vô cùng khéo léo khiến cho Đại Quỷ Oa nhất thời bị đánh không động đậy nổi.

Còn về bụi đất thì hoàn toàn lơ lửng trên không trung, không hề rơi trúng đám người ở phía dưới, thành công bao bộc bọn họ không chút thương tích.

Màng này cũng đủ chứng tỏ người tới phải là tu vi cao thâm bao nhiêu mới thi triển được chiêu này.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn nhìn xuyên qua lỗ hổng phía trên nhất thời mừng rỡ đồng thanh hô to: “Sư tôn!”
Trên không trung là một lão nhân râu tóc bạc phơ, một bộ đồ trắng viền xanh lá trúc ánh thêm màu vàng kim, vẻ ngoài vô cùng đạo mạo đang ngự kiếm.

Theo sau hắn là hai đệ tử mặt áo màu xanh lá trúc nghiêm trang ngự kiếm.

Lam Mạnh Khải nhìn tới đám đồ đệ phía dưới không khỏi đau xót một trận, gương mặt càng mang thêm phẫn nộ quất lớn: “Yêu nghiệt ở đâu dám cả gan đả thương để tử của Trúc Vân môn! Mau xuống âm phủ mà trả giá đi!” Nói rồi hắn lại xuất một nguồn linh lực đánh xuống phía Đại Quy Oa.
“Oa oaaaaaaaaaaaa!” Đại Quỷ Oa chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó liền hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Sau một hồi, Lam Mạnh Khải cùng hai đệ tử nội môn liền từ trên không đáp xuống.

Chân hắn vừa chạm đất thì Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đã chạy tới cung kính chắp tay thi lễ.

Hắn nhìn ba tiểu đồ đệ của mình ôn tồn hỏi: “Không sao chứ?”
Thuấn Giai nghe thấy sư tôn ân cần hỏi không khỏi một trận ấm áp, nhanh chóng lên tiếng: “Để sư tôn lo lắng, chúng đồ đệ không có vấn đề.”
“Ai hỏi tới ngươi?” Lam Mạnh Khải sắc mặt thay đổi trong chớp mắt, khinh thường mà nhìn hai người Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn quở trách: “Hai người các ngươi suốt ngày không lo tu luyện đàng hoàng, đụng chuyện để một mình sư tỷ các ngươi gánh.

Đường đường là nam nhân mà chút thương thế đó còn không chịu nổi.

Làm mất mặt sư tôn, sau này về sư môn liền lĩnh phạt đi!”
Quở trách xong hai tên đồ đệ, hắn liền xoay sang phía Hàn Tuyết Âm, biểu cảm muốn có bao nhiêu nhu hòa liền có bấy nhiêu nhu hòa.

Hắn đi một vòng xung quanh Hàn Tuyết Âm, kiểm tra một vòng từ trên dưới sau đó lại hỏi: “Tuyết nhi~ Có chỗ nào không khỏe liền nói sư tôn biết, đừng cố gắng quá sức.” Nói xong hắn còn tỉ mỉ dùng linh lực phủi sạch bụi trên quần áo của nàng.
Hàn Tuyết Âm dường như quá quen với thái độ của Lam Mạnh Khải, vẫn duy trì trạng thái đông lạnh, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nàng chỉ cung kinh chắp tay đáp: “Đa tạ sư tôn quan tâm, đồ đệ không sao.

Lần này chuyện tình hung hiểm, đồ đệ vô năng khiến sư tôn nhọc lòng.”
Lam Mạnh Khải lại một trận cảm động, khóe mắt ương ước: “Đa tạ cái gì chứ? Không sao là tốt rồi.


Ở đây ta có vài bình thượng phẩm Hồi Linh đan, ngươi liền cầm về dùng đi.

Dùng hết nói ta, ta liền đưa thêm.” Hắn đây chính là đau lòng đại đệ tử cưng của mình mà.
Hàn Tuyết Âm trong lòng thở dài, sư tôn nàng lại làm quá chuyện lên.

Thương thế của nàng vốn cũng là chẳng có bao nhiêu.

Nhưng mà nếu nàng không nhận, chắc cái vị tiên tử này sẽ vứt hết mặt mũi mà khóc lóc một trận mất.

Đấy, nhìn kìa, mới vừa nói sư tôn nàng lại khóe mắt ương ước.

Hàn Tuyết Âm chỉ đành bất đắc dĩ thu hết mấy bình linh dược vào túi trữ vật rồi nói tiếng đa tạ.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đứng một bên nhìn, trong lòng kêu gào không ngừng: “Đều là đồ đệ, tại sao có thể có đãi ngộ khác biệt như vậy!?”
“A!” Lâm Chí Hàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay sang chỗ hang đá nhỏ lúc nãy.

Bây giờ mọi người mới nhận ra là còn một Phong Hào bị bỏ quên, nằm lăn lốc trên nền đất.

Mà người mất tích lúc nãy cũng đã xuất hiện trở lại.
Hại Thiên Thu vô thanh cô tức trở lại bên cạnh Phong Hào lúc nào không hay.

Nàng lấy một cái bát nhỏ, bỏ vào chút lá cây xanh xanh đỏ đỏ, lại thêm chút chất lỏng kỳ quái xong rồi hăng hái trộn trộn khoáy khoáy.

Nhìn qua cũng không có chỗ nào là giống như chế thuốc.

Mà giống như là đang chế độc dược!
Thuấn Giai e ngại tiếng lên hỏi: “Hại Thiên Thu, lúc nãy ngươi đi đâu vậy? Khiến cho bọn ta lo quýnh cả lên.”
Hại Thiên Thu nghe hỏi cũng không dừng động tác trên tay, trả lời: “À lúc nãy ta thấy sắc mặt tên này kém quá.

Nên đánh bạo chạy đi tìm ít thảo dược cho hắn.

Để mọi người lo lắng rồi.”
Lam Mạnh Khải lúc này cũng mới để ý tới một gương mặt khác có mặt ở đây.

Hắn nhìn Hại Thiên Thu một hồi liền thắc mắc lên tiếng hỏi: “Người này là…”
Hàn Tuyết Âm nhanh chóng giới thiệu sơ lược Hại Thiên Thu cho Lam Mạnh Khải: “Đây là bằng hữu của Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.

Trong lúc điều tra núi Nhi Mã, chúng đồ đệ vô tình gặp nàng đi lạc tới tới đây.”
Hại Thiên Thu thấy tầm mắt Lam Mạnh Khải phóng tới, liền đứng dậy thi lễ: “Tại hạ Hại Thiên Thu, ra mắt tiền bối.” Thi lễ xong nàng liền cầm lấy chén thuốc, toan đổ hết vào miệng Phong Hào.
Thuấn Giai thấy thế liền kinh hãi, giữ chặt tay nàng lại, lắp bắp mà nói: “Ngươi không thể cho y uống thuốc này được.”
Hại Thiên Thu nhìn tới động tác của Thuấn Giai liền khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ? Ngươi nhìn cái mặt y nó trắng tới lợi hại như vậy.

Người hành y như ta làm sao mà có thể thấy chết mà không cứu chứ.

Cứ tin ta đi, không sao đâu.”
Thuấn Giai trong lòng gào khóc một tiếng: “Có quỷ mới tin y thuật của ngươi!”
Lâm Chí Hàn thấy tình hình không ổn cũng bay vào trợ giúp sư huynh nói: “Ây da, Phong Hào là người tu tiên, ngươi cho hắn uống mấy cái thuốc này cũng không có tác dụng.

Cứ giao hắn cho bọn ta là ổn rồi.” Dù gì Phong Hào cũng là đồng môn của bọn hắn, loại chuyện nhìn đồng mồn chết mà không cứu, thứ Lâm Chí Hàn hắn không làm được.

Mà dù Phong Hào không có vấn đề, bị trị thành có vấn đề, kể cả sư tôn bọn hắn cũng gánh không nổi.

Ai biết được Diệp Hoa sư thúc sẽ cho đám người bọn họ ăn khổ như thế nào.
Lam Mạnh Khải nhìn hài đồ đệ sống chết ngăn cảng Hại Thiên Thu, vuốt râu dài cười “ha ha” một tiếng lẩm nhẩm nói: “Thú vị thú vị…” Xong hắn lại quay đầu phân phó hai đệ tử nội môn tới đem Phong Hào trở về Trúc Vân môn.
Hàn Tuyết Âm trước biểu cảm của sư tôn chỉ có chút bất ngờ, xong cũng không nói gì thêm.
Hại Thiên Thu thấy Lâm Chí Hàn nói cũng có lý, cuối cùng đành buông tha ý định chữa thương cho Lâm Chí Hàn, ủ rũ nói: “Ngươi nói cũng có lý, mau đến đưa hắn đi trị thương đi.”
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn thở ra một hơi trong lòng nói thầm: “Lần này sống rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.