Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 77
Nhóm người Hàn Tuyết Âm một đường chém gϊếŧ, thành công ra khỏi thành.
Bên này, Hại Thiên Thu thì lại tiến vào một hồi đấu đá kịch liệt.
Bóng đen ở giữa thạch động, càng về sau càng lộ rõ ra hình người mờ ảo.
Cuối cùng hiện rõ ràng dung mạo của A Thất cô nương.
A Thất một bộ biểu cảm thất hồn lạc phách, đôi mắt đen sâu thẳm, vô hồn.
Hại Thiên Thu trán khẽ nhỏ một giọt mồ hôi, tay điều động triệu ra Thiên Ma Xích cùng Lai Thủy kiếm và Vệ Bình kiếm.
Nàng tất nhiên muốn gọi thêm Tiểu Hắc ra nữa, nhưng lại sợ nó vừa ra, cả động liền sập.
Lúc đó chưa kịp đánh thì đã bị chôn sống mất rồi.
A Thất vẫn như cũ vô hồn, tay trái giơ lên, chỉ thẳng Hại Thiên Thu.
Hắc khí lập tức hướng về phía nàng, đánh thẳng tới.
Hại Thiên Thu xoay chuyển thân hình, lập tức né tránh.
Hắc khí cũng không dễ dàng buông tha nàng, lập tức đuổi theo.
Hại Thiên Thu lập tức phi thân, đạp trên vách mà đi, lại né trái né phải, cuối cùng may mắn tránh thoát đoàn hắc khí.
Cổ tay khẽ động, Hại Thiên Thu liền xoay kiếm, trực chỉ A Thất.
Một kiếm này mang đủ mười phần công lực, kiếm khí tỏa ra như mưa rền sống dữ.
Đến mức mặt đất nơi nàng đi qua, đều chi chít vết kiếm.
Thế công như vũ bão, vậy mà đối với A Thất lại chỉ như một trò đùa cỏn con.
Nàng ta phất tay một cái, toàn bộ kiếm khí của Hại Thiên Thu liền bị hóa giải.
Sau đó A Thất liền dửng dưng như không, một tay bắt lấy mũi kiếm Lai Thủy kiếm.
Hại Thiên Thu cũng phản ứng nhanh lẹ, buông ra Lai Thủy kiếm, bật người trên không.
Hai tay nàng nắm chặt Vệ Bình, vận dụng Thiên Cân Trụy một kích bổ xuống.
Một kích này đầy uy lực, mang theo sức nặng nghìn cân bổ xuống đầu A Thất.
A Thất giơ tay còn lại lên quá đầu, tạo thành một tường chắn bằng hắc khí.
Hai luồng khí cường đại đối đầu, ngay lập tức tạo thành một phen phong ba, oanh động đất trời.
Gió cuốn, thổi bụi bay mù mịt, đến cả lớp đất lắng đọng lâu năm cũng bị thổi bay, lộ ra những sợi dây đỏ nối những bộ xương đang ngồi xếp bằng.
Hai bên đọ sức, Hại Thiên Thu cảm giác như tay cầm kiếm cũng muốn run lên.
Nàng dứt khoát buông ra Vệ Bình, chớp mắt một cái tới phía sau A Thất.
Hại Thiên Thu không ngần ngại nhiều, xuất chưởng đánh về phía nàng.
Mỗi một chưởng đánh ra, lại mang theo cuồn cuộn kiếm khí chém tới.
Kiếm tùy tâm sinh, trong tâm có kiếm, vạn vật đều là kiếm.
A Thất cũng không thua kém, tay thông dong thu lại, bắt đầu đỡ chưởng của Hại Thiên Thu.
Nháy mắt cả hai người liền quần đấu hơn mười mấy chiêu.
Trong bóng đêm ngoài hai thây ảnh lập lòe, một đen một vàng, còn lại chính là tiếng linh khí đối chọi nhau vang lên từng trận tiếng “bang bang”.
Hại Thiên Thu tung ra một chưởng, mang theo nồng đậm linh lực, đối chọi với A Thất.
A Thất cũng đồng dạng tung một chưởng chống lại.
Hai người hai tay tiếp hợp, lại là một trận so nội lực kinh thiên động địa, bụi đá mù mịt.
“Bùm” một tiếng, Hại Thiên Thu liền bị đẩy lùi về sau mấy chục bước.
Nàng giơ lên bàn tay trái đang không ngừng run rẩy, cả bàn tay ngoài dự liệu tím tái, từ khuỷu tay trở xuống thì lấm tấm sưng vù.
Hiển nhiên là đã động tới xương cốt, gãy tay.
Hại Thiên Thu ánh mắt đanh lại, cau mày nhìn A Thất: “Ngươi… là bất tử nhân.
Lại không ngờ là một đọa nhân.”
Ba người Cố Hàm ẩn trong Thiên Ma Xích, vừa nghe nàng nói liền một trận thất kinh.
Cố Hàm vội vàng nói: “Vương! Tiếp tục đối chọi quá nguy hiểm!”
Vương Duật cũng hiếm khi đồng tình với Cố Hàm, hiện ra ngăn trước mặt Hại Thiên Thu: “Cố Hàm nói đúng, chúng ta không thể đánh lại nàng ta.
Nói chi nàng còn là một đọa nhân.”
Hại Thiên Thu khe khẽ lắc đầu, nói: “Giờ muốn chạy cũng không thoát nổi, nàng tu vi đã vượt quá vương cấp nhị giai.
Với lại đám người tiểu nha đầu còn chưa đi xa, hiện giờ chúng ta đi há chẳng phải để bọn họ vào nguy hiểm?”
“Nhưng mà…” Vương Duật còn tình nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Hại Thiên Thu chặn ngang.
“Được rồi, các ngươi mau trở lại Thiên Ma Xích tiết kiệm cho ta chút linh lực.” Nói rồi nàng liền vòng qua Vương Duật, vận dụng linh khí đem Lai Thủy và Vệ Bình gọi trở lại.
Lai Thủy cùng Vệ Bình theo sự điều khiển của nàng, lập tức bay ngược về, lơ lửng hai bên Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu vẻ mặt không biểu tình, từ trong ngực áo lấy ra chiếc chuông đồng cũ nát.
Chiếc chuông đồng không hề được trạm trổ, đôi chỗ còn có chút rỉ sét.
Chỉ có bề mặt của nó sạch sẽ, chứng tỏ ngày nào cũng được lau chùi cẩn thận.
Hại Thiên Thu cầm chuông đồng trong tay, ánh mắt lóe tinh quang, linh khí cuồn cuộn tản ra: “Tiền bối, để cho tiểu bối mạo muội, tiễn ngài một đoạn.”
A Thất vẫn như cũ ánh mắt vô hồn, đem linh khí cũng tỏa ra mãnh liệt.
Hai bên linh khí lại một lần nữa đối chọi lẫn nhau, đem cả mật đạo trấn đến bùng nổ.
Cả nóc mặt đạo cứ như thế mà bị thổi bay, lộ ra bầu trời tăm tối u ám.
Hàn Tuyết Âm một đường chém gϊếŧ cương thi, đến cả tay cầm kiếm cũng muốn cứng lại.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy một trận động đất kinh người.
Ngẩng mặt lên, phái sườn đồi kia không biết từ khi nào đã nhiều thêm một trụ linh lực, đem đất đá đều hất tung lên không trung.
Tim nàng cảm giác như nhói một cái.
Sau một hồi Hàn Tuyết Âm mới thu hồi tầm mắt, tay phải một lần nữa nắm chặt Băng Sương kiếm: “Hại Thiên Thu, chờ đó.”
Hại Thiên Thu nắm chặt chuông đồng, chống lại uy áp của A Thất.
Nàng bước lên một bước, đồng thời lắc chuông một cái: “Chuông thứ nhất, mời gọi những kẻ khuất mày khuất mặt, oan hồn dã quỷ!”
Tiếng chuông ngân vang, mang theo uy lực càng quét bốn phía.
Cuồng phong cũng theo đó thổi tới khắp nơi, khiến cho các móc xích của các bộ xương khô cũng lung lay theo.
Sau đó trên trăm bộ xương khô, liền xuất hiện những bóng người mờ nhạt.
Chính là linh hồn người chết hiện về!
A Thất không hiểu vì sao, đột nhiên càng thêm bạo nộ.
Nàng ta đem linh lực hóa thành một loạt những viên châu, kích cỡ chỉ bằng hai ngón tay, không ngừng bắn về phía Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu vận dụng khinh công, một bên không ngừng bước né tránh.
Một bên thì vận dụng linh lực, điều khiển Vệ Bình và Lai Thủy bay nhảy chặn lại.
Hắc châu uy lực cùng tốc độ có thể nói là đầy dũng mãnh.
Số lượng lại nhiều như mưa, hầu như là không chừa bất cứ đường sống nào.
Hắc châu va chạm vào kiếm, tạo thành từng trận tiếng “leng keng”, đồng thời tóe ra ánh lửa.
Hại Thiên Thu né tránh vô cùng chật vật, đến mức trên người nàng không biết từ lúc nào đã nhiều thêm mười mấy vết máu nho nhỏ.
Trán nàng phủ kín một tầng mồ hôi, không một chút nào dám buông lỏng.
Hại Thiên Thu xoay người một cái, một đoàn hắc hỏa liền hình thành chắn trước mặt, thay nàng cản lại mười mấy viên hắc châu bắn tới.
“Ong!” một tiếng, hồi chuông thứ hai vang lên.
Hại Thiên Thu tay lắc chuông, miệng không ngừng niệm khẩu quyết.
Một hàng dài cổ tự màu đen, pha lẫn màu vàng sáng chói lập tức hiện ra, bao quanh A Thất.
Sau đó từng chữ liền tảng ra, dừng lại trên trán của từng bộ hài cốt.
Hơn mấy trăm bộ hài cốt, từ bóng trắng bắt đầu dần chuyển sang thành bóng người rõ rệt.
Hại Thiên Thu phất tay áo một cái: “Chuông thứ hai, oan hồn dã quỷ hiển linh!” Nói rồi nàng liền tiếp tục hướng A Thất công tới.
A Thất càng ngày càng bạo nộ dữ dội, ra tay cũng đồng dạng ngoan độc hơn.
Hại Thiên Thu mỗi một chiêu né tránh, đều là hung hiểm thoát được.
Lại trải qua thêm mười mấy chiêu đấu tay đôi, hai người một lần nữa lại giằng co.
Hại Thiên Thu tay trái xuất một đoàn hắc hỏa, lại thêm vào một đoàn linh lực vàng nhạt, cường ngạnh cản lại một chưởng của A Thất.
Trận thế xung quanh, mấy bộ xương cũng càng ngày càng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Tong” một giọt nước mắt lăn dài trên gò má A Thất khiến cho Hại Thiên Thu cũng cả kinh.
Nàng vô cùng khó hiểu nhìn A Thất, một cảm xúc vừa lạ lại vừa quen bất ngờ ập tới.
Trong đầu nàng giống như có một hình xẹt qua.
Là một nữ hài, tay cầm hai con thỏ bông.
Nàng ta nhìn Hại Thiên Thu cười, nụ cười vô cùng ngây thơ: “Hôm nay Liễu bá bá ra ngoài đem về thứ này.
Ta giữ một con, ngươi giữ một con được không?”
Lại cũng là nữ hài đó, mà trong dáng vẻ có lẽ đã lớn hơn một chút.
Cũng vẫn là nụ cười đó: “Thập Nhị, ta phải đi quân doanh, đánh đuổi người xấu.
Ngươi ở lại nhất định phải ngoan, biết chưa?”
Hại Thiên Thu giật mình hoàn hồn, ký ức này là của ai? Nhưng không đợi nàng hoàn toàn tỉnh táo, một giọng nói khác đã xen vào đầu nàng.
GIọng nói thanh thuần, lại khàn khàn giống như muốn mang hết tất cả thống khổ nói ra: “Ngươi… làm ơn… giải thoát bọn họ…”
Giọng nói đó, không phải của A Thất thì còn là ai? Hại Thiên Thu bị đánh bật ra, nàng lăng không tiếp đất bình ổn thân mình.
Lúc này nàng mới phát hiện, bụi đất từ lúc nào đã bị cuốn đi, để lại nguyên bản mặt đất.
Bên dưới mỗi một bộ xương trắng là một vòng cổ tự sáng lóa.
Mà những bộ xương, từ lúc nào đã hiện rõ dung mạo từng người.
Bọn họ ngồi nghiêm trang nơi đó, xích sắt vòng trên cổ tay, miệng không ngừng niệm chú.
Hại Thiên Thu đảo mắt qua, rất nhanh nhận ra một số người.
Có kẻ tiểu nhị lúc trong mộng cảnh, có lão chưởng quỹ, có đại hán canh cửa,…!Bọn họ đều ngồi nơi đó, im lặng hướng về một phía.
Mà trong miệng bọn họ chính là Thanh Tru Quyết Hại Thiên Thu đang muốn thi triển.
Nàng hiểu rồi.
Hại Thiên Thu cuối cùng cũng hiểu rồi.
Không phải bọn họ đều bị ép chết, mà là bọn họ tự nguyện.
Tất cả những người ở đây, vì muốn đem A Thất đã thành đọa nhân siêu thoát, mà tự nguyện liều mình ở đây bày trận.
Nhưng bọn họ chưa kịp thực hiện xong, thì đã thân tẫn người vong.
Linh hồn cũng bị trói buộc ở nơi cằn cõi tăm tối này, suốt trăm năm qua không thể siêu thoát.
Chỉ có thể hóa thành cô hồn dã quỹ, hằng đêm tái hiện lại mộng cảnh lúc còn sống.
Đây là cỡ nào oan nghiệt?!
Pháp trận bên dưới càng ngày càng sáng, tiếng niệm quyết cũng càng ngày càng lớn.
Hại Thiên Thu nắm chặt chuông đồng, ánh mắt càng thêm kiên quyết: “Tiểu bối xin lấy tính mạng ra thề.
Ta không chỉ sẽ giúp bọn họ bước vào luân hồi, còn sẽ giúp tiền bối đi vào luân hồi!”
Mảnh hồn của A Thất cố gắng lấy lại một chút thanh minh cuối cùng, chớp mắt với Hại Thiên Thu coi như lời cảm tạ.
Xong rất nhanh nàng lại trở về với dáng vẻ mất khống chế, tiếp tục ra chiêu.
Hại Thiên Thu vừa đỡ đòn vừa động não suy nghĩ.
Căn cứ vào pháp trận dưới đất, bọn họ trước đó đã gần như hoàn thiện rồi.
Nếu đúng như nàng nghĩ, thì chỉ còn kém một chút nữa là thành công.
Nhưng cuối cùng toàn bộ đều thất bại.
Thật sự là có chút kỳ lạ.
Nàng suy nghĩ một chút, dùng linh khí dựng lên tầng tầng kết giới màu vàng kim, bao lấy A Thất.
Sau đó Hại Thiên Thu liền tùy tiện ngồi xếp bằng ở một chỗ phía trước dòng người.
Nàng cũng bắt đầu nhập tâm vào niệm quyết, mặc cho A Thất đang điên cuồng công phá kết giới: “Chuông thứ ba, thiên môn khai!”
Trong trời đêm, ánh sáng trắng tỏa ra từ trận pháp hòa cùng linh khí của Hại Thiên Thu, chiếu sáng ngập trời.
Trên trời cao cũng hình thành từng tầng vòng tròn, đầy ắp cổ tự.
A Thất mất khống chế, hắc khí tàng phá bốn phía, đánh vào kết giới tạo thành trận tiếng “đùng đùng”.
Đang lúc vòng sáng thứ năm, cũng là vòng pháp cuối cùng chuẩn bị hiện ra, Hại Thiên Thu lập tức thoát lực.
Nàng chỉ cảm thấy ruột gan một trận không khỏe, sau đó trực tiếp thổ huyết.
Cố Hàm cả kinh, vội vàng hiện ra đỡ lấy vai nàng.
Nhưng linh lực của Hại Thiên Thu không còn nhiều, không tài nào duy trì được nguyên thân cho nàng.
Cố Hàm vươn tay ra, chỉ có thể nhìn thấy tay của bản thân, trực tiếp xuyên qua bả vai của Hại Thiên Thu: “Vương!”
Hại Thiên Thu dùng tay chống người, tính phất phất tay bảo Cố Hàm đừng lo, nhưng lại chợt nhận ra tay phải hoàn toàn không có cảm giác.
Nàng lắc đầu nói: “Không sao, ta vẫn còn ổn.”
“Còn ổn?” Một giọng nói lạnh băng lúc này xen vào tai hai người: “Vậy Hại tiền bối tới mức nào mới gọi là không ổn? Là đợi tới máu trong người hoàn toàn chảy hết?”
Cố Hàm nghe tiếng, lập tức mừng rỡ: “Hàn cô nương!”
Hại Thiên Thu cũng là một phen ngốc lăng, nhìn nữ tử cả đầu tóc trắng trước mặt.
Sao… sao lại trở về rồi?!
Hàn Tuyết Âm tới gần, nhìn Hại Thiên Thu cả một người toàn máu không khỏi thở dài.
Nàng ngồi xổm xuống, dùng tay áo thay Hại Thiên Thu lau đi máu bên khóe miệng: “Cứng đầu ương ngạnh.”
Hại Thiên Thu nghe nàng nói, không khỏi bật cười.
Nụ cười trong tuyệt cảnh, nhưng lại vô cùng thoải mái, giống như toàn bộ chỉ là một chuyến du ngoạn.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng cười như một đứa trẻ, ánh mắt cũng không khỏi trở nên dịu dàng.
Lại nhìn vòng sáng trên không đang mờ dần, nàng lại một lần nữa mở miệng: “Pháp trận vẫn còn có thể giữ vẫn sao?”
Hại Thiên Thu bình ổn lại tâm tình, nghiêm túc nói: “Kết giới vẫn có thể giữ được nàng ta một lúc nữa.
Nhưng còn về pháp trận, thì không hiểu sao lại bị phản phệ lúc cuối.”
Hàn Tuyết Âm cũng cau mày nói: “Ngươi thử ngẫm lại xem, có chỗ nào không đúng?”
Hại Thiên Thu nghe nàng nói, cũng cẩn thận suy ngẫm lại một lần.
Trong đầu nàng nhanh như tia chớp, đem tất cả hình ảnh toàn bộ trận pháp đảo qua một lần.
Trong lúc đó, Hàn Tuyết Âm một mực thủ bên cạnh Hại Thiên Thu.
A Thất đập phá điên cuồng, đến nỗi kết giới cũng bắt đầu có vết nứt.
Một đạo hắc khí len lỏi qua, hướng thẳng Hại Thiên Thu mà phóng tới lại bị Hàn Tuyết Âm hung hiểm cảng lại.
Hại Thiên Thu trong lúc giằng co, cuối cùng linh quang chợt lóe.
Nàng lập tức mở trừng mắt: “Cột trụ thứ năm! Có một là bùa yểm quỷ trên cột trụ thứ năm!”
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, liền gật đầu, phi thân lách qua A Thất tiến tới cột trụ Hại Thiên Thu chỉ.
Hại Thiên Thu trong lúc đó cũng bắt đầu dồn linh lực, một lần nữa khởi động trận pháp.
Linh quang trên trời tỏa ra mãnh liệt, vòng sáng lúc nãy vừa ảm đạm xuống, lại một lần nữa chói sáng.
Hàn Tuyết Âm mắt đảo nhanh trên thân cột trụ, tìm kiếm giữa hàng trăm tờ phù vàng điểm chu sa.
Linh quang tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư… cuối cùng trở lại tầng thứ năm.
Hàn Tuyết Âm căn chặt mắt, trên đầu đổ mồ hôi.
Nhưng giọt mồ hôi còn chưa kịp rơi xuống, đã bị hàn khí quanh nàng làm cho đóng băng.
Cuối cùng, trong đống tờ phù kia, nàng liền nhìn thấy được một tờ phu duy nhất chữ đen.
Tờ phù kỳ lạ nằm lấp ló sau những tờ phù khác.
Hàn Tuyết Âm không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay, đem tờ phù kia tháo xuống.
Vòng sáng thứ năm hoàn toàn hình thành, linh quang sáng chói tỏa ra mãnh liệt.
Cổ tự bên dưới bọn họ cũng đồng dạng tỏa sáng, sáng tới mức có thể xóa tan cả màn đêm tăm tối.
A Thất bên trong kết giới cũng bắt đầu ngừng tay, không còn điên cuồng như lúc ban đầu.
Nàng ta lẳng lặng đứng ở trung tâm, ngửa mặt lên trời.
Một giọt nước mắt lấp lánh, lăng khỏi khóe mắt vô hồn.
Hại Thiên Thu vẫn nhắm mắt, tập trung tinh thần niệm khẩu quyết.
Xung quanh tiếng đồng thanh của hàng trăm người cũng hòa vang trong không trung, hùng vĩ, mạnh mẽ như một khúc hát bi tráng nơi thảo nguyên.
Hàn Tuyết Âm thu kiếm, lẳng lặng nhìn A Thất bên trong kết giới.
Đoàn hắc khí từ từ bị linh quang triệt tiêu.
A Thất cũng từ từ tan biến, bắt đầu từ chân, tới nửa người, rồi toàn bộ đều hóa thành một làn buội phiêu tán trong không trung.
Trên trời, năm vòng pháp cũng sáng chói mãnh liệt, sau đó tạo thành một trụ sáng xuyên thủng cả trời đêm.
Những bộ thi cốt xung quanh cũng đồng dạng, đều hóa thành bụi mịn, lấp lánh phiêu trong không khí giống như hàng vạn, hàng nghìn con đom đóm.
——————
Tác giả: tui kỳ thực cũng không muốn hành hạ hai đứa nhỏ đâu hahahahaha