Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 71: Không Phải Trong Thoại Bản Đều Như Vậy Sao
Trước thái độ của những người ở đây, nhóm người Hại Thiên Thu ngoài dự kiến có chút bất ngờ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ phản ứng lớn như vậy, chứng tỏ việc của Lang Nha tộc chắc chắn vô cùng lớn.
Trương Tam Mao thừa biết Hại Thiên Thu đang giấu thực lực.
Thấy Hại Thiên Thu chần chờ trước đề nghị, sự nghi ngờ trong lòng hắn càng tăng lên: “Sao? Không dám mở phong ấn?”
Hại Thiên Thu cắn răng một chút, cười giả tạo nói: “Trương bộ đầu à, việc này thật có chút làm khó ta.”
Nàng vừa dứt lời, không biết từ nơi liền bay tới một viên gạch.
Lâm Chí Hàn khinh thường, lấy tay bắt lại viên gạch đó, rồi một hơi bóp nát thành tro bụi.
Trong đám người tị nạn, lúc bấy giờ có một hán tử gương mặt giận dữ chỉ vào các nàng nói: “Đám sài lang các người dù đã bị diệt tộc rồi vẫn không để cho dân chúng được sống yên!” Viên gạch kia hiển nhiên là do hắn ném tới đây.
Những người dân xung quanh đây, vốn còn sống đã không biết là may hay là xui.
Bọn họ đang yên lành, bỗng nhiên gặp phải trận đại nạn này, mất hết nhà cửa người thân.
Oán khí vốn đã tích tụ lâu ngày, nay lại thêm một mối nghi ngờ liền như giọt nước tràn ly.
Ngay sau đó cũng không phân rõ đúng sai, nhao nhao hùa theo nam tử nọ.
Một người khác cũng theo nói: “Trương bộ đầu nói đúng! Các người rõ ràng trong lòng có quỷ mới giấu diếm như thế!”
“Ta nói từ ngày đầu tiên các ngươi tới thành này, bọn ta đã thấy kỳ lạ.” Lần này là tiếng của một nữ tử: “Có danh môn chính phái nào mà nghèo tới mức phải đi bán hàng rong.
Thứ tà môn này, có cho ta cũng không cần!” Nói rồi nàng ta liền đem lá bùa có thêu hình trúc, quăng xuống đất.
Cứ như vậy, một tiếng hô hào lại nối tiếp một tiếng khác.
Tiền viện vốn yên tĩnh liền trở nên náo động.
Phẫn nộ, oan ức, khiếp sợ đều được bọn họ phát tiết ra, đổ hết lên đầu đám người Hại Thiên Thu.
Lâm Chí Hàn lần này thật sự rất nổi giận.
Nếu lúc đó không có bọn họ ở đó, thử hỏi bây giờ đám người này có còn ngồi ở đây không? Vậy mà giờ nói trở mặt liền trở mặt.
Thuấn Giai thấy Lâm Chí Hàn xắn tay áo, tính bay vào một trận sống chết với người dân, đành vội vàng cản hắn lại.
Phong Hào thì lại gần chỗ Hàn Tuyết Âm, nói nhỏ: “Đại sư tỷ, có vẻ như chúng ta cũng không thể tiếp tục ở lại đây.”
Hàn Tuyết Âm gật đầu với hắn: “Trước có lẽ nên rời đi nơi này.
Chúng ta tìm một gian nhà trống nào đó, lập kết giới trụ lại.” Nói rồi nàng liền đưa tay lôi kéo Hại Thiên Thu đang đen mặt đứng bên kia.
Dù rất không cam lòng, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác.
Thế là Hàn Tuyết Âm liền dẫn đầu, lôi kéo Hại Thiên Thu tiến tới cửa ra.
Mấy kẻ kích động, cũng không muốn buông tha các nàng dễ dàng như vậy.
Có nhiều kẻ trong tay cầm chút gạch vụn, gậy gọc chặn lại lối ra của các nàng.
Nhưng từng kẻ từng kẻ đều bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Tuyết Âm dọa cho khiếp sợ mà lùi lại.
Lâm Chí Hàn bị Thuấn Giai lôi kéo, rất không tình nguyện quơ tay quơ chân.
Thuấn Giai cũng hết cách, chỉ đành vác hắn trên vai mà đi.
Nhóm người đi được nửa đường, lúc sắp mở cửa nha môn bước ra thì có một tiếng nói vọng theo: “Các vị xin đợi đã!”
Hàn Tuyết Âm đình chỉ động tác, xoay người lại liền thấy Dương Thời Minh đang chạy tới.
Thiếu niên một thân bạch y đã đầy vết bẩn, nhưng búi tóc thì vẫn gọn gàng.
Hắn chạy lại trước đám người, thở hai hơi nói: “Các vị đừng trách bọn họ.
Bọn họ cũng chỉ là nhất thời nóng giận thôi.”
Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt gật đầu với hắn, nói: “Chuyện đó chúng ta đều hiểu.
Công tử nên mau trở lại đi, tránh cho bị chúng ta làm liên lụy.”
Hạ Thời Minh phất phất tay áo nói: “Không sao không sao.
Ta là yêu tu ở đây rất lâu năm, bọn họ đều biết ta, sẽ không làm khó dễ.
Ngược lại chuyện của Lang Nha tộc, ta cũng có biết.”
Hại Thiên Thu vừa nghe tới ba chữ “Lang Nha tộc”, mắt lập tức sáng lên.
Dương Thời Minh nói tiếp: “Kỳ thực, rất lâu trước đây, bọn họ là một tộc lớn trong thành.
Gia chủ cũng tính là tốt, đối với bá tánh phúc hậu vô cùng.
Chỉ là không hiểu vì sao lại thu giữ một bất tử nhân.
Kẻ kia về sau phát điên, đem người trong thành đồ sát.
Còn về gia chủ của Lang Nha tộc lại cứ khăng khăng bảo vệ hắn.”
Nói tới đây, Dương Thời Minh không khỏi lắc đầu thở dài: “Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đồng quy vu tận, chết không thấy xác.
Ta lúc đó thực lực yếu kém, chỉ đành tránh đi nơi khác.
Nên chỉ biết được có nhiêu đó.”
Hàn Tuyết Âm gật đầu ôm quyền nói: “Đa tạ công tử đã cho bọn ta biết.
Nhân tình này bọn ta xin ghi nhớ, có duyên nhất định sẽ hậu tạ.”
Dương Thời Minh xua tay nói: “Chỉ là nhất tay chi lao thôi, không đáng nhắc đến.” Hắn cười nhẹ một cái nói tiếp: “Vả lại cô nương làm cho tại hạ nhớ tới một người quen cũ ở Túc Độ.
Không biết có thể mạn phép hỏi danh tính cô nương?”
“Tại hạ họ Hàn, tên Tuyết Âm.” Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói: “Không biết người quen của công tử là ở nơi nào của Túc Độ?”
“Thật ra ta và nàng quen biết rất lâu trước đây.
Lúc đó Túc Độ bị công thành, cũng không biết là người còn sống hay đã chết.” Dương Thời Minh cười khổ một tiếng nói tiếp: “Thấm thoát đã hơn sáu mươi năm, có lẽ người thật sự không còn.”
Hàn Tuyết Âm nghe xong lời nói của Dương Thời Minh, nội tâm khẽ chấn động một chút.
Nàng hé miệng, như có điều muốn nói, nhưng đã bị lời nói của hắn cắt đứt.
“Còn điều này nữa, phủ đệ của Lang Nha tộc ở đường lớn phía đông.
Nơi đó vẫn luôn vị bỏ phế, có lẽ sẽ có chút manh mối.” Dương Thời Minh mặt mày nghiêm túc nói.
Hại Thiên Thu gật đầu vời hắn, nói: “Đa tạ công tử, bọn ta đi trước một bước.”
Dương Thời Minh ôm quyền với Hại Thiên Thu: “Bảo trọng.”
“Bảo trọng.” Hại Thiên Thu nói rồi liền tiếng nhanh ra cổng.
Hàn Tuyết Âm lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mắt, xong cũng nói tiếng bảo trọng rồi rải bước theo sau Hại Thiên Thu.
Ra khỏi phủ huyện lệnh, Hại Thiên Thu liền móc ra mấy chai lọ nho nhỏ.
Bốn người kia vô cùng khó hiểu nhìn nàng.
Hại Thiên Thu mở ra nắp lọ màu đỏ, ngửi ngửi một chút, rồi trực tiếp đưa cho bọn họ: “Đem cái này rắc lên người đi.”
Lâm Chí Hàn tiếp nhận lọ nhỏ, khó hiểu hỏi: “Này là cái gì? Sao lại hôi như vậy?!”
Hại Thiên Thu nhàn nhạt trả lời: “Tro người chết.”
Vừa nghe tới tro người chết, Lâm Chí Hàn lập tức đóng nắp bình, giao ngay qua cho Phong Hào.
Đang yên đang lành, lại kêu hắn đem tro người chết rắc lên người.
Cũng không sợ người âm quở trách sao?
Phong Hào tiếp nhận, rồi cũng nhanh ngay tức khắt đem nó quăng qua cho Thuấn Giai.
Việc làm này quá sức thất đức đi!
Thuấn Giai cầm bình nhỏ trong tay, sống lưng không khỏi rùng mình một cái.
Mấy thứ âm khí này tốt nhất đừng nên giữ.
Vẫn nên đưa cho đại sư tỷ đi, cầu cho ngươi mau được siêu thoát.
Hàn Tuyết Âm nhìn tro cốt lạnh lẽo trong tay, hỏi: “Tiền bối dùng thứ này để vào thành?”
Hại Thiên Thu xua tay, nói: “Không có, ta cho quỷ linh nhập thể là trực tiếp đi vào được.
Làm gì cần đem tro cốt rắc lên người.”
Lâm Chí Hàn vô cùng nhăn nhó nói: “Cũng không còn cách khác sao? Người xem, thứ này vừa hôi lại vừa âm tà.
Chưa kể đem rắc lên người còn làm phiền người đã khuất, cũng quá thất đức đi.”
“Cái tên này.” Hại Thiên Thu cốc đầu hắn một cái nói: “Không xem lại bản thân các ngươi đi.
Đã dơ đã hôi sẵn rồi, thì còn sợ hôi làm gì.
Chưa kể cốt này là ta vào bãi tha ma gần đó, kiếm vài cái thi thể đốt lên.
Các ngươi không thù không oán, mai mốt lại làm vài cái bùa trừ tà là ổn thôi.”
Hại Thiên Thu nói xong, hiếp mắt nhìn về Hàn Tuyết Âm: “Riêng ngươi thì không cần rắc cũng được, chỉ cần đi gần ta, nắm tay ta là được.” Nói xong, nàng còn dang rộng hai tay, một bộ dạng hãy tới đây ôm ta đi.
Hàn Tuyết Âm nhìn tới một màn này, da gà không khỏi nổi lên từng đốm.
Nàng trực tiếp mở nắp lọ, trút hết đống tro cốt lên người.
Hại Thiên Thu thấy hành động của nàng như thế, mặt không khỏi xám xịt.
Có cần phản ứng mạnh như thế không?
Ba tên kia đã thấy đại sư tỷ hy sinh, chẳng lẽ lại núp sau.
Cuối cùng cũng đành cam chịu số phận rắc tro người chết lên người.
Kỳ thực việc rắc tro cốt này Hại Thiên Thu cũng chỉ mới phát hiện ra gần đây.
Trước khi gặp đám người Hàn Tuyết Âm, nàng để ý thấy bọn cương thi vẫn luôn né tránh một số chỗ nhất định.
Nàng đi theo mới biết, thì ra bọn chúng kiêng kỵ tro cốt người chết.
Điển hình là khu vực một nhà làm tang, không có cương thi nào lại gần.
Thế là Hại Thiên Thu liền lẩn vào bên trong, đem mấy hũ tro cốt trong nhà đó lấy ra.
Tính toán là đợi tới khi trở về lại xem xét sau.
Nào ngờ hiện tại liền có đất dụng võ.
Cũng coi như là tiến hành một buổi thử nghiệm thực tiễn.
Dù sao bọn cương thi này hoàn toàn khác với bọn cương thi từ trước tới giờ, gần như không có một chút ghi chép gì về chúng.
Chuẩn bị xong xuôi, năm người Hại Thiên Thu tất nhiên sẽ tiến thẳng nơi mà Dương Thời Minh nói.
Một đường đông tiến, ngoài dự đoán thuận lợi vô cùng.
Tuy trên đường vẫn gặp phải bọn cương thi ghê tởm, nhưng nhờ vào cách của Hại Thiên Thu mà thành công né qua.
Đi khoảng một canh giờ, né đông né tây cuối cùng bọn họ cũng tới nơi.
Trước mắt là một tòa lầu rộng lớn, đầy ảm đạm.
Có thể nói, ngoài kia cảng đã ghê rợn, ở đây càng ghê rợn hơn.
Lâm Chí Hàn nhìn tòa lầu đổ nát phía trước, không khỏi đánh cái rùng mình: “Nơi này không phải sẽ có cái gì đó không sạch sẽ chứ?”
Hại Thiên Thu cũng đồng dạng run run: “Ta cũng đâu ngờ nơi này lại lạnh lẽo như này.”
Tòa lầu hai tầng ở giữa, mái ngói đổ nát, khung cửa tan nát.
Cây cối xung quanh thì trơ trọi, không một chiếc lá.
Đến cả cỏ dại cũng còn không nảy mầm.
Nhìn qua chính là một khu vực chết chóc điển hình!
Hàn Tuyết Âm ánh mắt ám trầm, cảm nhận từng cơn gió lạnh cuốn qua, mang theo cát bụi mịt mù.
Nàng lại nhìn mấy kẻ đằng sau một chút, rồi xoay người bước về phía trước.
Hại Thiên Thu vội vàng đuổi theo nàng, hai tay không ngừng xoa xoa làm ấm.
Nàng kéo kéo ống tay Hàn Tuyết Âm: “Đi chậm chậm thôi.
Ta sợ quỷ mà ~”
Ba con gà nhỏ đồng thời im lặng.
Hàn Tuyết Âm lại nổi thêm một tầng da gà.
Nàng lấy tay đặt lên trán bản thân, rồi áp lên trán Hại Thiên Thu: “Cũng không có phát sốt.”
Hại Thiên Thu im lặng ngậm miệng.
Cái phản ứng này có chút không đúng.
Không phải là tiểu nha đầu nên quay trở lại hống hống nàng sao? Hay ít nhất cũng phải có mấy câu như ngươi đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi?
Hàn Tuyết Âm vẫn một bộ băng sơn mỹ nhân, nói: “Không có việc gì thì nên đi tiếp.”
Hại Thiên Thu cảm thấy cuộc đời thật thất bại.
Thuấn Giai không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nàng rồi đi tiếp.
Phong Hào đi ngang qua, đẩy gọng kính, lắc đầu chậc chậc hai tiếng.
Lâm Chí Hàn lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật thắng lợi, cười tươi như hoa lướt qua.
Sáu trăm năm nhân sinh, Hại Thiên Thu nàng cảm thấy thật quá thất bại! Không phải trong thoại bản ghi đều có tình tiết như thế sao?!
Mà trong khi đó, người đầu têu cho Hại Thiên Thu học hỏi, Cố Hàm đã tức đến mức muốn hộc máu.
Chủ tử nhà nàng ngủ lâu thành não nhúng nước rồi!
Năm người vượt qua khỏi mấy bậc thềm đá.
Hàn Tuyết Âm đứng trước cánh cửa mục nát, khẽ nói: “Làm phiền rồi.” Nói rồi nàng liền lấy tay nhấc cửa gỗ sang một bên, bước vào trong lâu.
Không khi lạnh, gió từng cơn rít gào.
Lại có thêm ánh trăng le lói rọi xuống càng làm người ta có thêm cảm giác ớn lạnh.
Hàn Tuyết Âm lấy tay che mũi, chắn lại lớp bụi dày cộm.
Tay còn lại thì ra hiệu cho Thuấn Giai.
Thuấn Giai nhanh chóng tạo ra một quả cầu lửa.
Cả đại sảnh trong nháy mắt như được thắp sáng.
Xung quanh bọn họ hiện tại là những cái bàn gỗ phủ đầy bụi cùng tơ nhện.
Dưới sàn đầy mảnh vỡ, cùng mấy cái chai lọ lăn lốc.
Phong Hào đánh giá nơi này một vòng.
Trần cao, sảnh rộng, tủ quầy được làm bằng loại gỗ đắt tiền.
Còn có mấy bình rượu vẫn còn may mắn nằm phủ bụi một góc.
Hắn cuối xuống cầm lên một cái chén, nói: “Nơi này trước đó có lẽ là một tửu lâu hay khách điếm gì đó.”
Lâm Chí Hàn cũng gật đầu đồng tình: “Tủ quầy kia vừa nhìn liền biết là loại chuyên để chưng vò rượu.”
Hại Thiên Thu lấy tay sờ mặt bàn đầy sức mẻ: “Theo như Dương Thời Minh nói thì nơi này có lẽ là một tửu lâu của Lang Nha tộc.
Trước chia nhau ra tìm xung quanh một chút đi.
Ta qua bên kia xem một chút.”
Mấy người còn lại khẽ gật đầu, xong liền chia nhau ra tìm kiếm xung quanh.
Năm người lần mò trong bóng tối, nương theo ánh lửa le lói cùng ánh trăng mờ ảo mà lục lọi.
Hại Thiên Thu hầu như muốn căng cả con mắt, dù một điểm cũng không dám bỏ sót.
Nhưng tìm một hồi lâu, nàng vẫn như cũ không thấy được gì.
“Bên phía này không thấy gì khác thường.” Hàn Tuyết Âm sau một hồi lục lọi nói.
Thuấn Giai phủi phủi tay đứng dậy: “Bên này cũng không có.”
Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào tìm kiếm ngay quầy rượu cũng lắc đầu.
Lâm Chí Hàn chán chường, nói: “Tiền bối, hay chúng ta tìm cách ra khỏi thành trước đi.
Ta cảm thấy nơi này càng ngày càng lạnh lẽo.”
Hại Thiên Thu cau mày, lắc đầu nói: “Nhất định phải có phát hiện gì đó.” Nói rồi nàng liền tiếp tục quay lại lục lọi.
Lâm Chí Hàn nhìn bóng lưng của nàng, nhàm chán ngáp một cái.
Hắn nằm nhoài người trên bàn tính tiền, tiện tay gãy cái bàn tính cũ nát hai cái.
Hai tiếng “cạch cạch” vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Dù nhỏ nhưng có thể nghe đến rõ rõ ràng ràng.
Mà ngay sau đó Hại Thiên Thu chỉ thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Theo sau chính là tiếng cười lớn đánh thẳng vào đầu.
Tiếng cười ha hả đầy ghê rợn, vừa đinh tai lại vừa nhức óc.
————
Tác giả: Hãy cùng bầu chọn đi nào.
Ai sẽ là người công trước đây? Muahahaha