Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 66


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 66


Nếu Hại Thiên Thu không nói, Vương Duật với Cố Hàm cũng chưa chắc nhận ra.

Các chòm sao bên trong tinh tượng đồ, cư nhiên đều đồng dạng xếp thành hình răng cưa.
Hại Thiên Thu mở hộp gỗ ra, lấy giấy bút nhanh chóng phác họa lại một chòm sao.

Sau lại đem hình dạng vừa phát họa đối chiếu với hai câu thơ trên vách.

Lại qua mấy lần xoay qua xoay lại, cuối cùng các nàng cũng có thể xếp thành các câu có nghĩa:
“Minh nguyệt soi tứ hải,
Thâm thẩm đại nguy nan.
Vạn dặm mưu cầu đan,
Một giấc mộng trường sinh.”
“Hai câu này muốn ám chỉ điều gì?” Vương Duật nhịn không được hỏi.
Hại Thiên Thu trầm ngâm một chút, nói: “Là Kình Ngư.”
“Kình Ngư?” Cố Hàm và Vương Duật đồng thời cảm thán.

Cố Hàm lại hỏi tiếp: “Câu này không phải là nói tới bốn biển sao?”
“Ở đây, “tứ hải” không nhất thiết là bốn biển bao quanh đại lục.” Hại Thiên Thu phất phất tay áo nói: “Mà có thể là hồ Tứ Hải.

Hồ Tứ Hải rộng mênh mông, bốn phía không thấy bờ, vì thế mà lấy tên là Tứ Hải, tứ diện tựa đại hải.”
Dừng một chút nàng lại nói tiếp: “Tương truyền ở hồ Tứ Hải, tồn tại một loài yêu ngư khổng lồ.

Thân hình to vạn trượng, da trơn nhẵn như cá trê.

Miệng rộng hàm lớn, răng nanh chi chích.

Mỗi lần yêu ngư này di chuyển, nước động sóng trào, nguy hiểm khôn lường.

Có kẻ nói Kình Ngư tồn tại từ thời thượng cổ, hung hãn vô cùng.

Phàm là nơi nó đi qua, vật sống không còn, thuyền bè cũng đắm.”
Vương Duật sắc mặt sa sầm nói: “Cũng có ghi chép phỏng đoán, yêu đan của Kình Ngư là âm khí đại bổ.

Cũng có khả năng sẽ giúp người trường sinh bất lão.

Nhưng thật có công dụng đó hay không thì chưa ai biết được.”
“Nếu nói vậy.” Cố Hàm nói: “Hai câu dưới nói về “mộng trường sinh” cùng “cầu đan”, có khả năng nơi này quả thật là Khởi Đan cung?”
“Khả năng rất cao.” Hại Thiên Thu vừa nói vừa xoay người về phía cánh cổng đang được khai quật: “Dù gì theo sử sách Thanh Hà đế là kẻ cuồng luyện đan.

Yêu đan quý giá như yêu đan của Kình Ngư, cũng có lẽ khó thoát khỏi tay hắn.”
“Bẩm Vương, đá ở cửa vào đã được dời!” Một quỷ tướng mừng rỡ hướng đám người Hại Thiên Thu báo cáo.
Hại Thiên Thu khẽ gật đầu với hắn, thong dong bước lại chỗ cửa vào.
Cửa đá cao gần mười trượng, bên trên khắc hình ngư long, đã bị bụi cát mài mòn.

Cố Hàm nhìn cảnh cửa đá kia, nói: “Cơ quan mở cửa chắc nằm ở gần đây, để thuộc hạ đi tìm.”
Vừa dứt lời, chưa kịp bước đi, Cố Hàm đã thấy Hại Thiên Thu đặt tay lên trên cửa đá.

Mà từ tay của nàng, từng đường nứt bắt đầu lan ra như tơ nhện, giăng đầy cả cảnh cửa khổng lồ.

Cả cánh cửa to nặng, cứ như thế mà biến thành gạch vụn.
Cố Hàm nhìn đống gạch đá đầy đất, khóe miệng bất giác co quắp: “Hay là…!khỏi đi.”
Hại Thiên Thu phủi phủi bụi trên vạt áo, ung dung dẫn đầu bước vào.


Lối vào mật thất âm u, lạnh lẽo tới cực điểm.

Vương Duật thấy vậy, vội vàng cầm tới một ngọn đuốc chiếu sáng.
Có thêm ánh đuốc, khung cảnh tối tăm nhanh chóng rõ ràng hơn hẳn.

Hai bên vách lối đi, là đủ loại hình vẽ rồng rắn cùng đủ loại yêu ma quỷ quái.

Loài nào cũng mặt mày dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng đủ rợn người.

Nói chi tới trong thông đạo âm u không một chút ánh sáng.
Không khí bên trong thông đạo có thể nói là hoàn toàn trái ngược với sự nóng bức bên ngoài.

Lại nói, cả một thông đạo trải dài, sâu hun hút khiến cho người ta có cảm giác như bị một con quái vật khổng lồ nuốt lấy.

Hại Thiên Thu lúc trước cũng không hẳn chưa từng tham gia mấy vụ đạo mộ vâng vâng.

Nhưng cảm giác áp bách, bất cứ lúc nào cũng sẽ có một con quái vật xông ra, chính là lần đầu tiên nàng trải nghiệm.
Bất cứ loại vật nào cũng vật, khi đối mặt với nguy hiểm cực độ đều sẽ có hai trạng thái.

Một là sợ hãi cực độ, hai là bình tĩnh và hứng thú cực độ.

Hại Thiên Thu chính là rơi vào trường hợp thứ hai.
Dù cho nàng có hận bản thân, ghét gϊếŧ chóc tới mức nào.

Thì bản năng vẫn chính là bản năng, không thể chỉ vì một giấc ngủ dài mà đánh mất.
Điển hình như hiện tại, Hại Thiên Thu tuy mặt ngoài bình tĩnh.

Nhưng trong tâm đã sớm máu huyết dâng trào.

Hại Thiên Thu có thể cảm nhận rõ từng thớ thịt trên người đang kêu gào khiêu chiến với con quái vật đang núp bên trong.
Có điều, vừa bước đi, vừa quan sát xung quanh, Hại Thiên Thu lại cảm giác một cỗ thân quen mơ hồ.

Giống như là, nàng đã từng tới nơi đây.

Cũng giống như lúc nãy nàng giải tinh tú đồ.

Nhưng rõ ràng là, đây là lần đầu tiên Hại Thiên Thu tới nơi này cơ mà.
Tự mình không thể giải được nghi hoặc, Hại Thiên Thu nhịn không được hỏi: “Vương Duật, Cố Hàm, chúng ta đã từng tới nơi này sao?”
Vương Duật cùng Cố Hàm suy nghĩ một chút liền lắc đầu.

Vương Duật tiến lên hỏi: “Quả thật là chưa từng tới.

Có vấn đề gì sao, vương?”
“Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hại Thiên Thu nói rồi dừng bước.

Nàng dùng linh khí nhấc lên một viên đá nhỏ gần đó, rồi thảy về phía trước.
Hòn đá nhỏ vừa chạm xuống đất, hàn trăm cây chông nhọn lập tức thay phiên nhau mộc lên, lấp kín thông đạo.

Chông nhọn được làm bằng thép cứng rắn, bên trên lại khắc vài dòng bùa phép.

Trong nháy mắt, tảng đá nhỏ liền bị nghiền thành bụi.


Sau đó những cây chông liền lũ lượt rút lại, nhìn qua như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hại Thiên Thu cau mày dặn dò: “Cẩn thận, trên chông có bùa phép.

Nếu các ngươi trúng phải, Thiên Ma Xích cũng khó lòng cứu lại.”
Lại suy nghĩ một chút, Hại Thiên Thu bèn nói: “Các ngươi trở lại Thiên Ma Xích đi.”
Vương Duật cùng Cố Hàm đồng thời vâng một tiếng, nhanh chóng bay trở lại vào Thiên Ma Xích.

Hại Thiên Thu khẽ xắn tay áo, bắt đầu vận dụng linh lực, xông thẳng về phía trước.
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là nàng đang chạy, nhưng kỳ thật Hại Thiên Thu chính là đạp không mà đi.

Từng bước chân của nàng không hề chạm đất, mà cách mặt đất khoảng một tấc.
Qua khỏi khu vực chông gai, lại tới một cơ quan khác.

Hai bên vách thông đạo không biết từ bao giờ đã xuất hiện hàng loạt các mũi tên.

Mưa tên không hề báo trước đã thi nhau phóng ra.

Hại Thiên Thu cũng vô cùng điêu luyện hóa thành một làn khói đen xuyên qua mưa tiễn.

Hết mưa tên lại đến trụ đá thay phiên nhau đập xuống.

Từng trụ vuông nặng nề đập vào mặt đất phát ra tiếng “ầm ầm”.

Hại Thiên Thu cũng đồng dạng, vất vả né trái né phải.
Mắt thấy gần tới lối ra, Hại Thiên Thu trong lòng liền thầm khinh bỉ đống cơ quan này một cái.

Mấy cái thứ đồ chơi con nít này, nàng nhắm mắt cũng có thế qua được.
Có điều, ông trời không để cho Hại Thiên Thu kiêu ngạo lâu.

Không biết từ đâu ra lại xuất hiện một trụ gỗ tròn, hai đầu được cột dây xích bay ra.

Hại Thiên Thu trong cơn tự kỷ, cứ như vậy, mặt ngang nhiên tiếp xúc thân mật với cộc gỗ.
Hại Thiên Thu hứng trọn đòn kia, bị đánh bật lại, lăn mấy vòng trên đất.

Đợi nàng lấy lại thế, thì hai dòng màu đỏ từ mũi cũng chảy ra.

Hại Thiên Thu nhìn máu nhỏ trên tay, hoàn toàn đen mặt.
Mà không dừng lại ở đó, lối ra bên kia cũng dần dần khép lại.

Nếu không nhanh lên, phỏng chừng nàng rất có thể bị nhốt trong thông đạo này.
Hại Thiên Thu kỳ này quả thật rất tức giận, trực tiếp tung ra một chưởng.

Chưởng lực mang theo uy áp cực lớn, trong nháy mắt liền biến đám cộc gỗ thành mảnh vụn.

Vừa xuất chiêu xong, nàng liền tranh thủ thời gian xông lên.

Hại Thiên Thu vận dụng khinh công nhuần nhuyễn, chạy đi như chớp.
Trong khi đó, cửa đá bên kia cũng đã gần đóng lại hoàn toàn, chỉ còn đủ khoảng cách cho một người trường qua.
Hại Thiên Thu tung người một cái, đem bản thân trượt dài trên nền đất.


Cứ như vậy, hung hung hiểm hiểm mà lọt qua được.
“Ầm” cửa đá cuồi cùng hoàn toàn hạ xuống, che lấp thông đạo lúc nãy.
Hại Thiên Thu lấy tay quẹt quẹt cái mũi, phủi áo đứng dậy.

Tên thiết kế cái cơ quan này, tốt nhất đừng để nàng gặp được.

Nếu không, nàng nhất định đem hắn đi nấu lẩu!
“Vương, chúng ta hình như đang ở trong một đại sảnh.” Cố Hàm vẫn ở trong Thiên Ma Xích, chỉ có giọng nói là truyền thẳng vào đại não của Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu nhìn quanh một chút, tuy xung quanh rất tối, nhưng dựa vào lượng khí thông thoáng, có thể biết được nơi các nàng đứng không nhỏ.

Nàng lấy một tờ phù ra thắp sáng.

Tờ phù phừng lửa, trong nháy mắt đem không gian xung quanh soi rõ.
Hiện tại Hại Thiên Thu đang đứng giữa một sảnh đường hình bát giác.

Xung quanh tám bức tường đều có các hình vẽ kỳ dị.

Những hình vẽ này cũng không khác biệt với những hình trong thông đạo lúc nãy.

Chỉ khác là tám bức đều là tám hung thần, vẽ mặt dữ tợn, khôi giáp oai hùng.

Mà bên dưới mỗi vị thần như quỷ dọa xa này, là tám lối đi khác nhau.
“Là Bát Đại Hung Thần.” Vương Duật nhịn không được lên tiếng, đồng thời hiện ra ngay sau Hại Thiên Thu: “Theo tính ngưỡng của người A Hoãn, tám vị thần này đại diện cho tám thứ đại hung trên thế gian.

Bốn cái đầu được phân về thiên ý, lần lượt là ôn dịch, hạn hán, lũ lụt, hỏa hoạn.

Còn bốn cái sau thì được phân về bản thân con người, tham lam, ganh ghét, kiêu ngạo và dâʍ ɭσạи.”
Dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Nhưng tại sao nơi này lại xuất hiện hình vẽ này?”
Hại Thiên Thu vừa nhìn xung quanh tám vị thần vừa nói: “Người A Hoãn từ thời xa xưa đã là một dân tộc du mục.

Cũng không khó hiểu là bọn họ có thể từng đi qua nơi này.”
Vừa nói vừa nhìn lên gương mặt như quỷ bên trên, Hại Thiên Thu linh quang lập tức động.

Nàng nhìn kỹ vào mắt vị thần Tham Lam trước mặt, quả nhiên mắt của hắn đang liếc về phía thần Ganh Ghét.

Hại Thiên Thu lại tiếp tục đến chỗ thần Ganh Ghét, ánh mắt của thần Ganh Ghét lại hướng sang một vị thần khác.

Cứ tiếp tục như thế, tới khi nàng theo ánh mắt trên những bức tường, đến dưới chỗ thần Ôn Dịch.

Lần này mắt của thần Ôn Dịch cũng không chuyển hướng tới nơi nào, chỉ hướng xuống phía dưới như đang ngắm nhìn loài kín nhỏ bé.

Hại Thiên Thu cau mày nhìn lại, miệng nhàn nhạt nói: “Có điều, người A Hoãn vốn đã tận diệt sau thời kỳ Thiên Diệt cùng với tứ đại hung thú và một số thượng cổ thần.

Trong khi đó nơi này lại được xây dựng chỉ mới vài trăm năm.

Đang yên đang lành lại tự nhiên lôi tín ngưỡng của một vong tộc ra.”
“Hay là vẫn có hậu nhân của người A Hoãn còn sống sót?” Cố Hàm cũng đồng dạng hiện ra, nói: “Suy cho cùng, người A Hoãn cũng được tính là một bất tử nhân.”
“Điều này ta cũng không nắm rõ.” Hại Thiên Thu lắc đầu nói: “Có điều theo ghi chép, thì vào lúc Thiên Diệt, bọn họ vì đại lục đã toàn bộ hiến thân.

Thân thể hóa thành núi sông vạn dặm, từ đó cũng chưa một ai thấy được tộc người này nữa.

Các thư tịch bọn họ để lại cũng vô cùng ít ỏi mơ hồ.”
“Leng keng” bỗng nhiên từ trong lối vào tối ôm vọng ra tiếng xích sắt kéo lê, cắt đứt cuộc trò chuyện của chủ tớ nhà Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu không suy nghĩ nhiều nói: “Đi.” Nói rồi nàng lập tức phi thân hướng thắng lối đi dưới thần Ôn Dịch.
Càng tiến sâu vào bên trong, tiếng xích ma sát càng lớn.

Mà không khí quỷ dị, như có lớp lớp sương mù cũng càng ngày càng bành trướng.

Trong nhất thời, khiến cho người ta có cảm giác như bước đi giữa âm tào địa phủ, không có lấy một tia sự sống.
Ba người Hại Thiên Thu thả chậm cước bộ, một lần nữa lấy ra tờ phù thắp sáng.


Thật không ngờ, hai bên các nàng đều là nhà giam trải dài vô tận.

Từng song sắc cũ kỹ, đầy vết rỉ sét.

Dưới sàn thì bẩn không thể tả, xác chuột chết, côn trùng chết trải đầy trên nền đất bốc mùi hôi thối.

Còn có, những vết máu vương đầy trên tường, lâu ngày bị biến thành màu đen xì.

Cảnh tượng phải nói là muốn có bao nhiêu ghê rợn liền có bấy nhiêu ghê rợn.
Hại Thiên Thu cúi xuống, cầm lên một sợi xích đang nằm trên đất.

Nàng khẽ khảy sợi xích kia, tiếng “leng keng” lập tức truyền tới.

Hại Thiên Thu quăng sợi xích sang một bên, phủi tay nói: “Thật không ngờ nơi này còn có một địa lao lớn như vậy.”
Vương Duật cau mày nhìn về phía trước, nói: “Phỏng chừng nơi này cũng dài cả chục trượng.

Chưa kể trong các phòng giam, còn có hình cụ nữa.”
“Nơi này không dùng để giam người thì cũng khẳng định là dùng để tra tấn người.” Cố Hàm hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng chẳng phải chỗ tốt lành gì.”
“Nhìn kích thước buồng giam khá lớn, có lẽ không chỉ dùng để nhốt người, mà còn dùng để giam yêu thú.” Hại Thiên Thu vừa nói vừa tiến tới một buồng giam gần đó.
“Theo như ghi chép, quả thật Khởi Đan cung đã từng nhốt rất nhiều yêu thú.” Vương Duật nhanh chóng theo sau Hại Thiên Thu, cùng nàng bước vào buồng giam kia: “Nhưng việc có nhốt người hay không thì vẫn chưa quá rõ.”
“Nơi này đã từng giam người.” Hại Thiên Thu khẳng định nói: “Nhìn đi, cái còng tay này chỉ có bán kính vừa cổ tay người.

Chưa kể tới những hình cụ này đều khá giống với hình cụ trong nhà lao thông thường.” Dứt lời Hại Thiên Thu lại tiếp tục dò tìm xung quanh.
Vương Duật thấy nàng mò mẫm xung quanh, vội hỏi: “Vương đang tìm gì sao?”
“Chỉ là tùy tiện xem một chút.” Hại Thiên Thu vẫn không ngừng tày đáp: “Chỉ là ta có cảm giác nơi này có một thứ ta nhất định phải tìm ra.”
Kỳ thật nàng cũng không rõ bản thân muốn tìm kiếm thứ gì.

Nhưng linh cảm nói cho nàng biết, thứ nàng đang tìm kiếm khẳng định có liên quan tới kẻ gửi cho nàng bức huyết thư.

Vương Duật thấy nàng như vậy, cũng phụ nàng một tay, lục tung những thứ xung quanh.

Còn Cố Hàm thì thay hai người chiếu sáng, đem phù đốt lên.
Lại qua gần một canh giờ, phù cũng muốn đốt hết một nữa nhưng các nàng vẫn như cũ không tìm được gì.

Vương Duật đóng lại một rương hình cụ gần đó, phủi phủi tay nói: “Vương, hay chúng ta nghỉ một chút đã.”
“Ừm.” Hại Thiên Thu khẽ gật, phủi tay đứng dậy.

Nàng khẽ xoay eo một chút, khom người cả một buổi, cái thân già của nàng cũng muốn gãy rồi.

Đang lúc nàng muốn tiến sang bên chỗ Cố Hàm, thì lại vô tình vấp phải một thứ.
Cố Hàm nhanh tay chạy tới đỡ lấy nàng, hung hiểm cứu về được mặt mũi của chủ tử nhà nàng: “Vương cẩn thận!”
Hại Thiên Thu thở ra một hơi, vuốt vuốt ngực.

May quá, hên là chưa ngã sấp mặt, vẫn còn bảo trì được nhan sắc.
“Khoang đã, bên dưới hình như có thứ gì đó.” Vương Duật vội vàng lên tiếng.
Hại Thiên Thu cùng Cố Hàm đồng loạt xoay lại.

Chỗ lúc nãy Hại Thiên vấp, chính là một viên gạch lồi lên.
Vương Duật nhanh chóng tiến lại, ngồi xổm, lấy ra chủy thủ cậy mở viên gạch kia.

“Cạch” một tiếng, viên gạch kia lập tức bật lên, để lộ bên dưới là một cái hộc nhỏ.
Bên trong hộc đặt một con thỏ bông bằng vải bố đã cũ.

Bên trên con thỏ còn thêu hai chữ đỏ chót “thập tam”.

Lật mặt sau con thỏ ra, còn có một tấm da được thêu dính vào thỏ bông.

Vương Duật lấy dao cắt đứt chỉ nối giữa thỏ bông và tấm da, rồi đưa toàn bộ cho Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu cau mày nhìn thỏ bông, bất giác thất thần, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Thố…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.