Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 57
Bên kia nhóm Thuấn Giai đứng trố mắt nhìn rắn to cứ như thế bị đạp tới bẹp dí, bên này nhóm Hại Thiên Thu lại không được tươi sáng như vậy.
Hàn Tuyết Âm điều khiển phi kiếm mang theo Hại Thiên Thu né trái né phải.
Đến cả thời gian để thở cũng không có, nói chi tới việc phản công.
Cố Thu Hà cùng Giang Mi cũng vô cùng chật vật.
Đặc biệt là Cố Thu Hà, lúc nãy đã trúng một kích của hắc xà, hiện tại eo trái của nàng chính là đau tới âm ỉ.
Hại Thiên Thu vừa phóng xuất một lá bùa vừa cau mày nói nhỏ với Hàn Tuyết Âm: “Có cách nào đem hai người kia quăng xuống nước luôn không?”
Hàn Tuyết Âm phóng một đạo kiếm khí, lạnh lùng nhìn Hại Thiên Thu: “Nên tu thân tích đức.”
“Tu thân tích đức kiểu gì khi chúng ta đều sắp vào bụng rắn.” Hại Thiên Thu bĩu môi nói: “Tình trạng hiện giờ cũng không phải là tốt.
Với lại ta vẫn luôn cảm thấy Tiểu Thúy kỳ lạ, không chừng còn có hậu chiêu.”
Hàn Tuyết Âm vừa vung kiếm, vừa theo lời nàng khẽ liếc nhìn Tiểu Thúy một cái: “Tà khí tập trung chỗ nàng rất dày.
Nếu không nhanh chóng đột phá vòng vây, sợ là Cửu Trùng trận sẽ càng thêm uy lực.”
“Cẩn thận.” Hại Thiên Thu thấy cái hàm dữ tợn của hắc xà đang hướng phía sau các nàng xông tới, lập tức xuất ra một lá bùa ngăn lại.
Hàn Tuyết Âm bị hắc xà ép, lảo đảo phi kiếm lại gần chỗ hai người Cố Thu Hà và Giang Mi.
Bốn người lưng tựa sát vào nhau, xung quanh là năm con hắc xà khổng lồ.
Khẽ cắn răng một cái, Hại Thiên Thu quyết định nói: “Chỉ còn cách liều phá vòng vây, mau đi!”
Hàn Tuyết Âm lại rút ra thêm mấy là bùa, hơn năm cái băng tảng không ngừng đập vào đầu mấy con rắn trước mặt.
Thừa cơ lúc bọn hắc xà đang choáng váng, các nàng lập tức mạnh mẽ xông ra.
Tiểu Thúy tất nhiên cũng không muốn để cho các nàng toại nguyện.
Nàng khẽ phất tay một cái, con rắn đầu đàn liền rống lớn.
Cuồng phong theo tiếng rống của nó thổi càng thêm dữ dội.
Đến cả mặt nước dưới hồ cũng bị tiếng rống kinh người này làm cho chấn động, tạo thành từng đợt sóng lớn đánh về phía đám người trước mặt.
Mấy con hắc xà còn lại cũng thừa cơ đánh úp về phía mấy nàng.
Thu Hà ôm hông đau đớn, chỉ đành chết cứng nhìn rắn lớn đang tiến tới trước mặt.
Nhưng lại ngoài dự đoán, tới khi nàng hoàn hồn lại thì bản thân đã được Giang Mi kéo lại.
Mà hai người Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm thì lại đang chơi vơi giữa trời.
Hàn Tuyết Âm trong tình huống trước miệng rắn, mạnh mẽ đẩy Hại Thiên Thu ra, bản thân cường ngạnh chống lấy hàm của hắc xà.
Hại Thiên Thu bị đẩy một cái, cả người bay lên đầu hắc xà.
Nàng lăn vài vòng sau đó dùng tay bám vào vảy của hắc xà, vừa vặn trụ lại không rơi xuống nước.
Nàng tức tối nhìn về phía Giang Mi: “Ngươi làm gì vậy?!”
Trong khoảnh khắc lúc Cô Thu Hà gặp nguy, Giang Mi trong lúc nhất thời, liền đẩy hai người kia ra làm thế thân.
Tới lúc hoàn hồn, nàng mới nhận ra bản thân vừa làm việc gì.
Nàng ta nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hại Thiên Thu, lắp bắp kinh hãi nói: “Ta… ta không cố ý.”
Hại Thiên Thu chậc lưỡi một cái: “Tranh thủ ngay lập tức cút cho ta.” Nói rồi nàng lại quay sang Hàn Tuyết Âm: “Ráng chịu một chút, ta tìm cách giúp ngươi!”
Giang Mi lập tức rút ra truyền tống phù, cắn răng đem theo Cố Thu Hà cùng biến mất.
Tuy nàng biết làm vậy không nghĩa khí, nhưng giữ mạng quan trọng hơn.
Hàn Tuyết Âm kiếm ngang quá đầu, cả người chống ngang ngay hàm rắn.
Ở bên kia, Tiểu Thúy thấy vậy liền lập tức ra lệnh cho hắc xà.
Hắc xà nhận lệnh càng thêm ra sức vùng vẫy, muốn cắn nát người đang chắn trước cửa miệng.
Hại Thiên Thu trước sức vùng vẫy của nó, nhiều lần muốn trèo đến gần ngọc thạch trên đầu của nó đều thất bại.
Hàn Tuyết Âm tay chân cũng bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ, nàng cảm thấy bản thân như sắp không chịu nổi.
Trong tình huống nguy cấp, Hàn Tuyết Âm quyết định đánh liều một phen.
Nàng lấy răng cắn nát đầu ngón cái tay phải, tay nhanh như chớp viết một hàng cổ tự lên Băng Sương kiếm.
Băng Sương Kiếm gặp cổ tự, hai bên như linh ứng tỏa hàn quang rạng ngời.
Hàn Tuyết Âm dồn hết linh lực truyền vào kiếm, hô lớn một tiếng.
Hàn khí lập tức tỏa ra lạnh buốt, trong nháy mắt đem cái miệng khổng lồ của hắc xà đóng băng.
Hắc xà tức tối vùng vẫy, hất bay tên đầu xỏ giữa miệng ra.
Hàm răng dài nhọn mạnh mẽ ngậm lại, băng tuyết trong miệng bị cắn nát biến thành những tảng băng nhỏ bay ra.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm bị hất bay, vội vàng muốn đưa tay kéo lại nàng ấy.
Nhưng bàn tay ngọc ngà chỉ cách một chút, lại thủy chung không thể với tới người trước mặt.
Nàng đỏ mắt hô to: “Hàn Tuyết Âm!”
Mà Hàn Tuyết Âm, cả người thoát lực, tự do rơi xuống.
Một con hắc xà khác cũng thừa cơ xông tới, thân hình to lớn chắn ngang hai người các nàng.
Thân hình to lớn đập xuống mặt nước, đem lại từng trận “ầm ầm” mãnh liệt.
Còn người bên dưới thân nó, thì lại hoàn toàn chẳng thấy đâu.
Hại Thiên Thu nhìn mặt nước đen ngòm bên dưới, gấp gáp gọi: “Hàn Tuyết Âm! Tiểu nha đầu! Tiểu mặt than!” Nhưng thủy chung đáp lại nàng chỉ có tiếng gào rống của những con hắc xà.
Giọng nói của Lưu công tử lại một lần nữa vang lên bên tai Tiểu Thúy: “Ha ha ha ha! Thúy nhi hay lắm! Hay lắm! Nàng nhìn đi, đến cả tiên nhân cũng không thể địch lại nàng.”
Tiểu Thúy khẽ ừ một tiếng, đôi mắt trống rỗng vô hồn cũng không buồn đáp lại giọng nói này.
Bên kia giọng nói cuồng tiếu, bên này Hại Thiên Thu đã muốn gấp tới đỏ cả mắt.
Nàng cắn chặt răng, lòng tràn đầy phẫn nộ nhìn đám hắc xà.
Tay ngọc mạnh mẽ rút ra trâm cài trên đầu, ba nghìn tóc đen hóa ánh vàng, linh quang vàng chói tỏa sáng mãnh liệt hòa cùng ánh lửa đen tuyền quỷ dị.
Hại Thiên Thu phi thân khỏi đầu rắn đen, lăng không mà đứng.
Nàng đem trâm gỗ hóa thành trường kiếm, một thân phiêu dật lẫm liệt, đứng giữa trời quang nói: “Tiểu Hắc ra đây cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, cuồng phong lập tức bạo khởi.
Hắc hỏa ban đầu đã phừng lên mãnh liệt, hiện tại chính là cuồn cuộn như sóng gào thác rền.
Lửa đen cùng linh khí màu vàng không ngừng xoay chuyển giữa nền trời u ám, cuối cùng hóa thành một con hắc long bờm vàng khổng lồ.
Hắc Long bay lượn xung quanh Hại Thiên Thu, đem thân hình khổng lồ quấn quanh che chở cho nàng, miệng lại hướng về Tiểu Thúy phát ra tiếng rống.
Tiếng rống mang uy áp của loài linh vật thượng đẳng, chấn động bốn phương tám hướng khiến cho đám hắc xà cũng không khỏi choáng váng.
Hại Thiên Thu vung kiếm lên: “Đem toàn bộ hồ lật lên cho ta!”
Tư Đồ Nghệ Mưu cùng đám Thuấn Giai đang dọn dẹp ba con hắc xà muốn công thành cũng bị tiếng rống của hắc long làm giật mình.
Nàng nheo mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy thượng cổ thần long đang lơ lửng trên bầu trời.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì Tư Đồ Nghệ Mưu cũng muốn choáng váng theo.
Tiểu tổ tông của ta, ngươi cũng chơi lớn quá rồi!
Đám Thuấn Giai một đường chạy đuổi theo Tư Đồ Nghệ Mưu, mệt muốn sắp chết.
Thuấn Giai chống người thở dốc, nói: “Đại tiên, xin đợi một chút.”
Nhưng mà Tư Đồ Nghệ Mưu cũng không thèm để ý tới bọn hắn, tay hạ xuống cấm chế, giam cầm con hắc xà cuối cùng.
Sau đó nàng phủi phủi tay áo, nói: “Đi thôi.” Nói rồi nàng ta lại phi thân bay mất dạng.
Bốn tên kia nhìn tốc độ quỷ khóc thần sầu, không biết làm cách nào chỉ đành tiếp tục đỡ nhau, lảo đảo đuổi theo.
Hắc long nhận lệnh liền điên cuồng lao xuống hồ nước.
Mấy con hắc xà thấy hắc long tiến tới cũng đồng loạt mở miệng, muốn cắn về phía hắc long.
Nhưng vảy của hắc long lại cứng rắn vô cùng, bọn chúng không gây được sát thương bao nhiêu, ngược lại bị hắc long cắn lại.
Trong nháy mắt, năm con hắc xà, thì ba con đã bị cắn đứt đôi, máu tím tràn lan trên mặt nước.
Hàn Tuyết Âm cả thân người chìm trong nước, chỉ cảm thấy cả người vừa lạnh vừa nhức mỏi.
Lúc nãy, khi hắc xà đập về phía nàng, nàng đã phóng ra một đạo linh lực đánh về nó.
Còn bản thân thì nương theo lực đạo của chiêu thức, chìm sâu xuống dưới đáy hồ, may mắn thoát được một kiếp.
Ở dưới đáy hồ tối tăm, Hàn Tuyết Âm mắt có tốt cấp mấy cũng khó lòng mà nhìn rõ.
Nàng cố sức duy chuyển tay chân, tìm cách trở lại mặt nước.
Nhưng dù cho nàng có cố sức cỡ nào, thì vẫn bị dòng nước mãnh liệt đẩy ngược trở về.
Càng thử càng xuống sức, càng ở dưới nước lâu Hàn Tuyết Âm càng cảm thấy khó chịu.
Hàn Tuyết Âm nhiều lần muốn ho khan, xém chút nữa lại vô tình nuốt đầy nước vào bụng.
Nàng biết biểu hiện này chính là bản thân đã sắp tới giới hạn.
Đang lúc nàng muốn ngất đi, thì trong mắt lại mơ hồ thấy một đốm sáng nhỏ.
Hàn Tuyết Âm mi mắt càng ngày càng nặng, tay ngọc giơ ra như muốn tóm lấy đốm sáng nhỏ nhoi đó.
Đốm sáng lượn vòng quanh Hàn Tuyết Âm, cuối cùng nhu thuận dừng lại trong tay nàng.
Hàn Tuyết Âm giữ chặt đốm sáng trong tay, trước mắt liền một mảnh tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Bên trên mặt nước, hắc long một lần nữa lượn quanh Hại Thiên Thu, đem linh lực phân bố khắp hồ lớn.
Nước hồ đục ngầu bị linh lực cường đại tác động, từng giọt nước như hạt mưa bay lơ lửng giữa không trung.
Đáy hồ đầy xác người cũng theo đó mà hiển lộ.
Tiểu Thúy trước cảnh tượng này, chân mày càng thêm cau chặt.
Nàng lại tiếp tục phất tay, đem tà khí bên trong lệnh bài tiếp thêm vào hai con hắc xà cuối cùng.
Hắc xà tiếp nhận ma lực lập tức có sự biến hóa.
Mắt rắn đỏ lòm càng thêm tỏa sáng trong đêm.
Mà linh thạch ở giữa đầu của bọn chúng cũng dài ra, biến thành một cái sừng lớn.
Hại Thiên Thu làm gì có thời gian để ý mấy con hắc xà kia, mắt đảo liên tục tìm kiếm Hàn Tuyết Âm.
Cuối cùng, nàng phát hiện được nàng ấy đang lơ lửng giữa đống nước bẩn, mắt nhắm chặt.
Hại Thiên Thu không nghĩ nhiều, lập tức phi thân tới ôm lấy người kia.
Tay nàng vận dụng linh lực, thăm dò vào trong mạch đập của Hàn Tuyết Âm.
Thấy ngũ tạng của nàng ấy không bị tổn thương quá lớn, lúc này Hại Thiên Thu mới có thể nhẹ thở ra.
Sau đó nàng lại tiếp tục dùng linh lực ép nước trong phổi của Hàn Tuyết Âm ra.
Hàn Tuyết Âm ho không ngừng, đem nước trong bụng nôn hết ra.
Đợi tới khi thanh tỉnh một chút, nàng mới ý thức được là bản thân đã được vớt lên.
Hại Thiên Thu ân cần vuốt lưng Hàn Tuyết Âm hỏi: “Ngươi sao rồi? Còn chỗ nào không khỏe?”
Hàn Tuyết Âm lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
Lúc bấy giờ, Hại Thiên Thu mới để ý trong tay Hàn Tuyết Âm dường như đang cầm vật gì đó.
Nàng một bên che chắn mưa gió cho Hàn Tuyết Âm, một bên nghiêng đầu hỏi: “Đó là vật gì vậy?”
Hàn Tuyết Âm xòe bàn tay ra, vật trong tay chính là một cái túi thơm nhỏ thêu hình cành liễu.
Túi thơm do lâu ngày bị ngâm nước, nên vừa đen vừa bẩn không thể tả.
Nàng nhìn túi thơm trong tay, nói: “Lúc chìm trong nước, ta thấy có một đốm sáng nên đưa tay bắt lại.
Không ngờ lại là một cái túi thơm.”
Hại Thiên Thu đang nhìn Tiểu Hắc đối chiến, khẽ liếc nhìn túi thơm kia một cái.
Nàng cầm túi thơm lên, đem linh lực tẩy sạch bụi bẩn trên đó nói: “Đây là vật của Lưu công tử, bên trong vẫn còn vương chút hồn phách của y.”
“Người có ba hồn bảy phách, mà hiện tại ở đây chỉ có một phần hồn.” Hàn Tuyết Âm rũ mi nói: “Những phần còn lại có lẽ đã bị Cửu Trùng trận thôn phệ.
Hồn phách không hoàn chỉnh, không thể đầu thai chuyển kiếp.”
“Vù vù vù”, hắc long bay vụt qua kéo theo một trận gió, vừa vặn cắt đứt cuộc trò chuyện của Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu cau mày nhìn Tiểu Hắc nhà mình đang quần đấu với hai con hắc xà, nói: “Chuyện này có lẽ phải để lại lúc sau.
Đại sự hình như không ổn rồi.”
Hàn Tuyết Âm cũng giương mắt nhìn theo hắc long.
Hắc long quần đấu với hai con hắc xà, ban đầu vẫn ổn, nhưng càng về sau lại có xu hướng yếu thế.
Trên người thậm chí còn mơ hồ thấy được vài vệt máu đỏ thẫm.
Tiểu Hắc là rồng, nhưng cũng không thể tùy tiện so với mấy con rồng tầm thường khác.
Nó chính là thượng cổ thần long, tu vi đã hơn mấy nghìn năm, vượt xa mấy con tiểu xà kia.
Nhưng Hại Thiên Thu lại không biết được Tiểu Thúy đã làm gì, khiến cho đám hắc xà bỗng trở nên lợi hại như vậy.
“Mau tránh.” Hại Thiên Thu nói rồi cầm tay Hàn Tuyết Âm, phi thân lùi ra sau cả chục thước.
Các nàng vừa tránh khỏi, Tiểu Hắc cùng hai con hắc xà liền cắn chặt nhau, song thân lao xuống nước.
Sau lại ở giữa mặt hồ tiếp tục cắn xé lẫn nhau.
Tiểu Hắc dùng móng vuốt nhọn, báu chặt lấy thân của một con hắc xà.
Nó há to hàm răng sắt nhọn, dứt khoát cắn vào ngay cổ của hắc xà kia.
Con hắc xà còn lại thừa cơ, tập kích, răng nanh hung hăng ghim vào người Tiểu Hắc.
Hại Thiên Thu cảm nhận một trận đau đớn từ cánh tay.
Nàng vén tay áo lên, cánh tay trái trắng nõn cư nhiên dần hiện lên một vết rắn cắn to tướng.
Xung quanh vết thương cũng mang theo màu tím ghê người.
Quả nhiên là bọn rắn này còn mang theo độc.
“Không sao chứ?” Hàn Tuyết Âm nhìn vết thương xanh tím của Hại Thiên Thu, nhịn không được hỏi.
Hại Thiên Thu lắc đầu nói: “Không sao, chút tiểu thương không đáng kể.” Nói rồi nàng liền dùng linh lực, tự đẩy máu độc ra.
Tiểu Hắc bên kia cũng không vì đau đớn từ vết thương mà buông tha con hắc xà trong miệng.
Hàm răng của nó càng thêm ra sức, một phát cắn đứt đầu hắc xà.
Hại Thiên Thu sau khi đẩy máu độc ra, lập tức phi thân lại chỗ Tiểu Hắc.
Hàn Tuyết Âm thấy vậy, cũng vô cùng ăn ý phóng ra mấy đạo kiếm khí hỗ trợ nàng.
Hại Thiên Thu chân nhịp nhàng bước, mũi chân đạp lên băng hệ kiếm khí, trong chớp mắt đã tới bên cạnh con hắc xà còn lại.
Nàng vung lên kiếm gỗ, uyển chuyển đánh ra một bộ kiếm pháp.
Linh khí vàng chói không ngừng hội tụ, tạo thành từng đường kiếm uốn lượn tuyệt mỹ, mạnh mẽ như bão táp đánh về phía hắc xà.
Linh khí mạnh mẽ, vừa đánh ra liền chặt đứt sừng trên đầu của hắc xà.
Những đường kiếm còn lại thì thay phiên nhau chém vào người của nó.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cả người hắc xà liền chi chít vết thương.
Hắc xà đau đớn gào rống nhả ra Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thấy thời cơ tới, lập tức trở ngược cắn lại hắc xà, đem nó quăng thẳng lên trời.
Sau đó Tiểu Hắc liền lấy đà, vụt một cái lên không, từ trên không đem hắc xà cắn làm đôi.