Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 5: Đại Sư Tỷ Tới
Núi rừng hoang vu, cỏ cây xanh tươi chen lấn nhau, cây này lại chen lên cây khác.
Mà giữa khu rừng là một bạch y nữ tử với dung mạo tuyệt thế.
Nàng lẳng lặng đứng trên một ngọn cây cao chót vót, mặc cho áo bào trắng phấp phới theo gió lạnh.
Trên đầu nàng cài một cây trâm ngọc đơn giản.
Tóc dài đen cũng được vấn theo một kiểu phổ thông, đuôi tóc còn lại được xõa tự nhiên tung bay theo gió.
Hàn Tuyết Âm lặng lẽ quan sát khu rừng rộng lớn trước mắt.
Đôi con ngươi trong vắt như nước hồ khẽ động, rất nhanh liền phát hiện ra một mảng rừng cây rậm rạp bị lay động.
Mũi chân phải của nàng điểm nhẹ một cái.
Hóa thành một bóng trắng bay nhanh như gió về phía nơi xuất hiện động tĩnh.
Núi rừng Sơn Đông vốn vô cùng đẹp.
Có thể nói là cảnh đẹp nhất nhì trên địa phận Mộc quốc.
Đã thế, tài nguyên còn bao la, rất có giá trị khai thác.
Người dân gần cánh rừng này cũng sống nhờ vào việc khai thác tài nguyên cùng tổ chức lễ hội du sơn ngoạn thủy mà phát triển.
Nhưng gần đây, khu vực này lại bị một con xà yêu quấy nhiễu.
Nhiều người dân không dám bước vào rừng tới nửa bước.
Các công việc tổ chức lễ hội hay buôn bán đặc sản địa phương cũng vì thế mà trở nên đình trệ.
Ai ai cũng sợ hãi, lỡ mà gặp phải yêu xà, thì bản thân liền là người tiếp theo vào bụng nó.
Hàn Tuyết Âm vốn định tới thẳng Lam Ngân thành hội hợp cùng huynh đệ đồng môn.
Nhưng vừa tới Sơn Đông thì nàng liền nhận được tin tức của xà yêu từ sư phụ.
Trong thư sư phụ liền muốn nàng thăm dò một chút, sau đó sẵn tay thu thập luôn con xà yêu này, trừ hại cho dân.
Vốn tính tình của nàng là lãnh đạm hờ hững, lệnh của sư phụ yêu cầu liền sẽ làm.
Không chỉ làm không mà còn là làm tới thập toàn thập mỹ.
Có đôi khi hiệu quả còn tốt tới bất ngờ.
Năng suất như vậy cũng khiến cho các vị sư bá sư thúc phải gật đầu tán thưởng.
Do đó mà Hàn Tuyết Âm liền được bầu chọn là nhân vật sáng giá nhất Trúc Vân môn, sau đó tiện thể giữ luôn chức đại đệ tử.
Nhắc tới sư phụ của Hàn Tuyết Âm – Lam Mạnh Khải tiên tử.
Người này đồng thời cũng là trưởng môn đời thứ mười hai của Trúc Vân môn.
Tính tình có thể nói là tương đối cổ quái.
Lâu lâu lại thích cho ra những cái yêu cầu quái đảng mà không ai hiểu nổi.
Ví dụ như lúc hắn mang Hàn Tuyết Âm về đòi nhận nàng làm đệ tử chân truyền.
Sư thúc sư bá lúc bấy giờ nhìn thấy Hàn Tuyết Âm liền không đồng ý.
Lam Mạnh Khải liền một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Nói chung là nháo tới đảo lộn trời đất.
Cuối cùng mọi người đành giơ cờ trắng, chấp thuận cho hắn nhận nữ đệ tử này.
Mà quả thật Lam Mạnh Khải chính là Lam Mạnh khải, thành công đào tạo ra được một Hàn Tuyết Âm tài sắc vẹn toàn.
Trở lại hiện tại, Hàn Tuyết Âm đợi cả một buổi trời cuối cùng cũng thấy mục tiêu xuất hiện.
Nàng tự nhủ phải nhanh chóng xử lý mọi chuyện, chạy tới Lam Ngân thành sớm một chút.
“Xoạt xoạt” những tán lá rậm rạp bị xẻ ra hai bên, nhường chỗ cho một thân rắn to lớn trường đi như bay trên mặt đất.
Mấy ngày trước, trong lúc tìm kiếm con mồi tiếp theo, nó lại xui xẻo vô cùng đụng phải Hàn Tuyết Âm.
Nhìn thấy nàng toàn thân tản ra một khí tức thanh nhã lạnh lẽo, nó thầm kêu không ổn, liền ngay lặp tức rút lui.
Nhưng ai ngờ nữ nhân này lại dai như vậy, xà yêu đi tới đâu liền bị nàng đuổi tới đó.
Bóng trắng mờ ảo loáng một cái đã đứng nhàn nhã trên ngọn cây chặn đường đi của xà yêu.
Hàn Tuyết Âm ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống con rắn khổng lồ, đầy mùi máu tanh phía dưới.
Thân rắn to bự, độ dài cũng phải là hơn chục thước.
Vảy của nó cứng rắn như thép, lại có màu xanh lục hòa với cỏ cây xung quanh.
Ở cuối mỗi chiếc vảy còn có một màu tím đậm, nhìn qua liền biết là tà khí từ việc ăn người sống tạo thành.
Xà yêu thấy Hàn Tuyết Âm chặn trước đường đi của nó liền giận giữ.
Nó vươn nửa thân trước lên, hai con ngươi màu máu đối diện nàng, há cái miệng dữ tợn ra rống to: “Tu chân giả nhỏ nhoi không biết tốt xấu! Bổn yêu đã đại xá bỏ qua ngươi.
Ngươi lại không biết điều muốn đối đầu bổn yêu!”
Hàn Tuyết Âm vẫn cứ trước sau như một, sắc mặt không hề thay đổi.
Chỉ là trong tâm nàng chỉ khẽ thở dài, con xà yêu này cũng tanh quá rồi.
Thấy Hàn Tuyết Âm không thèm đặt lời nói của nó vào trong mắt, xà yêu liền giận dữ đưa ra bốn cái ranh nanh chứa đầy kịch độc.
Khè một tiếng, dùng hết sức lực bổ nhào về phía Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm cũng không hề hốt hoảng, lách nhẹ người qua bên phải, thành công tránh né đòn công kích của xà yêu.
Nhìn một mảnh rừng bị tàn phá thành cả một lỗ hổng lớn, nàng đoán rằng xà yêu này cũng là yêu thú cấp tám cấp chín.
Nhưng bất quá, đối với nàng, mấy loại yêu thú này chỉ là hàng cấp thấp.
Tay phải nhẹ nắm chuôi kiếm sau lưng, choang một tiếng Hàn Tuyết Âm liền rút bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Băng Sương kiếm vừa ra khỏi vỏ liền tỏa ra khí lạnh tới thấu xương.
Đi kèm với khí lạnh là một đoàn các luồn sáng xanh bay lượng trong không trung.
Thân kiếm lại có màu bạc tinh khiết, sáng bóng không nhiễm chút bụi.
Chuôi kiếm thì được khắc lên hình hoa tuyết.
Ở giữa hoa tuyết là một viên ngọc màu xanh lam, vừa nhìn qua liền biết là bảo vật hiếm có.
Kiếm tuệ cũng là hàng cực phẩm, dây nối đồng dạng là một màu xanh lam móc với một miếng ngọc bội màu xanh lục.
Ngọc bội nhỏ hơn lòng bàn tay một xíu, hai mặt được khắc biểu tượng của Trúc Vân môn.
Biểu tượng của Trúc Vân môn là hình cây trúc cùng mây mờ che phủ.
Ngọc bội này trên đời chỉ có một, đồng thời cũng là ngọc bội truyền tay của các thế hệ đại đệ tử.
Xà yêu thấy bản thân tấn công không thành liền nhanh chóng xoay đầu lại.
Thân rắn to cuộn tròn, một lần nữa dùng hết sức lực hướng về phía Hàn Tuyết Âm công kích.
Hàn Tuyết Âm dựng thẳng kiếm trước mắt, mũi kiếm hướng lên trời.
Bàn tay trái thì duỗi ra ngón giữa và ngón trỏ.
Hai ngón tay thon dài vuốt dọc theo thân kiếm từ chuôi tới mũi.
Trên không trung liền xuất hiện sáu đạo kiếm khí màu xanh lam xoay vòng xung quanh Hàn Tuyết Âm.
Tay phải xoay nhẹ, mũi kiếm của Băng Sương kiếm liền hướng thẳng xà yêu.
Hàn Tuyết Âm vận khí hướng thẳng con rắn to mà xông tới.
Sáu đạo kiếm khí được nàng ngưng tụ cũng đồng loạt hướng mũi về phía xà yêu.
Mỗi một đạo kiếm khí lại phát ra sức mạnh kinh người.
“Ầm ầm ầm” khói bụi tỏa ra mịt mù, nhất thời không nhìn rõ được diễn biến lúc hai bên va chạm.
Bất quá tiếng vang này cũng quá lớn.
Đủ để dọa chết một đám thú rừng xung quanh!
Bụi mù dần tản ra, bạch y nữ tử vẫn như cũ, không nhiễm chút bụi đứng cao ngạo trên một ngọc cây.
Hàn Tuyết Âm dùng khăn lau sạch Băng Sương kiếm rồi tra lại vào vỏ.
Xung quanh nàng là một mãnh rừng đổ nát cùng với xác xà yêu nằm rơi vãi khắp nơi.
Điều đặc biệt là xác xà yêu bị đóng băng triệt để, trở thành từng khối băng lớn nhỏ không đồng nhất.
Hàn Tuyết Âm ngưng tụ một đoàn khí nhỏ trên đầu ngón tay, điều khiến đoàn khí đó bay đi lấy nội đan từ xác của xà yêu.
Nội đan tròn nhỏ màu xanh lơ lửng trong không khí, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
Lấy kinh nghiệm săn yêu thú cho Trúc Vân môn của Hàn Tuyết Âm liền nhìn ra được nội đan này có chỗ không phù hợp.
Chẳng trách Lam Mạnh Khải sống chết bảo nàng phải giải quyết được con rắn này.
Thu thập xong mọi thứ, lại chỉnh lại quần áo một xíu, Hàn Tuyết Âm liền nhận ra canh giờ không còn sớm.
Nàng nhanh chóng hóa thành một đoàn sáng bay đi.
Nàng có cảm giác mấy tên sư đệ của mình liền sẽ chơi bời một trận trước khi nàng đến.
…
Từ vùng Sơn Đông tới Lam Ngân thành bình thường phải mất tới hai ba ngày đường.
Nhưng đối với người tu tiên, phi hành một cái liền chỉ còn vài giờ.
Hàn Tuyết Âm vừa tới trước cửa thành thì đã là *giờ thân.
Nhìn quanh một hồi nàng cũng không thấy các sư đệ của mình đâu.
Thay vì đứng đây ngó tới ngó lui, chi bằng trực tiếp dùng chuông Trúc Âm gọi bọn họ.
Nghĩ đoạn, Hàn Tuyết Âm liền cầm lấy chiếc chuông nhỏ đeo bên hông, ngưng thần truyền âm: Thuấn Giai! Lâm Chí Hàn! Phong Hào!
*giờ thân: khoảng từ 15h-17h
Gọi một hồi không thấy hồi đáp, Hàn Tuyết Âm khẽ cau mày liễu.
Nàng cảm nhận được khí tức của Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn nhưng không cảm nhận được Phong Hào.
Chắc có lẽ hắn vẫn chưa tới đi.
Trước mắt cứ đi tìm Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn trước đã.
Để tránh gây sự chú ý không cần thiết, Hàn Tuyết Âm liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái nón rộng vành, có màn che màu trắng đội lên.
Dù sao nàng cũng không thích ở nơi quá đông người, có màn che đi vừa đỡ phiền cũng vừa khiến nàng thêm thoải mái.
Khoảng một khắc sau, Hàn Tuyết Âm liền đứng trước tửu quán mà ba người kia vào lúc trưa.
Tiểu nhị thấy một nữ nhân mặc đồ trắng tinh khiết, phong thái xuất chúng liền biết không phải người thường.
Hắn liền nhanh chóng chạy ra ngoài hớn hở đón khách.
“Ha ha cô nương, mời vào trong mời vào trong.
Cô nương muốn dùng cơm trong nhã gian hay ngoài sảnh?” Tiểu nhị lanh lẹ tới tiếp đón Hàn Tuyết Âm y như lúc tiếp đón ba người Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Hại Thiên Thu.
“Xin hỏi, có thấy hai nam tữ mặt đồ trắng, viền áo thêu hoa văn lá trúc như thế này, nhưng là màu xanh lục không?” Hàn Tuyết Âm đối với sự chào mời của tiểu nhị không mấy để tâm lắm.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành mục đích chính mà thôi.
Tuy không nhìn thấy mặt, giọng nói thanh thoát như nước chảy mây trôi cũng đủ khiến cho tim tiểu nhị muốn rụng rời.
Đây chắc chắn là một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành không sai vào đâu được! Tiểu nhị rất nhanh lấy lại phong thái chuyên nghiệp đáp: “Hóa ra cô nương là bạn của ba vị công tử đó! Mời đi bên này, tại hạ dẫn cô nương tới phòng mấy vị đó.”
Hàn Tuyết Âm theo bước tiểu nhị lên nhã gian ở tầng hai, vừa lên hết cầu thang thì đã nghe hai ba tiếng ca vọng ra.
Hai giọng nói quen thuộc liền được nàng nhận ra ngay, nhưng còn một giọng nói thì hoàn toàn xa lạ.
“Nâng chén rượu hỏi trời xanh sao ta mãi không có người thương…” Lâm Chí Hàn say bí tỉ cất giọng hát, nghe thật là chói tai.
Lâm Chí Hàn hát xong một câu thì bên kia Thuấn Giai lại tiếp một câu: “Rút kiếm hỏi biển lớn sao ta hoài không đột phá…”
“Keng keng, cốc, cốc…” Hại Thiên Thu cũng hưởng ứng rất nhiệt tình.
Một tay nàng cầm chén, một tay nàng cầm đũa gõ leng keng phụ nhịp.
Gõ xong nàng lại hát hùa: “Thử hỏi thiên địa tại sao ta hoài không giàu…”
Đúng như dự đoán của Hàn Tuyết Âm, ba tên trong nhã gian đã say quên cả trời đất, khoát vai nhau than khổ.
Hết than khổ thì lại ngồi ca, hết ca thì cạn ly.
Nói chung là náo rất nhộn nhịp, rất vui vẻ.
Trước tình cảnh này nàng chỉ đành lắc đầu thở dài, quay đầu nói với tiểu nhị: “Làm phiền cho một bàn mới, thêm ít trà và mấy món thanh đạm.
Ta ngồi đây đợi mấy người kia tỉnh rượu.”
“Được, cô nương đợi chút.” Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ với Hàn Tuyết Âm xong thì đóng cửa phòng, chạy đi thực hiện yêu cầu của khách nhân.
Hàn Tuyết Âm ngồi một bên vừa ăn vừa thưởng trà, trực tiếp xem ba tên say xỉn kia như không khí.
Cũng nhờ vào ông trời có mắt, ba tên kia náo không lâu sau thì liền lăn ra ngủ.
Nếu không, sợ là hai lỗ tai của Hàn Tuyết Âm đã sớm hỏng rồi.
Mãi đến khi ánh tà dương cuối cùng biến mất, Hại Thiên Thu mới từ trong mơ màn tỉnh dậy.
Chật vật đứng dậy từ mặt đất, nàng không khỏi cảm thán cái loại rượu Thanh Lam này.
Quả thật là rượu ngon, lúc uống vô thanh nhẹ, không gay họng.
Nhưng ai ngờ thanh nhẹ lại mạnh tới vậy chứ, hại đầu nàng bây giờ đau như búa bổ.
Hại Thiên Thu lắc lắc vòng eo, nằm dưới đất cả mấy canh giờ, cả người nàng đều sớm nhức tới lợi hại.
Nàng lại phủi bụi trên người, chỉnh lại y phục cho thật thẳng.
Bất tri bất giác, Hại Thiên Thu liền nhìn thấy một nữ tử áo trắng phiêu dật ngồi trong phòng.
Hàn Tuyết Âm vẫn một mực tĩnh lặng ngồi gần cửa sổ thưởng trà.
Lúc này nàng đã bỏ xuống nón rộng vành, đặt ở một bên.
Hại Thiên Thu nhìn rõ nhung nhan của Hàn Tuyết Âm cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Mi thanh mục tú, tướng mạo cân đối, ngũ quan hài hòa khiến cho nàng là nữ tử cũng phải nhìn nhiều thêm mấy cái.
Và đặt biệt là nơi đó, tại sao đều là nữ nhân mà lại có sự chênh lệch lớn như thế chứ? Thiên lý ở đâu? Ai nói cho Hại Thiên Thu biết thiên lý ở đâu đi!
Hàn Tuyết Âm quay đầu nhìn sang phía Hại Thiên Thu, khẽ cau mày một chút.
Tuy nàng chưa từng gặp qua Hại Thiên Thu, nhưng nàng lại cảm thấy có chút chán ghét nàng ấy.
Chắc là do trên người Hại Thiên Thu bây giờ toàn là mùi rượu.
Hại Thiên Thu bị nhìn có chút chột dạ, cảm giác như người làm chuyện xấu bị bại lộ.
Lại nhìn tới viền áo của Hàn Tuyết Âm, Hại Thiên Thu liền nhận ra ngay hoa văn tương tự với hoa văn trên áo Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Nàng liền lấy tay chỉ vào hai tên vẫn còn ngủ trên bàn hỏi: “Đồng môn?”
Hàn Tuyết Âm cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ gật nhẹ biểu thị câu trả lời.
Hại Thiên Thu thấy vậy liền đoán rằng Hàn Tuyết Âm là vị đại sư tỷ mà Thuấn Giai nhắc tới.
Nhìn Hàn Tuyết Âm từ trên xuống dưới như một tảng băng di động, lần này chắc hai tên kia thảm rồi đây.
Nàng âm thầm vì Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn cầu bình an.
“Ta là Hại Thiên Thu, vừa mới kết giao bằng hữu với Thuấn Giai và Chí Hằng.” Hại Thiên Thu cười đầy thiện chí, chắp tay tự động giới thiệu với Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm cũng đứng dậy, chắp tay nói: “Hàn Tuyết Âm.” Nói rồi nàng lại liết mắt sang hai người kia.
Hại Thiên Thu nhìn theo hướng mắt của Hàn Tuyết Âm, xoay đầu cười ha ha một cái rồi bước nhanh tới chỗ Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Nàng hung hăng lấy tay đánh đầu của hai tên kia: “Dậy, dậy, dậy mau! Đại sư tỷ của các ngươi tới rồi kìa.”
Thuấn Giai bị đau, bật dạy tính làm thịt kẻ phá giất ngủ của hắn.
Có điều vừa mở mắt ra thì hắn liền cứng họng.
Lâm Chí Hàn tỉnh lại cũng hóa đá, chỉ có thể yếu ớt gọi Hàn Tuyết Âm: “Sư…!sư tỷ”
Biểu hiện trên mặt Hàn Tuyết Âm vẫn y như cũ, nhưng cả ba người kia đều có thể cảm nhận được nàng đang phát hỏa.
Hàn Tuyết Âm cũng không nói gì nhiều, trực tiếp phóng hai cái thẻ trúc vào tay Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn vừa nhận được liền khóc rống trong lòng một trận: “Lại là thẻ phạt!”
Hại Thiên Thu ở một bên chậc lưỡi lắc đầu, bộ dạng như người ngoài cuộc đến xem cuộc vui.