Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 46: Mộng Xuyên


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 46: Mộng Xuyên


Hại Thiên Thu sau khi tỉnh lại, vẫn phải tiếp tục nằm trên giường suốt mấy ngày nữa.

Trong khoảng thời gian này, nàng ta chính là suиɠ sướиɠ hưởng thụ đãi ngộ, áo tới đưa tay cơm tới há miệng.

Trừ ngày đầu tiên bị Hàn Tuyết Âm cưỡng ép nuốt cháo Lâm Chí Hàn nấu, còn lại hết thảy đều tốt đẹp như mơ.

Lam Mạnh Khải cùng Sư Điệp Hoa tất nhiên cũng chạy tới nhìn nàng một chút.

“Ngươi nói là Băng Liên bị kẻ khác yểm bùa?!” Lam Mạng Khải đề cao âm lượng hỏi.
“Chưởng môn sư huynh, chú ý thần thái.” Sư Điệp Hoa một bên hớp trà, nhàn nhạt nói.
Hại Thiên Thu xoa xoa lỗ tai đau nhức: “Ngươi nhỏ tiếng một chút thì có chết đâu.

Tuy ta không rõ lắm, nhưng khẳng định là bùa rất tinh diệu.”
Lam Mạnh Khải biết bản thân có phần thất thố, lấy tay che miệng ho nhẹ một cái: “Bùa chú được yểm, cả ngươi cũng không nhận ra sao?”
“Không nhận ra là không nhận ra.

Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.” Hại Thiên Thu ghét bỏ lườm Lam Mạnh Khải một cái nói: “Bất quá loại bùa này có phần giống với thứ Bạch Vô Ngôn dùng để hồi sinh Bạch Đào.”
“Ý ngươi là người truyền trận pháp cho Bạch Vô Ngôn và người đứng sau thảm án Cẩm Vân thành là một?” Lam Mạnh Khải trầm ngâm một lúc hỏi lại.
“Có thể khẳng định.” Hại Thiên Thu gật đầu kiên định nói: “Hành động của hắn rất khó phán đoán.

Lại có thể thu được người của một gia tộc bị diệt môn, chứng tỏ địa vị cũng không tệ.” Hại Thiên Thu nói xong, cả ba người đồng loạt rơi vào trầm mặt.
Tất cả sinh vật trên đại lục này, đa phần đều sẽ e ngại điều mà bản thân mình không nắm rõ.

Trải qua hơn một trăm năm đại chiến, lại mất gần ba trăm năm để khôi phục.

Tuy nói đại lục này đã có vẻ bình ổn, nhưng cái sự bình ổn này mỏng manh vô cùng. 
Ban đầu Vô Sắc Vương chỉ tùy tiện bói một quẻ, lại chẳng ngờ bói ra quẻ đại hung.

Sợ rằng đại họa sát thân, bất tử tộc mới phá bỏ quy cũ, một lần nữa bước chân ra khỏi rừng Thanh U. 
Hại Thiên Thu bôn ba khắp nơi sáu năm, cũng không phải hoàn toàn là đi chơi.

Nàng chu du nhiều chỗ, cũng biết được vài thứ nóng hổi.

Các nước nhìn có vẻ hòa thuận, vì tài nguyên mà cũng đang ngầm sóng trào mãnh liệt.
Nhưng điều Hại Thiên Thu suy nghĩ tới, tất nhiên Lam Mạnh Khải và Sư Điệp Hoa cũng nghĩ tới.

Mấy năm nay La Thành tuy ngoài mặt nói là hòa hảo, nhưng vẫn luôn đem chiến sự lớn nhỏ tới chèn ép hoàng đế Mộc Quốc.

Hoàng thượng cũng vì chuyện này mà sầu não không thôi.

Nếu quả thật có đánh lớn, sợ là các tiên môn tiên gia cũng không tránh khỏi được liên lụy, phải đi tòng binh mất. 
“Chuyện nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, chi bằng tạm thời để nó sang một bên.

Các ngươi có biết Hàn Tuyết Âm kết đan nhận mấy đạo lôi kiếp không?” Hại Thiên Thu lưu loát chuyển đề tài.
Lam Mạnh Khải cùng Sư Điệp Hoa nhìn nhau, lại nhìn Hại Thiên Thu, đồng loạt lắc đầu. 
Hại Thiên Thu thấy thế, mặt cười tươi như hoa, đưa ra mười ngón tay rồi rút lại, lại đưa thêm hai ngón.
“Mười hai đạo! Điệp Hoa, Âm nhi độ kiếp mười hai đạo!” Lam Mạnh Khải kích động ôm lấy Sư Điệp Hoa nhảy tưng tưng.

“Đã thấy đã thấy.” Sư Điệp Hoa cũng nhẹ nở nụ cười.
Hại Thiên Thu càng là cười tới không thấy mặt trời: “Tiền đồ của nàng thật đúng là vô lượng mà.

Tiếp theo chúng ta phải sắp xếp đường đi cho nàng thật cẩn thận.”
“Tất nhiên tất nhiên.” Lam Mạnh Khải cười ha hả nói.

Một tay khác lôi kéo Hại Thiên Thu xuống khỏi giường.

Từ đó hình thành cảnh tượng hội tam đại dưa lê, nắm tay nhau nhảy cà tưng cà tưng trong đại điện.
Mà nhân vật chính, Hàn Tuyết Âm đang ở một nơi khác nấu cháo, vẫn chưa hay biết rằng, đường tu luyện của bản thân đã được ba lão gia hỏa kia trù tính cả rồi.
———————-
Ở một vùng đồi núi quanh năm phủ đầy tuyết, nam tử áo choàng đen che kín mặt, chỉ lộ cằm dưới đang đứng vô cùng ung dung. 
“Chủ tử vừa khỏe lại, xin bảo trọng thân thể.” Vãng Sinh một mực đứng yên lặng đằng sau, nhìn thân ảnh đơn bạc của chủ nhân trước gió, cũng nhịn không được mà lên tiếng.
“Vãng Sinh.” Nam nhân cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
Vãng Sinh nghe tên mình, vội cung kính tiến lại: “Có thuộc hạ.”
“Ngươi nói nàng ta mang trong người Hắc Hỏa sao?” Nam nhân lên tiếng hỏi.
“Thuộc hạ tận mắt thấy, không dám một lời giả dối.” Vãng Sinh chắp tay nói.
Khóa miệng nam nhân câu lên một nụ cười hung tàn: “Có thể giải yểm, lại có thể đem ta đánh bậc trở về, tu vi cũng không tệ.” Hắn nói rồi không khỏi cười nhạt một tiếng. 
Nhớ lại mấy ngày trước, hắn tính trực tiếp kích hoạt bùa yểm, đem nha đầu kia rút cạn tu vi luôn một thể.

Không ngờ lại gặp một con kỳ đà cao cổ.

Không những có thể trong thời gian ngắn, đem bùa của hắn giải, còn hại hắn trọng thương trên giường mấy ngày.
Nam nhân xoay người đi một chút nói tiếp: “Hắc Hỏa xưa giờ là đại diện cho Thiên Ma Xích, chỉ có chủ nhân chân chính của nó mới có thể điều khiển.” Dừng một lát hắn lại nói tiếp: “Hắc Diệm Vương lúc chết, không có người kế thừa, tung tích Thiên Ma Xích cũng từ đó biệt tích… Chủ ý của ta, ngươi cũng biết rồi chứ?”
“Thuộc hạ nhất định không để chủ nhân thất vọng!” Vãng Sinh ôm quyền đối với nam nhân, ngữ điệu chắc như chém đinh đóng cột.
Nam nhân nhàn nhạt liếc Vãng Sinh một cái nói: “Ta cũng hy vọng vậy.” Nói xong hắn liền phất tay áo, biến mất không dấu vết.
Chỉ còn Vãng Sinh đứng đó, tay nắm thành quyền, ánh mắt ám trầm nhìn theo hướng nam nhân vừa biến mất.
——————–
Bất tử nhân, sở dĩ được gọi là bất tử nhân bởi vì bọn họ trời sinh tuổi thọ hơn người, thể chất hồi phục tuyệt vời.

Ví dụ sống động điển hình chính là Hại Thiên Thu đang bay qua bay lại trên mấy ngọn cây.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng ta, không khỏi lắc đầu.

Mấy ngày trước còn một bộ dạng như sắp chết, qua mới gần mười ngày, liền trở lại sung sức như cũ.
Mà Hại Thiên Thu khỏe lại, cũng đồng nghĩa với việc thời gian đau khổ của đám Thuấn Giai chính thức bắt đầu.

Việc đầu tiên, chính là toàn bộ tu vi của bọn họ đều bị Sư Điệp Hoa phong ấn lại.

Một đám đệ tử tiên gia, sức mạnh giờ chỉ nhỉnh hơn người thường có một chút xíu.
Còn về phần Sư Điệp Hoa, sáng tinh mơ đã đứng trên đỉnh Trúc Vân Phong cheo leo, lấy khăn thấm nước mắt: “Các ngươi cũng đừng trách ta.

Ta cũng chỉ là muốn tốt cho các ngươi thôi hức hức.

Cố gắng leo, nơi này núi cao, trượt chân té không chết, nhưng gãy xương thì nhất định.”
Bốn con người xấu số, chật vật bám vách núi thẳng đứng, nghe thế không khỏi đen mặt.

Phong Hào nhìn sư phụ nhà mình, lòng nói: “Sư phụ, người đừng có giả tạo như vậy được không?”

Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn: “Tất cả chỉ là lừa người!”
Khó khăn leo núi xong, bốn người số khổ lại bị Lam Mạnh Khải kéo đi luyện tốc độ.

Nói hoa mỹ là luyện tốc độ, nhưng thật chất là hắn đem bảy con Dạ Khuyển ra rượt đám Hàn Tuyết Âm chạy vòng vòng Trúc Vân môn. 
Tốc độ của Dạ Khuyển như thế nào, ai cũng đều rõ.

Có linh lực, nhiều khi còn khó thoát nói chi hiện tại bọn họ đều như người thường! Một đường chạy như vậy, bọn họ cũng không tài nào nhớ nỗi số lần bị đám khuyển đó cắn.
Chạy xong, bốn người tưởng chừng luyện ngục này sắp kết thúc, ai ngờ lại bị Vương Duật tới lôi đi vũ đao lộng thương một hồi. 
Tới tối, dùng cơm xong, mỗi người lại phải theo sư phụ, phát triển linh căn bản thân tới tận khuya.

Phong Hào tất nhiên sẽ theo sau Sư Điệp Hoa, nghiên cứu y thuật.

Ba người Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn sẽ theo Lam Mạnh Khải.

Riêng Hàn Tuyết Âm cứ cách ngày sẽ tới chỗ Hại Thiên Thu học cổ tự.
Ngày cứ dần trôi như vậy, sáng leo núi chạy bộ, chiều luyện võ đọc thư.

Chớp mắt cũng đã qua nửa năm.

Tam đại buôn dưa nhìn đám đệ tử cũng không khỏi gật gù hài lòng.

Quả nhiên là *ngọc bất trác bất thành khí mà.
*ngọc bất trác bất thành khí: ngọc không được mài dũa sẽ không thành đồ tốt
So với sáu tháng trước, bốn người Hàn Tuyết Âm cũng đã ít nhiều có sự thay đổi.

Hàn Tuyết Âm hiện tại đạt kim đan trung kỳ, Thuấn Giai kim đan sơ kỳ, Phong Hào và Lâm Chí Hàn đồng loạt trúc cơ đại viên mãn.

Đội hình tuổi trẻ tài cao thế này, Lam Mạnh Khải thật muốn đem bọn họ quảng bá một phen, cho đám môn chủ già như trái cà kia tức hộc máu.
“E hèm.” Lam Mạnh Khải vờ đứng đắn, hắn giọng nói: “Nửa năm qua, cố gắng của các ngươi, vi sư đều thấy hết.

Thành quả hiện tại cũng tính là có chút thành tựu.

Vi sư cảm thấy rất vui mừng.”
“Đa tạ sư tôn khen ngợi!” Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn đồng thanh ôm quyền hô.
Phong Hào cũng theo sau hô: “Đa tạ chưởng môn sư thúc quá khen.”
Lần này tới lượt Sư Điệp Hoa lên tiếng: “Nhưng nói đi nói lại, các ngươi vẫn còn khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế.

Vừa vặn chiến vân phong vừa nhận một ủy thác mới, chi bằng bốn người các ngươi…” Sư Điệp Hoa đang nói bỗng nhưng khựng lại.

Nàng cảm nhận được ánh mắt nồng cháy đang bắn về phía mình.
Hại Thiên Thu đứng ở một bên cắn khăn tay, ánh mắt long lanh bắn “chíu chíu” về phía Sư Điệp Hoa. 
Sư Điệp Hoa nhìn nàng, không cần nói nàng cũng biết Hại Thiên Thu lại muốn làm gì.

Nàng chỉ đành thở một hơi nói tiếp: “Chi bằng để Hại Thiên Thu dẫn các ngươi đi lịch luyện một phen cũng được.” Sợ rằng sau đợt này lại phải đền tiền cho người ta rồi.


Hại Thiên Thu thu hồi lại vẻ mặt lúc này, nghiêm túc cười nói: “Dù gì để các ngươi tự đi, không bằng có người dẫn dắt vẫn tốt hơn.

Đây còn chưa kể, địa điểm ủy thác chính là nơi sắp diễn ra Trân Kỳ Đấu Giá!” Đúng vậy, chủ ý của Hại Thiên Thu chính là lần Trân Kỳ Đấu Giá này!
“Trân Kỳ Đấu Giá?!” Lâm Chí Hàn không khỏi kinh hô một tiếng.
“Là lễ hội gì sao?” Thuấn Giai lên tiếng hỏi.
“Không phải là lễ hội.” Lâm Chí Hàn hưng phấn nói: “Mà là phiên đấu giá lớn nhất nước ta đó sư huynh! Trân Kỳ Đấu Giá do hội thương nhân Thương Long tổ chức mỗi năm một lần.

Kỳ trân dị bảo, bảo vật đều sẽ tụ hợp về phiên đấu giá này.

Chỉ sợ huynh không có đủ tiền, còn hàng chất lượng bát giai trở lên nhất định không hề thiếu!”
“Nếu nghe nói không lầm, địa điểm tổ chức lần này là Mộng Xuyên.” Phong Hào nói thêm vào.
“Đúng vậy!” Lâm Chí Hàn mắt sáng như sao nói: “Vừa vặn, hôm trước gia gia ta vừa đưa tới thiệp mời tham dự Trân Kỳ Đấu Giá, hiện vẫn còn trong phòng của ta.”
Hại Thiên Thu nhìn Lâm Chí Hàn hưng phấn, nói nhỏ với Lam Mạnh Khải: “Khai thật đi, gia gia hắn đưa ngươi bao nhiêu tiền?”
“Không được ăn nói linh tinh.” Lam Mạnh Khải dung nhan cứng ngắt nói: “Ta là nhìn vào thiên phú của hắn.”
“Vậy sao?” Hại Thiên Thu a một tiếng như hiểu rõ.
“Chưa kể tới, lần này hội chủ hội Thương Long còn hứa hẹn đưa đến một món đồ đặc biệt.” Lâm Chí Hán vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Tuy cụ thể là gì vẫn chưa có ai biết được, nhưng khẳng định là bảo vật.”
Hàn Tuyết Âm thầm tính toán một chút, nói: “Hội đấu giá sẽ diễn ra vào ngày mười bảy.

Hôm nay đã là ngày mười lăm rồi.

Có lẽ ngày mai chúng ta liền phải xuất hành.”
“Cứ quyết định vậy đi, sáng sớm ngày mai các ngươi lập tức tới Mộng Xuyên.

Thẻ nhận ủy thác ta sẽ giúp các ngươi gửi trước tới huyện nha.” Sư Điệp Hoa gật đầu nói.
“Chúng đệ tử liền đi chuẩn bị.” Cả bốn người đồng loạt nói, xong liền tự về phòng thu dọn đồ đạc. 
Lam Mạnh Khải, Sư Điệp Hoa cũng phất tay bay đi mất.

Hại Thiên Thu thì càng là vui vẻ không thôi, đợi mọi người đi hết liền nhảy chân sáo về Hàn Đảo.
Sáng sớm hôm sau, đúng hẹn tất cả đều có mặt trước cổng sơn môn.

Lam Mạnh Khải vì không muốn thấy cảnh Hại Thiên Thu bôi bác sơn môn nữa mà phải vì nàng đặc may một bộ y phục. 
Vẫn là kiểu dáng y phục của đại phu, nhưng chất vải phải gọi là hàng thượng phẩm.

Mặc lên vừa mềm mại vừa thoáng mát.

Lại phổng theo ngoại bào của nàng trong sơn môn mà lấy chỉ vàng, thêu lá trúc lên viền áo.

Chỉ vàng phối vải đen, phải nói là nổi bật đẹp đẽ vô cùng.
Sư Điệp Hoa cũng biết Hại Thiên Thu học thuật biến thân không tới nơi tới chốn.

Vì vậy cũng chế riêng cho nàng một bình dược, uống vào sẽ khiến cho tóc đổi sang màu đen, hiệu lực trong vòng ba ngày.
Đối với sự chuẩn bị chu đáo của hai người kia, Hại Thiên Thu cảm thấy thập phần hài lòng.

Quả là đám trẻ ngày nay càng ngày càng biết hiếu kính.

Và điều quan trọng là từ nay nàng sẽ không còn sợ vòng ngực mình chê là bằng phẳng nữa ha ha ha.

Chuẩn bị xong hết thảy, đám người bắt đầu lên đường.

Hàn Tuyết Âm như cũ, mang theo Hại Thiên Thu ngự kiếm dẫn đầu.

Ba tên kia cũng lần lượt theo sát phía sau. 
Từ Trúc Vân môn tới Mộng Xuyên nói gần cũng không gần, mà xa cũng không tính là xa.

Cả năm người phi hành suốt một ngày, nghỉ đêm tại một tòa thành khác, sáng hôm sau lại tiếp tục bay.


Tới gần trưa thì nhóm người Hại Thiên Thu đã tới địa phận Mộng Xuyên.

Thuấn Giai lưu loát xuất giấy thông hành ra cho thủ thành, thuận lợi tiến vào Mộng Xuyên thành. 
Mộng Xuyên có tổng cộng ba thành trì.

Lớn nhất và cũng là nơi đặc phủ huyện lệnh Mộng Xuyên chính là Mộng Xuyên thành.

Hai thành còn lại lần lượt là Hoài Thân và Nhân Niệm, đều cách Mộng Xuyên thành không xa lắm.
Mộng Xuyên thành có sông Vĩnh Hương chảy ngang, phong cảnh nên thơ hữu tình vô cùng.

Tương truyền rằng thời loạn thế, có hai quốc gia đối địch nhau, giao chiến không ngừng nghỉ, lấy sông này làm ranh giới tạm phân chia. 
Lúc bấy giờ có vị tiểu thư nhà võ tướng, theo cha đến đây đóng binh.

Đời người khó ngờ, trong lúc nàng dạo phố liền gặp hoàng tử của nước đối địch.

Hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình, nồng đậm yêu thương.

Nhưng người trong thời loạn, thân bất do kỷ, tránh làm sao cũng không khỏi đối mặt nhau trên chiến trường. 
Trước ngày đại chiến, hai người gặp nhau một lần cuối.

Tiểu thư nọ đem túi hương tự tay thêu đưa cho hoàng tử.

Sau đêm nay hai người tình duyên liền cắt đứt, ngày mai trên chiến trường chỉ còn thân phận địch nhân.
Hai nước giao tranh, cuối cùng hoàng tử dành thắng lợi.

Tướng quân cùng nữ nhi kiên quyết tự vẫn, thà chết chứ không muốn rơi vào tay địch.

Hoàng tử nọ khi nghe tin ái nhân đã mất, lòng đau xót không thôi.

Từ đó đêm đêm y đều như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như mùi hương của người thương, vĩnh viễn ở bên không phai mờ.
Sau khi giúp phụ hoàng giành được giang sơn, hoàng tử liền xin được phong vương, lấy vùng Mộng Xuyên làm đất phong.

Con sông lúc giao tranh cũng được đổi tên thành Vĩnh Hương, hương thơm còn vương mãi.

Mà ngày y đến đất phong cũng là ngày y tự trầm mình xuống sông.  
Từ đó dân chúng vùng đất này cũng lưu truyền một điệu hát.

Hát rằng: “Thời loạn thế có mấy ai lấy được tấm chân tình.

Lấy được tấm chân tình lại hóa nghiệt duyên.

Thôi thì túi thơm trao tay đoạn tình duyên.

Ngày sau theo hương tìm nhau, trùng phùng bên bờ Vĩnh Hương.”
Trở lại với đám người Hại Thiên Thu, sau khi vào thành liền tìm một khách điếm cạnh sông, gọi thêm mấy món ăn trưa. 
Phong cảnh nơi đây yên bình hữu tình, từ trên nhìn xuống có thể thấy sóng nước lăn tăn trên mặt sông.

Thuyền bè chầm chậm qua lại, còn có câu hát địa phương từ xa xa vọng tới.

Thật là khiến cho người tới cảm thấy thư thái, bất tri bất giác mà cũng muốn yêu lấy mảnh đất này.
Mà điều quan trọng là, tửu lâu này cũng là của nhà Lâm Chí Hàn, ăn ở hoàn toán miễn phí! 
————–
Tác giả: Cầu vote, cầu thương yêu (´;ω;`) Tui cô đơn quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.