Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 44: Nơi Này Đã Có Ta
Đời người có nỗi niềm nào thẹn hơn là việc làm điều kỳ quái mà bị bắt gặp? Vậy nên trước việc cực thẹn đó, Hại Thiên Thu liền dứt khoát giả vờ mất trí nhớ.
Coi như là chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Vương Duật, Bạch Li và Cố Hàm tất nhiên cũng không dại mà đi nhắc lại chuyện đó.
Dẫu sao thì bọn hắn cũng rất sợ Hại Thiên Thu nổi giận.
Hàn Tuyết Âm thì tất nhiên không quan tâm tới mấy chuyện đó.
Đi chung với Hại Thiên Thu, bao nhiêu sự quái gở của nàng cũng được Hàn Tuyết Âm nhìn qua hết rồi.
Dù cho Hại Thiên Thu có làm trò quái gở hơn nữa, thì nàng cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.
Mà điều nàng quan tâm hơn hết, chính là chuyện hấp thụ Băng Liên tối nay.
Nếu đúng như nàng và Hại Thiên Thu tính toán, nàng có lẽ sẽ thuận lợi kết đan, đạt đến kim đan sơ kỳ.
Trải qua cả buổi chiều nghỉ ngơi, lại ngủ như chết, đến tận chập tối Hại Thiên Thu mới có dấu hiệu tỉnh dậy.
Nàng rửa mặt qua loa, rồi thân chinh vì Hàn Tuyết Âm mà bày trận một phen.
Tu đạo là đi ngược lại với tự nhiên, thách thức đất trời.
Đem thiên lôi oanh đỉnh thành ải khó luyện thân.
Lấy sự cố gắng cùng ngộ tính để đạt tới ngưỡng cửa trường tồn.
Thế nên, đột phá tu vi, trước hết chính là phải chịu lôi kiếp!
Đường tu luyện muôn trùng khó khăn, kẻ tu hành cũng phải kiên cường mà chống chịu.
Mỗi một lần đột phá tu vi, không chỉ giúp cho người tu hành thoát thai hoán cốt mà còn kéo dài tuổi thọ.
Nhưng một khi không qua nổi lôi kiếp, thì chính là quy về đất trời, hóa thành cát bụi.
Hại Thiên Thu chính là vì biết rõ điều này, vậy nên thiết trận càng đặc biệt cẩn trọng.
Tuy rằng Hàn Tuyết Âm vẫn phải tự mình đỡ lôi kiếp, nhưng có trận pháp cùng pháp khí hỗ trợ thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Với lại, thứ mà Hại Thiên Thu dư thừa nhất, chính là bảo khí.
Trước đây nàng vốn có tính tình tò mò, lại thêm ham mê sưu tập pháp khí, thành ra ngày ngày lại chạy đông chạy tây, kiếm đủ loại bảo vật.
Hại Thiên Thu từ tham dự đấu lôi đài cho tới tham dự đấu giá làm tiêu hao của cải của sư phụ nàng, tàng trữ trong túi riêng không biết bao nhiêu là thứ.
Lại nói khi sư phụ nàng truyền lại tước vị cho nàng, kèm luôn một kho bảo vật nữa.
Tổng kết lại thành, tiền không có nhưng bảo vật thì có thừa.
Nhưng mà đó chỉ chuyện của mấy trăm năm trước, hiện giờ mấy món bảo vật kinh thiên động địa đó, một chút cũng không khơi nổi hứng thú của Hại Thiên Thu.
Thậm chí, nàng còn có chút ít ghét bỏ chúng.
Bất quá giữ lại, làm dao nấu ăn vẫn còn tốt chán.
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu cắm từng thanh bảo kiếm xuống đất, không khỏi thầm cảm thán một tiếng.
Nào là Đồ Long Bảo Đao, Chiến Vân kiếm, Khuynh Tâm kiếm… toàn bộ đều là bảo vật trên bát giai, thậm chí còn có tiên giai.
Thảo nào sư tôn nhà nàng suốt ngày lăm le trữ vật giới của Hại Thiên Thu.
Bảo vật như vậy, mà nàng ấy coi như đồ bỏ.
Thậm chí lần trước nàng còn thấy Hại Thiên Thu dùng thanh Kim Lân Tuyết gọt mía nữa cơ.
Hàn Tuyết Âm nàng vì những bảo vật xấu số, âm thầm thắp một nén hương.
Cắm xuống cây kiếm thứ bảy, Hại Thiên Thu phủi phủi tay, ngẩng đầu nhìn lại trận pháp mình vừa bày.
Bảy thanh bảo kiếm, cắm xuống đất tạo thành một vòng tròn, bán kính khoảng một trượng.
Trên mỗi thanh lại dán thêm hình người bằng giấy, mỗi hình người lại buộc một sợi chỉ đỏ ở đỉnh đầu.
Có trận pháp này, coi như Hàn Tuyết Âm sơ sẩy, không đỡ được hết thiên lôi, thì trận pháp cũng giúp nàng cản lại được hai ba đạo.
Chuẩn bị xong hết thảy, Hại Thiên Thu liền ra hiệu cho Hàn Tuyết Âm tiến vào kiếm trận.
Còn bản thân nàng thì đi sang một bên, kiếm một tảng đá tương đối sạch sẽ ngồi xuống.
Hàn Tuyết Âm ngồi xếp bằng giữa bảy thanh bảo kiếm, lòng bàn tay xòe ra, một lần nữa lấy ra Băng Liên nghìn năm, Băng Liên xuất hiện, linh lực nồng đậm, quang mang tỏa sáng làm cho người xem có cảm giác như ở giữa biển lớn.
“Tới giờ rồi, ngươi bắt đầu đi.” Hại Thiên Thu nhìn trời một chút, nói.
Hàn Tuyết Âm gật nhẹ một cái, tay trái làm một cái kiếm chỉ trước mặt, bắt đầu đem Băng Liên quý giá hấp thụ.
Trời đêm trong vắt, không một gợn mây.
Ánh trăng cao cao, dịu dàng như có như không rọi xuống Hàn Đảo quanh năm được bao phủ trong tuyết trắng.
Cỏ cây, hoa lá lại như có linh tính, chầm chậm, e ấp nở rộ dưới ánh trăng sáng.
Linh khí mờ nhạt, mỏng như sợi chỉ, lại mờ ảo như làn khói cũng từ từ tỏa ra xung quanh.
Không khí yên tĩnh, phối hợp cùng màn đêm, tạo thành một ý vị vô cùng mới lạ.
Không phải là cảnh đẹp tuyệt trần, hay mỹ cảnh thế gian hiếm có.
Mà tất cả chỉ quy lại thành bốn chữ, thanh bình giản đơn.
Không có ánh sáng mỹ lệ chói mắt, không có trăm hoa khoe sắc, chỉ duy có cỏ cây xanh mát giữa tuyết, cùng ánh trăng trên trời.
Thêm gió lạnh nhè nhẹ thổi đem tới hương lá thơm ngát làm say lòng người.
Tất cả những điều này hợp lại, bất tri bất giác lại khiến cho Hại Thiên Thu cảm giác bình yên tới lạ.
Lúc này đây, Hại Thiên Thu nàng chỉ tiếc rằng quên mất đem thêm cái tách cùng vò rượu.
Thật là uổng phí cảnh đẹp mà!
Bên kia thì đang an nhàn xem cảnh đẹp ý vui, thì bên này Hàn Tuyết Âm lại hoàn toàn ngược lại.
Từ lúc bắt đầu hấp thụ đến giờ, nàng vẫn luôn cảm giác Băng Liên có điểm kỳ lạ.
Nhưng đã lỡ rồi, chỉ đành thuận theo thôi, dù nàng muốn ngừng lại cũng không ngừng được.
Tuy linh lực từ đóa sen xanh này tỏa ra rất tinh khiết, nhưng lại khiến cho Hàn Tuyết Âm có cảm tưởng như đang bị nuốt chửng.
Cố gắng nén xuống cảm giác bất an, Hàn Tuyết Âm tiếp tục tập trung tinh thần, dẫn linh khí từ Băng Liên vào linh căn.
Cảm giác phải nói là không mấy dễ chịu, lạnh buốt như nước hồ mùa đông, khiến cho da thịt của nàng cảm thấy như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm.
Thời gian trôi qua, lâu dần trên trán của Hàn Tuyết Âm cũng bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Những giọt mồ hôi này vừa xuất hiện, ngay lập tức đã bị khí lạnh đóng băng.
Mà nhìn kỹ một chút, có thể thấy trên mặt Hàn Tuyết Âm đã có một lớp sương mỏng.
Linh khí từ Băng Liên theo điều động của Hàn Tuyết Âm, rót vào băng hệ linh căn của nàng.
Lúc đầu tốc độ vô cùng bình ổn, nhưng càng về sau càng nhanh hơn.
Dù cho Hàn Tuyết Âm cố gắng đến mức nào, cũng không thể khống chế lại được.
Hại Thiên Thu tuy vô tư vô lo, nhưng cũng không có nghĩa nàng không chú ý tới điểm kỳ lạ.
Tiểu nha đầu cơ hồ hấp thụ quá nhanh, linh căn không kịp trung hòa linh khí, sẽ dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí đại thương.
Hại Thiên Thu nàng không tin người thông minh như tiểu mặt than của nàng lại sẽ là kẻ hấp tấp tới như vậy.
Chưa kể lúc nàng hỏi Hàn Tuyết Âm về Băng Liên, nàng ấy vẫn chưa vội vàng hấp thụ.
Điều này chứng tỏ, Hàn Tuyết Âm đang ngầm đợi cơ hội hội ý với Hại Thiên Thu, rồi mới thực hiện bước kế tiếp.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ là đã đem Băng Liên bỏ vào bụng từ mấy ngày trước, rồi tự bạo mà chết.
Hàn Tuyết Âm mắt nhắm chặt, cảm nhận dòng linh khí cuồn cuộn như sóng trào mãnh liệt.
Mà bản thân nàng thì không tài nào ngăn lại được dòng chảy dữ tợn này.
Thân thể vừa tê dại, vừa nặng nề như bị xiềng sắt đè nặng.
Hàn Tuyết Âm cũng sắp không giữ được ý thức nữa rồi.
Trong khi Hàn Tuyết Âm gắng gượng, kiên cường không chịu thua thì Hại Thiên Thu bên này cũng muốn tức điên lên.
Nàng một chưởng đánh vào gốc cây bên cạnh.
“Ầm” một tiếng, cây đại thụ liền gãy đôi, ngã xuống đất.
Hại Thiên Thu ánh mắt ngoan tuyệt nhìn về phía Hàn Tuyết Âm đang chật vật vô cùng.
Hay lắm! Hay cho tên đầu xỏ làm ra chuyện này! Không chiếm được đồ tốt, thì cư nhiên lại yểm chú lên Băng Liên.
Loại yểm này vô cùng linh diệu, chỉ bắt đầu hiển lộ khi linh khí của Băng Liên bị rút đi.
Còn bình thường sẽ ẩn nấp, không thể nhận ra.
Ngay đến cả Hại Thiên Thu cũng không để ý tới, hiện giờ nhận ra thì đã muộn.
Mà giờ đây, luồn linh khí thuấn khiết từ Băng Liên, lại xuất hiện thêm vài đạo tà khí màu tím.
Hiển nhiên là chú yểm đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hại Thiên Thu suốt mấy năm nay luôn cười cười nói nói, giờ khắc này cảm thấy một cỗ tức giận không tả nổi.
Dường như chỉ có đem tên chủ mưu làm việc này ra, bằm thây vạn đoạn mới có thể phần nào khiến nàng thấy thỏa mãn.
Hại Thiên Thu tay nắm thành quyền, bước tới gần trận pháp.
Nàng đứng thẳng người, đối diện Hàn Tuyết Âm, song thủ để trước ngực, bắt đầu làm thủ pháp.
Dám giở trò qua mắt bổn vương, để ta cho ngươi xem, thế nào mới được gọi là thực lực thật sự!
Giờ phút này, nào còn khung cảnh yên bình thanh mát lúc ban đầu.
Mà thay vào đó là gió lớn nổi lên bốn phía, cuốn bay những bông tuyết trắng cùng lá cây.
Bảy thanh kiếm cắm xung quanh Hàn Tuyết Âm, như có linh tính, đồng loạt run lên, phát ra từng tiếng “ong ong”.
Sau đó là một kết giới được hình thành, bao lấy Hàn Tuyết Âm.
Hại Thiên Thu một phút cũng không dám lơ là, tay bấm thủ quyết vẫn không ngừng.
Thoắt cái, nàng đã làm hơn năm mươi cái thủ quyết.
Hắc Diệm cũng bắt đầu phát ra, tạo thành từng dãy cổ tự đen tuyền xoay xung quanh kết giới.
Hàn Tuyết Âm ở bên trong cũng cảm thấy được dòng linh khí bắt đầu chậm lại.
Nhưng mà cảm giác đè nặng cùng tê dại vẫn còn đó, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.
Tay phải làm thành một cái kiếm chỉ, chỉ tới giữa trán, Hại Thiên Thu đem một phần linh thức của bản thân lấy ra.
Giữa trán của nàng sau đó liền xuất hiện một đốm sáng vàng nho nhỏ.
Hại Thiên Thu đem linh thức của bản thân, phóng tới phía Băng Liên, từ từ xâm nhập vào trong Băng Liên.
Thông qua phần linh thức vừa rồi, Hại Thiên Thu có thể thấy được khoảng không bên trong Băng Liên.
Tất cả hoàn toàn đều là một màu trắng xóa, riêng chỉ có trận pháp to lớn, trôi nổi trong không trung là thập phần chói mắt.
Hiển nhiên đây chính là chú yểm mà đám người kia đã yểm vào.
Phàm là trận pháp, bùa chú, dù có mạnh tới đâu thì không tránh khỏi cũng có sơ hở.
Chỉ cần tìm ra được điểm để phá, thì bùa yểm này lập tức mất hiệu lực.
Hại Thiên Thu mắt nhanh như chớp, đảo khắp vòng tròn lớn.
Loại yểm này dựa theo tuần hoàn rộng lớn, ở giữa có vòng âm dương, bên ngoài có bốn chữ ứng theo bốn phương.
Trong cái cực thịnh ắt có cái suy, trong cái cực suy ắt có cái thịnh.
Tuân theo vòng chảy của thiên địa vạn vật, thành công ẩn nấp dưới Băng Liên vô cùng hoàn mĩ.
Tuy người làm ra loại yểm này này rất cao tay, cuối cùng chỉ đến thế thôi.
Hại Thiên Thu điều động linh khí, hình thành một vòng tròn vàng chói mắt trước mặt.
Vòng tròn xoay tròn, cổ tự hiện lên, nhìn thập phần khí thế cùng cao quý.
Bên ngoài, mây đen bắt đầu kéo tới, sấm chớp vang trời.
Hại Thiên Thu thầm than không ổn, linh khí tỏa ra càng thêm mạnh mẽ.
Hàn Tuyết Âm trong mơ hồ, cảm thấy như bản thân sắp sửa ngất đi.
Nhưng nỗi đau từ thân thể luôn không ngừng giữ lại tỉnh táo cho nàng.
Càng đau đớn, Hàn Tuyết Âm càng thông suốt.
Phút cuối cùng, nàng âm thầm nở nụ cười nhẹ, hoàn toàn thả lỏng, mặt cho linh khí của Băng Liên tự đổ vào.
Thiên động địa tĩnh, địa động thiên tĩnh.
Tâm người cũng giống vậy, tâm động vạn vật tự sẽ động, tâm tĩnh vạn vật tự sẽ tĩnh.
Vạn vật tuân theo đạo luân thường, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh.
Nếu đã như vậy, Hàn Tuyết Âm nàng cần gì phải lấy cứng đối cứng với Băng Liên.
Thuận theo tự nhiên, tâm tĩnh như nước, thiên địa tự sẽ quy về một chỗ.
Linh thức của Hại Thiên Thu bên trong Băng Liên, cực lực đem tà khí chế ngự, thanh lọc linh khí.
Linh khí của Hại Thiên Thu tỏa ra càng mạnh, kim quang càng chói mắt.
Tới lúc gần như muốn đem vạn vật chiếu rọi, nàng thu tay lại, phất tay áo một cái: “Phá!”
Trận yểm theo đó mà bắt đầu nứt ra, tan thành nghìn mảnh, ầm ầm rơi xuống.
Linh khí từ Băng Liên lúc ban đầu còn pha lẫn tà khí, hiện giờ thì hoàn toàn tinh khiết, mang màu xanh nhạt đẹp đẽ.
Dòng khí xanh như được giải thoát, càng mãnh liệt tuôn ra hơn lúc nãy.
Nhưng không lâu sau, lại dịu dàng, chậm rãi mơn trớn.
Hàn Tuyết Âm tâm vô tạp niệm, trấn tĩnh lạ thường.
Dường như linh khí bạo động cũng không thể làm suy suyển được nàng.
Nàng cảm nhận rất rõ, dòng linh khí trở nên êm ả, xoay vòng rồi dịu dàng rót vào trong linh căn của bản thân.
Lâu dần, Hàn Tuyết Âm có thể thấy đan điền đang hình thành một viên đan nho nhỏ, chỉ cỡ bằng ngón tay, mang màu thiên thanh, đẹp đẽ lạ thường.
Trên trời sấm chớp thập phần hung tợn, mây đen cuồn cuộn kéo tới.
Một đạo sấm sét hung hăng bổ xuống kết giới mà Hại Thiên Thu dựng sẵn.
Hại Thiên Thu rút linh thức ra khỏi băng liên, lập tức nhìn thấy thiên lôi đang hùng hổ bổ xuống.
Tay trái nàng từ trữ vật giới lấy ra thêm một thanh bảo kiếm, nhanh tay phóng về phía thiên lôi.
Quả nhiên lôi kiếp của tiểu nha đầu đã tới.
Bảo kiếm tiên giai tiếp xúc với lôi kiếp tạo thành tiếng nổ vang trời.
Bảo kiếm rung lên một cái, rồi ngay lập tức gãy ngang, văng qua một bên, phát ra tiếng “ong ong” đầy thê lương.
Lôi kiếp thập phần hung hãn, Hại Thiên Thu biết điều đó, nhưng nàng cũng không ngờ tới lại hung hãn tới vậy.
Bảo kiếm tiên giai, cứ thế liền thành sắt vụn.
“Ầm ầm” lại một đạo thiên lôi khác bắt đầu giáng xuống.
Số lôi kiếp khi độ kiếp là tuy thuộc vào từng người.
Người tu vi càng cao, lôi kiếp càng mạnh càng nhiều.
Đối với người đột phá kim đan mà nói, thì đa phần từ năm tới bảy đạo.
Một đạo đã xuất, vậy còn sáu đạo nữa.
Để phòng ngừa bất trắc, Hại Thiên Thu cởi ra áo bào đen tuyền, khoác lên người Hàn Tuyết Âm.
Đây là áo bào đặc chế, chỉ may riêng cho Hắc Diệm Vương, tất nhiên cũng chẳng vật bình thường.
Hại Thiên Thu đem áo bào cho Hàn Tuyết Âm, cũng có thể đảm bảo nàng ấy tám chín phần không tổn hại.
Đem áo bào khoác tốt lên người Hàn Tuyết Âm xong, Hại Thiên Thu quay trở lại đối diện lôi kiếp.
Thiên Ma Xích theo điều động của nàng, xuất hiện trên cổ tay.
Trong đêm tối đầy giông bão, nữ tử tóc vàng vẫn cứ hiên ngang mà đứng.
Hắc Diệm bên tay phải, linh khí vàng kim bên tay trái, cả hai theo sự điều động của chủ nhân mà không ngừng ba động.
Hại Thiên Thu xuất ra song chưởng hướng thẳng lôi kiếp.
Linh lực cuồn cuộn đem đạo linh khí thứ hai đánh tan không còn một mảnh.
Đạo lôi kiếp này vừa xong, đạo lôi kiếp khác đã đánh tới.
Từng trận “uỳnh uỳnh” vang lên giữa đêm, gần như đánh thức cả Trúc Vân môn.
Lam Mạnh Khải cùng Sư Điệp Hoa đứng tại Trúc đảo cũng muốn rối cả lên.
Bọn họ tất nhiên cũng biết rằng lôi kiếp này có phần mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Muốn tiến vào hỗ trợ cũng không thể tiến.
Chỉ đành ở đây đợi cho lôi kiếp qua, rồi mới có thể tiến vào Hàn Đảo.
Hại Thiên Thu trụ qua năm đạo lôi kiếp cũng cảm thấy có chút choáng váng.
Biểu hiện này chứng tỏ nàng đang dần cạn linh lực.
Lại nhìn tới Hàn Tuyết Âm đang ngồi yên bất động, Hại Thiên Thu chỉ đành cắn răng tiếp tục đỡ lôi kiếp.
Tiểu nha đầu đừng lo, ngoài này có bổn vương chống cho ngươi.
Lại qua thêm hai đạo lôi kiếp nữa, Hại Thiên Thu thành công đỡ lấy lôi kiếp.
Nàng thở dốc không ngừng, đã qua bảy đạo, có lẽ lần này Hàn Tuyết Âm thành công kết đan rồi.
Nhưng bất ngờ là lôi kiếp lại không hề có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục giáng thêm một đòn chí mạng.
Hại Thiên Thu bị giáng một đòn bất ngờ, thân thể không trụ nổi liền khụy xuống một gối.
Tia sét xẹt qua, để lại một vệt máu trên má của nàng.
Lôi kiếp lại tiếp tục bổ xuống làm cho cát bụi bay mù mịt.
Thiên lôi đánh vào kết giới, ba thanh bảo kiếm lập tức gãy lìa.
Thấy thế, Hại Thiên Thu càng cảm thấy bản thân không thể bỏ cuộc.
Nếu không, cả hai liền lập tức đi gặp sư phụ đáng kính mất.
Nghĩ rồi Hại Thiên Thu một lần nữa đứng dậy, tay nắm thành quyền, chống chọi với lôi kiếp.
Đạo thứ chín qua, tới đạo thứ mười lại đánh vào kết giới, bốn bảo kiếm còn lại liền gãy ngang, biến thành đồ bỏ.
Kết giới theo đó cũng tan biến.
Không còn kết giới chống đỡ, Hại Thiên Thu chỉ có thể cường chống.
Đạo thứ mười một đánh xuống, nàng dùng hết sức còn lại đi đánh lạc hướng.
Đem thiên lôi chuyển hướng sang bên cạnh.
Rừng cây bên cạnh ngay lập tức xuất hiện một cái hố lớn, đen xì.
“Uỳnh uỳnh uỳnh”, đạo thứ mười hai tiếp tục giáng xuống.
Hại Thiên Thu chỉ thấy bản thân hoàn toàn thoát lực, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Nàng bất chấp tiếng sấm bên tai, dùng sức lực nhỏ nhoi còn lại ôm lấy Hàn Tuyết Âm, đem nàng hộ tốt trong lòng.
Tiếng sấm giật, tiếng gió gào, tất cả cũng như gió thoảng bên tai Hại Thiên Thu.
Ôm chặt người trong lòng, nàng chỉ cảm giác an ổn tới lạ thường.
Tiếp sau đó là một cổ mùi tanh xộc lên cuốn họng và trước mắt là một mảnh tối đen.
———–
Tác giả: Mọi người thấy hay thì bỏ vote cùng share truyện nha.
Tui hứa, nếu một ngày chương mới đăng được 30 vote, lập tức tăng lên 2 chương một tuần (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑