Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 41: Cảnh Xưa


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 41: Cảnh Xưa


Hàn Đảo, có thể nói là Thiên Đảo đặt biệt nhất trong tất cả Thiên Đảo ở Trúc Vân môn.

Bởi vì nơi đây, quanh năm đều bao phủ trong tuyết trắng cùng lạnh giá.

Cỏ cây không héo úa vì cái lạnh, thay vào đó còn vô cùng xanh tươi như những chồi non đầu mùa xuân.

Mà đặt biệt nhất, chính là gốc mai ở giữa đình viện, quanh năm luôn nở hoa, tạo thành một mảnh màu vàng đầy sức sống giữa đảo.
Hại Thiên Thu theo Sư Điệp Hoa đáp xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng.

Nhìn từng mái đình, sàn nhà, khoảng sân nhỏ, bàn đá dưới gốc mai đến từng cái mành trúc, tất cả đều mang đầy hơi thở của thời gian.

Lại nghe loáng thoáng tiếng chuông gió thanh thúy vọng lại, khiến cho lòng người thanh thản tới mức không ngờ.

Cảnh vật nơi đây dù qua bao nhiêu lâu vẫn cứ như vậy, bình yên tĩnh lặng mặc kệ cho bên ngoài đầy sóng to gió lớn.
Sư Điệp Hoa biết Hại Thiên Thu giờ phút này đang ngập trong ký ức.

Nàng rất thức thời, đi trước trở về Thiên Đảo của mình, dành cho Hại Thiên Thu có chút không gian riêng tư.
Cởi bỏ đôi giày đã sờn cũ, Hại Thiên Thu bước từng bước lên thềm nhà bằng gỗ.

Đẩy ra cánh cửa bằng gỗ đàn được trạm trổ họa tiết lá trúc, bên trong là một gian phòng sạch sẽ gọn gàng.

Có kệ sách, có bàn gỗ cùng nệm ngồi, xa xa lại có bàn cờ.

Bước vào gian trong chính là một chiếc giường thấp mộc mạc, bên trên có trải một tấm nệm thêu hoa mai.

Cạnh bên giường là một giá treo đồ.

Bên trên treo ngay ngắn một bộ ngoại bào màu đen chỉ vàng.

Từng đường viền, đường chỉ vô cùng tỉ mỉ, đem từng chiếc lá trúc trên đó khắc họa tới thập phần sinh động.
[Hại Thiên Thu, mau nói! Ngươi lại đi đâu quậy phá?!]
Tiếng nói từ thuở xa xưa như có như không vọng về bên tai Hại Thiên Thu.

Nàng đưa tay cầm lấy y bào tinh xảo, lệ nóng doanh tròng, không tự chủ được mà rơi xuống.
Đúng vậy, Hàn Đảo chính là nơi ở của mấy đời Hắc Diệm Vương.

Cũng là nơi mà sư phụ nàng từng ở.

Nơi mà hằng ngày nàng đều có thể thấy sư phụ pha trà, đánh cờ cùng chưởng môn sư thúc.

Nơi mà mỗi lần Hại Thiên Thu nàng lười biếng sẽ bị phạt quỳ suốt hai canh giờ liền.


Đây cũng là nơi mỗi lần nàng mất ngủ, sư phụ sẽ ôm nàng vào lòng, dỗ dành cho tới khi nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Vật xưa cảnh cũ, vẫn cứ như vậy sạch sẽ tinh khiết, không mảy may thay đổi.

Chỉ có điều, nơi này đã không còn sư phụ nàng, đã không còn chủ nhân trước đó của nó.

Mà Hại Thiên Thu nàng giờ đây chính là chủ nhân nơi này.
Lau lệ nơi khóe mi, ba nghìn tóc đen chuyển lại thành màu vàng kim óng ánh, Hại Thiên Thu một đường tiến thẳng tịnh phòng tắm rửa.

Đem bản thân thu thập thật tốt, Hại Thiên Thu liền đem ngoại bào khoác lên người.

Màu đen như bóng đêm sâu thăm thẳm, góp phần tô điểm thêm cho màu vàng chói mắt, nhìn qua như vô vàn tinh tú trên trời đêm cao xa.

Mà người mặc, lại càng thêm toát ra vẻ uy nghiêm, bất phàm hiếm có. 
Hại Thiên Thu bước đi đầy kiên định, áo bào tung bay trong gió, một bước điểm nhẹ, hướng thẳng đỉnh Trúc Vân mà bay tới.

Trong chớp mắt, nàng đã nhẹ nhàng thanh thoát đáp xuống trước điện thờ của Trúc Vân môn.

Đỉnh Trúc Vân, xung quanh đều là cây trúc nhẹ, khung cảnh vô cùng thanh tịnh.

Nơi đây chỉ có duy nhất điện thờ các vị tiền bối môn chủ của Trúc Vân môn.

Đứng ở nơi đây nhìn xuống, có thể thấy được cảnh mây trôi hòa cùng ánh nắng chiều rực rỡ.

Phải nói là cảnh đẹp như tiên cảnh, tách biệt với trần ai đầy bi thương.

Có lẽ cũng vì nhìn thấy cảnh như thế này, mà sư tổ sáng lập Trúc Vân môn liền đặt cho nơi đây cái tên Trúc Vân.

Trúc lá xanh mát hòa cùng mây trôi gió nhẹ.
Mở ra cánh cửa to lớn, nặng như thép, bên trong là một hàng dài các bài vị được sắp xếp chỉnh tề.

Hương khói nghi ngút bay, khí thế bức người như hàng trăm vị tiên nhân đỉnh cao đang nhìn xuống kẻ hậu bối nhỏ bé.

Hoàn toàn đem cho con người cảm giác bức bách, hùng tráng khác hẳn với sự thoải mái bên ngoài.
Hại Thiên Thu bước vào giữa đại điện, chắp tay quỳ xuống, thành khẩn đối với hai bài vị thấp nhất: “Sư phụ, chưởng môn sư thúc, đồ nhi đã về rồi.” Nói rồi nàng liền cung kính lạy ba lạy.
Xong xui, Hại Thiên liền đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn một vòng các bài vị.

Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn tới Hại Thiên Thu lập tức biến sắc mặt.

Đây…!không phải như vậy chứ?! 
————————-

“Ta nói, tại sao ta lại thu hai tên các ngươi làm đệ tử chứ.” Lam Mạnh Khải tay đặt sau lưng, vừa đi qua đi lại, vừa nói: “Ta bảo các ngươi đi mua vài cân rượu, không mau mua thì thôi đi.

Đằng này còn để cho người khác chặn đánh cướp rượu.

Các ngươi bảo mặt mũi ta phải để vào đâu hả?!”
“Sư tôn tha tội!” Hai âm thanh đồng loạt vang lên, rất hiển nhiên đều là giọng của Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn.
Hai người bọn hắn nghiêm chỉnh vô cùng quỳ trước mặt Lam Mạnh Khải.

Nhìn qua thì có vẻ đang chăm chú nghe thuyết giảng, nhưng nào có ai biết rằng hồn của bọn hắn đã sớm trôi tới tận phương trời nào rồi.

Đằng nào sư tôn nhà bọn hắn cũng thường xuyên dông dài, nghe riết tự nhiên sẽ thành nhàm chán mà.
Nhìn hai tên kia, một bộ dạng thấy chết không sờn, Lam Mạnh Khải càng thêm tức đỏ mắt: “Ta nói một đám các ngươi…”
“Một đám các ngươi không biết hối cãi, hảo hảo tu luyện, noi gương đại sư tỷ.” Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn như trẻ nhỏ nhớ bài, đồng thanh đọc. 
Lam Mạnh Khải tức giận chỉ vào hai người bọn hắn: “Đúng đúng.

Một đám đệ tử…”
“Một đám đệ tử bất hiếu, không biết thương xót kẻ già như sư phụ các ngươi.” Một giọng trầm một giọng thanh lại đồng thanh vang lên. 
Sư Điệp Hoa ngồi một bên ba sư đồ kia náo nhiệt, không khỏi lắc đầu thở dài.

Tại sao nàng có cảm giác sư môn ngày càng tuột dốc thế này?
Phong Hào đứng một bên cạnh nàng, cung kính dâng trà cười nói: “Sư phụ, uống trà đi.

Hôm nay có vẻ chưởng môn sẽ còn giáo huấn hai vị sư huynh tới tối.” 
“Ta nói các ngươi…” Lam Mạnh Khải đi được ba bước, lại tiếp tục quay đầu trừng mắt với hai tên đồ đệ, chuẩn bị tiếp tục phun dưa lê.

Nhưng mà lời chưa nói ra hết, đã bị một tiếng la phá không cắt ngang.
“Lam Mạnh Khải! Cái tên hỗn đản!” Hại Thiên Thu phi hành với tốc độ nhanh chóng mặt về phía Trúc Đảo, nhìn qua có lẽ là sắp phát hỏa lớn rồi.
“Hại Thiên Thu? Đang yên đang lành ngươi la cái gì?” Lam Mạnh Khải nhướng mày nhìn Hại Thiên Thu.
“Ngươi nói cho ta biết coi, cái này là cái gì?” Hại Thiên Thu vừa trừng Lam Mạnh Khải, vừa giơ vật trong tay ra trước mặt.
Sư Điệp Hoa cùng Phong Hào như người ngoài cuộc, không màn thế sự, một lòng thưởng trà thơm nơi núi cao: “A~ Trà thật thơm.” 
Lam Mạnh Khải liếc qua khúc gỗ trên tay Hại Thiên Thu, thản nhiên vuốt râu nói: “Là bài vị của ngươi chứ là cái gì.”
Hại Thiên Thu lúc bái lạy sư phụ cùng sư thúc, lúc ngẩng lên mới để ý tới, cư nhiên lại thấy một cái bài vị được chạm khắc tinh xảo không thua gì của các vị tổ tông.

Lại nhìn lên hàng chữ vàng óng ánh, thật không ngờ nàng lại thấy được mấy chữ :”Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, Hại Thiên Thu.” 
Ai da, nàng thật không biết phải làm sao để tả nỗi cảm xúc trong lòng.

Tự mình bái lạy, thắp nhan cho bài vị của bản thân thật sự là một cảm giác rất…!vi diệu.

Nàng tay run run, chỉ Lam Mạnh Khải nói: “Các ngươi hay lắm, bảo là vẫn tin ta còn sống.


Nhưng cư nhiên lại làm bài vị cho ta, còn đặt lên bàn thờ tổ tiên.” 
“Bọn ta tin thì tin, nhưng đối với ngoại nhân ngươi vẫn là người chết rồi.” Lam Mạnh Khải lý lẽ hùng hồn, nhún vai nói: “Mà người chết rồi tất nhiên là phải có bài vị đặt lên bàn thờ.

Chưa kể, lỡ như ngươi thật sự chết thì cũng coi như có chút linh thiêng, phù hộ đất đai sư môn tươi tốt.”
“Ngụy biện! Tất cả chỉ là ngụy biện!” Hại Thiên Thu nàng mới không nguyện tin vào mấy cái lời lẽ đó.

Đây chính là trắng trợn trù nàng bỏ thây nơi xứ người mà!
“Được rồi, được rồi ngươi cũng đừng náo nữa.” Sư Điệp Hoa bản tính tu dưỡng cực tốt, thật sự cũng không chịu nỗi đám người này nháo nữa.

Nàng chỉ đành đứng lên, ôm eo, ngăn cản người nào đó đang muốn nhào vô tử chiến với chưởng môn. 
Mà giờ phút này, hai người Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn dường như ngộ ra được điều gì, đồng loạt a một tiếng, nhìn về phía Hại Thiên Thu.

Kia chẳng phải là Hại Thiên Thu sao?
“Sư huynh mau nhìn! Da nàng trắng hơn trước!” Lâm Chí Hàn không nhịn được cảm tháng một tiếng: “Còn trắng mịn hơn cả ta nữa.”
Một lời nói ra, thành công đem toàn bộ đám người có mặt đông cứng.

Hàn Tuyết Âm vừa vặn bước tới, cũng không nhịn được mà khựng một bước.

Một đám người thầm tự hỏi: “Lâm Chí Hàn ngươi thật sự là đoạn tụ sao?”
Hàn Tuyết Âm vẫn là Hàn Tuyết Âm, con người năng suất nhất Trúc Vân môn, rất nhanh đã đem mấy chuyện tào lao bỏ qua một bên.

Chính sự vẫn là quan trọng hơn, nàng cung kính đem phong thư vừa nhận được đưa cho Lam Mạnh Khải nói: “Sư tôn, có thư từ An nữ quan.”
Lam Mạnh Khải nghe vậy, hắng giọng một tiếng, nghiêm nghị nói: “Được rồi đừng náo loạn nữa.

Lo việc chính trước đã.” Nói rồi hắn liền nhận phong thư từ tay Hàn Tuyết Âm.
Đọc xong thư, hắn liền hướng tất cả mọi người nói: “Trước chính thức giới thiệu với các ngươi.

Người này là Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, Hại Thiên Thu.

Nếu tính ra thì các ngươi đều phải gọi nàng là tiền bối.”
Nghe tới đây, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Phong Hào đều đồng loạt ngây ngẩn.

Không phải Hắc Diệm Vương đã chết từ ba trăm năm trước rồi sao? Thậm chí nghe người truyền lại, Hắc Diệm Vương lúc tự vẫn còn không có đệ tử thân truyền.

“Ta biết đám các ngươi có rất nhiều thắc mắc.” Hại Thiên Thu cười nhẹ nói: “Chuyện xưa không đáng nhắc tới mà bản thân ta cũng không muốn nhắc.

Chỉ là như các ngươi thấy, ta hoàn toàn lành lặng đứng đây.”
“Như trước giờ tông môn vẫn luôn truyền dạy, bất tử nhân tuy bị người người đánh đuổi nhưng tuyệt đối không phải kẻ thù.” Lam Mạnh Khải lên tiếng nói thêm: “Nàng ở đây coi như là hồi cố hương, cũng sẽ không như người khác nói là ma khát máu.

Các ngươi đều là những đệ tử thân truyền, tất nhiên ta cũng hy vọng không có kẻ nào muốn làm kẻ phản bội, rêu rao việc bất tử nhân rời khỏi rừng U Minh.”
“Sư tôn không cần lo lắng!” Thuấn Giai chính khí bừng bừng nói: “Lúc trước Hại tiền bối từng cứu mạng chúng đệ tử, tất nhiên làm người không thể vong ân phụ nghĩa!”
“Sư đệ nói đúng!” Lâm Chí Hàn vỗ mạnh vai Thuấn Giai nói thêm: “Còn chưa kể là bọn ta đã từng bắt tay xưng huynh gọi đệ!”
Hại Thiên Thu hung hăng cầm bài vị của bản thân đánh vào đầu Lâm Chí Hàn một cái: “Nghịch tử! Gì mà xưng huynh gọi đệ? Lúc trước không biết ta đây không trách, bây giờ biết rồi còn dám nói!”
Lâm Chí Hàn bị đánh, cảm thấy bản thân vô cùng oan ức.

Chỉ đành ôm đầu đứng sang một bên.

Người già thật khó chịu! 

Phong Hào về việc này cũng không có nhiều ý kiến, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Sư Điệp Hoa.

“Còn một chuyện khác ta muốn nói với các ngươi.” Lam Mạnh Khải một lần nữa cắt đứt đám người này náo loạn: “Phong thư vừa rối chính là thông báo thời điểm mở ra Hư Không huyễn cảnh.” Dừng một chút hắn lại nói: “Lần này vẫn như những lần trước, Mộc quốc có được tổng cộng năm mươi danh gạch.

Chín phái đứng đầu trên bảng xếp hạng, mỗi phái được nhận năm danh gạch.

Năm vị trí còn lại thì thuộc về triều đình.”
Hàn Tuyết Âm trầm ngâm một chút, tiếp lời hắn: “Lối vào Hư Không huyễn cảnh cứ bốn trăm năm lại xuất hiện một lần tại bờ Đông Hải.

Vì đây được coi là tài nguyên trên toàn lục địa, nên hoàn toàn không thuộc sở hữu của một quốc gia nào.

Vậy nên mỗi lần Hư Không huyễn cảnh xuất hiện, mỗi nước chỉ có thể đưa ra một số lượng người nhất định tiến nhập.”
“Sau khi tiến vào Hư Không huyễn cảnh, lối vào sẽ đóng lại trong vòng ba mươi năm.” Sư Điệp Hoa nhấp một ngụm trà nói: “Đây không chỉ là khảo nghiệm đáng quý, mà bên trong huyễn cảnh còn có vô vàng kỳ trân dị bảo.”
“Như sư thúc của các ngươi nói, đây khẳng định là một cơ hội hiếm có vô cùng.” Lam Mạnh Khải chậm rãi lên tiếng: “Bốn người các ngươi là bốn đệ tử xuất sắc nhất Trúc Vân môn, tất nhiên sư tôn liền sẽ để danh gạch lại cho các ngươi.”
Nhìn bốn tên đệ tử giờ phút này đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe, Lam Mạnh Khải hài lòng gật đầu nói tiếp: “Nhưng mà ta vẫn có quyền thu hồi quyền lợi này của các ngươi bất cứ lúc nào.

Thời điểm huyễn cảnh mở ra là vào giữa năm sau, nếu thật sự muốn tiến vào thì các ngươi phải được rèn luyện đặc biệt một phen.

Trong thời gian này, chỉ cần sư tôn ta thấy các ngươi không thể vượt qua rèn luyện, tư cách tham gia lập tức mất.

Các ngươi rõ chưa?”
“Đệ tử xin nghe theo sư tôn/chưởng môn sư thúc dạy bảo!” Cả bốn người đồng thanh lên tiếng, khí thế vô cùng.

Mơ hồ giống như nhiệt huyết của tuổi trẻ bắt đầu cháy mãnh liệt trong lòng từng người.
Hại Thiên Thu nãy tới giờ vẫn luôn im lặng, bất giác lên tiếng: “Hư Không huyễn cảnh nói tốt có tốt nhưng nguy hiểm tất nhiên cũng là trùng trùng điệp điệp.

Lại nói đám người các ngươi vừa rồi chỉ gặp mấy con tiểu quỷ, liền đã bị đánh cho tàn tạ.”
Lam Mạnh Khải và Sư Điệp Hoa nghe Hại Thiên Thu nói tới đây, đáy lòng chợt run rẩy, song song nuốt nước miếng một cái.
“Từ ngày mai, ngoài theo sư phụ các ngươi tu luyện, bổn vương cũng sẽ chính thức chỉ dạy các ngươi một phen.” Hại Thiên Thu mặt cười thật tươi: “Còn riêng tiểu nha đầu, ta sẽ thật cố gắng thực hiện giao kèo với ngươi.”
“Cứ như vậy đi.” Lam Mạnh Khải vừa đứng lên vừa nói: “Ta hy vọng các ngươi sẽ không làm cho đám lão già chúng ta thất vọng.

Cũng tối rồi, mau về nghỉ đi thôi.”
Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào nghe vậy liền lần lược thi lễ với ba người Lam Mạnh Khải bay đi.
Khoảng sân nhỏ rất nhanh chỉ còn lại ba người Lam Mạnh Khải, Sư Điệp Hoa và Hại Thiên Thu.

Ba người nhìn nhau, không nói nhưng lại như hiểu rất rõ lòng nhau.

Hại Thiên Thu sau một hồi mới nói ra võn vẹn hai chữ: “Ta đói.”
Lam Mạnh Khải và Sư Điệp Hoa nghe xong, lập tức cười phá lên.

Hại Thiên Thu vẫn là Hại Thiên Thu, câu cửa miệng luôn là “ta đói”!
“Đi! Chúng ta đi Túy Vân lâu ăn cơm, hôm nay chưởng môn ta đãi hai người các ngươi ăn một bữa.” Lam Mạnh Khải hùng hổ nói xong, dẫn đầu đi trước.
Sư Điệp Hoa sóng vai cùng Hại Thiên Thu nói: “Tiền chắc chắn lại tính lên trên đầu Lâm Chí Hàn đây mà.”
Cứ như vậy, ba lão gia hỏa mấy trăm tuổi liền dẫn nhau đi ăn một bữa linh đình.

Chỉ tội cho gia nghiệp của Lâm Chí Hàn, lại lỗ thêm một khoảng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.