Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 31: Phải Chăng Là Quỷ


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 31: Phải Chăng Là Quỷ


Trong giây phút bình yên, tĩnh lặng, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang vọng trong không gian: “Aaaaaaaaa!”
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm rất nhanh nhận ra tiếng la là xuất phát từ gian phòng chính.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, cả hai người liền song song phi thân, phá cửa mà vào phòng.

Trong phòng lúc này, ngoài Tiểu Nhị ra thì còn có một nữ tử, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù.

Mặt thì quấn đầy băng trắng, chỉ chừa lại hai đôi mắt, khiến người ta nhìn không ra dung mạo.

Nữ tử này ngồi co rúm trên chiếc giường tre tồi tàn, lấy cái chăn đã rách tả tơi, cực lực quấn lấy thân thể gầy tới trơ xương của bản thân.

Vừa nhìn liền nhận ra ngay, nàng chính là đại tỷ của Tiểu Nhị, Thẩm Hoa.

Thẩm Hoa thần trí có vẻ không được tỉnh táo, không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Có quỷ, có quỷ! Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Tiểu Nhị đứng ở cạnh giường, thấy nàng kia đột nhiên hét lớn, nhất thời thất kinh.

Hắn hốt ha hốt hoảng, vội vàng chấn tỉnh nàng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tiểu Nhị ở đây, tỷ tỷ đừng lo!”
“Có thấy gì không?” Hại Thiên Thu nhìn xung quanh gian phòng nhỏ một hồi, quay sang hỏi Hàn Tuyết Âm.
“Không thấy.

Có lẽ đã chạy đi rồi.” Hàn Tuyết Âm khẽ cau mày đáp.
“Vậy trước xử lý nha đầu này trước đi.” Nói rồi Hại Thiên Thu nhanh chóng tiến đến cạnh Thẩm Hoa, dùng tay điểm huyệt nàng một cái.

Thẩm Hoa bị điểm huyệt, trong nháy mắt liền xụi lơ trên giường, mắt nhắm chặt.

Tiểu Nhị thấy thế, lại càng thêm gấp, ngẩng đầu nhỏ, mắt rưng rưng hỏi: “Đại phu tỷ tỷ, đại tỷ xủa ta bị sao vậy?”
“Nàng chỉ ngủ một chút thôi, ngươi không cần lo.” Hại Thiên Thu lấy tay xao đầu Tiểu Nhị, nói tiếp: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ở đây để bọn ta xử lý.”
Tiểu Nhị nghe vậy, liền gật đầu ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa hắn còn nói: “Ta ở trước cửa, có việc gì cần hai tỷ cứ nói với ta.” Nói xong hắn liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó khép nép ngồi một bên cửa.
Cửa vừa khép lại, Hại Thiên Thu liền thân thủ nhanh nhẹn, muốn tháo lớp băng trên mặt Thẩm Hoa xuống.

Trong lúc đó, nàng vừa vặn liếc nhìn Hàn Tuyết Âm một cái.

Đã không nhìn thì thôi, thật sự là nhìn xong động tác tay của nàng cũng muốn đình chỉ vô thời hạn.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ vẫn đứng thẳng, bộ dáng như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần, cứu độ chúng sinh.

Tuy gương mặt kia vẫn là không cảm xúc, mặt than nhìn chằm chằm vào từng động tác của Hại Thiên Thu.

Nhưng mà điều đó khiến cho Hại Thiên Thu có cảm giác như có một câu nói đang bay lơ lửng kế bên Hàn Tuyết Âm.

Nội dung câu nói là: “Giảm bớt ác nghiệt, làm thiện tích đức.”
Hại Thiên Thu nhìn cái bộ dáng chính khí bừng bừng, sáng tới mức chói mù mắt người khác kia, khóe miệng bất giác co rút.

Sau một hồi nàng liền đứng thẳng lưng, liếc xéo Hàn Tuyết Âm, nói: “Tiểu nha đầu ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ cái gì.


Ngươi tới tháo băng giúp nàng đi.” Nói xong nàng liền giận dỗi phất tay áo, đi sang cái ghế đẩu bên cạnh giường ngồi xuống.
Hàn Tuyết Âm tiến lên cạnh giường tre, xắn tay áo lên bắt đầu dỡ xuống từng lớp băng.

Băng trắng thật ra cũng không được tính là trắng.

Mà nó lại có màu ngã vàng, chứng tỏ là băng đã lâu chưa được thay.

Nếu để tiếp tục, rất có thể sẽ dẫn tới nhiễm trùng, hoặc hiện tượng băng khảm vào thịt.

Hàn Tuyết Âm cẩn thận từng li từng tí, tới lớp băng cuối cùng thì quả như nàng đoán.

Băng hầu như muốn khảm vào trong mặt của Thẩm Hoa.

Nếu hiện tại cưỡng ép gỡ ra, chỉ sợ sẽ tổn thương tới nàng ấy.
Hại Thiên Thu ngồi một bên nhìn, cũng đã sớm nhận ra tình hình chuyển biến không tốt lắm.

Nàng hỏi Hàn Tuyết Âm: “Thế nào? Không thể tiếp tục gỡ sao?”
“Nếu hiện giờ cưỡng ép gỡ ra chỉ sợ tổn thương tới nàng.

Nhưng nếu để tiếp tục, rất có khả năng sẽ nhiễm trùng.” Hàn Tuyết Âm cau mày nói.
“Có lẽ chúng ta cần một người hiểu biết y thuật tốt một chút.” Hại Thiên Thu cau mày nói với Hàn Tuyết Âm.

Nói rồi nàng lại lấy tay chống cầm, suy nghĩ một chút.

Đột nhiên có một ý tưởng nảy lên trong đầu Hại Thiên Thu, nàng lập tức cao hứng gọi: “*Bạch Li, ra đây đi.”
*Bạch Li: “li” là một giống mèo rừng, còn hay gọi là “li miêu”.

Còn “bạch” nghĩa là màu trắng hoặc rõ ràng sáng tỏ.

Nên ở đây nghĩa của “Bạch Li” là: “mèo rừng trắng”
Hại Thiên Thu vừa dứt lời, trong phòng nhỏ liền xuất hiện nhiều thêm một bóng người.

Ban đầu chỉ là một cái bóng đen, sau một lát liền hóa thành một nam tử bạch y.

Nam tử cẩn cẩn dật dật, quỳ trước mặt Hại Thiên Thu hành lễ: “Bạch…!Bạch Li bái kiến Vương.

Vương có gì dặn dò thuộc hạ?”
“Đứng lên trước đi.” Hại Thiên Thu phẩy phẩy tay ra hiệu cho Bạch Li đứng dậy.

Đợi khi hắn hoàn toàn đứng thẳng, nàng mới chỉ chỉ người trên giường nói tiếp: “Có việc cho ngươi làm đây.

Nàng ta có thương tổn ở mặt, lại lâu chưa thay băng nên băng đã khảm vào thịt.

Ngươi tìm cách đem mấy cái băng đó tháo ra trước đi, bọn ta cần xem xét vết thương của nàng một chút.”
Bạch Li vâng một tiếng, rồi xoay người chuẩn bị xem bệnh cho Thẩm Hoa.

Vừa xoay qua, hắn liền nhìn thấy Hàn Tuyết Âm đang đứng cạnh đó, nhìn hắn chằm chằm.


Gương mặt Bạch Li nhất thời cứng đơ, rất không tự nhiên mà hành lễ với Hàn Tuyết Âm: “Hàn cô nương, đã lâu không gặp.”
Hàn Tuyết Âm vốn là có trí nhớ tốt, vừa nhìn thấy bóng dáng vị nam tử kia thì liền cảm thấy có chút quen mắt.

Đợi tới khi nam tử đứng dậy thì khóe miệng nàng cũng không kiềm được co rút, đó không phải là Bạch môn chủ Bạch Vô Ngôn thì còn là ai nữa?! Nhưng Hàn Tuyết Âm rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, lễ phép hành lễ với nam tử: “Bạch…!Bạch tiên sinh, đã lâu không gặp.” Nói rồi nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi.
Bạch Li nhìn nàng, vẻ mặt như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.

Hắn chỉ đành nuốt xuống uất ức, nói với nàng: “Chuyện nói ra dài lắm, một lời khó nói hết.

Thỉnh Hàn cô nương cứ tự nhiên, ta qua trước xem bệnh cho nàng kia.”
Hàn Tuyết Âm nhìn Bạch Li, lại nhìn Hại Thiên Thu, sau đó nàng liền nhìn Bạch Li với vẻ mặt đầy thương cảm.

Nàng nghiên người nhường chỗ cho Bạch Li, nói: “Bạch tiên sinh, cực khổ rồi.”
Hại Thiên Thu ngồi một bên nhìn hai người kia mắt đi mày lại.

Mà càng nhìn bọn họ như vậy, thì nàng lại càng cảm thấy ngứa mắt.

Cuối cùng gai mắt tới mức không chịu nổi nữa, nàng đành hậm hực lên tiếng: “Ta còn ngồi đây chưa có chết.

Các ngươi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta là có ý gì.

Còn không mau làm việc chính!”
Nghe xong lời của Hại Thiên Thu, Bạch Li liền vâng vâng dạ dạ đẩy nhanh tốc độ.

Hàn Tuyết Âm thì chuyển sang đứng cạnh Hại Thiên Thu.

Nàng nhìn ngữ điệu Hại Thiên Thu có chút buồn bực, lên tiếng hỏi: “Ngươi giận cái gì?”
“Có chuyện gì mà ta phải giận?” Nói rồi Hại Thiên Thu liền xoay đầu nhìn hướng khác, không thèm nhìn tới Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm nhìn thái độ của nàng, trong lòng càng thêm khẳng định Hại Thiên Thu là đang dỗi.

Chỉ là nàng ấy vì sao lại vô cớ giận hờn thì nàng vẫn không biết.

Vả lại nàng cũng thật lười đi suy nghĩ vấn đề đó.

Lại nghĩ một chút, Hàn Tuyết Âm liền lấy từ trong túi trữ vật ra một bọc giấy to hơn lòng bàn tay một chút.

Mở giấy gói ra, bên trong bọc giấy cư nhiền đều là những miếng mứt trái cây thơm ngon vô cùng.

Hàn Tuyết Âm tay cầm bọc giấy đưa tới trước mặt Hại Thiên Thu, không nhanh không chậm nói: “Ăn mứt quả không?”
“Ăn!” Hại Thiên Thu tức ngay tức khắc quay đầu lại, trả lời chắc nịch.

Quỷ thần ơi, cuối cùng Hại Thiên Thu nàng cũng thấy đồ ăn, là đồ ăn kìa!
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu cầm gói mứt quả, vẻ mặt mừng muốn phát khóc, sau lại ăn vui vẻ tới không thấy trời đất.

Cuối cùng trong lòng nàng âm thầm khẳng định một điều, người này rất dễ dụ!

“Không phải là ta dễ dụ, mà là ba ngày nay ta không có được ăn!” Hại Thiên Thu vừa ngốn một họng đầy mức quả, lên tiếng cực lực phản bác.
“Vương, đã tháo được băng trên mặt Thẩm cô nương.” Bạch Li sau một hồi lay hoay, cuối cùng hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, lên tiếng báo cáo.

Tuy việc băng khảm vào da có chút khó xử lý, nhưng nếu là y sĩ có kinh nghiệm, thì đây cũng không tính là việc khó.

Dù sao Bạch Li, Bạch Vô Ngôn hắn trước đây cũng là một luyện đan sư có tiếng.

Điều đó nghĩa là y thuật của hắn cũng không thể nào tệ.

Vậy nên việc chữa mấy cái vết thương này không phải là vấn đề lớn.
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nghe hắn báo, liền đứng dậy tới bên giường nhìn một chút.

Quả thật như Tiểu Nhị nói, nửa bên mặt trái của Thẩm Hoa đã bị tróc ra, cơ hồ chỉ còn thấy các đường gân và lớp thịt đỏ chót.

Còn phần giữa mặt, thì giống như bị ai đó hung hăng xé rách, tạo thành vết răng cưa như khi xé giấy, nhìn rất rùng rợn.
“Một nửa mặt của nàng ta đã bị hủy, vết tích ở giữa thì giống như do móng vuốt của yêu thú gây nên.” Bạch Li ngừng một chút, lại nói: “Rất có thể do Vô Mặt Quỷ gây nên.”
“Ta không cho là vậy.” Hại Thiên Thu sau một hồi trầm ngâm, lên tiếng nói.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, gật một cái tỏ ý nàng nói tiếp.

Hại Thiên Thu thấy vậy, liền dựng thẳng lưng, nói: “Vô Mặt Quỷ trời sinh không có mặt, khi tu luyện thành hình người, chỉ có hai mắt, mũi và miệng xuất hiện một cách méo mó.

Do vậy mà nó sẽ tấn công những người dân bình thường, lấy da mặt của họ làm thành mặt nạ người cho nó.

Nhưng phương pháp công kích của bọn chúng vẫn sẽ chủ yếu là móng vuốt, kể cả khi lấy da mặt cũng vậy.

Do đó mà phần da bị cắt chắc chắn sẽ có vết răng cưa.” Nàng nói tới đây, lại cuối người chỉ vào phần mang tai trái của Thẩm Hoa: “Nhưng các ngươi xem, chỗ này được cắc rất bằng phẳng tỉ mỉ.

Chứng tỏ hung thủ đã dùng vật sắc bén như dao để lấy da mặt.”
Hàn Tuyết Âm cùng Bạch Li đều đồng loạt nhìn theo hướng ngón tay của Hại Thiên Thu.

Bọn họ quả thật nhìn thấy phần từ tai trái tới dưới cằm Thẩm Hoa, được rạch rất khéo léo.

Hàn Tuyết Âm cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Vậy có thể suy đoán như thế này.

Hung thủ trước đánh ngất Thẩm Hoa, xong dùng vật bén nhọn, tiến hành lấy da mặt của nàng.

Nhưng khi mới lấy được một nữa, thì gặp bất trắc, chẳng hạn như bị người phát hiện.

Do đó mới có hiện tượng chỗ giữa mặt của nàng trong như bị xé rách?”
“Ừ, cũng rất có khả năng.” Hại Thiên Thu gật đầu, rồi nhìn hướng Thẩm Hoa nói tiếp: “Để xác định chính xác hơn, có lẽ vẫn nên đến nha môn, xin kiểm tra xác của những nạn nhân khác.

Bạch Li, trước trị tốt cho nàng đi, không thể để nàng ấy cứ như vậy nhiễm trùng chết được.

Thời gian không còn sớm, để ta hỏi Tiểu Nhị xem có thể dùng đỡ bếp nhà hắn không.” Nói xong Hại Thiên Thu liền bỏ lại Bạch Li và Hàn Tuyết Âm trong phòng, thong thong thả thả mà ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa ra, nàng cũng không khỏi cảm khái thời gian qua mau.

Mới đây mà trời đã bắt đầu sập tối.

Lại Nhìn tới Tiểu Nhị đang ngồi co gối bên cạnh cửa, ngủ gà ngủ gật, Hại Thiên Thu đành thở dài vỗ nhẹ vai hắn gọi: “Tiểu Nhị, Tiểu Nhị, mau tỉnh!”
“Đại phu tỷ tỷ?” Tiểu Nhị nửa tỉnh nửa mê, lấy tay áo lau mắt, giọng khàn khàn đáp.
“Ây, ngươi ngủ ở đây dễ nhiễm lạnh.

Mau vào trong phòng đi.


À đúng rồi, ta mượn dùng bếp nhà ngươi một chút được chứ?” Hại Thiên Thu vừa phủi bụi giúp Tiểu Nhị vừa hỏi.
“Tỷ cứ tự nhiên.” Tiểu Nhị chỉ tay vào giang phòng bên trái nói: “Bếp ở đó, vẫn còn một chút củi ta nhặt ngày hôm qua, chắc cũng đủ để đun nước.”
“Ta biết rồi, người vào trong phòng trước đi.” Hại Thiên Thu nói với Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị ứng một tiếng, liền mở cửa phòng đi vào.

Thật sự là nãy giờ hắn cũng cảm thấy rất lạnh, trời lại tối nữa.

Tiếu Nhị hắn thật sợ là ở lâu xíu nữa liền gặp phải yêu quái nha.
Cửa phòng vừa đóng lại, sân nhỏ liền trở nên im lặng tới đáng sợ.

Lại thêm màn đêm vừa vặn buông xuống, khiến cho không gian nhất thời có chút lạnh lẽo, tối tăm.

Hại Thiên Thu đảo mắt nhìn quanh sân nhỏ một cái, sau đó ngân nga câu hát mà bước tới phòng bếp.

Nàng mở cửa phòng bếp đổ nát ra, bên trong chỉ có một mảnh đen như mực.
Cũng may, Hại Thiên Thu nàng quanh năm lang bạc, luôn để sẵn nến cùng đá đánh lửa trong tay áo.

Không suy nghĩ nhiều, Hại Thiên Thu liền nương theo ánh trăng, đem ngọn nến đặt trên bật cửa, rồi cẩn thận thắp nến.

“Xẹt xẹt” hai tiếng, ngọn nến nhỏ liền được thắp sáng.

Sau đó là một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, xém làm cho ngọn nến nhỏ tắt ngúm.

Hại Thiên Thu vội vàng dùng tay che lại, tránh cho gió thổi tắt nến.

Sau khi thấy mọi thứ ổn định, nàng mới một tay cầm ngang nến nhỏ, một tay che chắn gió, bước qua bậc cửa tiến vào bếp.
Phòng bếp nhỏ dưới ánh nến lập lòe hiện lên có chút cũ nát, nhưng nhìn chung khá sạch sẽ.

Vừa bước vào, Hại Thiên Thu đã nhìn thấy bếp bên tay trái.

Bên trên có đặt đầy đủ nồi, niêu, một bịch gạo nhỏ, và vài cái bát cùng vài đôi đũa.

Kế bên thì có một đổng cũi khô được xếp rất gọn gàng, lấy bao bố phủ lên trên và một cái vại nhỏ chứa nước.

Phía còn lại của phòng bếp thì đặt một cái bàn gỗ mục nát, có lẽ là thường ngày tỷ muội họ Thẩm vẫn dùng để ăn cơm.
Hại Thiên Thu đặt nến lên trên bàn, sau đó dùng một sợi dây, cột cố định vạt áo hai bên.

Bắt đầu nhóm bếp, tính trước nấu ít nước ấm.

Ai dè Hại Thiên Thu vừa xoay lưng đi, liền có một cái bóng bay xẹt qua mặt bàn, đem theo gió cuốn làm tắt ngọn nến.

Ngọn nến vừa tắt, phòng bếp nhỏ liền quay trở lại với màn đem tăm tối.

Lần này chính là lạnh lẽo tới cực điểm, khiến cho người ta có cảm giác, nơi này có chút không sạch sẽ.

Nếu là người bình thường, có lẽ sớm đã sợ hãi, chạy như bay ra khỏi đây rồi.

Thế nhưng Hại Thiên Thu chính là người không bình thường.

Trước tình huống như vậy, nàng chỉ tiếp tục nhàn nhã ngâm tiểu khúc, tiến lại gần bàn gỗ, thắp nến một lần nữa.
“Xẹt xẹt” mấy tiếng, ngọn nến nhỏ một lần nữa cháy sáng trong đêm tối.

Kèm theo đó là một cảnh tượng kinh người cùng tiếng la vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.