Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 129: Bản Nháp
Chiến tranh đi chung với hủy hoại.
Người ta hay nói như vậy.
Nhưng đôi khi có những thứ, không những không bị ảnh hưởng, mà còn càng làm càng lớn.
Một, là buôn vũ khí, hai, là bán tình báo.
Mà gộp hai thứ này lại với nhau, chúng ta có tần lâu sở quán.
Lại nói Tư Đồ Nghệ Mưu, bấm tay tính tính cũng thật sự là một dị nhân.
Đường đường một giới tiên tôn lại đi kinh doanh thanh lâu.
Không chỉ kinh doanh, còn càng làm càng lớn!
Hàn Tuyết Âm nhìn đoàn xe đỏ rực, mắt không khỏi có chút độn đau.
Mà tới tận bây giờ nàng mới sâu sắc hiểu được.
Bốn chữ “tiên phong đạo cốt” hoá ra chỉ là ảo tưởng của thế nhân.
Nhưng, đó cũng chưa phải là lý do chính khiến các nàng khiếp sợ Tư Đồ Nghệ Mưu.
Muốn nói về chuyện này, thì phải nói về mấy chục năm trước.
Khi trời đất quy về bình tĩnh, Lam Mạnh Khải cùng các trưởng lão thoái vị để mở đường cho một lớp người trẻ tuổi bước lên.
Lý do đúng lý lại hợp tình, nhưng căn bản ai cũng biết đó không phải sự thật.
Thực ra thì do bọn họ đều muốn nghỉ hưu đi chơi sớm mà thôi.
Một lớp người trẻ tuổi cứ như thế bị bắt đảm nhiệm tông môn.
Đối mặt với nội khố trống lóc, Hàn Tuyết Âm liền có thể tưởng tượng được cảnh toàn bộ Trúc Vân Môn điêu tàn vì đói.
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng hết sức, Hàn Tuyết Âm quyết định phát động kế hoạch mới.
Chính là tổng động viên tông môn đệ tử ra ngoài làm thuê!
Tư Đồ Nghệ Mưu vừa lúc biết được việc này, vô cùng nhiệt tình vỗ ngực: “Hàn Tuyết Âm, nguơi đừng lo.
Hại Thiên Thu muốn ngươi sống thoải mái, là trưởng bối ta nhất định giúp các ngươi!”
Bốn chú chim sẻ nhỏ Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào nghe thế cảm động không ngừng.
Thuấn Giai càng trực tiếp ôm váy Tư Đồ Nghệ Mưu lau nước mắt nước mũi.
Tuy nhiên, thời gian đã chứng minh tin ai chứ đừng tin Tư Đồ Nghệ Mưu.
Nhiệm vụ thứ nhất mấy người Hàn Tuyết Âm đi cùng nàng, hoàn thành mỹ mãn cùng tổn thất một nửa toà thành.
Nhiệm vụ thứ hai, bay mất một nửa cánh rừng gỗ quý.
Nhiệm vụ thứ ba, không có nhiệm vụ thứ ba vì toàn bộ Trúc Vân Môn phải đi làm thuê trả nợ.
Một món nợ đi vào lịch sử giới tu chân khiến cho một tông môn hùng mạnh xém xíu thành một đám vô gia cư.
Tới bây giờ nhớ lại, Hàn Tuyết Âm cũng không khỏi cảm thấy ám ảnh.
“Sư huynh.” Lâm Chí Hàn đột ngột bắt lấy tay Thuấn Giai.
Thuấn Giai cũng nắm lại tay hắn, ánh mắt từ ái: “Sao thế sư đệ?”
Lâm Chí Hàn mặt trắng như giấy đáp: “Ta sắp không xong rồi.
Ta cảm thấy ngày quy tiên càng lúc càng gần!”
“Sư đệ bình tĩnh!” Thuấn Giai vội đỡ hắn: “Chúng ta cần phải kiên cường! Ngươi nhìn xem, bây giờ chẳng phải chúng ta có Hạ tiền bối sao?!”
Hàn Tuyết Âm nghe thế, trầm mặt.
Không khí lại rơi vào im lặng.
“Các ngươi đã quên rồi.” Sau một hồi, nàng nói: “Lúc trước chúng ta cũng vì nàng đền không ít tiền.”
Mọi người vội bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng nha, lúc trước Hạ Thiên Thu cũng không phải họ “Hạ” mà là họ “Hại”.
Hại Thiên Thu, thiên thu ăn hại.
“Rầm!” một tiếng, Lâm Chí Hàn liền trợn mắt té xỉu.
“Á! Ai đó mau gọi phong chủ! Lâm phong chủ té xỉu rồi!”
…..
Cứ như thế, đợi tới khi Tư Đồ Nghệ Mưu õng ẹo, à không, thanh nhã bước xuống xe chính là một cảnh tượng hỗn loạn.
“Không ổn rồi! Phong sư đệ không thở nữa!” Thuấn Giai kinh hãi hét lên.
Phong Hào vò đầu bứt tai, sắn tay áo: “Tất cả tránh ra! Ta sẽ dùng miệng truyền khí cho hắn!”
Tư Đồ tiên tôn mang một đầu đầy dấu chấm hỏi, từ từ dịch tới chỗ Hàn chưởng môn, khẽ nhéo vạt áo: “Hắn bị sao vậy?”
Hàn Tuyết Âm không nóng không lạnh: “Ưu tư quá độ mà té xỉu.” Lại quay sang một bên phân phó đệ tử: “Mau chuẩn bị chút vàng mã, thêm manh chiếu nữa.
Lâm phong chủ còn không tỉnh, liền đắp chiếu đưa về tông môn đi.”
Tư Đồ Nghệ Mưu lại hỏi: “Hắn có gì mà ưu tư?”
“Nhìn thấy Tư Đồ tiên tôn liền ưu tư.” Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói, xoay người dẫn đầu trở về lều lớn.
Tư Đồ Nghệ Mưu nghe thế, vội lấy gương đông soi: “Ta có đáng sợ thế sao? Chỉ vô tình làm các ngươi đền tiền nhiều một chút thôi mà.”
Hai người song song hướng về lều lớn, Hàn Tuyết Âm nói: “Ta gửi tin cho An đại nhân, không ngờ An đại nhân lại an bày tiên tôn tới.
Lại nói, lần này không thấy A Trúc cô nương cùng người tới?”
“Sao? Nha đầu ngươi không muốn hợp tác chung với ta sao?” Tư Đồ Nghệ Mưu hất tóc kiêu ngạo, lại nói tiếp: “Nơi này lạnh lẽo, A Trúc cũng không thích lạnh ta sao nở để nàng theo cùng.
Đúng rồi, gần đây nghe đồn ngươi cùng Hạ gia nhị thế tổ trao đổi Tương Sinh Ngọc.
Thật sự là nàng sao?”
Hàn Tuyết Âm nói: “Có phải là nàng hay không, ta nghĩ tiên tôn xem qua liền sẽ rõ.” Dứt lời liền vén màn đi vào.
Trái ngược với bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lều lớn ấm áp vô cùng.
Chỉ vừa vén màn, hơi ấm từ bên trong đã tỏa ra, kèm theo huân hương làm người dễ chịu.
Hai người cùng nhìn vào bên trong, chỉ thấy Hạ Thiên Thu tướng ngồi đoan chính, tay cầm thư tịch chăm chú xem.
Hai người Chử Thiên Hành chia nhau đứng hai bên, lâu lâu còn vì nàng đổ thêm nước trà.
Lâu lâu lại vì nàng sửa sang lại thư tịch trên bàn nhỏ.
Phải nó là, ánh sáng tri thức tỏa ra bốn phía.
Tư Đồ Nghệ Mưu dùng vạt áo che lại ánh sáng tri thức: “Ta khẳng định không phải nàng.” Lại nhìn tới quyển sách trên tay Hạ Thiên Thu rõ ràng đề hàng chữ “Y thuật nhập môn cho người mới bắt đầu”.
Tư Đồ Nghệ Mưu hơi hí mắt, lại hít hà một hơi, tiếp tục lấy vạt áo che không dám nhìn: “Ta rút lại câu trước, rất có thể nàng chính là Hại Thiên Thu.”
Hàn Tuyết Âm cũng không biết nói gì hơn.
Nàng vẫn còn nhớ như in thanh danh một thời Hại thần y, mà bí phương trị bệnh của nàng, hiện tại thành độc phương nổi tiếng của tu chân giới, liên tục có mặt trong bảng xếp hạng.
Hạ Thiên Thu cảm giác có người bước vào, chậm rãi buông thư tịch nhìn sang.
Ngoài Hàn Tuyết Âm ra, theo sau còn có một nữ nhân vô ăn vận đỏ rực, diễm lệ lại không mất thanh nhã.
Hương phấn nùng liệt, lại không làm người ta chán ngán.
Có thể dùng nùng liệt như lửa mà hình dung.
Hàn Tuyết Âm đi tới: “Có còn nơi nào không khỏe không?”
Hạ Thiên Thu lắc đầu, chậm rãi nói: “Không…!có.
Còn vì này là…”
Hàn Tuyết Âm: “Nàng là Tư Đồ tiên tôn, Tư Đồ Nghệ Mưu.
Ngươi khẳng định không nhớ rõ nàng, nhưng càng ngươi lúc trước quan hệ cũng tính là tri kỷ.”
Tư Đồ Nghệ Mưu sửa sang lại y phục, mắt hiếp hiếp như hồ ly đang tính kế: “Lâu rồi không gặp.”
Hạ Thiên Thu bình tĩnh nhìn nàng, từ từ nói: “Tư Đồ…!tiên tôn…!nghe danh đã lâu.”
Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, không khỏi phất khăn tay bĩu môi: “Vô vị.
Ngươi nhìn xem! Một chút biểu cảm cũng không có, hoàn toàn không giống nàng một chút nào!” Nàng tự lấy bình trả bên cạnh, tự rót tự uống, lại thở phì phò: “Mỗi lần ta gặp Hại Thiên Thu nàng đều sẽ không bình tĩnh như thế.” Bình tĩnh đến như khối băng, thật là làm cho một chút vui mừng trong lòng Tư Đồ Nghệ Mưu mọc cánh bay sạch sẽ.
Hàn Tuyết Âm nhíu mày, cũng có thể cảm giác được không khí xung quanh Hạ Thiên Thu có chút khác biệt.
Giống như…!ẩn chứa một cổ sát khí trong vô thức.
Nàng lo lắng hỏi: “Ngươi nhớ ra chút gì sao? Hay là chỗ nào còn đau?”
Hạ Thiên Thu thu liễm khí lạnh, cười nói: “Nhớ ra một chút.
Cũng không có chỗ nào đau.”
Hàn Tuyết Âm thấy nàng như vậy, có chỗ nào quái quái, lại cũng không nói được chính xác như thế nào.
Nếu tính ra, nàng cùng Hại Thiên Thu quen biết chỉ vỏn vẹn có mấy năm.
Chuyện cũ của nàng, Hàn Tuyết Âm cũng chỉ biết được qua ghi chép, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong khoản thời gian đại chiến tam tộc.
Nếu nói người biết rõ Hại Thiên Thu, có lẽ Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn nàng lớn lên, sẽ càng rõ một chút.
Tư Đồ Nghệ Mưu cẩn thận ngẫm nghĩ, vò đầu bứt tai cuối cùng đột ngột đứng phắc dậy: “Đúng là cảm giác này! Chính là cảm giác của Đọa Nhân!”