Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 121: Bản Nháp
Quái vật tiến đến bất ngờ, mang theo Hạ Thiên Thu nhanh chóng rời đi Băng Nguyên Trấn.
Hạ Thiên Thu được nó che giấu dưới lớp lông tóc thật dày, nhìn qua chỉ thấy giống như có một cái bóng đen phiêu đãn trong đêm tối.
Hạ Thiên Thu lẳng lặng núp dưới lớp lông, nghe gió phất bên tai, cảm giác lên xuống phập phồng.
Cũng không để cho Hạ Thiên Thu chịu xốc nảy quá lâu, quái vậy nhảy lên hai cái, sau đó thẳng tắp hướng một cái sơn động bay vọt vào.
Hạ Thiên Thu cảm giác được quái vật hoàn toàn dừng lại, âm thầm vén lớp lông của nó nhìn xem xung quanh.
Trong động cũng không tính là lớn, chỉ có vẻ thật sâu.
Xung quanh cũng vô cùng sạch sẽ, cũng không hề có dấu hiệu của dã thú từng ở.
Quái vật rầm rì một tiếng, sau đó vô cùng cẩn thận đặt Hạ Thiên Thu xuống.
Đợi cho hai chân của nàng hoàn toàn chạm đất, nó liền dùng bàn tay vô cùng thô kệch, nắm lấy tay nàng kéo kéo ra hiệu.
Hạ Thiên Thu thu hồi tầm mắt, hiểu ý quái vật muốn dẫn nàng đi, cũng lập tức gật đầu đồng ý.
Một lớn một nhỏ, cứ như vậy từng bước từng bước đi vào phía trong động tối, mãi tới khi cả hai hình bóng đều hoàn toàn biến mất trong hắc ám.
Đi không bao lâu, Hạ Thiên Thu chỉ cảm thấy bóng đêm ngày càng trầm trọng, giống như ai đó cố ý sử thuật che mắt nàng.
Chỉ có quái vật lại hoàn toàn bình tĩnh, không nhanh không chậm dẫn dắt Hạ Thiên Thu đi tới.
Hạ Thiên Thu cảm thấy bản thân giống như bị dắt đi qua rất nhiều chỗ lòng vòng.
Lòng vòng tới mức dù cho nhắm lại mắt nàng cũng không khỏi cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Khó chịu thì khó chịu, nhưng suy ngẫm lại, quái vật kỳ thực đang dẫn nàng đi xuyên qua trận pháp.
Lại nói tiếp, trận pháp rắc rối phức tạp, tới mức Hạ Thiên Thu không khỏi cảm thấy giậc mình.
Trận trong trận, phút pháp kỳ quặc, ý nghĩa mơ hồ, có thể nói là thập phần khó giải! Có khi đem mấy vị trưởng lão của Hạ gia dọn ra, cũng chưa chắc có khả năng giải!
Cuối cùng có thể kết luận rằng, người làm trận này nhất định là thiên tài trong thiên tài.
Càng nghĩ càng hưng phấn, Hạ Thiên Thu không khỏi càng thêm chờ mong được gặp gỡ người này.
Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của nàng, quái vật rất nhanh dừng lại trước một cái cửa đá thật lớn.
Nó dùng bàn tay chạm lên cửa đá, chỉ trong một cái nháy mắt, vô số hoa văn ẩn hiện trên của đá, lấp lánh tinh quang, sống động như thật.
Hạ Thiên Thu cảm thấy như có ánh sáng rọi vào mắt, liều mình mở to mắt nhỏ.
Ập vào mắt nàng là ngân hà luân chuyển, sóng nước chảy xuôi, hoa sen nở rộ, huyền diệu vô cùng.
Mà một bước dạo đầu đi qua, cửa đá cũng “răn rắc” một tiếng, lộ ra một mảnh thiên địa bên trong.
Hạ Thiên Thu tuy mặt không hiện, nhưng trong lòng không khỏi cảm khái hết sức.
Đằng sau phiến cửa đá, lại là một hoa viên xinh đẹp tuyệt vời.
Quái vật cũng không có để nàng kịp thưởng thức hết vẻ đẹp, dắt tay nàng xuyên qua hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một nhà thủy tạ.
Nữ nhân cảm nhận được hai người đi tới, không khỏi nở nụ cười: “Tới tới, mau vào trong này sưởi ấm nha.”
“Ta cực cực khổ chạy ở bên ngoài, ngươi ngược lại ở bên trong chơi thật thoải mái.” Quái vật bỗng dưng lên tiếng, xém chút nữa dọa đứng hình Hạ Thiên Thu.
Giọng này…!nào có như tiếng quái vật gầm gừ.
Thanh âm trong trẻo như thanh tuyền, rõ ràng là giọng của mỹ nhân!
Nữ nhân nhìn Hạ Thiên Thu mở to con mắt, không khỏi cười khúc khích hướng quái vật nói: “Ngươi xem, dọa tới nàng kìa.”
Quái vật hướng nàng hừ nhẹ một tiếng, sau đó giơ tay lên mặt xoa xoa hai cái.
Chỉ trong nháy mắt, quái vật biến ảo, rút đi toàn bộ thân hình xấu xí, lộ ra dung nhan kinh mỹ đằng sau.
Nàng kia cầm mặt nạ quái thú trên tay, vô cùng ghét bỏ quăng qua cho nữ nhân áo đen: “Lần sau tới phiên ngươi đi.”
Nữ nhân chụp lấy mặt nạ, một bên nâng niêu một bên ngả ngớn nói: “Cẩn thận chứ, tuy có xấu chút nhưng dù gì đây cũng là thần khí tiên giai nha.” Nói rồi nàng lại cẩn thận đặt mặt nạ sang một bên, hướng Hạ Thiên Thu vẫy tay.
Hạ Thiên Thu nhìn nàng, mặt ngoài lộ ra có chút chần chờ.
Nữ nhân cũng không ngại, mặt cười tươi như hoa: “Lại đây, lại đây.”
Hạ Thiên Thu vẫn không nhúc nhích.
Nói sao đây, cảm giác như nàng kia có chút giống…!mẹ mìn chuyên dự bán trẻ con.
Nử nhân áo đen như nhìn thấu tâm tư của nàng, mặt nháy mắt đông cứng: “Ngươi thấy có mẹ mìn nào đẹp như ta sao?”
Hạ Thiên Thu vô cùng thành thật gật đầu.
“Phụt á ha ha ha!”
Nữ nhân áo đen: “Ngươi câm miệng!”
Nữ nhân đối mặt với hai người, bỗng chốc tâm có chút mệt.
Nàng vẫy vẫy tay, thở dài nói: “Một phần hồn của ngươi ở gần đây, bọn ta đã xác định vị trí rồi.
Có điều để lấy lại có chút phiến toái, vẫn là để người trẻ các ngươi tự cố gắng đi.”
Nói rồi nữ nhân vung tay một cái, không gian xoay tròn, tạo thành một cái cổng sau lưng Hạ Thiên Thu.
Nữ nhân áo đen cười vô cùng hiền dịu, một chân đạp Hạ Thiên Thu vào cổng, một bên bắn tim: “Cô gắng nha, đệ tử yêu của ta, sư phụ yêu ngươi moa!”
Hạ Thiên Thu bị đạp té vào cổng, mặt mỹ diệu hun đất mẹ.
Khó khăn lắm ngẩng đầu lên, lại thấy một con giun đất khổng lồ, trên mặt đầy mắt đang chăm chú thân ái nhìn nàng.
Giun đất: ???
Hạ Thiên Thu cũng: ???
Giun đất: “Gào!”
————————-
Bên kia Hạ Thiên Thu gặp gỡ hai nữ nhân không thể hiểu nổi, bên này Hàn Tuyết Âm chỉ kém mang cả đại lục xốc lên trời.
Nhìn kim la bàng quay búa lua xua, Hàn Tuyết Âm cảm xúc muốn gϊếŧ chết Lâm Chí Hàn đều có.
Lâm Chí Hàn đầu cũng đầy mồ hôi, cười ngọt ngào: “Sư tỷ~ Tức giận hại thân nha~”
Thuấn Giai nhìn Lâm Chí Hàn như có vầng sáng màu hồng tỏa ra, tặc lưỡi: “Sư đệ không vào thanh lâu hành nghề quả là uổng phí.”
Phong Hào gật đầu tán thành: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Một chúng đệ tử nhìn nhìn, bọn họ tâm có chút mệt.
Nhưng dù vầng sáng màu hồng có lan tỏa như thế nào, cũng không ngăn được sự thật Hàn Tuyết Âm muốn xé xác hắn.
Như cảm nhận được viễn cảnh nấm mồ nhỏ có hai bông cúc, Lâm Chí Hàn duy trì nụ cười tươi như hoa, tay điên cuồng đập la bàn.
Cũng may, ông trời chưa muốn lấy mạng hắn, la bàn đột nhiên điên cuồng quay mấy vòng, sau đó thẳng tắp chỉ về đằng trước.
Lâm Chí Hàn mừng phát khóc, vội vàng la lên: “Sư tỷ, là bên kia!”
Một đám người cứ như vậy theo la bàn tiếp tục vòng vèo một lúc lâu, mãi tới khi bọn họ thấy xa xa có ngôi nhà bị bỏ hoang núp sau rừng cây lá kim.
Lâm Chí Hàn nhìn la bàn chỉ thẳng hướng cái giếng cũ, nhanh chóng chạy tới.
Hắn quan sát giếng hoang một lúc, trực tiếp dùng linh lực lật mở miệng giếng.
Giếng hoang sâu hun hút, một màu tối đen như mực.
Lại thêm gió phất bên tai như tiếng ai oan thán, không khỏi khiến cho một đám đệ tử thay phiên nhau đánh cái rùng mình.
Nhà hoang, giếng sâu, cảm giác yên tĩnh quái dị, giống như có thứ gì đó dơ bẩn có thể chui lên bất cứ lúc nào.
Thuấn Giai theo sau đi tới, dùng tay ngưng tụ một đoàn cầu lửa, trực tiếp ném xuống.
Cầu lửa phiêu đãng đi xuống, xuống mãi xuống mãi, tới tận lúc hoàn toàn bị bóng đem cắn nuốt.
Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng chăm chú nhìn theo cầu lửa, không khỏi cau mày.
Lại nhìn mấy người Thuấn Giai một chút, mấy người trao đổi ánh mắt, gật gật đầu.
Có thể nói, giữa bốn người bọn họ chính là một loại ăn ý không thể nói nên lời.
Loại ăn ý giữa những người đã cùng nhau đi qua sinh tử, cùng nhau chia sẻ đau thương.
Dù chỉ là một cái liếc mắt, một cái ánh nhìn, cũng đã đủ hiểu nhau.
Phong Hào nhanh chóng đi một bên dàn xếp các đệ tử ở lại tại chỗ.
Thuấn Giai tranh thủ bày phòng hộ trận.
Mà Hàn Tuyết Âm vô cùng lưu loát, dẫn đầu nhảy xuống giếng, theo sau còn có Lâm Chí Hàn cùng hai huynh muội Chử Thiên Hành.
Cảm giác không trọng lực rất nhanh truyền tới, ánh sáng cũng dần khuất bóng.
Hàn Tuyết Âm đem hai ngón chấp thành kiếm chỉ, khẽ niệm một tiếng, đôi mắt của nàng ngay lập tức như được phủ lên một tầng hào quang, lập lòe trong đêm.
Đồng thời, Hàn Tuyết Âm cũng có thể dễ dàng thấy rõ hết cảnh vật xung quanh.
Theo các nàng rơi xuống, vách giếng cũng không ngừng thay đổi.
Mới đầu từ ốp gạch thô sơ, tới đất bùn mài phẳng, cuối cùng là hoàn toàn lởm chởm như vách núi hoang.
Cảm giác không trọng lực cũng không kéo dài lâu lắm, mấy người rất nhanh chạm tới đáy giếng.
Xung quanh như cũ tối đen như mực, mùi ẩm ước bốc lên bốn phía, nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng nước đọng tí tách nhỏ xuống.
Như nàng dự đoán, Hàn Tuyết Âm rất nhanh phát bên dưới giếng quả nhiên có một lối đi.
Ở giữa có một rãnh nước nhỏ, hai bên cũng chỉ là chút lối đi bằng gỗ thô sơ.
Lâm Chí Hàn tiếng lên, quang sát một chút nói: “Có vẻ như đây từng là một hệ thống nước ngầm.” Lại nhìn la bàn một chút, hắn chỉ tay về phía trước: “Chúng ta tiếp tục đi hướng này.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, như cũ dẫn đầu đi về phía trước.
Chử Thiên Nhàn cùng Chử Thiên Hành tất nhiên nghiêm túc theo sau.
Đang lúc đi qua một cây cầu gỗ, Chử Thiên Nhàn như phát hiện thứ gì đó dưới rãnh nước, một hơi nhảy xuống.
Chử Thiên Hành: “Phát hiện cái gì?”
Chử Thiên Nhàn cau mày, lấy ra một cái khăn bịt kín mũi miệng: “Mau bịt mũi miệng lại.”
Mấy người còn lại nhìn nhau, rồi cũng nhanh chóng tự che lại mũi miệng.
Đợi xong hết, Chử Thiên Hành lúc này mới gật đầu, ra hiệu cho muội muội.
Chử Thiên Nhàn lập tức dùng vỏ kiếm, quơ quơ hai cái lập tức lậc lên bao đen dưới rãnh nước.
Thật không ngờ, dưới bao đen này chính là hoàn chỉnh một cái xác người!
————————————–
Tác giả: tui đã trở lại, ai nhớ tui ko :>