Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 116: Bản Nháp
Cổ Vân Trấn, nằm phía đông bắc Mộc Quốc, địa thế cũng không tính quá thuận lợi.
Tuy thế, cũng coi như là được thiên nhiên ưu ái, xuân có hoa màu lúa tốt, đông dù lạnh tới thấu xương nhưng lại vẫn có thực vật sinh trưởng.
Vì tính chất khí hậu tách bạch rõ ràng hai mùa xuân cùng đông, mà người dân nơi đây cũng chỉ chủ yếu trồng hai loại cây.
Lúa vào mùa, Phong Thanh vào mùa đông.
Lúa gạo thì không có gì đặc biệt, nhưng nổi trội nhất là cay Phong Thanh.
Cây Phong Thanh vào mùa đông lá héo lại, nhưng cũng không hề chết.
Bù lại mật cây Phong Thanh ngon ngọt, không chút nào thua kém mật ong, có thể nói là bán chạy vô cùng.
Lại nói về tình huống của Cổ Vân Trấn, dịch bệnh đến đúng lúc giao mùa từ xuân sang đông.
Mới đầu người dân trong trấn chỉ nghĩ là cảm mạo bình thường, lại không nghĩ người bệnh bắt đầu phát bang, từ bang đỏ lại thành mủ.
Cuối cùng là chết trong đau đớn.
Cổ Vân Trấn cũng không tính là nghèo, từ khi bắt đầu phát bệnh, người dân đã tự mời y sĩ khắp nơi tới.
Nhưng tình thế không một chút nào chuyển biến tốt.
Thậm chí còn có y sĩ không may cảm nhiễm, mấy ngày sau liền bỏ mình.
Cũng từ đó, không ai nguyện tới Cổ Vân Trấn vì người dân khám bệnh.
Nói tiếp, cách đây mấy tháng, ranh giới Bách Hộ Trận lại chịu yêu tộc quấy rầy, quan phủ vì vơ vét lấy lương thảo cũng không rãnh bận tâm tới Cổ Vân Trấn.
Huyện quan sau khi thu thếu lương, liền tự mình đưa lương thảo ra tiền tuyến, chỉ đơn giản để lại một đám lính giữ cửa thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Bước vào đường cùng, người dân hóa liều nổi dậy muốn ra khỏi thành.
Đám binh sĩ dù lòng đau sót, cũng không thể để cho bọn họ chạy ra ngoài.
Cứ như vậy chỉ cần có người ra khỏi thành, bọn họ liền rút tên bắn chết tại chỗ.
Qua thêm một khoản thời gian, ngươi chết càng ngày càng nhiều, trưởng binh tại Cổ Vân Trấn mắt thấy tình thế càng thêm không ổn.
Cuối cùng hắn làm ra một quyết định, phong phụ tá thành trưởng binh, tự mình chạy tới dưới chân núi Trúc Vân đăng ủy thác.
Không may hắn tới ngay lúc mở ra tông môn khảo hạch, không cách nào lên núi đăng ủy thác.
Cũng chính là lúc này hắn gặp Đông Hoa.
Hai người vô tình gặp nhau trong khách điếm, trưởng binh nọ biết nàng cũng tới tham dự khảo hạch, liền nhờ nàng việc ủy thác.
Đông Hoa vẫn nhớ, hôm đó trưởng binh mặt toàn thân áo trắng, đứng giữa rừng cây hoang vắng hướng về phía bắc thỉnh tội.
Sau đó, cũng không để lại tên họ, rút kiếm tự vẫn, chết ngay tại chỗ.
Thấy hắn như vậy, dù không quen biết, nhưng lại quý ở khí thế.
Đông Hoa dùng số tiền ít ỏi còn lại nhờ người đưa hắn về Cổ Vân Trấn.
Sau đó nàng nắm chặt ủy thác vương máu cùng kiếm bạc đi tới Trúc Vân Môn.
Lại không ngờ trong lúc này bị thân thuộc từ dòng chỉnh làm khó dễ, lại vô tình vướng vào Hạ Thiên Thu gây nên một trận trời long đất lở.
Cuối cùng trì hoãn ủy thác tới tận cả tháng mới tới tay Phong Hào.
Lại nói nàng thiên tư thông minh, từ khi được Hạ Thiên Thu thu về dưới trướng, liền học tập bên chỗ hắn.
Phải nói là ngọc thô chưa mài, khi mài tất lộ ra quang mang chói lóa.
Nhưng đó củng không phải lý do cho sai lầm của nàng, dù gì thì cứu người như cứu lửa.
Ai biết được trong vòng một tháng đó có thể xảy ra chuyện gì? Vậy nên Phong Hào sau khi hỏi qua Hạ Thiên Thu, thấy nàng đồng ý, liền phạt Đông Hoa cấm túc chép Độ Hóa Kinh một tháng.
Hạ Thiên Thu mới đầu cũng không quan tâm, chỉ nói: “Ngươi là sư tôn của nàng, muốn đánh muốn phạt cứ việc thẳng tay.” Lúc đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện giờ coi như rõ ràng.
Trở về hiện tại, ba ngày nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, rất nhanh đã tới lúc khởi hành đi Cổ Vân Trấn.
Phong Hào đứng trên đầu thuyền, mở ra bản đồ nhìn nhìn, sau lại khép lại bản đồ quay đầu hỏi: “Rồi tại sao các ngươi đều theo tới hết vậy?”
Hàn Tuyết Âm vì Hạ Thiên Thu muốn đi theo, có thể hiểu.
Thuấn Giai, đi theo giúp điều tra, cũng có thể hiểu.
Còn Lâm Chí Hàn cùng Thanh Dạ Vũ đi theo làm cái gì?!
Nói đến chuyện này, cũng phải nói tới hai ngày trước.
Hàn Tuyết Âm ghé qua bảo Thuấn Giai cùng đi, Lâm Chí Hàn thấy vui liền muốn đi theo.
Thanh Dạ Vũ thấy cũng thú vị, cũng xách đồ xin đi theo.
Hạ Thiên Thu đi lại không thể thiếu Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn.
Cứ như vậy, một đám người xách theo đồ đạc leo lên thuyền, hào hứng như đi hội.
Hàn Tuyết Âm vừa hay xỏ xong một xiêng thịt, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Lại đây ăn thịt nướng.”
Phong Hào nhìn một đám người lò nướng khăn ấm, đồ ngon trải đầy, còn đang chuẩn bị nướng thịt, xém chút mắt lật ngược bất tỉnh tại chỗ.
Đại sư tỷ băng sơn đâu? Chưởng môn nghiêm túc đâu? Hắn muốn chết!
Cứ như vậy, một hồi nghiêm chỉnh thực thi công vụ bị đám người Hàn Tuyết Âm sinh sồi làm thành dã ngoại du xuân.
Phong Hào dù muốn, cũng không thể làm gì bọn họ.
Hắn chỉ đành vẽ phù pháp, điều khiển thuyền lớn hướng thẳng Cổ Vân Trấn mà bay.
Đám đệ tử bên dưới đưa tiễn đồng môn sư huynh đệ, nhìn thuyền lớn bay đi, vẫy vẫy tay chấm nước mắt.
Chỉ là thuyền còn chưa rời tầm mắt, lại thấy một luồn khói đen từ trên thuyền bốc lên.
Theo sau một đám người đều thấy thuyền lớn rung lắc, tưởng chừng muốn rơi xuống.
Rồi tới tiếng của Phong Hào vang vọng trong không trung: “Mau dập lửa!!!”
—————————-
Tính qua tính lại, đi đường chim bay tất nhiên lúc nào cũng nhanh hơn những con đường khác.
Ngồi thuyền bay chưa tới hai ngày, đám người Hàn Tuyết Âm đã có thể thấy bóng dáng vùng đông bắc.
Vừa vặn bọn họ đến là vào mùa đông, cả một vùng thiên địa đều bị bao phủ trong tuyết trắng, gió lạnh tới thấu xương.
Có mấy đệ tử vì khí hậu đột ngột thay đổi, không khỏi hắc xì liên tục.
Mà Phong Hào nhìn trời, lại đo lường một chút nhiệt độ, tâm không khỏi trở nên u phiền.
Tuy bọn họ nhận ủy thác đi tới không sai, chỉ là dịch bệnh gặp thêm khí hậu khắc nghiệt sẽ càng trở nên phiền toái.
Hàn Tuyết Âm như đoán trước được việc này, trong trữ vật giới chứa đầy Hỏa Tinh Thạch, áo choàng, đồ ấm…!Đợi đem mọi thứ đưa cho Hạ Thiên Thu, chắc chắn nàng sẽ không cảm lạnh, lúc này mới tới chỗ Phong Hào.
Phong Hào thấy đại sư tỷ tới, khép lại quyển trục trên tay: “Sư tỷ, có vẻ như lần này đi không dễ dàng như chúng ta tưởng.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói: “Dịch bệnh đi chung với khí hậu lạnh sẽ càng khó xử lý.”
“Tuy chúng ta có mang theo vật tư cho mùa đông, nhưng sợ sẽ không đủ.” Phong Hào lại mở ra một quyển trục khác nói: “Ta đang nghĩ để cho Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn cùng một số đệ tử khác đi vùng lân cận mua thêm vật phẩm.
Ít ra phòng ngừa tới Cổ Vân Trấn mà thiếu hụt tài vật.”
Hàn Tuyết Âm nhìn một chút quyển trục Phong Hào đưa sang, gật đầu hiểu rõ.
Bọn họ tiến tới Cổ Vân Trấn lúc ban đầu chỉ chủ yếu chuẩn bị dược liệu.
Những vật tư thiết yếu khác tuy cũng có, nhưng không nói là nhiều.
Trong trường hợp nguy cấp, có lẽ khó trụ vững.
Vì thế, Hàn Tuyết Âm càng đồng ý dự tính của Phong Hào.
Nàng quay sang gọi Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn, nói sơ kế hoạch một chút liền để cho hai người bọn hắn lập tức đi thu mua đồ dùng.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn nắm trong tay danh sách nhu yếu phẩm, sau đó kéo theo năm đệ tử ngữ kiếm đi các vùng lân cận.
Mà mấy người còn lại tất nhiên tiến thẳng Cổ Vân Trấn mà đi.
Không tới hai canh giờ sau, mấy người Hàn Tuyết Âm liền có thể thấy nhà cửa lấp loán bên dưới nền tuyết trắng.
Từng dãy nhà, từng ngọn cây cọng cỏ im liền trong tuyết.
Nhìn qua như yên bình thật sự, lại không mấy khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Người tu tiên mẫn cảm với tử khí, ở khoản cách xa như thế này, bọn học cũng có thể cảm nhận được tử khí thật nặng nề.
Hạ Thiên Thu không biết từ khi nào bước ra khỏi khoang thuyền, từ trên cao nhìn xuống một mảnh tuyết trắng bên dưới.
Nàng tay trái dựng thành kiếm chỉ, nhắm mắt, tâm niệm khẩu quyết.
Một lần nữa mở mắt ra, bên dưới đã không còn là mảnh tuyết trắng yên bình, mà thay vào đó, khắp nơi đều là vong linh khóc gào.
Già có, trẻ có, thanh niên thiếu nữ đều có, đủ loại người.
Có vong hồn căm giận khóc lóc tới hai mắt tạo thành hai dòng máu dài.
Cũng có oan hồn chấp niệm nặng, không nừng gào rú không thôi, thậm chí có xu hướng sắp trở thành lệ quỷ.
Mà theo đó là đủ loại thứ tiến không ngừng đổ vào tai Hạ Thiên Thu, ồn ào tới mức nàng không khỏi cau mày.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng chăm chú nhìn xuống bên dưới, tiến lại hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Hạ Thiên Thu nhìn nàng một chút, sau đó bắt lấy tay nàng, ra hiệu nàng nhìn xuống bên dưới.
Khoảnh khắc nắp lấy tay ngọc, Hàn Tuyết Âm cũng bị mãnh liệt tiếng gào khóc làm cho phiền muộn.
Lại nhìn xuống phía dưới, quả thật là một mảnh thê lương đầy oan hồn.
Hàn Tuyết Âm quả thật không khỏi cảm thán, Hạ Thiên Thu thực sự luôn giỏi mảng bùa chú.
Có thể thi triển thuật pháp nhìn thấy oan hồn đã khó, mà còn trên diện rộng như thế này thì lại càng khó.
Cũng không trách được vì sao Hạ Thiên Thu từ khi tỉnh lại, cũng không cần người dạy đều có thể tu luyện thuận buồm xuôi gió.
Đang lúc suy nghĩ phiêu xa, Hàn Tuyết Âm bỗng nhưng liếc mắt, ông lấy Hạ Thiên Thu hô to: “Tất cả cẩn thận!” Tay đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết chói lọi.
Mà theo sau tiếng hô của nàng là một tiếng nổ long trời lở đất!
——————-
Tác giả: Mọi người có nghĩ tui nên làm 1 cái discord channel không :> À mà tui lại đăng bảng cần người kiểm lỗi chính tả nha.
Ai có hứng thú thì hú tui nha :>