Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 114: Bản Nháp


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 114: Bản Nháp


Bằng chứng như thép, hết đường chối cãi.

Hạ Thiên Thu nhìn trâm cài thập phần quen thuộc, đầu lại đầy dấu chấm hỏi.
Hạ Tông Chi cũng có chút khó nói nên lời.

Muội muội hắn khổ cực nuôi lớn, cứ như vậy gả ra ngoài, thử hỏi hắn làm sao cam lòng?!
Mọi người cũng toàn bộ đứng hình.

Nhất là Lam Mạnh Khải, có cảm giác con gái lớn gả chồng, phụ thân ở lại lẽ loi cô quạnh.
Cứ như vậy, trần ai lạc định, ngày hôm sau tu tiên thời báo tiêu đề: “Nhị thế tổ Hạ gia bất ngờ cùng Trúc Vân Môn chưởng môn kết thành đạo lữ!”
Nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau, hiện tại Hạ Tông Chi lại có điều khác cần lo ngại.

Hắn trầm mặt một chút, nói: “Nếu thật sự Hạ Thiên Thu từng là Hại Thiên Thu, ta đã không còn lời gì để nói.

Tương Sinh Ngọc cũng đã chứng minh, nhưng người làm huynh trưởng như ta cũng không thể yên tâm để nàng ở lại.”
Hàn Tuyết Âm nhìn hắn, gật đầu hiểu rõ.

Nàng đặt Hạ Thiên Thu vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc xuống, hướng Hạ Tông Chi làm tư thế thỉnh.
Hai người nhanh chóng hoá thành tia sáng, bay vút ra ngoài.
Dừng lại trước Hàn đảo tuyết trắng, Hàn Tuyết Âm nắm chặt tay, do dự một lúc hướng Hạ Tông Chi ngập ngừng nói: “Hại Thiên Thu nàng…”
Hạ Tông Chi nhìn nàng, gật gật đầu: “Hàn chưởng môn chắc cũng đã đoán được một hai.

Kỳ thực, lần này ta để Thiên Thu ra khỏi nhà cũng vì tìm một mảnh hồn còn sót.”
Vừa nói chuyện hai người vừa đi tới bàn đá.

Hạ Tông Chi vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế: “Thiên Thu vẫn luôn ngủ, bọn ta vẫn không biết vì sao.” Hạ Tông Chi có chút thở dài nói: “Thực tình, ta đã nghĩ từ bỏ.

Nhưng ông trời không phụ lòng ta, hai trăm năm trước nàng thực sự tỉnh lại.

Nhưng lại khuyết thiếu một phần hồn.”
“Vậy nên Hạ Thiên Thu không thể nói chuyện, cũng không thể luyện thể.” Hàn Tuyết Âm tiếp lời hắn.

Hạ Tông Chi vẻ mặt không thể nói là tốt, trầm ngâm nói: “Nếu Hàn chưởng môn đã nhìn ra, vậy nên xin hãy bảo mật.”
Hàn Tuyết Âm thần sắc đạm nhiên nói: “Đây là tất nhiên.” Chỉ là, sau ánh mắt bình đạm là cỡ nào đau thương.
————————–
Hạ Thiên Thu ngồi trong đại điện rộng lớn, đầu óc vẫn có chút mông lung.

Từ khi nào nàng có đạo lữ? Lại từ khi nào nàng luyện hóa Tương Sinh Ngọc? Hạ Thiên Thu cố gắng hồi tưởng, nhưng vô luận như thế nào đều là một mảnh trống rỗng.
Trống rỗng tới đáng sợ, cũng đồng thời khiến cho con người thực khó chịu.

Hạ Thiên Thu chán ghét cảm giác này, vẫn luôn rất chán ghét.
Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn nhìn chủ tử cảm xúc từ từ hạ xuống có chút nan kham.

Từ buổi sáng bọn họ không thấy nhị thế tổ nhà mình, vội vàng thỉnh đại thế tổ, tới một hồi lùm xùm như hiện tại.

Có thể nói là mệt cho huynh muội bọn họ nha!
Đang lúc bọn họ đang rối rắm, bên ngoài lại tiếp tục lóe sáng, Hàn Tuyết Âm cùng Hạ Tông Chi cùng nhau quay trở lại.

Hạ Tông Chi sau một hồi thảo luận qua lại, cuối cùng làm ra quyết định khó khăn nhất cuộc đời hắn: “Muội muội, tuy rất đau đớn nhưng ta đã quyết định rồi.”
Hạ Thiên Thu nhìn hắn bộ dáng như sắp đứt từng khúc ruột đột nhiên cảm thấy có cảm giác bất an.
“Người đã lập gia thất nên đến lúc chăm lo cho gia đình.” Hạ Tông Chi nước mắt tung hoành: “Muội hãy ở lại đây vung đắp tình cảm gia đình, ta sẽ trở về nhà thủ giường không gối chiếc.”
Nói rồi Hạ Tông Chi như một cơn gió biến mất không thấy tâm hơi, để lại một đám người đầu óc như muốn hôn mê.

Hàn Tuyết Âm nhìn hắn nước mắt nước mũi bay đi, trong lòng thầm cảm khái, quay sang Hạ Thiên Thu giang rộng đôi tay ấm áp: “Tới tới, ta mang người trở về tổ ấm.”
Hạ Thiên Thu nhìn nàng.

Hạ Thiên Thu vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Không vì gì cả, chỉ vì thân nhiệt Hàn Tuyết Âm rất lạnh.

Mùa hè ôm còn có thể, nhưng bây giờ là mùa thu! Thế nên Hạ Thiên Thu vô cùng ghét bỏ!
Hàn Tuyết Âm cứng đờ.


Ngoài mặt băng sơn mỹ nhân như cũ, bên trong lại khóc không nên lời.

Giờ thì nàng hiểu cảm giác bị ghét bỏ là như thế nào, chỉ có thể nói một câu: “Nghiệp tới đỡ không nổi.”
Nhưng nói đi nói lại, dù gì Hàn Tuyết Âm cũng tính là một nửa đạo lữ của Hạ Thiên Thu.

Nhìn trong mắt nàng có chút cô đơn, kỳ thực Hạ Thiên Thu cũng không đành lòng.

Nàng thở dài nhặt lên gối đầu yêu dấu, đi tới cạnh Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm thấy Hạ Thiên Thu từng bước một đi tới trước mặt nàng, lại do dự một lúc, đưa ra tay nhỏ.

Cô đơn trong nháy mắt biến mất, Hàn Tuyết Âm cười ngâm ngâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Đi thôi, chúng ta trở về Hàn Đảo.”
Nói rồi nàng lại hướng mấy người Lam Mạnh Khải: “Vậy sư tôn, đệ tử về trước.”
Lam Mạnh Khải gật gật đầu: “Mau đi đi.”
Đợi cho hai người đi mất, Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn cũng đi.

Một đám người lập tức đóng cửa ồn ào náo loạn.
Lam Mạnh Khải: “Aaaaaaaaaaaa! Đồ đệ của ta gả cho người khác mà ta không hay!”
Thuấn Giai: “Tất cả đều nằm trong dự tính của ta.”
Lâm Chí Hàn: “Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mau mau đưa giấy bút, ta phải sáng tác trường thiên tình yêu ba trăm vạn chữ!”
Thanh Dạ Vũ: “Nếu chúng ta xuất bản thoại bản về hai người, có khi kiếm được bộn tiền nha.”
Sư Điệp Hoa: “Các vị, bình tĩnh bình tĩnh.”

Cứ như vậy, một hồi náo loạn đi tới hồi kết.

Hạ Thiên Thu ở lại Trúc Vân Môn với mỹ danh “bồi đắp tình cảm đôi trẻ”.

Mà Trúc Vân môn từ đó cũng có một tân sủng mới, Hạ nhị thế tổ.
Chưởng môn nâng niu nàng.


Các vị sư tổ cũng nâng niu nàng.

Các vị phong chủ lại không cần nói, hữu cầu tất ứng.

Có thể đúc kết lại một câu: “Ai có thể đụng, tuyệt đối không thể đụng Hạ nhị thế tổ!”
Lại nói, thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng cũng tới lúc tổng khảo hạch.

Cũng vì điều này, Hàn Tuyết Âm cùng Thuấn Giai bận tới tối tăm mặt mày.
Nói về tổng khảo hạch, có thể nói là các tông môn cùng nhau kiểm tra đệ tử mới.

Các đệ tử phải vượt qua lần khảo hạch này, mới chân chính là đệ tử của tông môn.

Còn lý do vì sao lại có kỳ tổng khảo hạch, phải nói tới đặc thù trên đường tu đạo.
Đều là tu đạo, nhưng mỗi một tông môn đều có một đặc trưng riêng.

Cũng có trường hợp đệ tử bái nhập tông môn không đúng khả năng, dẫn tới tiên lộ trì trệ nhiều năm.

Để tránh trường hợp này, các phái quyết định hợp tác với nhau làm thành một đợt tổng khảo hạch.
Từ đợt tổng khảo hạch này, các vị trưởng lão tiên tôn cũng có thể dễ dàng chọn lựa đệ tử.

Mà chúng đệ tử cũng có thể dễ dàng tìm kiếm tiên lộ phù hợp.
Hàn Tuyết Âm đảm nhiệm thiết kế một phần đề thi, có thể nói là công việc chất cao như núi.

Mà ngược lại với nàng, Hạ Thiên Thu lại nhàn rỗi tới mức phát chán.

Hạ Thiên Thu một chút nhìn thoại bản, một chút lại ôm thỏ con chơi, pha trà trồng hoa…!Hàn Tuyết Âm nhìn nàng đổi liên tục cũng muốn chóng mặt theo.
Đang lúc Hàn Tuyết Âm đang không biết làm sao giúp đạo lữ giải sầu, chuông Trúc Âm của Hạ Thiên Thu bỗng nhân run lên hai cái.

Hạ Thiên Thu buông xuống đồ chơi nhỏ trên tay, cầm lên chuông Trúc Âm.

Ngay lập tức giọng nói của Lâm Chí Hàn liền truyền ra: “Nhị thế tổ, biết ngươi thích nói chuyện y thuật, ta từ đám đệ tử dược tu lấy được hai ghế nghe giảng.

Có muốn đi hay không?”
Hai chứ “y thuật” như gõ đúng tiếng lòng của Hạ Thiên Thu, hai mắt của nàng lập tức sáng quắt.

Ngồi một bên nghe, Hàn Tuyết Âm không khỏi trong lòng trầm xuống.


Hạ Thiên Thu thích y thuật là sự thật, nhưng căn bản là trình độ của nàng liền đi ngược lại với sở thích của nàng!
Hàn Tuyết Âm âm thầm nuốt nước miếng, khuyên nhủ: “Hay ta dẫn ngươi đi ra ngoài dạo một vòng được không?” Ngươi mà đi, ta sợ có họa lớn.
Hạ Thiên Thu quyết tâm giữ vững lập trường, hai mắt long lanh nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm xoa đầu nàng, tiếp tục cố gắng cứu vãn: “Ngươi thích mua cái gì đều mua hết, ta trả tiền nha.”
Hạ Thiên Thu ánh mắt càng thêm long lanh, trước mặt hiện ra dòng chữ: Ta muốn Dược Đường.
“Ầm!” Nội tâm Hàn Tuyết Âm hoàn toàn bại trận: “Được rồi, mau đi thay đồ đi, ta đi cùng ngươi.”
Hạ Thiên Thu đạt được mục đích, vui vui vẻ vẻ chạy về phòng đổi xiêm y, để lại Hàn Tuyết Âm âm âm mắng Lâm Chí Hàn trên một trăm lần.

Hàn Tuyết Âm nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, không khỏi thở dài.

Nhớ lại ngày đó nàng cùng Hạ Thông Chi đối thoại: “Thiên Thu hoàn toàn mất trí nhớ, cũng không thể tu thể.”
Tu đạo được chia làm hai loại, luôn song song với nhau.

Tu tâm rèn luyện linh lực, tăng cao thần thức, mà tu thể là rèn luyện thân thể, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật như người bình thường.

Nhưng Hạ Thiên Thu tuy vẫn là một bất tử nhân, lại không thể tu thể.

Nói cách khác, tuy nàng có linh lực dồi dào, nhưng cơ thể không khác gì người thường.

Vẫn có khả năng bị bệnh, vẫn có khả năng trúng độc, mà chí mạng hơn nếu bị thương sẽ càng khó trị.
Hạ Tông Chi vì điều này cũng sầu tới bạc tóc.

Mà nay Hàn Tuyết Âm biết được việc này, lại sầu càng thêm sầu.

Nàng khẽ vuốt ve Tương Sinh Ngọc trên đầu, suy nghĩ không khỏi bay xa.

Hôm đó Hạ Tông Chi cùng nàng xác nhận một phần thần thức của Hạ Thiên Thu vẫn nằm trong Tương Sinh Ngọc, chỉ cần Hạ Thiên Thu thành công dung hòa phần hồn này, khả năng cao sẽ giải quyết được vấn đề, mà Hạ Thiên Thu cũng sẽ nhớ lại mọi thứ.
Nhưng hiện tại, phần hồn bên trong Tương Sinh Ngọc chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ đại chiến, thập phần suy yếu.

Mà Hạ Thiên Thu hiện tại, cũng vô pháp dung nhập được.

Đang lúc Hàn Tuyết Âm suy nghĩ bay xa, Hạ Thiên Thu đã đổi xong xiêm y.
Thôi thì tới đâu thì tính tới đó, nghĩ vậy nàng hướng Hạ Thiên Thu đưa ra tay: “Nắm tay.”
Hạ Thiên Thu ngoan ngoãn nắm lấy tay nàng, một lớn một nhỏ dạo bước giữa nắng ấm đi về hướng Dược Đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.