Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 103: Bản Nháp
Hại Thiên Thu chính khí bừng bừng, động tác đầy chuẩn xác hư không vẽ bùa.
Bùa chú ấn pháp phức tạp nhìn đến người hoa cả mắt.
Có điều…!nàng trúng chiêu rồi còn linh lực đâu mà vẽ bùa!
Dương Thời Minh tay cầm kiếm nhìn nàng như con khỉ choi choi múa may, có chút không muốn nhận nàng là do lúc trước hắn đào tạo ra.
Dương Thời Minh cảm thấy tâm thật mệt, tùy tiện vung kiếm một cái.
Linh lực sắc bén lại không chút tiếng động, đợi khi Hại Thiên Thu nhìn lại, tay trái đã đứt lìa.
Nỗi đau thấu xương nháy mắt truyền tới.
Nàng quỳ trên đất sắc mặt trắng nhợt, nhìn máu của bản thân không ngừng trào ra ngoài.
Dương Thời Minh ung dung bước tới, trên người bắt đầu tản mát ra dòng khí tím đầy quỷ dị.
Từ trên cao nhìn xuống Hại Thiên Thu, hắn lạnh lùng nói: “Hết giờ chơi rồi.” Nói rồi tay vung lên, chuẩn bị đánh ngất Hại Thiên Thu.
Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo băng kiếm chĩa hướng hắn.
Sau đó băng kiếm đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Dương Thời Minh.0
“Ầm ầm ầm!” Băng kiếm mang theo uy lực không nhỏ, va chạm xuống nền đất làm cho bụi bay mù mịt.
Đợi bụi tuyết tang đi, mặt đất bên dưới đã cắm đầy băng kiếm như một cái rổ, mà Dương Thời Minh lại dửng dưng như không.
Dương Thời Minh phủi phủi vạt áo, lại nhìn chỗ trước mắt trống không.
Hắn cười mỉa một cái, đem khí tím hóa thành một con quạ: “Bắt đầu hành động.” Sau đó vung tay, tùy ý quạ đen bay về phương xa.
—————————–
Hàn Tuyết Âm ôm ngang Hại Thiên Thu, dưới chân phi kiếm không ngừng bay nhanh.
Nhìn trong lòng ngực Hại Thiên Thu sắc mặt tái nhợt, máu tươi không kiềm được trào ra từ vai trái.
Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt có chút hỏng mất, nàng vội lung lay Hại Thiên Thu: “Hại Thiên Thu! Hại Thiên Thu mau tỉnh!”
Hại Thiên Thu đau muốn ngất tại chỗ, miễn cưỡng mở con mắt nhập nhòe an ủi nàng: “Không sao, không sao.
Tìm chỗ núp trước đã, ta chưa chết được.”
“Ngươi ráng một chút.” Hàn Tuyết Âm nói rồi nhanh chóng nhét một viên đan dược vào miệng nàng, phi kiếm dưới chân càng tăng nhanh tốc độ, chỉ để lại một vệt sáng giữa trời.
Hàn Tuyết Âm điều khiển phi kiếm bay mãi, tới khi thấy trước mặt xuất hiện một tòa thành nàng mới hạ dần tốc độ.
Nàng nhanh chóng điều khiển phi kiếm đáp xuống một hang động không xa Kiếm Thành.
Vừa vào tới trong động, Hàn Tuyết Âm lập tức vứt ra gần mười lá Phòng Vệ phù che chắn cửa động.
Lại dùng linh lực thu dọn hang động một lượt, sau đó mới cẩn thận đặt Hại Thiên Thu.
Nhìn Hại Thiên Thu vẫn nhắm chặt mắt, Hàn Tuyết Âm có chút hoảng loạn gọi nàng: “Hại Thiên Thu, Hại Thiên Thu.
Ngươi sao rồi?”
Hại Thiên Thu trong mơ màng nghe Hàn Tuyết Âm gọi, từ từ mở ra đôi mắt mông lung.
Vết thương vẫn như cũ đau đớn khó nhịn, lại nhìn Hàn Tuyết Âm đang hoảng loạn, nàng không khỏi lên tiếng an ủi: “Không sao, vẫn còn tốt.
Còn Hồi Nguyên Đan không?”
“Vẫn còn đây.” Hàn Tuyết Âm nghe nàng nói, vội vàng từ trong trữ vật giới lấy ra một bình mười mấy viên Hồi Nguyên Đan, đưa cho nàng.
Hại Thiên Thu bật ra nắp bình, mùi hương của dược liệu lập tức xông thẳng vào mũi.
Vừa gay mũi lại mang chút thoải mái, quả đúng là đan dược tốt.
Hại Thiên Thu không suy nghĩ nhiều, đem mười mấy viên Hồi Nguyên Đan nuốt hết xuống bụng.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng như vậy, vội vàng bắt lấy cánh còn lại của nàng, bắt đầu đưa linh khí của bản thân vào.
Băng hệ linh khí lạnh lẽo vọt vào người, vừa cầm máu lại giảm bớt đau đớn, quả thật làm Hại Thiên Thu dễ chịu không ít.
Hại Thiên Thu nhíu mày, chăm chú cảm nhận đan dược từ từ được băng linh khí hòa tan, bắt đầu phát ra dược hiệu.
Nhưng dược hiệu chung quy vẫn là kém một chút, nàng lại mở mắt ra hướng Hàn Tuyết Âm hỏi: “Còn bình nào nữa không?”
Hàn Tuyết Âm dùng tay còn lại lấy ra thêm một bình, mở nắp rồi đưa cho Hại Thiên Thu: “Cẩn thận coi chừng nghẹn.”
Hại Thiên Thu thấy nàng ngữ khí dịu dàng đầy quan tâm, không ngăn được khóe miệng: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, không khỏi lắc đầu: “Hồ ngôn loạn ngữ.”
Hại Thiên Thu vừa nuốt đan dược vừa nháy mắt cười: “Ta nói còn không đúng sao.
Đời người được nằm trong lòng mỹ nhân chính là viên mãn ặc khụ! Khụ! Khụ!”
Hàn Tuyết Âm bình tĩnh nhìn nàng bị sặc tới mức mặt nghẹn đỏ bừng.
Vẻ mặt chỉ kém ghi thêm mấy chữ “cho ngươi chừa”.
Hại Thiên Thu khó khăn lắm mới dừng ho, sáu trăm tuổi rồi, nàng không ngờ bản thân còn có thể vừa nghẹn thuốc vừa sặc nước miếng.
Quả thật là mất hết mặt mũi!
Đợi cho dược hiệu lần thứ hai phát tán, Hại Thiên Thu mới ra hiệu cho Hàn Tuyết Âm không cần tiếp tục thay nàng truyền linh lực, một bên lại nói: “Tuyết Âm, ngươi qua mặt sang chỗ khác một chút đi.
Cảnh tượng tiếp theo có chút khó coi.”
Hàn Tuyết Âm như cũ không nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt còn có chút quật cường.
Mà trong mắt chính là tràng đầy quyến luyến không tha nhìn Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu trong lòng từng trận ấm áp.
Nàng biết Hàn Tuyết Âm thương tiếc nàng, nhưng nàng cũng đồng thời không muốn nàng nhìn tới bản thân chật vật.
Hại Thiên Thu thích Hàn Tuyết Âm đối với nàng đặc biệt, lại không muốn Hàn Tuyết Âm nhìn thấy bản thân yếu thế.
Có thể do sống lâu năm, cũng có thể do thói quen bảo vệ tộc nhân.
Nàng dùng tay phải lành lặn vuốt ve gò má người thương, một lần nữa an ủi: “Nghe lời, chừa cho ta chút mặt mũi.
Rất nhanh liền xong rồi.”
Hàn Tuyết Âm nắm tay nàng, mân mê sưởi ấm, sau một lúc mới tâm không cam, tình không nguyện mà xoay người lại.
Hại Thiên Thu thấy nàng như vậy không khỏi bật cười, xong cũng không nói gì hơn.
Hàn Tuyết Âm cứ như vậy, ngồi xếp bằng xoay lưng về phía Hại Thiên Thu.
Trong động tối trừ tiếng lửa tí tách, lại chỉ còn tiếng Hại Thiên Thu từng trận thở dốc.
Hàn Tuyết Âm nhiều lần muốn quay đầu lại, sau lại kiềm lại.
Mà phía sau nàng, Hại Thiên Thu đầu đầy mồ hôi lăn lộn trên đất.
Nàng nhiều lần đau muốn rên thành tiếng, nhưng cuối cùng lại cắn chặt lấy tay phải, sinh sôi nuốt vào bụng.
Còn tay trái vốn đã bị chặt đứt tới vai hiện giờ lại được bao phủ trong một lớp hắc hảo.
Hắc hỏa từ lan rộng, tạo thành hình cánh tay.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bên dưới lớp lửa đen mơ hồ có thể thấy được xương trắng, sau đó dần dần hóa thành lớp thịt đỏ chót đầy máu tươi.
Hàn Tuyết Âm tuy quay lưng đi, nhưng thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh người phía sau.
Nghe Hại Thiên Thu không áp được rên nhẹ một tiếng, Hàn Tuyết Âm cuối cùng vẫn không nỡ xoay mặt đi.
Nàng vội vã xoay người muốn xem Hại Thiên Thu, vừa vặn chính là thấy một màn này.
Một cảnh này vừa đau lòng Hàn Tuyết Âm, cũng lại nói rõ lên đặc tính của một bất tử nhân.
Bất tử nhân sở dĩ thọ mệnh đã vốn lâu dài, bọn họ còn có một khả năng mà các chủng tộc khác không thể có.
Chính là khả năng tái tạo bộ phận cơ thể.
Chỉ cần không chết hẳn, mất tay mất chân bọn họ đều có thể hồi phục được.
Không như nhân tộc hay ma tộc, mất tay mất chân liền không thể hồi phục.
Lớp thịt đỏ từ từ chuyển hồng, rồi cuối cùng biến lại thành lớp da trắng nõn hoàn mỹ.
Hắc hỏa tan đi, tay mới hình thành, còn Hại Thiên Thu thì đã muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nàng nằm trên đất kịch liệt hít thở, có thể nói là mệt tới muốn chết đi sống lại.
Hàn Tuyết Âm nhẹ nhàng nhích lại, cởi đi áo ngoài bao bọc lấy Hại Thiên Thu, sau đó thật cẩn thận mà ôm nàng vào lòng.
Thậm chí còn không quên thay nàng hạ một cái An Thần chú.
Hại Thiên Thu cảm giác được cái ôm Hàn Tuyết Âm, an tâm khép lại mắt, trước đó còn không quên nỉ non: “Đã bảo là không cho nhìn mà…”
Hàn Tuyết Âm chỉ dùng tay nhè nhẹ vỗ vỗ nàng, không đáp lại.
Mãi tới khi trong lòng ngực truyền tới từng tiếng hít thở đều đều, nàng mới khẽ nói một câu: “Xin lỗi.”
——————————-
Trong khi Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm tìm chỗ núp khỏi Dương Thời Minh, đám người Thuấn Giai cũng vô cùng căng thẳng đi theo Vãn Sinh.
Vãn Sinh đứng giữa tiệm sách, vươn ra ngón tay tiếp quạ đen đáp xuống.
Quạ đen kêu hai tiếng, truyền lại lời của Dương Thời Minh xong lại tiếp tục vỗ cánh bay đi.
Còn Vãn Sinh thì đặt đồ vật xuống, phủi tay chuẩn bị đi.
Thấy hắn như thế, Phong Hào lập tức nóng nảy hỏi: “Hắn sắp đi rồi, chúng ta làm gì bây giờ?”
Thuấn Giai vẻ mặt trầm ngâm: “Nhóm người Trương Vô Minh chưa tới, chúng ta không thể manh động.”
“Nhưng mà chúng ta cũng không thể để hắn đi như vậy được.” Lâm Chí Hàn nhìn Vãn Sinh, lại hướng về ba người còn lại nói.
“Không được.” Thuấn Giai vẫn kiên quyết: “Đi theo hắn quá mạo hiểm, đại sư tỷ lại không ở.
Chúng ta càng không có cách đánh lại hắn.
Thanh Dạ Vũ, lát nữa ngươi bám theo sát bọn ta…!Thanh Dạ Vũ? Thanh Dạ Vũ?”
Ba người đồng loạt nhìn lại, đầu củ cải nhỏ Thanh Dạ Vũ không biết từ lúc nào đã biến mất vô tung.
Lại ló đầu lên, ba người lập tức cứng đờ.
Thanh Dạ Vũ không biết từ khi nào đã tới gần Vãn Sinh, xòe ra móng vuốt nhỏ hăm he tiến tới gần hắn.
Thuấn Giai xám xịt mặt, len lén cầm trên tay một quyển sách nhắm ngay Thanh Dạ Vũ mà quăng.
Sách mỏng đi một đường cong hoàn mỹ, sau đó trật lất.
Lâm Chí Hàn cũng gấp gáp, không ngừng nhỏ giọng kêu: “Tiểu giao nhân! Tiểu giao nhân!”
Thanh Dạ Vũ hoàn toàn không để ý tới ba người đằng sau vội đến muốn ngưng thở.
Trong mắt hắn hiện giờ chỉ có cừu hận, chỉ có báo thù.
Mà người trước mắt chính là người tàn sát nương của hắn!
Thời gian như ngưng đọng, không gian yên lặng tới chết người.
Tĩnh lặng tới mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Đúng lúc này, Vãn Sinh “phạch” một tiếng, xòe ra chiếc phiến che ngang mặt: “Ta còn tưởng các ngươi sẽ tiếp tục ở đó làm con rùa rụt cổ đâu.”
Lời này vừa ra, đám người Thuấn Giai lập tức căng chặt.
Quả nhiên bọn hắn đều bị phát hiện.
Người này tu vi chắc chắn tu vi trên bọn hắn rất nhiều.
Thanh Dạ Vũ lại không suy nghĩ được nhiều như mấy người Thuấn Giai, khựng một chút lập tức vươn trảo nhào tới Vãn Sinh: “Đền mạng đi!”
Vãn Sinh cũng không vội không gấp, chiếc phiến nhẹ nhàng chỉ về hướng Thanh Dạ Vũ.
Một cổ lực vô hình lập tức bao vây, siết chặt cổ tiểu giao nhân, khiến hắn chỉ có thể lơ lửng trên không mà giãy giụa.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào thấy vậy, lập tức rút vũ khí xông lên.
Vãn Sinh một người đấu ba cũng không chút nào yếu thế, tay còn lại vừa quét một cái, cuồng phong lập tức nổi lên.
Cả ba người Thuấn Giai đối mặt với cuồng lực, không thể thu kiếm về đỡ đòn, cũng đồng thời bị một chiêu bức lui hết ra sau.
Thuấn Giai khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau đó một lần nữa vung đao hướng về phía Vãn Sinh.
Vãn Sinh cười khẩy một tiếng, chiết phiến như ẩn như hiện, đem toàn bộ đao pháp của Thuấn Giai hóa giả không còn một mảnh.
Lâm Chí Hàn, Phong Hào thấy sư huynh ở thế yếu cũng vội vàng tung chiêu.
Chỉ là không ngờ, Vãn Sinh này chiêu thức quá quỷ dị, trong chốc lát cả ba người lại bị bứt bay ra ngoài.
Ba người Thuấn Giai bị đánh cho tan tành, thay phiên nhau ngã vào kệ tủ, cả người đau nhức không thôi.
Thậm chí quần áo cũng xuất hiện mấy đạo vết máu.
Lâm Chí Hàn phẫn nộ hét: “Khốn khiếp!”
Ngược lại với bốn đôi mắt phẫn nộ hướng về hắn, Vãn Sinh lại thông thả rất nhiều.
Hắn quay đầu nhìn sang Thanh Dạ Vũ đang bị treo lơ lửng trên không, nở nụ cười âm hiểm sau đó mạnh mẽ thôi thúc khí tím.
“Dừng tay!” Cả ba người Thuấn Giai đồng loạt hô to.
Mắt thấy Thanh Dạ Vũ phải bị bóp chết không thể nghi ngờ, ngay lúc này một trận cuồng phong từ bên ngoài ập vào.
“Uỳnh!” Bụi đất mù mịt, tiếng nổ đinh tai.
Vãn Sinh khẽ cau mày, dùng quạt giấy che đi mũi miệng, mắt ám trầm nhìn người tới.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào bị bụi đất tứ tung làm cho ho sặc sụa.
Đợi tới khi cát bụi tan đi, cả ba người bọn hắn lập tức há hốc mồm.
Người tới vừa to vừa cao, cơ bắp cuồn cuộn, áo hồng điểm hoa, tóc thắt hai bím, môi tô son đỏ, khó phân biệt nam nữ.
Còn không phải là đại hán gác cửa trà quán hay sao?!
“Là đại hán tử!” Lâm Chí Hàn buột miệng thốt lên.
Người được gọi là đại hán tử, một tay túm cổ Thanh Dạ Vũ, một tay tích tụ phong hệ linh khí.
Người nọ vừa nghe Lâm Chí Hàn nói, lập tức liếc hắn một cái, giọng trầm nặng: “Ngươi nói ai là đại hán tử?!”
Lâm Chí Hàn bị liếc, rung bần bật, vội lấy tay bịt miệng.
Thuấn Giai phải vội vàng lên tiếng: “Đại hiệp uy vũ, mời hướng về tên kia đánh.
Bọn ta là người tốt, là người tốt.”
“Ngươi nói ai là đại hiệp!” Người nọ gân xanh bạo khởi, cơ bắp căng lên, quần áo roẹt một tiếng liền bị cơ bắp căng phồng xé nát.
Thuấn Giai nhìn người cơ bắp vạm vỡ, run bần bật ôm lấy Lâm Chí Hàn.
Hai người nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng.
Thật vạm vỡ!
Vẫn là Phong Hào có trí thông minh, thấy Vãn Sinh một lần nữa tung chiêu, vội nói: “Nữ hiệp cẩn thận!”
Nữ hiệp khẽ nhướng mày một cái, đem Thanh Dạ vũ thảy cho đám người Thuấn Giai, tay không đỡ đòn: “Hừ, nghĩ đánh lén sao.
Tưởng bở!”
Vãn Sinh vận dụng khí tím, chiêu chiêu âm độc.
Nữ hiệp bàn tay như thép, từng quyền ứng đối, chưởng phong như sấm.
Chẳng mấy chốc cả hai người liền đánh hơn mấy chục chiêu.
Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Vãn Sinh liền tung ra một đám khí tím, bao trùm hết cả đám người.
Nữ hiệp đem linh khí bao quanh bàn tay, tung chưởng nhanh chóng hóa giải đám khí tím kia.
Chỉ là vẫn chậm một bước, Vãn Sinh đã biến mất vô tung vô ảnh.
Nữ hiệp cau mày một chút, sau đó xách lên Thanh Dạ Vũ đang bất tỉnh một bên, hướng về đám người Thuấn Giai: “Mau theo ta.” Nói rồi phi thân lên mái nhà đi mất.
Ba người Thuấn Giai vẫn chưa hoàn hồn, nhìn nhau một chút rồi cũng đỡ nhau lục tục theo sau.
Trong khi đó, ở phía đông Kiếm Thành.
Trương Vô Minh cùng Cố Thu Hà vẻ mặt đầy tức giận, lại mang chút mê mang nhìn về phía tiểu sư muội của bọn họ.
Trương Vô Minh cầm kiếm chỉ về phía Giang Mi: “Sư muội, muội đây là ý gì?”
——————-
Tác giả: ý tưởng đã trở lại hú hú :>