Thiên Địa Quyết

Chương 33


Bạn đang đọc Thiên Địa Quyết – Chương 33


Chương 33
Ăn Miếng Trả Miếng
Dịch: lonelyvagabond (A Bon)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
Nguồn: Banlonghoi

Tức giận hừ một tiếng, Thiên Vũ mím chặt đôi môi, đi thẳng ra ngoài, một thân người đầy cơm và đồ ăn nhơ nhớt làm cho vô số đệ tử rối rít nhanh chóng tránh đường.
Tiêu Nguyên Quân nhìn về bóng lưng của Thiên Vũ, cười to lên:
– Tiểu tử, ngươi cứ như vậy mà bỏ đi sao? Hèn gì tổ tiên nhà ngươi đều là bọn hèn nhát a, sinh ra đã là loại trứng mềm hả? Ha ha!
Nghe vậy, cước bộ của Thiên Vũ chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu uất hận nhìn Tiêu Nguyên Quân, ánh mắt đầy âm độc oán thù kia giống như một lưỡi dao sắc bén, trong nhát mắt đâm thẳng vào tim Tiêu Nguyên Quân.
Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Tiêu Nguyên Quân chợt cứng đờ, một cảm giác bất an làm hắn không dám đối mặt với ánh mắt của Thiên Vũ.
Không hề nói gì, Thiên Vũ cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn trừng trừng, sát khí bén nhọn quanh thân giống như hóa thực thể, trong nháy mắt bao trùm cả tiếng xôn xao ồn ào của mọi người.
Giờ khắc này, vô hình trung Thiên Vu đã vận dụng tới lực lượng của Tâm Hỏa, mặc dù không phải rất mạnh, nhưng đối với những đệ tử mới nhập môn ngồi trong phòng ăn này mà nói thì, vẫn sinh ra một thứ áp lực vô hình đầy bạo liệt.
Xoay người lại, Thiên Vũ rời đi, nhưng sát khí dường như vẫn quanh quẩn đâu đó trong nhà ăn, như muốn diễn tả rõ ràng lại hết thảy sự tình vừa đã phát sinh.
Đi tới quảng trường, một thân áo đầy cơm canh của Thiên Vũ làm mọi người hết sức kinh ngạc, không ít những tiếng cười nhạo bắn về phía gã.

Thiên Vũ giống như không nghe thấy gì, lẳng lặng cô độc đứng nơi đó, gã muốn mượn nỗi nhục nhã này, mượn sự giúp sức của Trịnh Vân, trước hết phải dành cho Tiêu Nguyên Quân sự trừng phạt thích đáng.
Ngay lúc này, Thiên Vũ đã vô cùng bình tĩnh, gã bắt đầu vận dụng sở học binh pháp của chính mình, dưới tình huống không thể dùng lực, đổi sang một phương thức khác mang đến sự nhục nhã cho đối phương.
Mười bảy tuổi, tính cách của Thiên Vũ thực ra vẫn chưa được coi là thành thục định hình. Nhưng dưới sự nhục nhã mà Tiêu Nguyên Quân gây ra, đã kích thích gã cực độ, làm cho tâm tưởng của gã vô hình trung có chuyển biến cực lớn, thiện ác chánh tà bắt đầu phân minh, gã đã có xu hướng nghiêng về con đường tàn bạo.
Nếu như lúc đầu biến cố của Vân Ảnh môn làm cho Thiên Vũ trở nên kiên cường, thì hiện tại nỗi nhục nhã do Tiêu Nguyên Quân mang lại, đã khiến Thiên Vũ hình thành một tính cách tàn nhẫn.
Đây là biến hóa thứ hai về chất, quyết định cả tương lai của Thiên Vũ.
Trong chốc lát, Trinh Vân đã xuất hiện trên quảng trường, khi y nhìn thấy Thiên Vũ lạc lõng nhếch nhác giữa đám người, trên mặt nhất thời không kiềm được tức giận, trong lòng đối với Tiêu Nguyên Quân có thể nói là hận đến xương tủy.
Tức giận hừ lên một tiếng, Trịnh Vân bước nhanh về phía trước, dừng lại bên cạnh Thiên Vũ, quát to:
– Tập hợp.
Tiếng hét to đến nỗi chấn động cả màng nhĩ làm oanh động cả khu đất trống, những thành viên của tổ khác đều chăm chú nhìn lên người Trịnh Vân, tự nhiên ai nấy cũng đều có thể thấy được bộ dạng tơi tả của Thiên Vũ.
Rất nhanh, thành viên tổ ba mươi hai nhanh chóng tập trung, Tiêu Nguyên Quân cũng có mặt trong số đó, nhìn vẻ mặt tức giận của Trịnh Vân, khẽ nhíu chân mày.
Ánh mắt quét qua một lượt, Trịnh Vân rất nhanh đã tìm được thân ảnh của Tiêu Nguyên Quân, cười gằn:
– Tiêu Nguyên Quân, bước ra khỏi hàng.
Chần chờ một chút, Tiêu Nguyên Quân cũng lạnh lùng cười một tiếng, cực kì điềm nhiên, chậm rãi đi tới bên cạnh Trịnh Vân.
Trịnh Vân tức giận đùng đùng, nhìn Tiêu Nguyên Quân, quát lớn:
– Ngươi có biết mình sai chỗ nào không?
Tiêu Nguyên Quân nhún nhún vai, bộ dáng lộ vẻ vô tội, thong thả ung dung nói:

– Ta không làm chuyện gì xấu, nào có lỗi gì chứ?
Trịnh Vân cười gằn nói:
– Tốt lắm, không hổ là đệ tử của Tiêu gia, đủ kiêu ngạo. Đáng tiếc, ngươi đến nhầm chỗ rồi, đây là tổ ba mươi hai, không phải là những tổ khác, ngươi dám không tuân theo quy định, hôm nay ta há có thể dễ dàng tha cho ngươi.
Tiêu Nguyên Quân liếc nhìn Trịnh Vân một cái, lại nhìn đến Thiên Vũ ở bên cạnh không nói tiếng nào, hừ nhẹ nói:
– Có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải chỉ là một đệ tử mới nhập môn hay sao, có cần phải khua chiêng gióng trống đến như vậy không? Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trịnh Vân cười lạnh nói:
– Hắn mặc dù bình thường, nhưng Tiêu Nguyên Quân ngươi lại rất có lai lịch, ta hôm nay nếu không trừng phạt ngươi, khác nào thừa nhận trước mặt mọi người, là phải nể mặt ngươi hả?
Sắc mặt Tiêu Nguyên Quân lạnh lùng, trợn mắt nhìn Trịnh Vân, ý tứ rất rõ ràng, xem lão dám làm gì ta nào?
Trịnh Vân bắt gặp cái nhìn này, trong lòng tức đến phát cuồng, cả giận nói:
– Số một, đi tới phòng ăn mang cơm thừa tới cho ta, ta hôm nay cũng muốn cho hắn biết, cái gì gọi là ăn không hết thì không được đi.
Nghe vậy, Tiêu Nguyên Quân biến sắc:
– Lão dám!
Trịnh Vân cười giận nói:
– Ta sao lại không dám? Ngươi cứ trợn to cái mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ.

Tên đệ tử số một của Tổ ba mươi hai hơi chần chờ, nhưng dưới cái quắc mắt trừng trừng vô cùng sắc bén của Trịnh Vân, vội vàng cụp đuôi chạy về phía phòng ăn.
Bốn phía, vô số đệ tử to nhỏ thì thào, đối với sự tình phát sinh ở hôm qua trong phòng ăn, bọn họ sớm đã biết, vốn tưởng rằng Tiêu Nguyên Quân khi dễ một đệ tử không có lai lịch, tên kia cuối cùng cũng phải ấm ức nuốt nhục mà thôi! Ai ngờ chuyện này, lại như chọc tới vảy ngược của Trịnh Vân vậy.
Nghe được lời nói của Trịnh Vân, những sư phó các Tổ khác rốt rít tiến lại, cố gắng khuyên bảo hắn.
Sắc mặt Trịnh Vân vô cùng khó coi, sôi tiết quát lớn:
– Dù là ai cũng đừng mở miệng, nếu không đừng trách Trịnh Vân ta không nể mặt.
Lời này vừa nói ra, những người có lòng muốn khuyên can đành phải từ bỏ, tất cả mọi người đều nhìn ra, lần này Trịnh Vân thật sự nổi giận rồi, không khỏi vì Tiêu Nguyên Quân mà lo lắng.
Lúc này, Số Một đã xách thùng cơm tới bên cạnh tới bên cạnh Trịnh Vân, vô cùng cẩn thận đặt xuống, sau đó đi về hàng.
Trịnh Vân trợn mắt nhìn Tiêu Nguyên Quân, thấy bộ mặt tức tối xen lẫn xem thường của hắn, không có chút nào e ngại cùng ăn năn, lửa giận trong lòng càng bừng mãnh liệt, lão quát lên:
– Từ Số Một đến Số Bốn bước ra khỏi hàng, giữ lấy tứ chi của hắn cho ta. Ta cũng muốn cho hắn từ từ hưởng thụ cái cảm giác ăn không hết thì chớ có chạy, nó như thế nào?
Đệ tử từ Số Một đến Số Bốn của Tổ ba mươi hai nhìn nhau lúng túng, chần chừ một hồi lâu mới rụt rè đi tới bên cạnh Trình Vân, mỗi người đều cúi đầu, không dám nhìn mặt Tiêu Nguyên Quân.
Trịnh Vân cả giận hét lên:
– Lập tức làm đi, nếu không, đi tới khu vực khai thác mỏ mà ở đó cày cuốc hai tháng.
Bốn người đệ tử nghe vậy cực kì chấn động, vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Nguyên Quân, thấp giọng nói:
– Công tử, thật xin lỗi, người cũng đừng trách bọn người chúng ta a.
Tiêu Nguyên Quân giận dữ gào lên:
– Cút ngay, xem thử ai dám động đến bản công tử.
Trịnh Vân trừng trừng nhìn Tiêu Nguyên Quân, lãnh khốc nói:
– Số Sáu! Đi lấy Độc Long Trượng tới đây, nếu hắn dám giãy dụa phản kháng thì đánh gãy tứ chi của hắn cho ta.

Lời này vừa phát ra toàn trường khiếp sợ, ngay cả trên mặt Tiêu Nguyên Quân lộ ra vẻ hoảng sợ, nghiến răng rin rít nói:
– Trịnh Vân, ngươi dám!
Trịnh Vân cười lạnh nói:
– Ta có cái gì mà không dám hả, ngươi có muốn thử một chút hay không, xem Độc Long Trượng có thể đem ngươi đánh thành tàn phế hay không?
Tiêu Nguyên Quân tức muốn mờ mắt, nhưng đụng đến cái nhìn lạnh như băng của Trịnh Vân, ngạo khí trên mặt nhất thời thu liễm lại không ít.
Trong lòng Tiêu Nguyên Quân cũng biết rằng, tại khóa huấn luyện đệ tử mới nhập môn này, Tổ ba mươi hai nổi danh vô cùng nghiêm khắc. Trịnh Vân vô tình vốn đã khét tiếng hồi đó giờ, ai cũng không dám tùy tiện trêu chọc lão.
Vốn là, Tiêu Nguyên Quân ỷ lại thân phận của mình, cho là Thiên Vũ có chạy đi tố cáo, thì nhiều lắm Trịnh Vân cũng chỉ trách mắng vài câu, hoặc phạt mình làm khổ sai vài ngày là cùng.
Nhưng hắn lại không ngờ, đâm thọt lung tung thế nào lại trúng cái tổ ong lớn như vậy, Trịnh Vân này đã ra tay là vô cùng ngoan độc, dám đối đãi không chút nể nang với hắn.
Tức giận hừ một tiếng, Tiêu Nguyên Quân không dám lấy cứng đối cứng nữa, đem tất cả oán khí ghi tạc lên đầu của Thiên Vũ.
Thấy Tiêu Nguyên Quân không nói gì, Trịnh Vân trợn mắt nhìn bốn tên đệ tử một cái, quát lên:
– Còn chưa động thủ sao?
Tâm thần bốn tên đệ tử chấn động, vội vàng tiến tới gần Tiêu Nguyên Quân, nhưng rồi cứ đứng ngẩn ngơ ở đó, không biết nên làm như thế nào.
Trịnh Vân hừ nói:
– Cảnh tượng tối hôm qua các ngươi nhìn thấy, đều quên hết rồi à, có muốn ta đem bốn đứa ngươi làm thí dụ trước tiên hay không?
Thân thể bốn người đệ tử run lên, khẽ nhìn Tiêu Nguyên Quân nói một tiếng “thực xin lỗi”, ngay sau đó tiến lên nắm lấy thân thể hắn chốc ngược lại, rồi nâng cả thân thể, vô cùng bất đắc dĩ dúi đầu hắn vào trong thùng cơm.
Vừa mới dúi vào trong, bốn tên đệ tử liền lập tức nhấc Tiêu Nguyên Quân lên, để hắn có thể kịp hít thở.
Trịnh Vân cười lạnh một tiếng, quát lên:
– Ta có bảo các ngươi nhấc hắn lên sao? Nhấn sâu vào cho ta, không có lệnh của ta, không được rút lên


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.